CHƯƠNG 61: RẼ SÓNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuyền buôn trở về chỗ cũ, bọn họ bị quăng lại chỗ này lần nữa, lại phải đối mặt với những cậu bạn mặt trắng kia.

Người lái tàu theo quán tính ngã xuống, suýt nữa mặt đã hôn đất. Anh ta kêu thảm thiết một tiếng, vừa lăn vừa bò lui lại.

"Mọi người! Hạ khoang!" Thuyền trưởng đứng bên lưới dây thừng rống lên ra mệnh lệnh.

Cơn bão trắng quá mức dữ dội, đến mức ông ta chẳng mở nổi mắt.

Rống xong ông ta bị túm một phen, rất nhiều thuyền viên được huấn luyện bài bản nhảy xuống khoang thuyền.

Hầu hết mọi người hoảng loạn chạy trốn, Du Hoặc lại không lùi mà tiến tới.

Y bước vài bước đến bức tường mặt trắng kia, tựa hồ muốn nhìn gì đó......

"Đừng nhìn nữa! Không muốn sống nữa à?!" Thuyền phó lại dùng tiếng Trung rống lên một tiếng, kéo mạnh y xuống: "Mau xuống đi!"

Chỉ trong chớp mắt, boong tàu ba con thuyền buôn bị quét sạch, toàn bộ mọi người chui vào khoang thuyền.

Nhóm thuyền viên lập tức đóng cửa sập lại, túm chặt dây thừng trên cửa, đặt mông ngồi xuống bậc thang, mặt cắt không còn hột máu.

Thuyền phó dựa vào trên dây thừng thở hổn hển trong chốc lát, từ từ hồi phục bình tĩnh.

"Đó là cái gì vậy?" Gã hỏi, "Vừa mới nãy loạn quá, tôi cũng chưa thấy rõ, chỉ lo đẩy cậu xuống đây."

Địch Lê đu cùng gã trên một cái lưới dây, hơi thở mong manh nói: "Thiên sứ của mấy người tới đưa tiễn đó."

Thuyền phó: "......"

Gã rốt cuộc bắt đầu hoài nghi tính chân thật của truyền thuyết, tức giận kêu một tiếng: "Thuyền trưởng ——"

Thuyền trưởng vừa mới rống đến mức thiếu oxy, hiện đang cầm cái mũ của mình quạt lấy quạt để. Lúc ông ta liếc nhìn đám mặt trắng cũng bị hú hồn một phen, không mấy dễ chịu.

"Làm sao vậy?" Thuyền trưởng hỏi.

Thuyền phó nói: "Đến tột cùng anh nghe truyền thuyết từ đấu thế hả, so với thực tế có khác gì một trời một vực không?"

Thuyền trưởng xì một tiếng, mặt đầy sắc thái: "Truyền thuyết nếu có thể chứng minh còn gọi là truyền thuyết sao?"

Địch Lê nghe không hiểu tiếng tây, nhưng căn cứ vào biểu cảm cũng có thể hiểu đại khái.

Cậu châm chước một hồi mới hỏi thuyền phó: "Có thể hỏi thuyền trưởng của anh một chút, truyền thuyết còn nhắc tới gì nữa không? Còn có chi tiết nhắc tới đồ vật gì không?"

Trong lòng cậu rất rõ ràng, manh mối trong tay NPC thường không trực tiếp nhất, nên thường dùng truyền thuyết, nhật ký hay di ngôn linh tinh ngụy trang.

Có khác hay không cũng không sao, có vừa đủ thông tin là được.

Địch Lê ôm ấp một chút hy vọng.

Thuyền phó lại hỏi vài câu, quay đầu dùng tiếng Trung giải thích: "Hỏi rồi, không có gì hết. Những truyền thuyết đó đã từ rất lâu về trước rồi, nội dung cũng mơ hồ, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đó thôi, thuyền trưởng đều nói hết cho các cậu rồi."

Địch Lê ngậm ngùi thở dài một hơi thườn thượt, gãi tóc buồn rầu.

Thuyền phó nói: "Thật sự xin lỗi, làm mọi người mừng hụt rồi."

Không chỉ các thí sinh, nhóm thuyền viên cũng thế.

Bọn họ đều chắc chắn có thể rời khỏi đảo hoang này, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại bị một gậy đánh trở về nguyên hình.

Không khí ngột ngạt bao trùm cả khoang thuyền, đỉnh đầu phủ đầy mây đen.

Địch Lê không phục giơ ngón tay đếm: "Thuyền buôn để trở về điểm xuất phát: cả ba chiếc đều được sửa hết."

"Bảo vật hàng hóa: chúng ta cũng đã kiểm kê, xác nhận không thiếu một món."

"Thức ăn, đã cột sẵn trên thuyền, còn có thể tự tái sinh, người trên thuyền đi được bao lâu là ăn bấy lâu."

"Cả nhiên liệu sưởi ấm cũng đã chuẩn bị đủ, tiết kiệm chút là dùng cực lâu luôn."

"...... Còn thiếu cái gì nữa đâu? Rõ là không thiếu mà."

Áo blouse trắng của Ngô Lợi thật sự rất mỏng, đang dựa vào Thư Tuyết để sưởi ấm.

Chị ngồi trên bậc thang xoa cánh tay một chút, móc từ trong túi ra một cây bút ghi âm.

"Cô còn mang thứ này trong người luôn à?" Thư Tuyết có hơi ngoài ý muốn.

"Hội nghị nhiều, yêu cầu công việc thôi." Ngô Lị khảy bút ghi âm, mở ra một đoạn ghi âm.

Mùa đông năm 1597, ba tàu buôn Hà Lan bị mắc kẹt trong vùng biển đóng băng khi đang đi qua Nga, tạm thời đành dừng lại tại một hoang đảo vô danh, chờ mùa đông dài đằng đẵng qua đi. Đây là tháng thứ 8 họ sống tại đây, cách lúc mùa đông kết thúc, cũng là lúc băng tan còn 15 ngày, xin các nhóm thí sinh hãy giúp tất cả thành viên của đoàn thuyền buôn được trở về an toàn.

Mọi người sửng sốt giây lát.

Đây là nguyên văn đề bài được hệ thống phát lúc bọn họ lần đầu tiên bước vào hang đá.

Bây giờ bọn họ nghe thế mà lại có chút cảm giác xa lạ.

Ký ức con người quả thực thần kỳ, theo bản năng chỉ tập trung vào trọng điểm. Trọng điểm bọn họ nắm được chính là "Đưa đội thuyền buôn trở về địa điểm xuất phát".

Còn những thứ khác chỉ như phụ kiện kèm theo với làm nền, nên tự động bị xem nhẹ.

Hiện tại nghe lại lần nữa, anh Lý mắc bệnh nghề nghiệp, lập tức mở miệng: "Tôi nghe được mấy chữ, tất cả thành viên của đoàn thuyền buôn......"

Chữ "tất cả" được anh nhấn mạnh hơn.

Địch Lê rút cổ ra khỏi sợi dây thừng: "Đúng rồi...... Đúng rồi ha! Tất cả! Thẳng ra mà nói thì thuyền viên ở đây không thể nói là tất cả được, còn có 8 người đã qua đời nữa!"

Bọn họ kích động, nhóm mặt trắng bên ngoài tựa hồ cũng bị kích động theo.

Gió cuốn trong khoang thuyền càng dữ dội hơn.

Mọi người co rụt cổ lại, đè thấp giọng mình xuống.

"Nói thế là sao?"

"Hiện giờ đợi ở đây trong chốc lát, chờ thiên sứ tan đi lại ra ngoài. Rồi mang mấy thuyền viên đó đi cùng."

Lúc trước bọn họ sợ hãi đảo hoanh lúc đêm khuya, bởi cứ qua mỗi một đêm, sẽ có người bị đưa đi làm thức ăn cho bạch tuộc.

Hiện tại chính bạch tuộc lại trở thành thức ăn, uy hiếp cũng không còn nữa, giờ ngồi đếm sao thêm một đêm nữa cũng chẳng sao.

Đương lúc bọn họ hớn hở, Du Hoặc lại không tham gia cùng.

Y mượn đồng hồ quả quýt của thuyền trưởng, xem thử chân dung bên trong.

Cái đồng hồ quả quýt này thật ra là y mang về.

Y nhặt được trong cái nhà ăn của con bạch tuộc kia, thấy hoa văn tương tự với đồ vật thường dùng của thuyền viên, nên đưa cho thuyền phó. Không nghĩ tới quanh tới quẩn lui, lại nằm trong tay thuyền trưởng.

Có điều thứ y để ý đến không phải chuyện đó, mà là bức chân dung bên trong.

Đó là sườn mặt nghiêng của một người đàn ông tóc dài, mi dày mũi cao, khóe miệng hơi nhoẻn xuống, có đôi chút vẻ nghiêm nghị.

Mà đặc biệt đó là, người đàn ông này có một nốt ruồi nhỏ phía trên môi ở nhân trung, bên trái lông mày cũng có một nốt tương tự.

Dù bức chân dung có sinh động như thật đến đâu, cũng sẽ khác chút so với diện mạo thật, nhưng hai nốt ruồi này thì không.

Du Hoặc nhìn thấy ông ấy thì nháy mắt nghĩ đến một người.

Không, nói đúng hơn, là một khuôn mặt ——

Là khuôn mặt đầu tiên Du Hoặc và Tần Cứu nhìn thấy dưới lớp băng khi đang đi tuần đảo.

Khuôn mặt trắng nhợt đó ngửa mặt nhìn y thật lâu, y còn nhớ rõ ràng, trên môi và lông mày đối phương cũng có nốt ruồi y như đúc. Nó giống tám phần tương tự với bức chân dung này, rất có thể là cùng một người.

Du Hoặc hỏi thuyền trưởng: "Đây là ai?"

Biểu cảm vui tươi hớn hở thường trực của thuyền trưởng biến mất, ông ta rũ mắt nhận lại đồng hồ quả quýt, ngón cái vuốt ve bức chân dung.

Một lát sau ông ta nâng mắt, lại khôi phục vẻ nhẹ nhàng phấn khích ngày thường nói: "M \'n vader."

Du Hoặc: "......"

Y quay đầu vẫy gọi thuyền phó lại đây.

Thuyền phó phiên dịch nói: "Người này là cha của thuyền trưởng, cũng là thuyền trưởng của đội thuyền buôn đời trước."

Lời gã vừa nói đã hấp dẫn sự chú ý của các thí sinh.

Chờ gã nói xong mọi người mới biết được, trăm năm qua đội thuyền buôn đã có rất nhiều thuyền trưởng tiền nhiệm, cha của Barron chính là một trong số đó.

Năm 18 tuổi ông ấy vào đội thuyền, bởi vì năng lực xuất sắc cùng làm việc nghiêm cẩn, 23 tuổi đã thành thuyền trưởng của đội thuyền buôn, vượt qua vô vàn sóng táp mưa sa, thành công đưa gửi biết bao nhiêu hàng hóa.

Năm 29 tuổi, ông ấy cùng đội thuyền đụng phải gió lốc, táng thân nơi biển rộng.

Khi đó, thuyền trưởng Barron hiện tại vừa tròn 4 tuổi.

Mỗi giọt máu đào chảy trong từng khúc xương của Barron là dòng máu của biển cả bao la, định sẵn là gia nhập chi đội thuyền này.

Năm ông ta trở thành thuyền trưởng, vừa vặn cũng là 23 tuổi, giống y như cha mình.

Nhiều năm như vậy, đôi khi ông ta vẫn có vài suy nghĩ vu vơ, có lẽ một ngày nào đó, ông ta có thể tìm thấy dấu vết, di vật của cha mình còn vương vấn lưu lạc trong biển sâu ngàn dặm xa kia.

Nhưng trước sau ông ta vẫn chưa tìm được, mãi cho đến hôm nay, mãi cho đến mới nãy......

Lúc lên thuyền, ông ta thấy được chiếc hộp sắt cùng chiếc đồng hồ quả quýt trong đống hỗn tạp, nó y như đúc như trong ký ức thuở nhỏ của ông ta ngày xưa.

Đã ba mươi năm rồi, cuối cùng cũng đã như ý nguyện.

***

Cứ hễ biết bọn họ chỉ là một phần trong đề bài, các thí sinh vẫn có chút bùi ngùi không nỡ như cũ.

Bọn họ ảm đạm tiêu hóa thông tin một lát, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.

"Cho nên mấy cái mặt trắ——" Địch Lê nhận thấy miệng mình, bèn sửa lời nói: "Mấy người bên ngoài đó...... Đều là thuyền viên gặp nạn ở đây? Đều thuộc đội thuyền buôn này ư?"

"Chắc thế......"

"Vậy những xương cốt vỡ trong khoang thuyền bị phá hủy thì sao??"

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

"Hẳn là vừa có thuyền viên vừa có thí sinh ha."

Mấy năm nay, từng nhóm lại từng nhóm thuyền viên sa chân vào đảo hoang này.

Còn ba con bạch tuộc hễ có thí sinh là xử hết, không có thí sinh gánh trách nhiệm tử vong thì quay sang thuyền viên, chắc chắn sẽ không bạc đãi bản thân, rồi ngày qua ngày, ở trong khoang thuyền cũ nát đó xương đã chất thành núi từ lâu.

Trách không được nhóm mặt trắng thấy bạch tuộc đã căm phẫn ngút trời đến thế......

Mạng nào cũng đã bị chúng nó đoạt lấy không thương tiếc.

Nếu còn sống, bọn họ hẳn là cha mẹ của ai đó, con cái của ai đó, người yêu của ai đó, và ai đó đang chờ ở nhà......

***

Du Hoặc quét mắt một vòng.

Trong khoang thuyền thiếu một người, thực ra điều này chẳng phải thói quen của y.

Thừa dịp mọi người mồm năm miệng mười hỗn loạn hết lên, y mở cửa sập ra.

Mặt người san sát nhau tạo thành gió chứa hơi nước ẩm ướt, giống đám mây mù lớn, gào thét chói tai bao phủ cả mũi thuyền buôn.

Trước mặt chúng nó, người Du Hoặc đang tìm đứng đó.

Âm thanh kẽo kẹt của cửa sập vang lên.

Tần Cứu quay đầu nhìn qua.

"Anh còn chưa vào khoang thuyền à?" Du Hoặc xoay người lên boong tàu.

Tần Cứu hơi sửng sốt lại nheo mắt nói: "Đặc biệt tới tìm tôi à?"

"Không có." Du Hoặc đi đến đầu thuyền, nói: "Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tới xác nhận một chút thôi."

"Chuyện gì?"

"Xác nhận tính công kích của chúng nó chút." Du Hoặc chỉ vào những khuôn mặt trắng đó.

Nếu nhóm mặt trắng đều đã từng là nhóm thuyền viên và thí sinh, vậy có lẽ...... Đối với bọn họ cũng không mang ác ý.

Trong truyền thuyết, lúc băng tan chúng nó sẽ xuất hiện, có lẽ chỉ là nhắc nhở người ra khơi đừng bỏ quên họ, đừng bỏ rơi họ lại ở đây......

Du Hoặc vốn tính toán thuận tiện lên xác nhận một chút, không nghĩ tới đã bị Tần Cứu chiếm trước.

Có điều quý ngài 001 đây lại bỏ lỡ "Mặt trắng chuyện xưa" mất rồi.

Anh nói: "Tôi chỉ là tò mò, nếu cứng đối cứng thì chúng nó có thể làm tôi bị thương đến mức nào, cho nên tôi đã lên thử trước."

Du Hoặc im lặng cạn lời, nhưng cảm thấy cũng chẳng ngoài ý muốn lắm.

Tần Cứu nâng tay trái lên, trên lòng bàn tay có một vệt máu đỏ thắm, rất dài nhưng không sâu.

"Mới đầu thì hăng dữ lắm nha, hiện tại ngoan hơn hẳn rồi."

"Sao thế?"

"Tôi gần đoán được đại khái, cho nên nói với bọn họ là khi nào nghỉ, rồi khi nào dẫn họ đi."

Vì thế...... Nhóm mặt trắng nghỉ giữa không trung, thành một đám mây mù trôi lẳng lặng.

***

Không bao lâu, nhóm thí sinh với thuyền viên cũng chú ý tới chuyện này, lục tục ló đầu ra khỏi cửa sập, tiếp theo thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Biết rõ vấn đề rồi, thì không khó khắc phục nữa.

Bọn họ bôn ba trên đảo hoang này, dưới sự dẫn dắt của thuyền phó tìm được 8 thuyền viên chôn dưới băng, lại qua thêm cả một đêm, dùng đuốc hơ cho băng tan ra trên con thuyền cũ chất đầy hài cốt kia.

Năm này sang năm nọ, hài cốt sớm đã lẫn lộn với nhau, chẳng phân rõ được ai với ai nữa.

Nhưng ít ra tất cả đều ở chỗ này, một người cũng không thiếu.

Thuyền viên thả một sợi dây dài xuống, mọi người ba chân bốn cẳng buộc gắt gao con thuyền cũ phía sau con thuyền buôn.

Chân trời lóe rạng đông, hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả.

Thuyền viên dày dặn kinh nghiệm trông về phía xa một lát, nói: "Hiếm khi có ngày nắng lên, lúc nào cũng có thể xuất phát."

Mọi người hứng thú ngẩng cao đầu, nhao nhao bò lên trên boong tàu.

Nhưng vui mừng chưa được mấy, bọn họ lại nản lòng tiếp......

"Chính miệng hệ thống nói, trong thời gian ngắn sắp tới sẽ không có đợt băng tan nào nữa. Cái khái niệm thời gian ngắn này quá chung chung, ai biết phải đợi bao lâu chứ......" Lá gan Địch Lê càng ngày càng lớn, oán giận xong liền bắt đầu mấp máy môi mắng chửi hệ thống.

Mới vừa mắng hai câu, Tần Cứu nói: "Bây giờ muốn đi thì không phải không được."

Địch Lê hai mắt lóe lên: "Hả???"

Du Hoặc liếc mắt nhìn anh, hỏi: "Tôi thì không sao hết, anh có chắc anh chơi vậy tiếp được không đây? Một khi bước xuống rồi thì chẳng còn chỗ đặt chân nữa đâu đấy."

Tần Cứu cười một tiếng, chẳng chút để ý.

Địch Lê nhìn bọn họ cứ thần thần bí bí, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Chẳng bao lâu sau, Du Hoặc với Tần Cứu cởi dây thừng trói bạch tuộc ra, chỉ để lại chỗ trói trên mặt.

Xúc tu một khi được tự do, lập tức múa may điên cuồng hết cả lên, rất nhiều lần suýt nữa đánh vào buồm, khiến mọi người kinh hồn táng đảm.

Nhưng hai vị boss lại rất chi là vừa lòng.

Tiếp theo bọn họ mượn thuyền trưởng một cây bút lông vũ......

Địch Lê cẩn thận thò qua, thì thấy Du Hoặc tùy tiện tìm một tấm ván gỗ sạch sẽ, trên mặt viết bốn con số:

922 154 021 078

***

Trên con tàu trắng giám thị, bốn vị giám thị đột nhiên nhận được một đơn xin giúp đỡ từ thí sinh.

078 vừa thấy tên thí sinh thì muốn tắt thở.

021 thì hoàn toàn ngược lại, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài.

Sắc mặt 922 thì quỷ dị lạ thường.

Chỉ duy 154 nói: "Cậu ta thế mà cũng có lúc xin giúp đỡ sao?"

078 đột nhiên nhớ tới: "Đúng ha, chẳng phải buổi tối vừa nhận được tin tức của hệ thống sao? Bọn họ bỏ lỡ đợt băng tan, có lẽ hiện giờ đang phát sầu nhỉ?"

Du Hoặc đang phát sầu!

Câu này khiến cho trong lòng các giám thị đốt pháo ăn mừng sung sướng.

078 không nói hai lời đã nhổ neo lái thuyền đi thẳng đến đảo hoang.

20 phút sau, tàu trắng đã đến bên cạnh đảo hoang.

Cách đảo còn mấy chục mét, bốn vị giám thị đã chễm chệ trên boong tàu.

Bọn họ sửa sang lại áo khoác cho chỉn chu, chấn chỉnh lại uy nghiêm của bản thân. Kết quả vừa thò đầu tìm, thì thấy cách đó không xa, ba con thuyền buôn vung vô số xúc tu lên trời, giương nanh múa vuốt vươn lại đây.

"......"

Cái quỷ gì thế này?!

Giám thị xoay người tại chỗ, chẳng hề luyến tiếc quay đầu lại, chui tọt vào khoang thuyền.

078 lao thẳng tới bánh lái, duỗi tay vươn tới, định thực hiện một cú cua gắt ngoạn mục.

Nhưng phản ứng có nhanh đến mấy vẫn cần có quá trình.

Tàu trắng giám thị vọt thẳng về trước mấy chục mét, va vào bờ rồi quay đầu, đi đến đâu, nước biển đóng băng lập tức tan đến đó.

Mà trên thuyền buôn, thuyền trưởng ôm hộp sắt ra lệnh một tiếng, người lái tàu thét to xoay mạnh bánh lái.

Mặt trắng tạo thành bức tường gió cũng vừa kịp thổi tới, buồm nháy mắt no căng.

Gió mạnh gào thét, nước biển cuồn cuộn.

Ba chiếc thuyền buôn mang theo bạch tuộc giương nanh múa vuốt đuổi theo hướng tàu giám thị.

Nơi tàu giám thị đi qua, bọn họ theo sau thuận buồm xuôi gió không bị cản trở.

***

Thuyền phó, Du Hoặc với Tần Cứu đứng trên boong tàu, kêu thuyền trưởng một tiếng.

"Đến rồi à? Cho tôi xin địa chỉ đi, không biết hai cậu nghĩ thế nào, dù sao tôi cũng coi các cậu là anh em rồi. Về sau nếu có cơ hội, tôi sẽ viết thư cho hai cậu."

Thuyền trưởng nói.

Trong nháy mắt kia, ông ta chẳng có chút gì là giống NPC cả, tựa như một người sống sờ sờ vậy.

Là người sống sờ sờ ở thành phố nào đó, ở một quốc gia nào đấy.

Du Hoặc nhận bút, giơ tay viết xuống một chữ N, lại sửng sốt một phen.

Y đã ở rất nhiều nơi, nhưng chẳng có nơi nào bắt đầu bằng chữ N cả. Lại không biết làm sao mà theo bản năng viết ra thế.

"Sao thế?" Thuyền phó hỏi: "Nếu không muốn nói cũng không sao cả."

Du Hoặc lắc lắc đầu, gạch chữ N đi, rồi viết địa chỉ nhà Vu Văn: "Gửi tới địa chỉ này đi."

Thuyền phó lại đưa bút cho Tần Cứu.

Tần Cứu lại không tiếp lấy.

Anh rũ mắt nhìn nét bút của Du Hoặc, nói: "Tôi không nhận được."

Ngay cả Du Hoặc cũng kinh ngạc trong giây lát.

Tần Cứu lại cười rộ lên, chỉ chỉ Du Hoặc nói với thuyền phó: "Chờ đến ngày tôi có thể nhận được, tôi sẽ tới tìm cậu ta lấy địa chỉ của mọi người."

Thuyền trưởng với thuyền phó gật đầu đã hiểu.

......

Phía sau bọn họ, là con thuyền cũ ướt dầm dề kéo theo.

Nó mắc cạn đã nhiều năm, vết tích đổ nát chẳng thể phai mờ. Hiện giờ lại chất đầy hài cốt, thế nhưng lại có thể rẽ gió vượt sóng.

Mặt trời vốn đã khuất bóng từ lâu dần dần ló dạng, dẫn lối trên con đường biển bị ép mở ra kia.

Sương trắng vội vã, thiên sứ về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro