Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Vy ngủ nhanh hơn tôi nghĩ, cô ấy rúc đầu vào chăn, hơi thở bình yên đều đều. Tôi cũng nhắm mắt, thả lỏng tinh thần...

Những câu chuyện xa xôi như thế, vốn đã chìm dưới tầng tầng những kí ức khác. Chẳng qua hôm nay đột nhiên nhắc lại, khiến cho tâm can một hồi xao động.

À, thì ra thời gian đã trôi nhanh như vậy...

Tôi trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng... Trước mắt loáng thoáng những hư ảnh của năm nào.

...

...

[ Là một buổi chiều đầu hạ mưa rả rích, xe hơi của gia đình chưa đến đón được, tôi lặng lẽ ngồi trong lớp, tranh thủ đọc một cuốn sách...

Đám bạn trong lớp đã ra về, thời đó, hầu hết họ đều tự đi xe đạp đến trường, nếu không thì cũng được người nhà đón bằng xe gắn máy. Duy chỉ có tôi, đi học bằng xe hơi đưa đón. Có vẻ như trong mắt mọi người, tôi là một đứa khá chơi trội.

Trong phòng học vắng lặng, chỉ có tôi và hắn. Hai chiếc bàn học cuối lớp song song. Một người cúi đầu đọc sách, một kẻ ngả ngốn trải người lên mặt bàn ngủ.

Hắn cũng có xe đạp. Không ra về, chẳng lẽ là không mang áo mưa? Hình như cổng trường có hàng tạp hoá bán áo mưa mini, chỉ hai ngàn đồng một chiếc...

Tôi khẽ nhìn qua hắn rồi lại xoay đầu, trong lòng dường như đã nhắc nhở, sẽ không chú tâm đến hắn nữa. Hai tháng nữa, ngay sau khi lấy bằng tốt nghiệp, tôi sẽ sang Mỹ.

Lý do để tôi chú ý đến hắn, có lẽ chỉ vì hắn trông giống một người...

Cho nên, trong thâm tâm không phải thực sự thích hắn. Cho nên, đâu cần biết sau này, hắn sẽ thành đôi với Thục Uyên ra sao, liệu còn nhớ đến tôi...

Tôi cứ ngẩn ngơ ra một hồi như vậy, đột nhiên bên cạnh vang nên tiếng nói. Hoàng Quân vẫn khoanh tay gối đầu lên mặt bàn, tôi không nhìn rõ gương mặt hắn bởi cánh tay che khuất.

- Đọc xong rồi? – Thanh âm rất thản nhiên.

- Chưa xong. – Tôi đơn giản đáp.

- Vậy tại sao không có tiếng lật sách? – Hắn vẫn duy trì cái tư thế như vậy – Một cuốn sách lịch sử cũng có đoạn cần suy ngẫm lâu như vậy sao?

Thì ra hắn ta nãy giờ không ngủ. Hai bên tai toàn tiếng hạt mưa lộp độp mà lại đếm được từng tiếng lật sách.

Đồ kì cục.

Tôi gấp cuốn sách, gối đầu lên nó, mặt xoay về hướng khác. Thành ra lúc này, tôi và hắn mỗi người quay về một hướng, lưng xoay về phía nhau. Trong phòng học lại yên tĩnh. Tôi nhìn chiếc kim dài nhất trên mặt đồng hồ lê từng vạch. Mười phút nữa, tài xế mới đến đón.

- Đồ heo mập... - Phía sau lưng lại vang lên giọng nói của hắn.

Tôi ghét bị gọi là heo mập, hắn cũng như người khác gọi tôi bằng cái biệt danh đầy kì thị. Còn người đó luôn gọi tôi là "gấu bông".

Vì vậy tôi không đáp lại. Hoàng Quân không quan tâm, vẫn tiếp tục nói:

- Cây bút đó đâu, tại sao không sử dụng?

Hắn ta đang nhắc đến cây bút mà dịp năm mới đã tặng cho tôi. Mọi người đều tặng phong bao lì xì cho nhau nhưng hắn ta lại tặng tôi một cây bút, cũng không có gói hay bọc quà gì. Tôi đáp lễ bằng một bao lì xì lớn, hắn ta lại không lấy.

- À quên, heo mập không xài loại bút viết đó... - Giọng hắn có chút lơ đãng.

Quà mà hắn tặng là một chiếc bút Hồng Hà, tôi vẫn luôn viết chiếc bút máy MontBlanccủa cha. Còn cây bút của hắn tôi vẫn luôn để trong cặp, nhưng hôm đi cắm trại đã để mất. Tôi không muốn thừa nhận chuyện đã không dùng lại còn làm mất.

Mưa ngớt dần, đồng hồ cũng đã điểm sáu giờ tối. Tôi đứng dậy, thu dọn sách vở. Vừa lúc đó Thục Uyên cùng hai đứa con gái khác dáng vẻ mệt mỏi bước vào lớp, ném mấy cây chổi vào góc phòng.

- Quân, mình trực nhật xong rồi, chúng ta về thôi!

Thục Uyên đến bên Hoàng Quân, lay lay hắn ta. Hắn ta nãy giờ đâu có ngủ, cớ sao lại làm bộ dạng biếng nhác, ngái ngủ vươn vai như vậy?

Nhưng tôi không quan tâm nhiều, đi thẳng ra về, đỡ để Thục Uyên phải nhìn tôi thêm một ánh mắt dư thừa.

Tôi không sợ cô ta, chỉ là không muốn thêm rắc rối.]

...

Thêm một tuần nữa trôi qua, lúc này tôi đang ở Viên mắt Trung Ương chuẩn bị phẫu thuật mắt. Phẫu thuật xong thì nghỉ ngơi một tháng, đầu mùa xuân sẽ chính thức vào Bộ Tư Pháp làm việc.

Phẫu thuật cận thị bằng phương pháp mới rất nhanh, đến buổi chiều là có thể ra về. Chỉ cần không làm nhiều việc hại đến mắt như xem tivi lâu, ngồi máy tính thì đều có thể sinh hoạt như bình thường.

Tôi nghỉ ở nhà một ngày, hôm sau là cuối tuần, rủ Hạ Vy đi uống cà phê.

Cả hai định đi xem phim rồi đi lòng vòng đến muộn, nào ngờ trời còn chưa tối, chồng cô ấy đã gọi điện khẩn cầu bà mẹ trẻ mau về, sức lực anh không đủ để trông nom hai siêu quậy.

Đường xá cứ giờ này là lại ùn tắc, xe hơi gần như đứng yên một chỗ không thể nhúc nhích. Tôi đang liên tưởng đến chuyện mua một chiếc Vespa, đi lại có thể cơ động hơn, lúc cần thì có thể lao lên vỉa hè mà phóng.

Chính vì vậy, buổi tối hôm đó, dùng bữa xong tôi lại đi xem xe máy. Show room này cũng ở rất gần nhà tôi nên tôi đi bộ.

Có lẽ vì phong cách thời trang của tôi không được thời thượng, dung nhan cũng thô mộc, không có vẻ đài các gì cho nên khi tôi bước vào show room, ánh mắt của mấy nhân viên không được niềm nở cho lắm. Sau khi tôi đi lượn đủ một vòng mà vẫn chưa ra quyết định sẽ lấy màu nào, gã nhân viên có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Công nhận một điều, trong tôi có sẵn một chút bản năng xấu xa, tôi thích như vậy đấy. Cho dù tôi ỡm ờ, cho dù gã ta sốt ruột cũng phải cố mà chịu đựng. Đánh giá con người, không thể đánh giá ở cái vỏ bề ngoài.

Sau khi tôi phán quyết là sẽ mua chiếc màu nâu, ánh mắt của gã lại sáng bừng bừng, vội lại cầm một đống hoá đơn, sổ sách, giấy tờ, cam kết.... còn mời tôi ngồi xuống salon để tư vấn thêm này nọ.

Vừa lúc đó, từ phòng trong cũng đi ra một người, gã nhân viên vội xoay đầu lại chào hỏi một câu:

- Chị Uyên, chị về luôn sao?

Có vẻ như cô ta là quản lý ở đây. Theo thói quen tôi chỉ nhìn qua một chút, nhưng vì người phụ nữ này ngoại hình bắt mắt đặc biệt nên ánh mắt của tôi cũng bị thu hút mà lưu lại lâu hơn.

Cũng vì lẽ đó, tôi lập tức cảm thấy cô ta rất quen...

Lẽ nào lại nhanh chóng trùng hợp như vậy?

Trong đầu có ý tưởng, tôi vội liếc nhìn thẻ tên đeo trên ngực cô ta. Dương Thục Uyên.

Thì ra chính là con người này.

Mười hai năm trôi qua, quả nhiên tiểu mỹ nhân đã trở thành một đại mỹ nhân. Thục Uyên bây giờ không chỉ có những nét kiều diễm thanh tú mà càng trở nên gợi cảm hấp dẫn. Gương mặt trái xoan trang điểm nhẹ nhưng vẫn sắc nét, nhấn mạnh vào đôi mắt sâu hút hồn. Tóc xoăn nhè nhẹ màu nâu đỏ buông xuống, ôm ấp lấy bờ vai trần trắng mịn. Chiếc váy quây không có gì là quá hở hang nhưng vẫn tôn lên một thân hình chuẩn mực với những đường cong mềm mại. Giày cao gót 11 cm khiến cho đôi chân càng dài miên man. Quả nhiên là chuẩn hình mẫu kiều nữ...

Thần thái của Thục Uyên so với mười hai năm trước rất khác. So với mười hai năm trước, hình ảnh thiếu nữ lúc nào cũng e lệ nhã nhặn đã không còn. Phong cách của cô ấy bây giờ trông tự tin hơn nhiều, rất ra dáng một người quản lý.

Thì ra sau mười hai năm, Thục Uyên cũng đã trở nên thành đạt, làm đến vị trí quản lý của một show room như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro