Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Thiên không chứng kiến từ đầu đến cuối cuộc đối thoại nhưng anh lại nghe được đoạn nội dung quan trọng nhất. Chỉ cần như vậy, Hoàng Thiên có thể khẳng định vợ chưa cưới của mình lại yêu người em họ không chung huyết thống kia.

Nếu tỉ mỉ ngẫm lại, từ trước đến giờ mỗi khi đối diện với anh, Tường Vi luôn bày ra bộ dạng nhu thuận an hòa, nụ cười trên môi cô cũng chỉ duy trì một độ cong nhất định. Và nếu có cảm xúc có khác lạ thì chắc chắn nội dung có liên quan đến Khánh Vũ.

Trái ngược hoàn toàn khi cô ở chung với Khánh Vũ, cô có thể để nước mắt rơi trước mặt người ấy, cũng không cần gồng mình kìm nén cảm xúc. Tự do yêu, tự do hận, tự do đau thương, một Tường Vi đầy màu sắc chứ không phải là một con người được lập trình để nở nụ cười nhợt nhạt mỗi khi cần thiết.

Để cứu vớt cũng như giành lại cuộc sống sau này, Hoàng Thiên quyết định phá vỡ không khí đang ngưng trệ kia.

Cất bước tới vị trí mà Tường Vi đang đứng, Hoàng Thiên mau chóng cởi áo và khoác lên vai cô, sau đó kéo cô vào lồng ngực mình, vòng tay anh bất an ôm cô thật chặt.

"Bên ngoài rất lạnh, chúng ta nên đi vào trong thôi." Một câu từ miệng Hoàng Thiên nói ra kia không khó để nhận ra anh đang cố gắng giữ bình tĩnh. Hoàng Thiên lo lắng, nếu anh bộc phát tức giận và ra tay đánh Khánh Vũ ngay tại đây thì khả năng cô sẽ xa lánh mình không phải là không có.

Hành động đột ngột này khiến tâm lý Tường Vi xuất hiện chút hoảng hốt, nhưng khi mùi hương nhàn nhạt quen thuộc len lỏi vào khoang mũi, Tường Vi dường như an tâm hơn. Cô nghĩ, nếu Hoàng Thiên không đến kịp lúc, e rằng cô đã sớm rơi nước mắt trước mặt Khánh Vũ.

Mang theo tâm thế ỷ lại, Tường Vi vùi mặt thật sâu vào lồng ngực Hoàng Thiên, cô nén giọt nước mắt vào trong, khẽ khàng đề nghị. "Em muốn về nhà."

"Được, bây giờ chúng ta trở về." Hoàng Thiên không có lí do gì để từ chối, hơn nữa anh cũng mong cô nói điều này. Trước khi rời khỏi ban công, Hoàng Thiên vẫn không quên nhắc nhở đối phương nên biết thân biết phận.

"Trịnh Khánh Vũ, Tường Vi là vợ chưa cưới của tôi, dù cho trong mắt anh có coi Tường Vi là em gái đi chăng nữa nhưng người ngoài sẽ không nghĩ vậy. Cho nên, anh tốt nhất nên cẩn trọng trong hành vi của mình thì hơn."

"Tôi chưa bao giờ coi cô ấy là em gái cả." Đáp lại lời cảnh cáo là một lời thách thức, Khánh Vũ nhìn cô gái trong lồng ngực đối phương, nắm tay xiết chặt, nụ cười càng lúc càng lạnh lẽo.

"Dù là vậy đi chăng nữa thì anh cũng nên nhớ, người đàn ông chung sống với Tường Vi cả đời sẽ là tôi."

Tường Vi trầm mặc nãy giờ đã không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, cô giật tay áo của Hoàng Thiên. "Chúng ta đi thôi."

Không một cái liếc mắt dành cho anh, cũng không mở miệng nói với anh một chữ, cô cứ vậy mà cùng Hoàng Thiên rời đi. Đôi mắt anh dán lấy bóng lưng mảnh khảnh liêu xiêu dần khuất xa, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Màn đêm như một làn sương mù tràn xuống cuốn lấy cả khung cảnh thành phố diễm lệ chìm vào bóng tối. Cô đã đi thật lâu vẫn chưa quay lại, vô tình đem luôn chút ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh đi mất. Cảnh vật tăm tối hiện tại cũng không khác gì cuộc sống của anh bây giờ, không có cô, bốn năm nay vẫn đều tăm tối như hiện giờ.

Edward ngơ ngác nhìn Khánh Vũ trầm lặng bên ngoài, biểu cảm tĩnh lặng như một mặt hồ trong đêm nhưng đôi mắt lại cuộn tròn những vòng xoáy thương đau. Đuôi lông mày của hắn khẽ nhếch lên nghi hoặc nhìn về phía đôi nam nữ đang xuống cầu thang, phần nào đoán ra được đáp án, cho nên hắn sẽ không hỏi vấn đề liên quan đến cô gái kia nữa.

"Vincent, cậu còn ở đây à? Ông già kia trở về từ London lập tức muốn tìm gặp cậu đấy."

'Ông già' trong lời hắn ta nhắc đến là ba Hoàng Thiên, theo lí mà nói là bác cả của Khánh Vũ. Dù chưa từng nói chuyện với người đó cũng không hề gặp mặt nhưng Khánh Vũ biết đối phương định nói gì với anh.

"Chuyển lời tới ông ta giúp tôi, những gì ông ta định giải thích tôi đã biết qua lời của quản gia rồi. Còn chuyện muốn tôi nhận tổ quy tông thì thực xin lỗi, tôi đối với cô con dâu nuôi từ bé của nhà ông ta luôn có ý đồ xấu, chuyện cướp hôn chỉ là sớm hoặc muộn."

Vài tiếng đồng hồ trước, khi quản gia phát hiện anh có ý định đối đầu với FTC Group bằng việc trực tiếp tấn công vào mạng lưới kinh tế, bà ta chỉ nghĩ đơn giản rằng Khánh Vũ muốn trả mối thù của mẹ năm xưa cho nên mới quyết định kể cho anh toàn bộ uẩn khúc trong đó.

Năm ấy, khi trên dưới Dương gia biết mẹ anh mang thai, họ đã sớm có ý định hủy hôn ước của bà ấy. Nhưng nếu thẳng thắn mà làm vậy, tai tiếng cùng tổn thất kinh tế và uy tín vô cùng lớn. Huống chi Dương gia vừa bước qua một cuộc khủng hoảng kinh tế, một khi uy tín bị đổ vỡ thì rất khó để khôi phục như cũ. Vì thế để vẹn cả đôi đường, mẹ anh đề nghị để một mình bản thân chịu tai tiếng.

Nhưng Dương gia cũng không hề cắt đứt liên lạc với bà như anh vẫn hoài nghi, bằng chứng là việc họ cử quản gia đi theo chăm sóc cho bà ấy, đồng thời vẫn giữ liên lạc. Bao gồm việc Trịnh gia nhận nuôi Tường Vi, ba Hoàng Thiên cũng biết rất rõ, nhưng vì đảm bảo an toàn cho cô nên ông ta đặc biệt kín miệng theo như thỏa thuận ban đầu với ba mẹ anh.

Nếu vậy đứng ở một khía cạnh nào đó, Khánh Vũ đã bị bề trên lừa gạt trắng trợn. Vì vậy, sau khi nghe toàn bộ sự thật thì lối suy nghĩ của anh cũng không xoay chuyển.

**************

Kể từ lúc Hoàng Thiên đưa cô rời khỏi bữa tiệc rắc rối kia, anh vẫn chưa chịu mở miệng nói với cô một câu nào. Bắt gặp vợ chưa cưới của mình và một gã đàn ông khác nửa đêm đứng ngoài ban công to nhỏ tâm sự, nói cô trong sạch cũng chằng ai tin, biểu hiện như vậy cũng dễ dàng lý giải.

Khi xe ôtô đỗ bên ngoài cổng chính Hàn gia, như mọi lần Hoàng Thiên vẫn tự động đi xuống mở cửa để cô bước xuống.

Tường Vi không vội vào trong, ngược lại còn tần ngần đứng đối diện với anh. Suốt mấy ngày này, kể từ hôm Hoàng Thiên đưa ra đề nghị đi đăng kí kết hôn, lúc nào cô cũng đăm chiêu nghĩ ngợi. Bốn năm bên nhau không phải là ngắn ngủi, lễ đính hôn đã tiến hành, nhẫn đã mang, vậy thì cũng nên đồng ý ghi tên họ mình bên cạnh anh.

"Hoàng Thiên, lời đề nghị hôm nọ của anh còn hiệu lực không?"

"Sao vậy?"

"Nếu anh không chê em bị người khác vấy bẩn, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn, được không?"

"Em...có thật không?" Hoàng Thiên kích động đến mức quên cả cục tức trong lòng, anh tiến thêm một bước nữa thu gọn khoảng cách giữa hai chỉ còn một bước ngắn, hai bàn tay đưa lên đặt trên vai cô.

Tường Vi khẽ gật đầu khẳng định, sau đó bổ sung thêm.

"Còn nữa, em đồng ý chuyển đến sống cùng anh trước khi hôn lễ diễn ra. Ngày mai em sẽ..."

Câu nói chưa kịp dứt, hai chân đã không thể chạm đến mặt đất, cơ thể cô bị Hoàng Thiên nhấc bổng lên. Tường Vi luống cuống ôm lấy cổ anh theo phản xạ, bên tai vang đến giọng nói vui mừng của Hoàng Thiên.

"Anh thực sự rất vui."

Nỗi sợ hãi của Tường Vi luôn đến thật đột ngột: Hoàng Thiên có thể trao cho cô toàn bộ thứ mà anh có, nhưng cô chẳng thể san sẻ cho anh một chút tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro