Chương 2. Chính cậu là người khóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hạ Vu

----------------

Mặc dù đã đặt báo thức lúc 6 giờ, nhưng Ngụy Ninh cứ mỗi giờ lại tỉnh một lần, sau đó nằm trên giường lăn qua lăn lại đến hừng đông, vì vậy chưa tới 7 giờ đã có mặt tại công ty.

Buổi sớm, trong văn phòng tràn ngập ánh sáng, hơi thở trời đất ấm áp khiến người ta sinh khí dồi dào. Ngụy Ninh ngáp một cái thật dài, cầm miếng giẻ lau nhỏ bắt đầu lau từng bàn làm việc. Cậu lấy điện thoại di động ra bật một bài nhạc yêu thích, vừa vặn vẹo ngân nga theo ca từ, vừa cố gắng đè xuống cơn buồn ngủ đang muốn lấn tới. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ văn phòng Tổng biên.

Ngụy Ninh ngẩng đầu lên vừa vặn thấy một nam nhân đang từ phòng đi ra. Đây không phải tác giả Đường Khải, nổi tiếng bên chuyên mục đô thị tình duyên của công ty họ sao? 

Đường Khải có diện mạo phong lưu, tính cách càng phong lưu hơn. Mặc dù văn chương anh ta ôn nhu tinh tế, làm mê đảo hàng ngàn phụ nữ, nhưng mà thói quen sinh hoạt của anh ta Ngụy Ninh thực sự không dám khen tặng. Lúc này, Đường Khải Đường đại tác gia một bộ cau mày, dùng ánh mắt phi thường không thích đánh giá Ngụy Ninh. Tóc anh ta có chút lộn xộn, áo sơ mi cởi bỏ vài cúc, cả người tỏa khí nhàn nhạt làm người khác khó có thể đoán được tâm tình.

Trong đầu Ngụy Ninh bỗng nhiên hiện lên một lời đồn không biết nghe từ lúc nào, Đường Khải Đường mỹ nhân hình như là cả nam nữ đều ăn....

"Tôi chỉ là...đang dọn dẹp vệ sinh!" Ngụy Ninh nhanh chóng cho thấy rõ lập trường, mang khẩu trang rầu rĩ nói, cậu khống chế xúc động muốn nhìn trộm Tổng biên tập bên trong một chút, cầm lấy giẻ lau vẫy vẫy: "Tôi đi giặt giẻ lau nhà một chút...."

Đường Khải khẽ hừ một tiếng, không nói hai lời đi đến trước mặt Ngụy Ninh, một bàn tay đè lên vai cậu, tay còn lại kéo khẩu trang trên mặt cậu xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhìn: "Ồ...tôi nhớ ra cậu, là cái người trợ lý mới tới phải không?"

Ngụy Ninh khó khăn mới nở được một nụ cười, ngón tay lạnh buốt của Đường Khải làm cậu cũng run rẩy theo.

"Cậu tên là gì?"

Ngụy Ninh muốn chửi thề, Đường đại tác gia chắc chắn không chỉ đơn thuần muốn hỏi tên của cậu đâu, rõ ràng là đã bị cậu bắt gặp anh ta cùng Tổng biên tập ở cùng một chỗ, nên là đang muốn uy hiếp mình đây mà...

"Ngụy Ninh..." Ngụy Ninh trong miệng cay đắng: "Tổng biên tập đã yêu cầu tôi sáng hôm nay đến sớm dọn dẹp vệ sinh...". Song biểu tình của Đường Khải thậm chí càng khủng bố hơn. Ngụy Ninh khẳng định mình đã nói sai gì đó, trong bụng sợ đến xanh ruột. Cậu thấy Đường Khải quay đầu nhìn vào văn phòng Tổng biên. Ngụy Ninh cũng nhìn theo ánh mắt anh ta, thành công cùng Tổng biên tập đang đứng ở cửa bốn mắt nhìn nhau.

"Anh cố ý?" Giọng Đường Khải không một cảm xúc.

"Tôi đã nói thế à? Không nhớ nữa." Tổng biên tập dùng một câu đã lạnh lùng đem Ngụy Ninh chôn xuống đất.

Ngụy Ninh vẻ mặt đau khổ, yếu ớt nói: "Cái đó... tôi, tôi có thể đi giặt giẻ lau không?"

Đợi đến khi Ngụy Ninh chậm chạp giặt xong giẻ, đã có vài đồng nghiệp đi làm, cậu hoàn thành công việc vệ sinh trong bầu không khí hòa hợp. Vệ sinh buổi sáng coi như thông qua, nhưng đầu óc Ngụy Ninh lại không có thông qua. Cậu cả ngày luôn trong trạng thái lo lắng không yên, cứ có cảm giác rằng một trong hai nhân vật chính của "Yêu đương vụng trộm " sáng nay nhất định sẽ gọi cậu đến để 'tâm sự'.

Từ khi xem cái 《Yêu đương vụng trộm 33 ngày 》kia, cậu quả thực đã bị nguyền rủa rồi ...

Thật vất vả an toàn thoát nạn đến giờ tan tầm, Ngụy Ninh đang định ôm túi chạy lấy người, bỗng nhiên nhớ tới máy tính cậu vẫn còn đang tu sửa ở cửa hàng, hôm nay phải ở lại chỗ này hoàn thành nhiệm vụ kiểm duyệt vĩ đại kia. Ngụy Ninh xì hơi ( ra hơi chứ hông phải 'xì hơi' đâu =))) ) ỉu xìu ngồi lại, vờ như công việc của mình còn chưa có hoàn thành, làm một bộ ta rất bận,  các người ai cũng đừng lại gần ta làm phiền.

Các đồng nghiệp lần lượt tan ca, Ngụy Ninh đói bụng đến hoa mắt, cậu liếc trộm về phía phong Tổng biên, toàn công ty đều đã về, đám người chuyên nghiệp Tổng biên tập đại nhân thế nhưng còn ở lại lạch cạch gõ bàn phím. Ngụy Ninh hít sâu một hơi, cũng đem bàn phím của mình gõ đến ca vang, một phần bản thảo đáng thương bị cậu xóa lại viết, viết lại xóa.

Ngay lúc Ngụy Ninh đói đến sắp ngất đi, Tổng biên tập cuối cùng cũng chịu đứng dậy. Ngụy Ninh hào hứng đến nỗi xóa hết tất cả những gì cậu vừa viết, rồi lại cật lực như uống máu gà mà gõ bàn phím.

Tổng biên tập mang túi đi ra, tuy là hắn trước giờ luôn một dạng tuấn tú lịch sự, nhưng Ngụy Ninh chưa lúc nào thấy hắn đẹp trai như lúc này, cậu giống như được tiếp thánh chỉ, lãnh từ Tổng biên tập một câu: "Đừng quá muộn". Sau đó hai mắt xanh lè nhìn Tổng biên tập rời đi. Một khắc cửa đóng lại, Ngụy Ninh nhanh chóng uống vài ngụm nước, phi vào mở cái trang web tiểu thuyết kia.

Ngụy Ninh dựa theo thông lệ lần trước, ngựa quen đường cũ quét ra được rất nhiều những từ ngữ d*m bạo, tiêu sái phát ra một tiểu hoàng bài (thẻ vàng ), trong lòng có một cảm giác thành tựu. Cuối cùng, Ngụy Ninh kiểm tra bên trong tài khoản của mình một chút, phát hiện có rất nhiều thông báo chưa đọc, đều là tin của những tác giả đã chỉnh sửa xong chương của mình yêu cầu được mở khóa. Ngụy Ninh xử lí từng cái, bỗng nhiên thấy được yêu cầu mở khóa của 《Yêu đương vụng trộm 33 ngày 》.

Đơn giản lướt sơ qua chương vừa chỉnh sửa, Ngụy Ninh khóe miệng co giật một chút.

Mẹ nó ở chỗ từ ngữ vi phạm chỉ thêm một cái dấu "-" vào giữa liền tính là đã chỉnh sửa xong? Có còn là đại trượng phu không vậy? (hình-như-là-kiểu-này-nè ╮(╯_╰)╭ )

Ngụy Ninh giận dữ từ chối yêu cầu, chỉ một lúc sau, tác giả đã gửi thêm một tin nhắn khiếu nại khác.

Lần này, nội dung tin nhắn rất ngắn, hơn nữa không hề có một chút khách khí nào, chỉ có một câu vô cùng đơn giản: 'Ngươi đã nghiêm túc đọc qua chương này chưa? '

Ngụy Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình, nghiến răng nghiến lợi.

Giọng điệu kiêu ngạo như này là có ý gì? Có phải tác giả ngươi không phân biệt được ai là người bán hàng rong ai là thành quản phải không?

Cậu giận dữ gõ gõ trên bàn phím, viết một chuỗi dài, suy nghĩ một chút, lại xóa hết. Dựa vào cái gì mà hắn hỏi thì mình phải trả lời chứ? Đối với tác giả H văn hòa ái tử tế có thể làm phát triển Trung Quốc sao? Nói thế nào đi nữa thì cậu cũng là một chuyên thẩm có chút quyền lực, bỏ qua thân phận mà gần gũi dân chúng quá sẽ khiến cho họ được đằng mũi lên đằng mặt. Ngược lại càng tỏ ra cao lãnh, càng có thể duy trì vẻ xa cách thần bí không để người khác đùa cợt mình. Xem xem Tổng biên tập bọn cậu, nghệ thuật lãnh đạo này tốt biết bao nhiêu chứ! Ai cũng không dám mạo phạm hắn!

Ngụy Ninh khịt khịt mũi hừ một tiếng, ở trong đầu đem tên tác giả này biến thành một que diêm tiểu nhân ra sức giẫm bẹp, kết quả "Người diêm" giống như cảm nhận được đã gửi tiếp một tin khác.

"Thanh âm phản kháng cũng khá nhanh đó...." Ngụy Ngụy Ninh lầm bầm mở tin ra xem.

'Đã không có hiểu biết thì không có quyền lên tiếng.'

"Nói cái gì" Ngụy Ninh nhìn màn hình liền phát cáu, hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi có thể nghi ngờ ta, nhưng ngươi không thể nghi ngờ phẩm chất nghề nghiệp của ta!" Ngụy Ninh lầm bầm mở chương bị khóa ra: "Mặc dù không đọc kỹ càng, nhưng ít nhất ta đã xem qua nó rồi, bị khóa.... Chỉ có thể trách ngươi viết quá khó coi, làm người ta đọc không nổi....." Ngoài miệng tuy rằng oán giận, nhưng ánh mắt cậu vẫn liên tục dán lên chữ từ trên xuống dưới.

「Quỳnh Xuyên ngồi trên bàn làm việc, trên người chỉ duy nhất chiếc vạt màu lam, đầu kia của vạt bị một nam nhân khác nắm lấy. Quỳnh Xuyên cảm thấy mình bây giờ giống như một lễ vật, chỉ cần đối phương khẽ động dải lụa đóng gói rực rỡ, lễ vật lập tức sẽ được mở ra, tùy người xử trí.

Quỳnh Xuyên run run mở hai chân ra, duỗi tay tự vuốt ve ngực mình, ngón tay kẹp lấy đầu dừng sức vân . Người nam nhân ngồi đối diện hứng thú quan sát cậu biểu diễn, ánh mắt không hề kiềm chế cứ liếm láp trên thân thể cậu, điều này càng làm cho cậu càng xấu hổ hơn. Cậu cảm nhận được người kia khí tức mạnh mẽ, không khí trở nên bức bách hơn, mỗi khi người đó tiến lại gần, cậu luôn cảm thấy chính mình trở nên khó thở.

Như, như vậy đã được chưa?

Quỳnh Xuyên cả người phi thường ửng đỏ, thân thể bị chuốc quá nhiều thuốc nên căn bản không cần an-ủi đã hưng phấn muốn lấy mạng, mồ cậu chảy đến ướt đẫm mặt bàn, thân thể mềm oặt trượt xuống, người đối diện tốt bụng đỡ lấy eo cậu, đầu ngón tay hắn vuốt vuốt j-j đã hoàn toàn cương-cứng của cậu, đỉnh bắn ra một dòng chất lỏng sền sệt nhỏ lên mặt gỗ đỏ trên bàn.

Nam nhân 'Chậc' một tiếng, duỗi tay lau sạch giọt kia: "Thật đáng tiếc, kiểm tra sức khỏe không thông qua, tiền thưởng tháng này không nữa."

Tay Ngụy Ninh run rẩy, cốc trà trên tay bị nghiêng, nước bị đổ lên bàn, cậu nhìn cạnh bàn nhỏ xuống giọt chất lỏng trong suốt, không hiểu làm sao lại đỏ mặt một phen.

Thật là loạn thất bát tao mà! (rối tung rối mù, lộn tùng phèo ) Người kia không có liêm sỉ sao, ban ngày ban mặt lại ở trong văn phòng ...

Ngụy Ninh càng muốn quên, đầu óc không biết điều lại càng hồi tưởng, thậm chí còn lấy thực miêu tả cho vừa khớp, Đường Khải đem Tổng biên tập đại nhân đè trên bàn trong phòng Tổng biên, vẻ mặt dâm đãng mà cười: "Ha ha ha, sức khỏe không đủ điều kiện, tiền thưởng của cậu không còn nữa!"

Đợi đã, Tổng biên tập phải tặng Đường mỹ nhân tiền thưởng mới đúng! Ngụy Ninh cau mày, ngay lập tức đổi vị trí của hai người, Tổng biên tập đại nhân mặt liệt: "Cậu! Chờ kiểm tra sức khỏe một chút."

Ngụy Ninh bỗng nhiên đứng phắc dậy, lắc đầu dữ dội, ngực điên cuồng phập phồng.

A a a a! Đều tại cái tên đại hoàng văn kia, cậu chút nữa đã thần kinh thác loạn rồi!

Tùy tiện lấy khăn giấy lau lau bàn, Ngụy Ninh nhẫn nại văng nước bọt lạch cạch gõ phím: "Văn chương của bạn đã được trải qua thẩm duyệt cẩn thận, vẫn mang các tả quá cụ thể về bộ phận sinh dục, hành vi tình dục, tâm sinh dục, vui lòng mau chóng chỉnh sửa lại, tuyên truyền nội dung phi đạo đức sẽ bị khóa toàn văn, vậy hãy thật cẩn trọng. Vui lòng nghiêm túc sửa chữa, việc phân cách từ ngữ nhạy cảm hồ đồ này sẽ không được chấp nhận. Đồng thời, yêu cầu tác giả chỉnh sửa thái độ của mình, tránh hành vi âu trĩ cớ gây rối, khiêu khích quản trị viên."

Nhấn gửi đi, Ngụy Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, cầm cốc nước uống một ngụm.

Đại gia à, tất cả rắc rối qua rồi!

Qua hơn nửa ngày, Ngụy Ninh nhận được hồi âm.

'Thì ra không phải hệ thống tự động khóa chương của tôi, ha ha..... Xin lỗi, tôi chỉ thử một chút, không nghĩ sẽ mạo phạm bạn.

Về phần chỉnh sửa, tôi không muốn phá văn chương đã hoàn chỉnh của mình, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ lưu để đăng lại nơi khác, không làm phiền, cảm ơn! '

Ngụy Ninh ước chừng đứng hình mất 5 giây, mới phản ứng lại mình bị chơi, cậu chịu đựng xúc động muốn lật bàn, rống lên một tiếng: "Tự động đại gia ngươi á! Ha ha đại ngươi! Cảm ơn đại gia ngươi!". Thình lình đứng dậy, đầu óc Ngụy Ninh phát ngốc một trận, bụng ục ục kháng nghị: "Đại gia lão tử cả cơm chiều cũng chưa ăn chỉ vì cái này?". 

------------

Editor: Ây da, lỡ để 'Đại gia' ngay từ đầu rồi giờ lúc chửi đọc cứ không quen như nào á =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro