Chương 05:"Bắt cóc...."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 05:"Bắt cóc."

"Đệch....."

Du Dược mơ hồ tỉnh lại. Đầu cậu giờ đau như búa bổ, tựa như vừa bị ném cả cái máy giặt vào đầu ấy. Cậu khó khăn mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một cái nhà kho bẩn thỉu, hai tay thì bị trói ra đằng sau, miếng giẻ bị nhét trong miệng phát ra mùi chua đến nỗi buồn nôn. Cái kính thì bị ném ra đằng xa nhưng may cậu cũng không bị cận nên vẫn có thể nhìn rõ.

Bên cạnh cậu, Lục Yếm Thanh cũng bị trói như mình, ánh mắt bán trương cứ như tỉnh nhưng lại không giống tỉnh, trông rất mê man.

....................Bọn họ đây là bị làm sao vậy?

A đúng rồi! Du Dược nhớ lại, lúc đi đến đằng sau trường, lại bị một chiếc xe tải bám theo rồi bắt cóc!!!

Đám kia thì đông người còn dùng thuốc mê, Du Dược với Lục Yếm Thanh căn bản là không chống lại được nên đã bị đám kia bắt đi!!

Đây chắc hẳn là một nhà kho bị bỏ trống, một số vật liệu xây dựng được chất đống trong góc, nơi đây còn toàn là bụi mảng bám dính, chỉ có duy nhất một hướng sáng từ cửa sổ của mái nhà, nhưng cửa sổ cách bọn họ quá cao, nên hiện tại không có biện pháp tẩu thoát.

Điện thoại cũng bị đám người kia lấy đi, giờ thì trên người bọn họ chả còn gì, có thể nói là đám kia bắt cóc bọn họ là muốn tống tiền, cho nên hiện tại mạng sống vẫn chưa gặp nguy hiểm.

Du Dược hai tay bị trói, hai chân cũng bị cột vào nhau, cậu cố gắng lê lết tiến đến chỗ của Lục Yếm Thanh trong xấu hổ.

Cậu bị bịt miệng nên không cách nào nói được chỉ có thể dụi đầu vào lồng ngực của Lục Yếm Thanh,mãi sau Lục Yếm Thanh rốt cuộc cũng tỉnh lại!

Vốn tưởng Lục Yếm Thanh sẽ khóc, nhưng thiếu niên này so với Du Dược tưởng tượng còn bình tĩnh hơn.Hắn không giãy dụa, không khóc, chính là chỉ ngồi mà quan sát xung quanh.

Để ý đến bọn họ đều bị trói cả hai tay ra sau, Lục Yếm Thanh cau mày, hắn dù sao cũng mới 15 tuổi, cho có sống sóng xuôi nước đắc ở hiện tại, cho dù ngày thường có trưởng thành thì vẫn phải lộ ra một ít nét mỏng manh của trẻ con chứ.

Du Dược nhìn sắc mặc trắng bệch của hắn, muốn trấn an nhưng lại không biết nên trấn an như nào.

Du Dược trong lòng yên lặng tính toán, rốt cuộc cái tên bắt cóc kia là ai chứ? Vì cái gì mà bắt cóc bọn họ? Vì Lục Yếm Thanh hay là...vì cậu?

Du Dược hóa gỗ tại chỗ cứ tự hỏi bản thân, bỗng cửa nhà kho mở ra.

Ngoài cửa một tên nam nhân xa lạ hai tay đút vào túi quần, lảo đảo mà đi tới. Nhìn thấy hai người tỉnh, nam nhân sờ sờ cằm, hắn gian xảo cười lộ ra hai cái răng bằng vàng.

"Ui, thiếu gia tỉnh rồi." Kim Nha ra hiệu cho tên phía sau, tên đó đi tới bỏ mảnh vải trong miệng của bọn họ ra.

Lục Yếm Thanh cong lưng xuống ho khan hai tiếng, Du Dược thì tiến lên phía trước chắn trước hắn.

"Xin hỏi đại ca là ai?" Du Dược bình tĩnh, cố ý giả ngu hỏi: "Sẽ không muốn bán nội tạng của chúng tôi đấy chứ?"

"Bán của chúng tôi không phải tốt hơn sao?" Kim Nha cười lạnh một tiếng:" Đều là huynh đệ, mấy ngày gần đây chúng tôi bị kẹt tiền, nghe bảo Lục Từ vừa mở công ty, ra đĩa nhạc mới, mời cả khách để diễn phim điện ảnh, một năm thu vào được mấy tỷ! Có đứa con duy nhất của cô ta trong tay, nếu không muốn đứa con này mất đi một ngón tay hay một cái tai thì hẳn cô ta phải cho tôi 100 triệu nhân dân tệ đi?"

Du Dược cũng hiểu, xem ra đám người này mục đích là nhắm vào Lục Yếm Thanh. Lục Yếm Thanh từ trước đến nay đều không đi ra khỏi khu biệt thự. Hôm nay cậu đưa hắn ra ngoài, kết quả lại bị bọn họ theo dõi..........

Nghĩ đến đây, trong lòng Du Dược dâng lên một trận hối hận, đều tại cậu mang Lục Yếm Thanh bỏ trốn ra ngoài, rồi cuối cùng làm cả hai người bị trói tại cái nơi khỉ này!

Phía sau cậu, Lục Yếm Thanh nghe mục tiêu bọn họ nhắm vào là mình, theo bản năng cả cơ thể đều căng thẳng. Du Dược hai tay phía sau nắm lấy vạt áo hắn mong hắn sẽ không bị hoảng.

Đôi mắt của Kim Nha trở nên âm u, trên mặt lộ ra vẻ dò xét: "Lục thiếu gia, chúng ta đừng lãng phí thời gian, chỉ cần cậu ngoan ngoãn phối hợp, thì bọn tôi sẽ không gây tổn thương cho ai cả."

Du Dược chú ý đến tầm mắt của hắn, tự nhiên ý thức được một vấn đề

——Kim Nha tuy rằng bắt cóc bọn họ, nhưng cũng không biết hai người trước mặt ai mới là "Lục thiếu gia"! Dù sao thì Lục Từ đã bảo vệ Lục Yếm Thanh bằng cách không công khai con trai trước xã hội. Những lời của tên Kim Nha vừa nãy chắc đang đánh lừa thôi!

Đại não của Du Dược nhanh chóng hoạt động, cậu nói:"Đại ca, tôi khẳng định rằng sẽ phối hợp với anh, các anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẽ bảo mẹ là được, bà ấy sẽ đưa cho! Chỉ cần mấy anh không làm tổn hại đến tôi thì tôi cam đoan rằng sẽ không báo cảnh sát sau khi được thả ra!"

Lục Yếm Thanh nháy mắt hiểu được ý của cậu — Du Dược chính là đang bảo vệ hắn, cậu giả mạo thành "Con của Lục Từ."

Du Dược cùng hắn dáng người xấp xỉ bằng nhau, tuổi cũng xấp xỉ, nếu cậu nói bản thân là con của Lục Từ thì đám người kia chắc chắn sẽ không hoài nghi.

Nhưng, Kim Nha lại không dễ lừa như vậy.

Hắn hướng tầm mắt ở hai người, hỏi:" Cậu là con của Lục Từ? Vậy tên kia là ai?"

Lục Yếm Thanh lập tức hét to: "Không! Tôi mới là con của Lục Từ! Người kia chính là bạn tôi!"

"Được rồi, câm miệng!" Không đợi Kim Nha mở miệng, Du Dược đột nhiên chuyển hướng sang phía Lục Yếm Thanh mắng: "Cậu tranh cái rắm gì? Mẹ tôi cho cậu chơi với tôi chứ không phải cho cậu làm chó đua, cậu sinh khí anh hùng cái gì?!"

Du Dược lại chặn lời của Lục Yếm Thanh quay lại phía Kim Nha, khéo léo giải thích: "Anh, đây là người bạn mà mẹ tôi tìm để cho tôi chơi, cậu ta gia đình nghèo khó, bố mất sớm, một mình mẹ thì không thể gánh vác cả nhà, não em cậu ta còn bị chậm phát triển, thật sự rất thiếu tiền nên mới đến nhà tôi làm công. Tiểu tử này đầu óc hay ảo tưởng, vì được mẹ tôi trả tiền nên mới định thay thế tôi giống như là bảo vệ, còn muốn làm Lục thiếu gia nữa. Anh xem xem, tên này gầy như vậy, nhìn là biết bất đồng với bộ dạng mà Lục Từ chăm rồi, làm gì có cái kiểu thiếu gia đấy!"

Kim Nha liếc mắt đánh giá Lục Yếm Thanh, đáng tiếc nơi này lại ít sáng, Lục Yếm Thanh một thân quần áo đều xộc xệch, mặt mày cũng đầy vết bẩn bám vào, làm sao mà nhìn được ra người này là thiếu gia? Hơn nữa hắn quả thực rất gầy, ở trên mặt đất chỉ có chút oắt, quả thật thông tin Du Dược nói hắn là "thay thế" cũng đúng.

Kim Nha ra hiệu cho tên đứng sau, tên kia lập tức đi đến phía Lục Yếm Thanh nhét miếng vải vào mồm hắn, sau đó túm lấy tóc hắn rồi đem hắn đi.

Lục Yếm Thanh không ngừng giãy dụa, không ngừng nức nở, hắn chỉ mở to mắt mà nhìn Du Dược, Du Dược chỉ nhìn hắn khẽ gật đầu, sau đó xoay người, để lại một bóng lưng thẳng tắp.

Lục Yếm Thanh đại não trống rỗng, hắn vẫn không hiểu vì sao, vì cái gì mà Du Dược muốn giúp hắn giấu diếm thân phận, vì cái gì mà Du Dược phải bảo vệ hắn?

Là bởi vì, cậu là thầy của hắn?

Là bởi vì, cậu là anh của hắn?

Hay là bởi vì ---- những lời đùa cợt, dối trá đó mà đối với cậu "thích"?

.........

Du Dược bị đám người kia mang đi, Lục Yếm Thanh không biết, Du Dược đây là muốn cái gì.

Lục Yếm Thanh bị trói ở đống kho hàng, thân thể thì dựa vào đống vật liệu xây dựng, hắn đang nghĩ cách tự cứu mình, nhưng bản thân lại bị thương quá nhiều không có cách để thoát.

Vả lại đám người kia trói hắn quá chặt, trừ khi hắn chặt tay mình đi, nếu không thì không thể thoát ra khỏi cái dây này.

Không biết qua bao lâu – có thể nửa tiếng, hoặc có thể là một hoặc hai giờ, thì Du Dược cuối cùng cũng được nhóm người đó đưa trở lại.

Mặt trời đã lặn, chỉ có ánh trăng trắng từ cửa sổ trên cao chiếu xuống, làm hắn nhìn được rõ bộ dáng của Du Dược.

Du Dược rất xấu hổ, trên người có vài vết thương, mặt sưng vù, mắt đỏ ngầu,bầm tím. Điều đáng lo ngại nhất là quần áo của Du Dược bị xé toạc ,như thể bị bạo lực xé nát.

Cậu vẫn bị trói tay chân nhưng đám người kia chỉ bịt miệng thôi.

Kim Nha sai đàn em ném Du Dược vào một góc khác của căn phòng, cách Lục Yếm Thanh khoảng bảy tám mét. Lục Yếm Thanh tuyệt vọng nhìn chằm chằm cậu, hắn muốn nói, nhưng chỉ có thể rên ử ử.

Du Dược quay lại hướng Lục Yếm Thanh rồi nở một nụ cười, nhưng khi cậu cười, vết thương nơi khóe miệng của cậu cũng bị ảnh hưởng, cho nên nụ cười đó cuối cùng biến thành một nụ cười đau khổ.

Sau khi tên đàn em bỏ đi, hắn đến gặp Kim Nha để báo cáo nhiệm vụ, để còn lại nhà kho chỉ còn hai người

Du Dược cuống họng có hơi khó chịu mà ho khan một trận, cuối cùng cũng đỡ hơn.

"Được rồi." Du Dược giọng nói khàn khàn, "Đừng khóc, anh không chịu được khi nhìn người khác khóc đâu."

Lục Yếm Thanh không nói được, chỉ có thể ngây người nhìn cậu.

Du Dược lại nói: "Tên Kim Nha đưa điện thoại cho anh để anh gọi cho mẹ cậu. Mẹ kiếp, anh đây thì làm sao có số điện thoại của bà ấy, thế là anh chỉ có thể gọi cho trợ lý Vương. Trợ lý Vương thật sự rất thông minh, anh ấy còn gọi anh là thiếu gia nói mẹ cậu đang ở nước ngoài đang vội trở về, điều kiện sẽ bàn sau chỉ cần đừng làm tổn hại cho anh."

Du Dược: "Anh đã cùng đám người kia nói rồi, sẽ để anh ở lại còn cậu thì thả đi nhưng họ lại không đống ý cơ."

"Ai za, ánh mắt cậu lại là kiểu gì vậy, đừng có khóc! "Du Dược hung dữ nói " Sao cậu lại cứ nhìn chằm chằm vào quần áo của tôi thế?"

Du Dược liếc xuống bộ quần áo rách nát trên ngực,cười: "Nhắc trước là cậu đừng có mà nghĩ bậy bạ. Cái tên răng vàng kia quả thực là có động tay động chân, nhưng hắn lại phát hiện ra anh là beta, cho nên hắn cũng không làm gì. Hehe, xét theo hướng này thì phân hóa thành Beta quả thực rất tốt nha, ít nhất là nó an toàn." Cậu lại nhìn Lục Yếm Thanh một lần nữa, rồi nói với trái tim đau xót "Cho nên cậu có hiểu không đấy? Đó là lý do vì sao anh đây không cho cậu đi đó! Cậu rất đẹp, nếu mà bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?"

Du Dược ban đầu dự định làm sinh động bầu không khí, nhưng bằng cách nào đó, càng nói nhiều, những giọt nước mắt của Lục Yếm Thanh cứ rơi xuống.

Những giọt nước mắt cứ như con ngươi kia thâm thúy mà tuôn ra, trên má rồi lại chảy xuống cằm lại chạy xuống vạt áo. Hắn khóc rất nhỏ, giống như đang kìm chế với cảm giác tội lỗi và đau đớn đó...cậu đã quá quen với việc đánh lừa lòng người bằng những lời nói dối, nhưng giờ đây, khi ở người trước mặt, cậu mới nhận ra mình thực sự đáng khinh đến nhường nào.

Du Dược không biết hắn đang khóc vì điều gì, cậu nghĩ đứa nhóc này đang khóc vì sợ hãi, cậu muốn giúp hắn lau nước mắt trên mặt.

Du Dược dùng lời dỗ dành hắn: "Cậu khóc trông thật xấu xí, đừng khóc, tiết kiệm chút sức lực đi." Du Dược lại nói: "Này, nhắm mắt lại đi, ca ca sẽ biểu diễn cho cậu một tiết mục ảo thuật?

Lục Yếm Thanh như bị hắn mê hoặc, hắn thật sự nhắm mắt lại.

Nhưng vào lúc nhắm mắt lại, đột nhiên nghe thấy trong nhà kho im lặng vang lên một tiếng đinh tai nhức óc.

Lục Yếm Thanh hoảng sợ, mở to mắt nhìn Du Dược bẻ cánh tay từ phía sau ra phía trước - và cái giá phải trả là trật khớp tay trái.

"Đệch... sao mà đau quá..." Du Dược hít thở mấy hơi, lọn tóc trên đỉnh đầu cũng cuộn lại như không chống đỡ nổi!

Khi Du Dược còn rất nhỏ, gia đình cậu đã thuê một giáo viên dạy cậu các lớp tự vệ, ngoài việc dạy cậu những kỹ năng đấm bốc đơn giản, họ còn dạy cậu cách tự cứu mình sau khi bị bắt cóc. Người thầy dạy cậu đã từng chỉ cách thoát khỏi khó khăn khi hai tay bị trói phía sau — cần tìm ra cách để cởi một bên vai, kiềm chế cơn đau và vòng tay trước mặt dùng răng gỡ ra.

Du Dược đã học được nó, nhưng cậu lại không ngờ rằng mình sẽ có ngày thực sự sử dụng nó trong đời, và nó đau quá! ! !

Cậu đau đến mức tê dại cả não, nhưng vẫn cố gắng cắn sợi dây trên răng và tay cầm, sau đó cởi dây trói trên chân, rồi nắm chặt cánh tay trái bị trật, chạy loạng choạng về phía Lục Yếm Thanh.

Lục Yếm Thanh ngây người nhìn cậu, hắn không hiểu, trên đời này làm sao có người ngu ngốc như vậy, tại sao Du Dược lại làm chuyện này vì hắn?

Bởi vì bị trật khớp vai, trên trán Du Dược cũng xuất hiện thêm một lớp mồ hôi lạnh, nhưng cậu vẫn giữ tâm tư muốn đùa giỡn.

"Thanh nhi, sao cậu lại mở mắt nhanh như vậy? Cậu là nhìn thấu phép thuật trốn thoát của anh rồi." Miếng vải trong miệng Lục Yếm Thanh bị lấy ra, giọng nói run run kêu lên, "Anh ơi, anh...anh như thế này mà còn cười được sao?! "

Du Dược dùng một tay để tháo sợi dây ra khỏi cổ tay hắn và mỉm cười nói:" Niềm tin của cuộc đời anh là không bao giờ khóc khi có thể cười. Tin hay không, người bố đã mất sớm của anh, người mẹ lại không thể tự chăm sóc bản thân, anh sẽ không rơi nước mắt"

" ... "Lục Yếm Thanh lặng lẽ nói " Những gì anh nói với tên kia chính là tình huống của nhà anh sao? Em còn nghĩ đó là giả."

"Dĩ nhiên đó là sự thật, cho dù nó không phải sự thật." Du Dược thề: "Anh làm gì dám nguyền rủa bố mẹ mình bằng những lời như vậy.

Du Dược cuối cùng cũng cởi trói được cho Lục Yếm Thanh, bởi vì thời gian lâu nên máu không được lưu thông, Lục Yếm Thanh cảm giác được tay chân lúc đứng dậy cũng không phải của mình nữa, nhưng may mà nhanh chóng tỉnh lại.

Hắn hỏi: "Anh ơi, chúng ta phải làm gì tiếp theo?"

Du Dược: "Anh còn có thể làm gì nữa?" Thiếu niên một tay chỉ lên cửa sổ mái nhà: "Hôm nay lần thứ ba trèo lên xong, anh liền hiến cho nó."

"Cao như vậy cũng có thể trèo lên sao?"

"Hôm nay anh trèo hai cái cửa sổ, cái nào không thành công"

Một cửa sổ cao như vậy một người trèo không thể thành công, nhưng nếu hai người cùng làm, cũng không phải là không thể thành công

Sử dụng cơ thể của mình như một cây cầu, Du Dược ra hiệu cho Lục Yếm Thanh trèo lên vai mình rồi leo lên. Khi Lục Yếm Thanh trèo đến cửa sổ, hắn sẽ kéo Du Dược lên.

Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng nó lại gặp rắc rối trong tình hình hiện tại

Trước khi họ trèo qua cửa sổ, đám người canh cửa bất ngờ xông vào và kiểm tra, và chúng gặp ngay bọn họ đang định tẩu thoát!

"Muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu!" Kim Nha ra lệnh, lập tức có mấy người vây quanh, như hổ rình mồi mà nhìn hai thiếu niên.

Kim Nha là một alpha, mặc dù những tên côn đồ kia của hắn là beta, nhưng tất cả chúng đều có một khuôn mặt trông rất dữ tợn. Trong mắt bọn họ, Du Dược và Lục Yếm Thanh gầy gò giống như hai con thỏ nhỏ có thể dùng tay một phát bóp chết.

Nhưng họ quên rằng thỏ sẽ cắn người khi họ đang vội vàng.

Du Dược và Lục Yếm Thanh giao lưng cho nhau, đối mặt với đám người bắt cóc đang muốn bắt bọn họ

Khi nói đến đánh nhau, Du Dược khá tự tin. Nhưng đáng tiếc là bây giờ cậu đang bị đau một cánh tay và chỉ còn một tay để đấm. Đánh người không đủ tốt. Điều khiến cậu ngạc nhiên là Lục Yếm Thanh có một số kỹ năng đánh nhau khi đối mặt với hắn. Đám người bắt cóc rất tàn nhẫn và hung hãn.

Bọn bắt cóc bất cẩn, cư nhiên bị hai người bọn họ làm cho bị thương, Kim Nha nhìn đám đàn em mình thật vô dụng, nhỏ giọng thầm mắng một câu chửi thề, sau đó cầm một cái ống sắt vụn bên cạnh hướng về phía bọn họ!

Hắn là alpha, thân hình vạm vỡ, ống sắt nặng hơn mười ký được hắn giơ lên ​​cao, nếu đánh vào người, nhất định sẽ chết người!!

Du Dược không nghĩ nhiều, trực tiếp đứng ở trước mặt Lục Yếm Thanh.

Nhưng có một chuyện không ngờ đã xảy ra với cậu - khi cậu muốn đứng lên bảo vệ Lục Yếm Thanh, Lục Yếm Thanh lại thực sự tiến lên một bước, thô bạo kéo Du Dược về phía mình, đồng thời mượn sức của cậu để hoán đổi hai vị trí, đặt Du Dược trong vòng tay của mình!

Kết quả là lưng của Lục Yếm Thanh hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt của bọn bắt cóc —

"Đừng ... !!!"

Du Dược hét lên, muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn - thế giới dường như đã bị chìm xuống với tốc độ đó, chiếc ống sắt rỉ sét rơi xuống từng cm một và đập mạnh vào lưng của Lục Yếm Thanh ! !

Ống sắt va vào phía sau lưng phát ra tiếng động.

Thanh âm không lớn, thậm chí có thể nói như bị bóp nghẹt, lọt vào tai Du Dược, nhưng lại làm đinh lỗ tai của cậu một trận ong ong.

...Ngay trước mắt cậu, cây gậy đã đập vào lưng Lục Yếm Thanh.

...Ngay trước mắt cậu, đám người bắt cóc đã cười như mấy thằng điên.

...Ngay trước mắt cậu, Lục Yếm Thanh bất tỉnh, thân thể mềm nhũn.

...Ngay trước mắt cậu...

Du Dược đờ đẫn như một con rối, đầu óc trống rỗng. Lục Yếm Thanh hai chân không còn chống đỡ được sức nặng của cơ thể, chỉ có thể dùng tay ôm chặt lấy quần áo của trong lòng.

Du Dược vô thức ôm hắn, nhưng trên người Lục Yếm Thanh lại ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.

...Đây là... mùi gì?

Như làn gió núi xa, hương rừng tươi mát, lúc đầu hơi đắng nhưng sau đắng lại mang theo chút ngọt ngào.

...Đây là...mùi thơm của trà.

Hương trà sảng khoái thoát ra khỏi vòng tay của Du Dược, tỏa ra tứ phía.

+

Hương vị quá mạnh, như thể nhấn chìm mọi người vào một núi trà.

Du Dược kinh ngạc nhìn thiếu niên đã bất tỉnh trong vòng tay mình.

Edit+Beta by Hảo Hán

— — —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro