Chương 04:"Anh, em thích anh, anh nhớ chờ em lớn đấy..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Anh ,em thích anh, anh nhớ chờ em lớn đấy......

Đang là kỳ nghỉ hè,trong trường giờ cũng rất ít người,chỉ có một số sinh viên cần tài liệu học tập để vừa học vừa làm hoặc chạy deadline cho các kì thi sau đại học thì vẫn còn ở trong trường.

Là cơ sở giáo dục chất lượng nhất cả nước,Đại học Thủ đô có chế độ kiểm soát nghiêm ngặt hơn nên mỗi lần sinh viên muốn ra vào trường phải đưa thẻ sinh viên thì mới vào được.Bất quá,dù có nghiêm ngặt đến mấy thì hiện tại chú bảo vệ vẫn không phản kháng được vì khuôn mặt rạng rỡ của Du Dược,Du Dược và chú bảo vệ nãy giờ "thảo luận"một hồi ,chú bảo vệ cũng đành bị cậu làm cho khuất phục mà nói: "Đi đi,mang em trai cậu vào đi,mà cậu cũng biết luật của trường rồi đấy"

"Hiểu rồi chú!Chú đừng lo,thư tình của chú đưa cho cháu,cháu hứa là sẽ đưa cho dì Ngô, để dì sẽ nhìn chú bằng ánh mắt khác."

"Thằng nhóc này,nói to thế là muốn cả thế giới biết à?"Chú bảo vệ cười cười,giả vờ ném chai nước khoáng rỗng về phía Du Dược.

Du Dược đạp xe thật nhanh may mắn tránh được đòn của chú bảo vệ.

Lục Yếm Thanh loạng choạng ngồi phía sau xe đạp,đôi mắt lướt qua,chai nước rỗng dần dần rơi xuống đất.

Hắn giả vờ kêu lên như giật mình rồi dán cả người vào phía sau Du Dược,siết chặt vùng áo quanh eo của cậu.

Du Dược chẳng những không cảm thấy có gì đó không đúng,ngược lại còn lấy tay hắn ôm lấy eo câu,sau đó vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, nói.

"Cẩn thận."Du Dược nói: "Con đường này có hơi gập ghềnh vì mòn,nếu ngã xuống,anh lại phải đưa cậu xuống gặp lão Dương đấy."

"Lão Dương?"

"Thầy trực phòng y tế" Du Dược thản nhiên nói

"Anh,tại sao anh đối với giáo viên y tế lại quen nhau?Anh ở đó hẳn phải nhiều nên mới coi là người quen sao?"

Du Dược sặc nước miếng,lúng túng đổi chủ đề: "Đang lên dốc,đừng nói chuyện với anh,rất lãng phí sức lực của anh."

Đúng như lời Du Dược nói,con đường trước mặt là một con dốc nghiêng,hai bên đường trồng đầy cây liễu,khi gió ngang qua,cành liễu lại nhẹ nhàng lướt qua.Nếu đây mà là mùa đông thì quả là nơi này đã lất phất đầy tuyết trắng

"Ngồi cho vững!"

Du Dược vừa nói, vừa đứng dậy khỏi ghế ngồi trên xe đạp. Khi đi lên dốc, cậu nghĩ phải đứng và đạp thì sẽ đỡ tốn sức hơn. Cậu cong lưng rồi đạp mạnh bàn đạp trước cơn gió nóng của mùa hạ.

Chiếc áo phông trắng của cậu đã sớm thấm đẫm mồ hôi, gió lùa vào khiến chiếc áo phông trên người của cậu cũng săn lại, mùi mồ hôi nhàn nhạt cùng mùi xà phòng trên người tỏa ra rồi lan đến chóp mũi của Lục Yếm Thanh

Trong vài giây ngắn ngủi, Lục Yếm Thanh nghĩ rằng hắn đã ngửi được mùi tin tức tố của Du Dược. Nhưng hắn sớm nhận ra rằng đây chỉ là ảo ảnh.

——Du Dược là beta, anh ấy không có tin tức tố.

Trong số ba giới tính của ABO, beta là giới tính duy nhất không thể tiết ra tin tức tố. Họ có thể ngửi thấy mùi của các tuyến thể alpha và omega, nhưng họ không có phản ứng lại. Hiện nay, ngày càng có nhiều các loại nước hoa "giả tin tức tố" trên thị trường, và nhiều tín đồ mua sắm sẽ mua chúng và xịt lên cơ thể để thỏa mãn sự tinh tế thỏa mãn của bản thân.

Nhưng Du Dược chưa bao giờ sử dụng những thứ đó, cậu luôn sạch sẽ.

Đây là lần đầu tiên Lục Yếm Thanh có thể ngửi thấy mùi của cậu.

Lục Yếm Thanh cảm thấy rằng hắn không ghét mùi này.

Con dốc này rất dài, không biết Du Dược đã mất bao lâu để lên đến đỉnh dốc. Cậu thở phào nhẹ nhõm, tháo kính xuống, sau đó kéo vạt áo sơ mi vòng qua eo lau mồ hôi trên mặt.

Theo động tác của cậu, làn da trắng nõn và săn chắc ở eo cậu xẹt qua, Lục Yếm Thanh chỉ liếc mắt rồi quay mặt đi chỗ khác.

Du Dược không biết người anh em tốt Lục Yếm Thanh này đang nghĩ gì trong đầu, một tay giữ lấy tay lái, một tay chỉ vào những tòa nhà nằm rải rác ở phía xa rồi giới thiệu từng tòa một.

"Những tòa nhà thấp đằng kia là ký túc xá. Thời gì rồi mà còn hai giường tầng trong phòng tám người, lại còn không có máy lạnh."

"Tòa nhà màu xám đằng kia là phòng thí nghiệm y tế. Tất cả những câu chuyện kỳ ​​lạ trong khuôn viên trường đều bắt nguồn từ toà nhà đó, đâu là những bộ xương nhảy múa, những mẫu vật parkour ..."

"Còn tòa nhà giảng dạy của Học viện nghệ thuật nữa. Họ ít người hơn nhưng nhiều tiền. Mỗi tháng họ đều mời cà phê những người dạy trong học viện nghệ thuật.Anh đặc biệt muốn học ở đó, nhưng khó vào quá!

"Đi hết con đường này là đến sân vận động.Giờ đang là mùa hè. Nó cũng không mở cửa. Đường băng của trường anh rất tốt và mềm. Nghe nói chi phí còn đắt hơn cả khu ký túc xá của bọn anh."

Du Dược đạp xe, giới thiệu chuyện lớn, chuyện nhỏ trong trường. Lục Yếm Thanh rất cẩn thận lắng nghe, vừa nghe vừa mơ tưởng về việc Du Dược đang đi qua tòa nhà của trường học.

Họ đã trải qua ba giờ rất trọn vẹn,Du Dược cùng hắn rời khỏi xe đạp rồi dẫn hắn đi chỗ khác.

Lục Yếm Thanh lần đầu tiên được ăn cơm trong nhà ăn trường đại học,rồi lại cho mèo hoang trong vườn ăn, cùng ngồi bên nhau dưới bóng râm của tán cây, lần đầu tiên được nghe tháp chuông ngân vang.

Du Dược cũng dẫn hắn vào tòa nhà giảng dạy.Nhìn qua cửa sổ,giảng đường trống, đủ rộng để chứa sáu trăm sinh viên.

Lục Yếm Thanh không có ý định mở cửa sổ, nhưng sau hai lần Du Dược nói, hắn cũng nhanh chóng làm theo.

Lục Yếm Thanh hỏi: "Anh, trong phòng này không có camera sao? Lỡ chúng ta có thể bị quay lại thì sao?

Du Dược điềm đạm nói: "Đúng vậy, nhưng mấy tháng nay máy quay đều hỏng rồi."

Du Dược chỉ vào chiếc máy quay bị hỏng cho Lục Yếm Thanh rồi nói với hắn rằng chiếc camera bị hỏng đã được một đàn anh trong phòng kia báo cáo.Vì đợt đó có người gian lận dưới camera nên khi đó đã phá hỏng để không bị bắt.

Lục Yếm Thanh hơi kinh ngạc: "Học sinh đứng đầu Đại học Thủ đô thật sự gian lận?"

Du Dược uể oải vươn vai: "Thanh nhi ơi, hôm nay anh sẽ dạy cho cậu một điều là về trình độ học vấn và tính cách không liên quan gì đến nhau cả.Nói thêm: tất cả cái nhãn mác mà một người thể hiện bên ngoài đều không liên quan gì đến nội tâm của người đó. . "

Những lời của Beta dường như muốn nói với Lục Yếm Thanh, giống với chính bản thân mình hơn: "Dù là học trưởng hay thế hệ thứ hai giàu có, một người có ngoại hình đẹp hay không, anh ta có bao nhiêu tài nguyên, giới tính của anh ta ... Đây là những lớp vỏ mà người khác đặt cho anh ta, nhưng không cái nào trong số này có thể xác định giá trị của người này. Chỉ bằng cách bóc phá đi mấy cái lớp vỏ giả đấy,cậu mới có thể thực sự thấy người này trông như thế nào. "

"Cho nên," Lục Yếm Thanh nhìn cậu, "Anh đứng ở trước mặt em có lộ ra hết không?"

Du Dược sửng sốt một chút, sau đó duỗi tay ngáy dữ tợn đỉnh: "Bah, anh còn muốn duy trì cảm giác thần bí cơ!"

Cả hai không tiếp tục nói về chủ đề này nữa vì bảo vệ đang làm nhiệm vụ tuần tra khu nhà dạy học đã phát hiện ra hai người.

Họ lại vội vã ra khỏi cửa sổ nhỏ, rồi đạp chiếc xe đạp nhỏ trên đường.

Điểm dừng chân cuối cùng là thư viện của Đại học Thủ đô, đây là nơi yêu thích của Du Dược. Khi không có lớp học hoặc công việc bán thời gian, Du Dược sẽ dành phần lớn thời gian của cậu ở đây.

Thư viện Đại học Thủ đô rất khang trang, thư viện gồm năm tầng, toàn bộ tường được làm bằng kính. Điều tuyệt vời nhất là bên trong bức tường kính đã được xây dựng thành một khu vườn nhà kính với những cây tre cao được trồng. Trong khoảng trống của rừng trúc có một số bàn học, nếu là mùa đông, anh có thể thưởng thức phong cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ kính khi học trong rừng trúc ấm áp.

Lục Yếm Thanh lần đầu tiên nhìn thấy một thiết kế đẹp như vậy, xoay người giữa rừng trúc và bàn làm việc, đột nhiên nói: "Anh, chúng ta chụp một tấm ảnh đi."

Du Dược không thích chụp ảnh, cũng không thích tự sướng, nhưng mọi quy tắc của cậu đều có thể bị phá vỡ trước mặt Lục Yếm Thanh.

Cậu lấy điện thoại di động của mình ra, chỉnh nó sang chế độ chụp ảnh tự động đếm ngược rồi tìm một chiếc bàn để đặt nó.

Dưới máy quay, hai cậu trai trạc tuổi đứng cạnh nhau trong rừng trúc, lá trúc khẽ đung đưa, thậm chí có một hai mảnh khẽ rơi trên vai.

Ngay khi thời gian đếm ngược sắp kết thúc, Lục Yếm Thanh đột nhiên nói: "Anh ơi."

"Cái gì?" Du Dược quay lại nhìn hắn theo bản năng. Ở khoảng cách gần như vậy, làn da trắng nõn của Lục Yếm Thanh dường như có thể nhìn thấy huyết mạch hiện lên rõ ràng.

Lục Yếm Thanh cũng quay đầu lại nhìn cậu: "Anh, em thích anh,anh nhớ chờ em lớn,chúng ta cưới nhau được không?"

"Hả?" Du Dược ngẩn người.

Chờ đã, cậu nghe nhầm, hay là Lục Yếm Thanh bị sốt à? ?

Lục Yếm Thanh muốn kết hôn với cậu? ? ? Lục yếm Thanh thích cậu? ? ?

Không ... không thể ... một đứa trẻ mười lăm tuổi mới chỉ biết mình hơn một tháng, còn không biết mình thích gì.

Ước chừng Lục Yếm Thanh quá cô đơn đi, giống như người chết đuối vớ được cọc, đành phải miễn cưỡng buông tay. Nếu người xuất hiện trước mặt Lục Yếm Thanh một tháng trước không phải là Du Dược, mà là Trương Việt,Vương Việt và Triệu Việt chắc đứa trẻ này cũng sẽ nói ra.

Sau khi nghĩ về điều này, tâm trạng của Du Dược lập tức thoải mái. Cậu muốn cười ​​để không làm rối tung vấn đề, nhưng cậu còn chưa kịp quay ra, Lục Yếm Thanh đột nhiên lại kiễng chân, trực tiếp hôn lên!

Du Dược sửng sốt, quay đầu lại, nụ hôn của Lục Yếm Thanh lại lướt qua, cuối cùng đáp xuống má cậu.

Đúng lúc này,tiếng đếm ngược trên điện thoại kết thúc, bức ảnh Lục Yếm Thanh Hôn lên má cậu đã bị camera ghi lại.

Du Dược: "..."

Đệch, đứa trẻ này thực sự đã tin cậu.

Lục Yếm Thanh đã thành công làm cho tâm trạng hắn tốt lên, hắn mỉm cười rồi còn nheo mắt thành hai vòng cung tuyệt đẹp. Hắn nhìn má Du Dược đỏ bừng, cảm thấy còn vui hơn vì trò chơi khăm này đã thành công.

Lục Yếm Thanh biết cậu tốt như thế nào, cũng biết ngoại hình, gia cảnh, tính cách của cậu hấp dẫn như thế nào trong mắt người ngoài. Chỉ cần cậu móc nhẹ, sẽ có người quỳ xuống trước mặt hôn chân cậu.

Lục Yếm Thanh thích trò chơi kiểm tra bản chất con người nhất.

Du Dược là người kiên trì lâu nhất trong trò chơi tình ái của hắn.

Nghĩ rằng trò chơi này sắp kết thúc, hắn còn có niềm vui sắp vượt qua được trò chơi, nhưng cũng có sự nhàm chán mờ nhạt.

Khuôn mặt hắn vẫn bình thản, vẫn hồn nhiên và cư xử bình thường như cũ. Chiều cao của hắn và Du Dược gần như tương đương nhau, nhưng vì cậu gầy hơn nên nhìn bề ngoài cậu hơi lùn hơn một chút.

Bị nhìn chằm chằm bởi vẻ đẹp mảnh mai và thanh tú như vậy,Du Dược quả thực bị kích thích.

Cậu đưa tay chạm vào chỗ hôn, rồi nhìn tấm ảnh hai người đang âu yếm nhau trong ảnh, cậu vừa ngượng vừa cười. Lại nghịch chiếc điện thoại rồi cất lại vào túi.

" ... Cậu bao nhiêu tuổi rồi, lần sau không được phép đùa cợt như thế này nữa,biết chưa! Lấy chồng sao?Mới tí tuổi lấy cái gì mà lấy!

Lục Yếm Thanh cố chấp nói: "Em nói thật! Anh à, không phải, Du Dược, em thích anh, sau này chúng ta hãy cưới nhau đi."

Du Dược không phải là một người đàn ông có tư cách cao quý, cậu thực sự không thể chịu đựng được.

Cậu ho khan quay mặt đi chỗ khác, hai tay đút vào túi quần như không biết có chỗ nào để nhét, nhưng vết đỏ trên cổ và tai thì không thể che giấu chút nào: "... khụ, anh là beta, nếu cậu thật sự có thể gả cho người như anh.Một Omega đẹp như vậy,anh không dám lấy. "

Omega?

Lục Yếm Thanh trong nội tâm cười nhạo, nhưng giọng nói vẫn rất ngọt ngào: "Được rồi, quyết định vậy đi!"

Một từ được giải quyết.

Hai thiếu niên đứng hẹn ước trong rừng trúc, ánh mặt trời chiếu vào họ qua bức tường kính cao, khắc bóng hai người.

...

Họ cùng nhau bước ra khỏi thư viện, Du Dược lại đạp chiếc xe đạp bị hỏng của mình. Chỉ có điều lần này, anh không còn cho phép Lục Yếm Thanh túm lấy phần áo quanh eo mình nữa.

Hai người rời khỏi trường, Du Dược đạp xe thật nhanh, vừa đi vừa nhìn đồng hồ: "Trời, anh đã nói với dì rằng kỳ thi sẽ diễn ra trong ba giờ. Kết quả giờ lỡ giờ rồi. Không biết có sao không ta. Không thì sẽ bị phát hiện bởi bọn họ mắt. "

"Anh,bị phát hiện ra cũng không sao. Nếu bị phát hiện thì chúng ta chỉ cần nói cho bọn họ biết sự thật." Giọng điệu của Lục Yếm Thanh rất ngây thơ.

"Sự thật là sao, nói chúng ta tới đây thăm trường?"

"Tất nhiên nó có nghĩa là chúng ta đang hẹn hò!"

Những lời nói của Lục Yếm Thanh cứ như hổ và sói thực sự khiến Du Dược sợ hãi, cậu lắc tay, chiếc xe đạp tạo ra một khúc quanh hình chữ s trên đường và suýt tông vào chiếc xe tải gần đó.

Chiếc xe đột ngột dừng lại, cửa xe mở ra, ba người đàn ông cao lớn bước xuống.

Du Dược cũng vội vàng dừng lại.

"Đại ca,chỉ là tôi không cẩn thận thôi." Du Dược nói "Tôi cùng em nói chuyện phiếm, không để ý đường đi.Anh nhìn này chúng tôi cũng chỉ là học sinh..."

Người đàn ông lực lưỡng gục mặt không nói tiếng nào, ba người chặn đường xe đạp.

Xét từ tư thế này, Du Dược có lẽ đã gặp phải giang hồ. Cậu liếc nhìn chiếc xe đạp, thấy vài chỗ xước bóc ở khắp nơi, cậu không biết liệu mình có thể trả hai trăm nhân dân tệ cho mục đích cá nhân hay không.

Trong khi cậu còn đang suy nghĩ về việc làm thế nào để thoát ra, Lục Yếm Thanh đang ngồi ở ghế sau đột nhiên nhảy ra khỏi xe và ghé sát vào anh.

"Anh à, mọi chuyện có vẻ không ổn..."

"Cái gì?"

Du Dược chưa kịp phản ứng, ba người đàn ông to lớn đã lao tới, chiếc khăn tẩm chất lỏng bịt vào mũi của cả hai

Vào thời điểm trước khi ngất đi, Du Dược chỉ có một suy nghĩ trong đầu——

+

——Đệch, nhóm người này đến vì Lục Yếm Thanh, hay là vì cậu?

Edit+Beta by Hảo Hán

— — —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro