Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu, có gặp được anh "lòo mak" không, kể con nghe đi." Hán Chí Thanh nằm trên giường Kỳ An đôi chân hết đưa lên lại hạ xuống.

*lòo mak trong tiếng Thái là đẹp trai

"Có, nhưng mà không có gì kể hết." Kỳ An chỉnh mấy tấm ảnh hôm nọ chụp, đáp lời.

"Lại không có can đảm nói, èo cậu nhát vậy." Chí Thanh bĩu môi chê bai.

"Kệ cậu, mà sao nay con không về nhà, lại gây chuyện gì hả?"

Đang tươi cười hớn hở đột nhiên bị hỏi gương mặt Chí Thanh biến đổi 180 độ ủ rũ " Mới đi học lại, giờ giấc con không quen nên trong tuần qua mới đi muộn có 5 lần, cô giáo chủ nhiệm gọi điện méc mẹ con khiến con giờ có nhà cũng không dám về."

"Một tuần bảy ngày, đi học sáu ngày, mà học muộn có năm ngày, còn một ngày còn đi học đúng giờ, cái này con tiến bộ rồi."

Cố bới móc ra một ưu điểm khen đứa cháu trai, cuối cùng bị một câu nói hoàn toàn đánh gục "Một ngày đấy con dậy muộn quá nên xin nghỉ."

Kỳ An bó tay, kéo kính lên trên tóc, xoa mắt "Cái này thì mẹ con đánh không oan đâu, cậu không cứu được rồi."

Nghe Kỳ An nói Chí Thanh vờ gào khóc "A, cậu không được bỏ mặc con thế chứ, cuối xùng cũng chả có ai thương ta cả, thật vô nghĩa."

"Đợi cậu ra lấy nước làm nước mắt cho con."

"Aaa, cậu còn trêu con nữa."

Chí Thanh lăn lộn trên giường dậm chân dậm tay uỳnh uỳnh. Kỳ An ngồi một bên nhìn mà cười không ngừng.

Đưa Chí Thanh về nhà, nói đỡ cho cậu mấy câu, cũng không tránh khỏi bị mắng lây vài câu. Kỳ An về nhà tiếp tục chỉnh ảnh.

Nhà Kỳ An và Chí Thanh cách nhau không xa lắm, nhà Kỳ An trong ngõ, ra ngoài đầu ngõ là nhà Chí Thanh. Trong ngõ này toàn là nhà anh em họ hàng nhà Hán, ông cụ nội không thích con cháu ở xa nên chia dần đất, các con cháu cũng rất hiêú thảo mà mua đất ở gần vậy nên anh em nhà Hán luôn rất hoà thuận với nhau.

Chỉnh được nửa số ảnh, Kỳ An bắt đầu lười biếng lướt Facebook. Một bài viết ập vào mắt cậu, "Trọng Bình tuyển trợ lý !?". Ơ nhưng mà khoan, đây không phải nick chính của anh. Cậu mở nick chính của Trọng Bình, có tích xanh bài đầu tiên là tuyển trợ lý, kèm theo đó là gmail.

Kỳ An vội vàng đăng ký, chuẩn bị đầy đủ sơ yếu lý lịch gửi đi. Không ôm hi vọng nhiều, nhưng leo lỏi đâu đó cậu vẫn có niềm tin sẽ được nhận.

...

Trọng Bình đánh giá người trước mặt, gương mặt thanh tú đeo thêm chiếc kính cận càng làm nổi lên nét học sinh. Trắng trẻo, nhìn rất sạch sẽ, giọng nói cũng dễ nghe, nhưng anh cứ có cảm giác cậu rất quen. Điểm làm anh ấn tượng nhất vẫn là nốt ruồi dưới đuôi mắt của cậu, ánh mắt anh không tự chủ mà luôn nhìn nốt ruồi đó.

"Tôi xem qua hồ sơ cậu rồi, nhưng cậu vẫn giới thiệu sơ qua về bản thân đi."

"Tôi tên Hán Kỳ An, năm nay 25 tuổi, làm thợ ảnh."

"Cậu có say máy bay không? Công việc của tôi cần di chuyển rất nhiều."

Kỳ An lắc đầu.

"Cậu có biết tiếng Thái không, công việc ở bên Thái sẽ nhiều hơn đấy."

"Tôi có biết một chút."

"Vậy là được rồi, kết bạn đi, lưu số tôi vào có gì cậu chuẩn bị mai đi làm luôn."

Vậy là được nhận rồi hả?

Kỳ An đầu đầy dấu "?" tay lấy điện thoại kết bạn, lưu số xong Trọng Bình đã đeo khẩu trang đội mũ, trước khi đi còn lịch sự hỏi "Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về."

"Thôi, nhà tôi ở Phú Thọ về cũng mất gần hai tiếng, tôi tự đi về chuẩn bị một tí."

"Vậy tùy cậu." Trọng Bình nói xong đi ra ngoài leo lên xe ô tô đen đậu bên kia đường.

Kỳ An trên đường về ghé qua công ty lấy đồ dùng, cậu gửi đơn xin nghỉ từ tuần trước hôm nay cậu đến lấy đồ.

Kỳ An làm việc ở nhà nhiều hơn nên trong công ty cũng không có nhiều đồ, những thứ quan trọng Bình Nguyên đã để gọn trong một cái thùng.

Lấy giấy nhớ trên mặt bàn viết dòng cảm ơn Bình Nguyên rồi Kỳ An ôm theo thùng đồ để trước xe máy đi về.

"Alo, con đang học." Chí Thanh cúi người xuống ngăn bàn, giọng thầm thì nghe điện thoại.

"Sắp tan chưa? Nay cậu có việc đi ngang qua, đang chờ dưới cổng trường nè."

Chí Thanh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trước bảng, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống thì thầm "Sắp tan rồi, sắp tan rồi, còn 5 phút nữa thôi, cậu đợi con."

"E hèm" Vừa dứt lời, bên trên bục giảng có tiếng hắng giọng. Chí Thanh ngồi ngay ngắn, cười với anh thầy giáo đẹp trai bên trên.

Chưa kịp nhắc nhở cậu, tiếng trống tan học vang lên. Chí Thanh vội vội vàng vàng cất sách vở. Đi qua bục giảng, Chí Thanh không quên chào người đang đứng nhíu chặt đôi mày nhìn mình.

"Thầy Minh, em về trước đây. Nãy cậu An gọi nói đang chờ em cổng trường rồi."

Lúc này đôi lông mày Trần Đức Minh mới giãn ra "Đi cẩn thận."

"Em biết rồi." Nói xong Chí Thanh chạy tót ra ngoài.

Đức Minh là hàng xóm đối diện nhà Chí Thanh, học xong sư phạm anh về trường cấp 3 ngày xưa mình học để tiếp tục công tác.

Cô chủ nhiệm lớp Chí Thanh chuyển công tác nên anh được đảm nhận chức vụ chủ nhiệm lớp này. Sáng ngày xe cậu bị hỏng đi nhờ anh nên mới có một màn chào tạm biệt như vừa rồi.

Từ xa đã thấy Kỳ An đứng thất thần Chí Thanh chạy lại hù.

Kỳ An giật bắn người dí nhẹ đầu Chí Thanh "Cái thằng này, cậu mà yếu tim là ngất rồi đấy."

Chí Thanh gãi mũi cười "Đi về thôi cậu, nóng quá trời rồi."

"Đội mũ bảo hiểm vào, lên xe đi."

Nhà Chí Thanh cách trường 5km, hai người vừa đi vừa nói chuyện, gió tạt mạnh Chí Thanh chỉ biết hét lên mới khiến Kỳ An nghe rõ.

"Hả, cậu làm trợ lý cho anh "lòo mak" á?"

"Ừm, mai đi làm rồi."

"Uây, vãi đỉnh vậy. Thế là cậu gặp rất nhiều người nổi tiếng rồi, nhớ xin chữ kí anh Nannon cho con đấy nhé."

"Biết rồi."

"Chụp cả ảnh nữa."

"Ừm."

"Đi đâu cũng phải mua quà về cho con."

"Đòi hỏi quá đấy."

"Hì hì."

Hai người cháu nói câu, cậu nói câu một hồi cũng về đến nhà. Kỳ An mở hộp lấy mấy bộ quần áo ra cho vào máy giặt, mấy tấm ảnh lúc cậu làm việc được Bình Nguyên chụp lại đã được đóng khung Kỳ An để gọn trên bàn.

Đang xếp đồ vào vali, Thị Thu ôm một sọt quần áo khô vào "Chuẩn bị đi đâu à An."

"Con mới nhận công việc trợ lý cho một diễn viên, nên bây giờ chuẩn bị đồ mai đi làm ạ."

Nguyễn Thị Thu im lặng một lúc mới thở dài " An à, tuần sau cái Nguyệt đầu xóm lấy chồng đấy. Con học cùng con bé đó nhỉ? Năm nay cũng 25 tuổi rồi, tuổi không còn nhỏ nữa nên sớm yên bề gia thất thôi. Đừng lông bông nữa, kiếm công việc nào tử tế làm, nhà còn mỗi con chưa lập gia đình, mẹ vẫn đang chờ một ngày con dắt con dâu về cho mẹ đấy."

Nụ cười trên miệng Kỳ An cứng đơ, tay đang gấp đồ cũng dừng lại, cậu cúi mặt xuống một lúc mới dám ngẩng lên cười "Cậu Vũ còn chưa lấy vợ mà mẹ, vội gì. Mẹ ngóng cháu để tí con gọi anh cả với chị dâu sinh cho mẹ đứa cháu để mẹ bế cả ngày."

"Con đừng so đo với cậu Vũ, tính chất công việc cậu nó khác, thôi không nói nổi với con, mẹ đi xuống nấu cơm."

Nhìn dáng Thị Thu đi xuống, Kỳ An gọi với theo "Đợi con soạn xong đồ con xuống phụ mẹ."

Thị Thu đi xuống nhà nụ cười trên miệng Kỳ An biến mất. Cậu không có tình cảm với con gái chuyện này ngoài Chính Thanh và chị dâu Minh Thư thì không một ai biết. Không thể hình dung được khi mẹ cậu biết chuyện này sẽ kích động như thế nào. Nhưng chuyện cậu không có tình cảm với con gái không thể thay đổi được, cậu cũng không thể vì gia đình mà hủy hoại hạnh phúc con gái nhà người ta được.

Cầm tấm ảnh Trọng Bình thở dài "Có lẽ người như em không xứng đáng có được tình yêu."

27-05-2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro