C2. Nếu không... Sẽ chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn không nói gì, ánh mắt lướt nhẹ qua Phan Doãn Xuyên.

Tu Linh chú ý tới ánh mắt hắn, lập tức mở miệng nói: "Tôi vừa mới bắt được tên gián điệp của quân phản loạn."

Người đàn ông vẫn giữ im lặng.

Tim Phan Doãn Xuyên rơi vào vực thẳm vô tận. Cuộc sống trước kia của cậu rất đơn giản, nói là lớn lên trong tháp ngà cũng không sai, đột nhiên phải đối mặt với sự tàn ác của bản chất con người, khiến tay chân cậu nhất thời tê dại, thậm chí không nghĩ ra được cách nào để có thể thoát ra khỏi miệng hổ.

Lúc này, thư ký bên cạnh người đàn ông mỉm cười: "Đây là cách cậu xử lý mấy tên gián điệp sao?"

Tu Linh mặt không đổi sắc, nói: "Tôi sơ suất trong việc quản lý cấp dưới quá, vậy...... Hay là nhờ ngài Hoài dạy tôi cách xử trí nhé."

Ánh mắt người đàn ông lại hướng về Phan Doãn Xuyên.

Không còn là nhẹ nhàng thoáng qua như lần trước nữa mà giống như một con dao cạo xương, không chỉ có thể xé rách lớp áo ngoài, còn có thể moi ra máu thịt của người đó, để nhìn rõ ràng bên trong đến tột cùng là dạng khung xương gì.

Phan Doãn Xuyên không kiềm chế được mà mà rùng mình, hai chân mềm nhũn.

Cậu sẽ chết như thế nào đây?

Cứ cúi đầu, nhục nhã, chết dần chết mòn dưới sự áp chế tin tức tố của người đàn ông này ư?

Phan Doãn Xuyên nín thở, khó khăn ngẩng đầu lên, qua lớp máu che mờ tầm nhìn, cậu thấy những ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông đang cầm một cây gậy khảm đá quý màu tím.

Sau đó người đàn ông nâng gậy lên rồi chỉ về phía cậu.

Hành động này đột ngột, đầy vẻ kiêu ngạo trịch thượng, giống như đang chỉ vào mèo hay chó con vậy..

Hắn nói: "Được rồi, cứ giao cậu ta cho tôi đi."

Biểu cảm Tu Linh hơi cứng đờ, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục vẻ tươi cười: "Được, cứ làm theo ý anh muốn."

Hắn ta quay mặt, nhìn hai tên vệ sĩ đang giữ chặt Phan Doãn Xuyên, ánh mắt tựa như rắn độc.

Hắn ta nói: "Không nghe thấy à? Buông cậu ta ra."

Phan Doãn Xuyên được thả ra, không tự chủ được loạng choạng về phía trước một bước, sau đó ngã xuống đất.

Một người đứng đằng sau người đàn ông nhanh chóng đi tới đỡ cậu dậy. Khác hoàn toàn với mấy tên vệ sĩ thô lỗ, động tác người này nhẹ nhàng, đưa Phan Doãn Xuyên lên chiếc xe việt dã màu đen.

Phan Doãn Xuyên trong cơn hoảng hốt tỉnh táo lại, bây giờ mới phát hiện mình vừa được cứu một mạng.

Nhưng Tu Linh dễ dàng đưa cậu cho hắn như vậy, người đàn ông này sẽ xử lí cậu ra sao đây?

Liệu hắn sẽ đối xử với "Gián điệp" như thế nào? Nếu như cậu giải thích lai lịch thân phận của mình thì hắn có tin không?

Một mớ suy nghĩ hỗn loạn quẩn quanh trong đầu Phan Doãn Xuyên.

Cậu thông qua cửa sổ xe nhìn ra người bên ngoài. Tu Linh đang nói với người đàn ông gì đó, rồi hắn ta không kiềm được mà nở nụ cười, có thể thấy được mối quan hệ giữa hai người rất tốt, thậm chí là thân thiết.

Bọn họ cũng không nói lâu lắm, Tu Linh được người đẩy lên một chiếc xe khác, mà người đàn ông cũng quay lại xe việt dã của mình.

"Đi." Hắn chỉ thốt ra một chữ duy nhất rồi ngồi xuống cạnh Phan Doãn Xuyên.

Phan Doãn Xuyên bị tin tức tố không chút che giấu nào bủa vây, lập tức cảm thấy máu nóng dâng trào, cảm giác nghẹt thở lúc trước bỗng dưng thông thoáng -

Chảy máu rồi.

Thư Ký ngồi ở ghế lái phụ, nghe thấy tiếng kêu rên của cậu liền quay đầu, như một thói quen mở nắp một lọ dầu thơm đưa lên mũi Phan Doãn Xuyên.

Phan Doãn Xuyên không cần dùng sức, chỉ nhẹ nhàng hít một hơi, tình trạng bị tin tức tố tấn công của cậu đã được giảm bớt đáng kể..

Thư ký giọng điệu ôn hòa: "Cảm thấy thế nào rồi?"

Phan Doãn Xuyên mấp máy môi, không hiểu chuyện gì xảy ra, không dám nói lời nào.

Thư ký nói: "Tin tức tố của ngài ấy quá mạnh nên chúng tôi đều phải đeo Hoãn Trùng Khí. Bây giờ tạm thời không có cái nào dư, lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu sau."

Đồng tử của Phan Doãn Xuyên co lại.

Cậu chỉ cảm thấy tin tức tố trên người hắn đáng sợ, nhưng không ngờ lại đáng sợ tới mức độ,...... Những người xung quanh phải đeo Hoãn Trùng Khí!

Hoãn Trùng Khí tốt có giá dao động từ 40 đến 100 vạn.

Bọn họ...... Tính chuẩn bị cho cậu một cái sao?

Phan Doãn Xuyên gian nan mở miệng, từ trong cổ họng phát ra thanh âm yếu ớt: "Tôi...... Tôi không phải gián điệp quân phản loạn. Tôi là người thành phố Cửu Hà, đến thành phố Nam Tháp để học tập, máy bay vừa đáp đất đã bị bắt lại."

Thư ký gật đầu: "À, hoá ra là vậy."

Giọng điệu anh ta nhẹ nhàng như thể không quan tâm đến những gì cậu nói.

Phan Doãn Xuyên cũng không biết nói gì nữa. Dù bọn họ nghi ngờ, cậu đều có chuyện tiếp tục giải thích.

Xe cứ như vậy tiến về phía trước trong im lặng.

Phan Doãn Xuyên mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ người đàn ông bên cạnh truyền đến.

Có hơi nóng.

Từ lúc lên xe hắn chưa từng nói một câu, Phan Doãn Xuyên cũng không dám quay đầu nhìn hắn.

Để bình ổn lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, Phan Doãn Xuyên đành phải tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm mấy chiếc Hummer màu cát, hộ tống hai bên chiếc xe việt dã màu đen, phóng nhanh về phía trước.

Họ băng qua đại lộ rợp bóng cây xanh, tiếp tục đi vào đường chính, đi qua những công trình, bức tường bị phá hủy, thậm chí ngang nhiên đi vào khu tiền tuyến nơi diễn ra chiến sự .

Tim Phan Doãn Xuyên lại thắt lại một lần nữa.

Nhưng điều kì lạ đã xảy ra......

Đoàn xe tựa như một thanh kiếm bén đâm vào đám người đang chiến đấu. Sau đó, bất kể là quân chính quyền địa phương hay quân nổi dậy đều lần lượt nhường đường.

Họ cứ thế thuận lợi đi qua......

Đi qua......

Phan Doãn Xuyên không thể không trố mắt.

Thư ký cười nhạt: "Bị đánh thành như thế này, tôi nghĩ quan chức cấp cao thành phố Nam Tháp nên từ chức hết đi."

Tài xế cũng cười theo: "Thà đầu hàng luôn cho rồi, ai đời lại dám bắt dân thường lấp vào chỗ trống làm người thế mạng chứ?"

Hai câu đối đáp ngắn ngủi nhưng cũng đủ để tiết lộ thân phận và địa vị bọn họ, ít nhất cũng phải so với các quan chức cấp cao ở thành phố Nam Tháp, thậm chí còn cao hơn rất nhiều.

Cho dù vị thiếu tá Nghiêm Tuyết có ở đây cũng chưa chắc có năng lực rẽ biển như Moses* đâu?

Hơn nữa bọn họ cũng biết chuyện dân thường bị bắt!

Bảo sao...... Bảo sao bọn họ không có hứng thú hỏi cậu dù chỉ một câu.

Phan Doãn Xuyên ngay lập tức cảm thấy toàn thân thư giãn, tựa lưng vào ghế một cách thoải mái.

Đến tận giờ người đàn ông tựa hồ mới nhìn cậu một cái.

Ánh mắt ấy dịu đi hơn nhiều, Phan Doãn Xuyên không còn cảm thấy sợ hãi, liền mạnh dạn quay đầu đối diện với ánh mắt của hắn.

Đến gần mới phát hiện đôi mắt hắn hoá ra là màu tím!

Giống như viên ngọc được khảm trên cây gậy trong tay hắn, nó mang theo sự lạnh lùng độc nhất của đá quý.

Phan Doãn Xuyên ngây người một lúc mới có thể nói thành tiếng: "Cảm ơn ngài đã cứu tôi."

"Cứu cậu?" Hắn cuối cùng cũng chịu mở miệng, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì. Lúc này, chiếc xe tình cờ chạy qua một bóng cây, khuôn mặt của hắn bị bóng tối che khuất, trông mờ mịt không rõ ràng.

Ngay cả giọng điệu cũng có chút kì lạ.

Phan Doãn Xuyên tương đối nhạy cảm với bầu không khí, vừa mới thả lỏng được vài phút thì lại bắt đầu lên cơn đau tim.

Lúc này giọng nói của thư kí vang lên từ ghế trước: "Không cần khách sáo....... Ừ, để lát nữa rồi nói."

Kế tiếp trong xe lại rơi vào yên lặng, Phan Doãn Xuyên cũng không còn tâm trạng nhìn ra ngoài xe.

Cho đến khi xe chạy thẳng vào sân bay.

Bọn họ...... Sẽ rời khỏi thành phố Nam Tháp sao?

Phan Doãn Xuyên xuống xe đứng yên một chỗ, cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện nơi này không phải là sân bay khi cậu đến thành phố Nam Tháp.

Cậu ngoảnh lại.

Thấy hai chiếc máy bay quân sự đậu cách đó không xa.

Má ơi...... Thật là lớn quá đi!

Phan Doãn Xuyên chỉ từng được thấy những thứ này ở tin tức trên TV và tạp chí quân sự mà thôi.

Nhưng hiện tại, thư ký lại dẫn cậu lên một chiếc máy bay quân sự.

Người đàn ông ở lại dưới đất nói mấy lời với vài người sau đó mới lên máy bay.

Thư ký đột nhiên ghé vào tai Phan Doãn Xuyên nói: "Cậu không thấy mấy người kia quen mắt à?"

"Gì, gì cơ?"

"Bọn họ là lãnh đạo thành phố Nam Tháp."

Phan Doãn Xuyên mím môi, đáy mắt hiện lên chút phẫn nộ.

Bởi vì những kẻ đó...... Mới khiến nhiều người vô tội bị bắt.

Từ từ, Phan Doãn Xuyên suy nghĩ lại, tại sao anh ta lại muốn nói với cậu điều này?

"Lá gan cậu đúng là khá lớn đấy." Thư kí khen ngợi.

Phan Doãn Xuyên ngẩn người: "Lớn sao?"

"Đúng thế." Thư ký đáp lời, ánh mắt đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới.

Phan Doãn Xuyên bất giác co quắp. Lời này quá kỳ lạ, kỳ lạ đến mức giống như là đang muốn bán cậu đến nông trường làm nô lệ vậy.

Đúng lúc người đàn ông bước vào nên anh ta không tiếp tục nói gì nữa.

Phan Doãn Xuyên trải qua nhiều ngày kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, cậu cài dây an toàn, nghiêng đầu, chìm vào giấc ngủ sâu..

Thư ký lẩm bẩm: "Tôi đã nói lá gan cậu rất lớn mà."

Máy bay cứ như vậy rời khỏi thành phố Nam Tháp, khi Phan Doãn Xuyên tỉnh lại, cậu đã ở một bang khác.

Cậu mở mắt, nhìn khắp căn phòng trang trí xa hoa. Người hầu đúng lúc đẩy cửa bước vào: "Nước đã được chuẩn bị xong, cậu hãy đi tắm chút đi ạ."

Quá đỗi khách sáo.

Điều này làm cho Phan Doãn Xuyên cảm thấy hoang mang,...... Chẳng lẽ những người được hắn cứu về đều được hưởng đãi ngộ như vậy sao?

Phan Doãn Xuyên ngơ ngác đi tắm, rồi ăn cơm do người hầu chuẩn bị, vô cùng ngon miệng, phải cao hơn hai ba cấp bậc so với những gì cậu được ăn trước đây, sau đó thay đồ mà người hầu mang đến --

Sơ mi trắng, quần dài đen, trang phục đơn giản, khi đứng trước gương, vẻ ngây ngô chưa bước vào xã hội của cậu càng rõ rệt.

"Tiếp đến thì sao? Tôi phải làm gì?" Phan Doãn Xuyên có chút đau đầu hỏi.

"Cậu chỉ cần chờ ở đây là được, 7 giờ tối ngài ấy sẽ trở về." Người hầu đáp.

Quá kỳ lạ.

Nhưng Phan Doãn Xuyên hiện tại không rảnh quan tâm tới những điều khác, vội hỏi: "Vậy tôi có thể gọi điện không?"

"Xin lỗi cậu, điện thoại trong căn nhà này không thể gọi ra ngoài nếu không có sự cho phép của ông chủ."

Đành từ bỏ vậy, cậu biết người đàn ông họ Hoài kia thân phận đặc biệt, địa vị rất cao, tất nhiên phải đề phòng người trong nhà tiết lộ tin tức của mình ra bên ngoài......

Phan Doãn Xuyên cảm thấy thất vọng, không giấu nổi sự lo lắng trong lòng. Cậu chỉ muốn báo cho bố mẹ mình vẫn bình an mà thôi.

Ngôi nhà rất rộng và sang trọng, có một khu vườn rộng hơn sáu trăm mét vuông. Phía sau vườn còn có một hồ nước rộng không thấy bờ bên kia.

Những người hầu cũng không hạn chế tự do của Phan Doãn Xuyên, họ cùng cậu đi dạo trong vườn, chèo thuyền trên hồ, thậm chí còn mở rạp chiếu phim tại nhà để cậu xem hai bộ phim.

Sự đối đãi tốt bất ngờ khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.

May mắn thay thư ký của người đàn ông đã về.

Anh ta nhìn thấy bộ dạng cậu hiện tại, có vẻ như rất hài lòng, vì vậy gật gù tán thưởng trước rồi mới nói: "Ngày hôm qua chưa kịp giới thiệu bản thân, tôi họ Trương, tên là Trương Hành, trợ lý riêng của ngài Hoài."

Thì ra không phải thư ký mà là trợ lý.

Phan Doãn Xuyên liền đổi cách gọi: "Xin chào, trợ lý Trương."

"Ừ, cũng muộn rồi, cậu ăn cơm tối chưa? Nếu chưa thì cùng nhau ăn đi. Ăn xong, ừm...... cậu còn phải đi tắm nữa."

Phan Doãn Xuyên nhịn không được ngắt lời anh ta: "Tôi có thể hỏi chút không?...... Vì sao?"

"Vì sao gì cơ?"

"Vì sao trong những người được ngài ấy cứu, chỉ có tôi được giữ lại đây?"

"À, cậu tò mò vì sao lại là mình đúng không?"

"Đúng vậy." Phan Doãn Xuyên chỉ là thử thăm dò, không ngờ thật sự chỉ có cậu được hưởng đãi ngộ này!

Trợ lý Trương cười: "Tôi chưa nói với cậu sao? Thật ngại quá, do tôi nhiều việc nên quên mất."

Anh ta dừng lại, nhìn Phan Doãn Xuyên nói: "Ừm, bởi vì, ngài ấy thấy cậu có cơ thể khoẻ mạnh."

Vẻ mặt Phan Doãn Xuyên cứng đờ. Cậu nhanh chóng nhớ lại những tin đồn trên mạng, nghe nói quan chức của thành phố Nam Tháp rất thích nuôi người giống như nuôi gia súc......

Nhưng từ giọng điệu của họ, có vẻ như họ rất coi thường người Nam Tháp, liệu chăng bọn họ có làm giống vậy không?

Trợ lý Trương không có ý định an ủi cậu, sau khi nói xong liền kêu người đi chuẩn bị bữa tối.

Phan Doãn Xuyên ăn xong bữa tối không có mùi vị gì, cậu bị ép phải đi tắm lần nữa, lần này kì cọ càng sạch sẽ hơn, thậm chí người hầu chỉ hận không thể xông vào giúp cậu tắm.

'......Mình thật giống con lợn sắp bị nướng thịt.' Phan Doãn Xuyên bi quan nghĩ.

Sau khi tắm xong, bộ đồ thay vẫn là áo sơ mi trắng và quần dài đen, một chút cũng không thay đổi. Chẳng qua là có thêm một cái Hoãn Trùng Khí.

Trợ lý Trương đi vào, tự mình đeo cho cậu: "Lần đầu cậu đeo cái này có lẽ sẽ không hiểu nhiều chỗ, để tôi giải thích sơ qua cho cậu......"

Phan Doãn Xuyên vô thức lùi về phía sau một chút: "Cái này...... Rất đắt đúng chứ?"

"83 vạn, ừm, cũng tạm."

Thật sự còn đắt hơn những Hoãn Trùng Khí cao cấp mà Phan Doãn Xuyên từng thấy!

Phan Doãn Xuyên vội vàng xua tay: "Không không, cái này tôi không thể đeo."

Trợ lý Trương cúi đầu xuống. Anh ta cũng là Alpha, chẳng qua trước mặt ông chủ của mình thì không có vẻ mạnh mẽ như vậy. Lúc này anh ta mới bộc lộ sức mạnh đặc trưng của Alpha, khẽ thầm thì: "Không được, cậu bắt buộc phải đeo."

"Nếu không...... Sẽ chết." Trợ lý Trương trầm giọng nói ra mấy chữ cuối cùng.
______

*Moses: Ông là người đã dẫn hơn 600 nghìn người Do Thái và hành lý chạy tới Biển Đỏ dưới sự truy đuổi của quân Ai Cập. Trong sự nguy cấp quân địch áp sát, ông đã giơ cây gậy lên trời cầu xin Chúa trời khiến nước biển rẽ làm đôi, để người Do Thái tiếp tục cuộc hành trình.

*Ý của em thụ là dù thiếu tá Nghiêm Tuyết ở đây thì cũng chưa chắc có thể khiến hai bên đối địch phải nhường đường như công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro