Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT + BETA: Jeong

------

https://hoahoalala.wordpress.com/ba-ngan-hoa-say/

------

Nhan Duyên Chi nói một câu làm đám tiểu hài tử nguyên bản còn đang hứng thú bừng bừng liền bị dọa về vị trí của mình, tiểu hài tử ngồi ở chỗ bàn bị đánh ngã thì đứng tại chỗ, không biết làm sao mà nhìn trái nhìn phái, gió thổi tiến vào cửa sổ, thổi trúng chuông gió hoa lê treo ở trên, chúng lắc lư lắc lư, phát ra từng tiếng vang nhẹ nhàng.

    – Những ai không đánh nhau đi vào trong sân đứng —— đều là đồng học cùng thư lư với nhau, bản thân đứng ở một bên xem náo nhiệt thì coi được sao?

Chờ một đám tiểu hài tử động tác nhất trí mà nối đuôi nhau ra ngoài sân đứng, Nhan Duyên Chi liền thật cẩn thận mà đem nghiên mực trong tay đặt trên bàn, lại đứng giữa phòng sách, gật gật đầu nhìn hai tiểu hài tử đã dừng tay, nói:

    – Như vậy, các ngươi thu thập lại nơi này đi.

Trần Úc Xuyên cùng Phó Huyền nhìn nhau, cùng ngồi xổm xuống bắt đầu dọn dẹp mấy cuốn sách hỗn độn trên sàn. Tạ Ánh Lư vẫn luôn đứng ở một bên nắm thật chặt quần áo, cũng đem những cuốn sách ở dưới đất nghiêm túc mà nhặt lên, lại đặt trên bàn sách của mình cẩn thận xếp sao cho bằng nhau.

Ba tiểu hài tử an tĩnh mà ăn ý thu thập mớ hỗn độn trên đất, ánh mặt trời tiến vào từ cửa sổ phác họa cái bóng đen dài phía sau bọn nhỏ, Nhan Duyên Chi không khỏi cười —— nhìn tư thế này, chỗ nào có thể nghĩ tới hai đứa nhỏ vừa rồi còn đánh với nhau một trận chứ?

Y hơi vén quần áo lên, cẩn thận tránh đi những vết mực nước bị vẩy trên chiếu, ngồi xuống trước một cái bàn nhỏ, chống cằm lười biếng nhìn ba tiểu hài nhi đang nghiêm túc.

    – Trần Úc Xuyên, Phó Huyền, các ngươi vì sao đánh nhau a?

Trần Úc Xuyên là nhi tử của tướng quân, công phu so với đám tiểu hài nhi trong này tất nhiên là thập phần lợi hại hơn, nhưng mà ngày thường thì lại mười phần an tĩnh, nặng nề, chưa từng tham dự với mấy hài tử khác chơi đùa cùng nhau, vậy mà sao hôm nay liền đánh nhau với tiểu hài tử của Phó gia?

Phó Huyền tức giận bất bình mà trừng mắt liếc Trần Úc Xuyên một cái.

    – Bởi vì gia hỏa này kéo tay con!

    – À?

Nhan Duyên Chi chớp chớp mắt.

    – Vậy hắn kéo tay ngươi làm gì?

    – —— Bởi vì con muốn niết mặt Ánh Lư một chút! Hắn còn không cho con sờ!

    – Ừm........

Nhan Duyên Chi thật vất vả mới nhịn cười được, duỗi tay búng trán nhóc một chút.

    – Gia hỏa ngươi, làm gì mà một hai phải niết mặt Ánh Lư a?

Nói xong, y quay đầu lại nhìn Trần Úc Xuyên.

    – Còn ngươi vì sao một hai phải ngăn hắn?

Động tác trên tay Trần Úc Xuyên không ngừng, nhìn thoáng qua Phó Huyền, lại cúi đầu vừa nhặt sách vừa nghiêm túc mà trả lời:

    – Hắn xuống tay quá nặng.

Nhan Duyên Chi thu hồi ánh mắt đánh giá hai tiểu hài tử, đứng dậy ôm Tạ Ánh Lư vào trong ngực một phen.

    – Úc Xuyên a —— ngươi sao lại giống một chú chó con bảo vệ chủ như vậy.....

    – Tiểu Cửu Nhi là để che chở.

Không cần suy nghĩ gì, Trần Úc Xuyên vẫn nghiêm trang như cũ mà trả lời y.

    – A Xuyên ca ca tốt nhất!

Tạ Ánh Lư cao hứng mà mở miệng, xoay đầu nhìn Trần Úc Xuyên, đôi đồng tử đen láy của tiểu hài nhi tràn đầy kiên định.

    – Ta cũng muốn che chở A Xuyên ca ca!

    – Ngươi còn nhỏ quá Ánh Lư à ~

Nhan Duyên Chi buột miệng thốt ra một câu nhưng cũng không đánh bay quyết tâm của Tạ Ánh Lư.

    – Con cũng sẽ lớn lên!

Trần Úc Xuyên đem quyển sách trong tay xếp từng chồng từng chồng ngay ngắn, đáy mắt nhuộm đầy ý cười như ánh mặt trời sáng ngời động lòng người.

    – Vậy, Tiểu Cửu Nhi nhanh lớn lên a.

Cho dù ngươi có trưởng thành, ta vẫn sẽ che chở ngươi.

Tựa hồ là được Trần Úc Xuyên cổ vũ, nguyên bản còn bởi vì sự thật "Bản thân còn quá nhỏ" mà đã kích, Tạ Ánh Lư lập tức cười tươi nhìn về phía lão sư của mình ——

    – Được, được, Ánh Lư rất nhanh sẽ lớn lên.

Nhan Duyên Chi bất đắc dĩ mà cười.

Lúc này tuy rằng không bị phạt đứng, nhưng bị đánh lòng bàn tay là không thể tránh được, chờ mấy tiểu hài nhi đem sách vở rơi tác loạn thu thập thỏa đáng, Nhan Duyên Chi liền cầm cây thước gõ một người hai mươi cái vào lòng bàn tay chuyện này mới tính là bỏ qua.

–0–

Ánh nắng chạng vạng lại lần nữa nhu hòa xuống, sắc cam ấm áp trải ra từ những đám mây trắng, những đám đông trong chợ và những quầy hàng ồn ào sát bên đường đều được bao phủ trong khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ấy, tựa hồ, năm tháng đều trở nên chậm lại ——

    – Nè! Trần Úc Xuyên, công phu của ngươi là do phụ thân ngươi dậy sao? Thật lợi hại a!

Phó Huyền hứng thú bừng bừng mà đặt câu hỏi, hoàn toàn làm lơ vẻ mặt "Ê này ngươi rất phiền phức đấy" của Trần Úc Xuyên, trên mặt là thần sắc sùng bái.

    – Trần đại tướng quân thật là lợi hại! Nghe nói Trần gia quân chế tạo thương thế là tốt nhất? Vậy ngươi cũng thế sao?

Tạ Ánh Lư kéo kéo góc áo Trần Úc Xuyên, Trần Úc Xuyên cúi đầu nhìn bé.

    – Tiểu Cửu Nhi, làm sao vậy?

    – A Xuyên ca ca còn biết sử dụng thương sao?

Trong mắt Tạ Ánh Lư tràn đầy kinh ngạc và cảm thán, nhìn thấy Trần Úc Xuyên gật gật đầu mới dừng bước chân lại.

    – Thật tuyệt!

Phó Huyền bất mãn mà xoa xoa mắt, trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ trước mặt.

    – Ta nói nè, đừng bỏ qua ta thế chứ?

Áo gấm màu xám trên người tiểu hài nhi bởi vì sự cố buổi sáng mà loang lổ những vết mực lớn, nhóc mới vừa dụi mắt liền vô ý đem những vết mực ở cổ tay áo lem lên mặt, giờ phút này nhìn qua, khuôn mặt nhỏ chỗ trắng chỗ đen rất buồn cười.

    – Trên mặt ngươi còn mực nước kìa.....

Tạ Ánh Lư hảo tâm mà nhắc nhở đối phương.

    – Hả?

Phó Huyền sờ sờ mặt, bởi vì mực đã khô, sờ soạng thêm lần nữa lại làm khuôn mặt thêm đen, vì thế vuốt vuốt cái ót của mình cười hắc hắc, cuối cùng là đơn giản mà thập phần hào hùng vẫy vẫy tay.

    – Cái này..... Không có gì ghê gớm hết á!

Nói xong, nhóc lại nghiêm túc mà nhìn Trần Úc Xuyên đứng ở một bên.

    – Ta nói, Trần gia quân các ngươi bây giờ còn thu đệ tử gì đó không? Ngươi nói ta có thể đi theo ngươi cùng nhau học không?

Trần Úc Xuyên đánh giá nhóc từ trên xuống dưới.

    – Không thể.

Sau đó dắt tay Tạ Ánh Lư tiếp tục đi về phía trước, nói:

    – Tiểu Cửu, về nhà thôi.

Phó Huyền đứng tại chỗ sửng sốt một lát, bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

    – Ai ai ai, Trần Úc Xuyên, ngươi vừa rồi là khảo nghiệm ta sao?

    – Cho dù có bị đả kích ta vẫn sẽ nỗ lực học tập a! Ngươi đừng đi nhanh như vậy!

Vài người hầu phía sau ba người vội vàng đuổi kịp, tiểu công tử Trần gia muốn đi cùng tiểu thế tử thì thôi, sao lại để tiểu công tử Phó gia cũng muốn đi theo?

Ầm ĩ suốt đường đi, một tiểu hài tử nỗ lực mà đẩy thật mạnh đám đông ra, chạy đến bên người hai tiểu hài tử đang nắm tay nhâu, tiếp tục tự mình nói.

    – Kỳ thật một trận vừa nãy ngươi đánh với ta mà nói là quá dễ dàng, ta chỉ là không muốn làm ngươi mất mặt, mới cố ý nhường ngươi.....

Trần Úc Xuyên nhíu nhíu mày, tay vẫn nắm Tạ Ánh Lư nhưng bước chân dừng lại nhìn Phó Huyền một cái.

    – Nhường ta?

    – Ừm..... À..... Cái kia.....

Phó Huyền cau mày suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra từ thích hợp, nhìn Tạ Ánh Lư bên cạnh đang muốn cười đến híp cả mắt lại, rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười lớn theo một tiếng.

    – Ha ha ha ~ được rồi, ngươi so với ta lợi hại hơn!

    – A Xuyên ca ca là lợi hại nhất!

Tạ Ánh Lư ở một bên bổ sung, nghĩ nghĩ lại nặng nề gật đầu, phảng phất như là đang xác minh lời nói của mình.

    – Đúng vậy, lợi hại nhất.

Trần Úc Xuyên sờ sờ đầu bé, khóe miệng hơi hơi giơ lên, trong lòng chỉ cảm thấy phá lệ vui mừng, tựa hồ là được Tiểu Cửu Nhi tán dương như vậy đã cảm thấy thỏa mãn vô cùng, nhóc cúi đầu, nhìn Tạ Ánh Lư mỉm cười.

    – Các ngươi lại bỏ quên ta a......

Phó Huyền cau mày đứng ở một bên nói thầm.

Trong chợ ầm ĩ tiếng người rao hàng, người qua đường nhỏ giọng cười nói đan xen vào khung cảnh chạng vạng đầu xuân, nhuộm đặc hơi thở của pháo hoa, hơn nửa con Kim Ô* đã bị giấu sau những dãy tửu lâu san sát, nối tiếp nhau, hóa thành một mảng sắc da cam ấm áp.

*: Hay còn được gọi là "Quạ ba chân", "Quạ mặt trời", tương truyền, ban đầu có mười con Tam Túc Kim Ô đại diện cho mười mặt trời, mỗi con kéo đi một mặt trời riêng biệt, chúng thường lần lượt từng con kéo mặt trời của mình đến nơi chúng thắp sáng đợi đến hết giờ thì về lại cây dâu tăm, được gọi là cây Phù Tang, rồi con khác đi thay. Có rất nhiều phiên bản cho việc vì sao đến giờ chỉ có một mặt trời. Một phiên bản là, Tam Túc Kim Ô rất thích ăn hai loại cỏ bất tử thần thoại, một là Địa nhật, hai là Xuân sinh, nhưng Hi Hòa là Thái Dương Tinh Quân không thích điều này nên đã che mắt chúng lại không cho chúng làm như vậy nữa (cũng không biết có liên quan gì đến việc chỉ còn một mặt trời nữa nhưng trên wikipedia để thế:v). Phiên bản thứ hai là phiên bản mình được nghe nhiều nhất là, vào khoảng năm 2170 TCN, cả mười con Tam Túc Kim Ô đều cùng xuất hiện trong cùng một ngày, khiến cả nhân gian chìm trong hạn hán, biển lửa; thần bắn cung, Hậu Nghệ, đã cứu vớt chúng sinh bằng cách bắt chết hết 9 con.

—— tiểu kịch trường ——

Trần Úc Xuyên: o( ̄ヘ ̄o* )[ nắm tay] Ta nhất định sẽ trở thành nam nhân mạnh nhất!

Phó Huyền: Vì sao?

Trần Úc Xuyên: Bởi vì Tiểu Cửu Nhi khen ta.

Phó Huyền: A......

Tạ Ánh Lư: (>_<)

Trần Úc Xuyên: ^▼^ Tiểu Cửu Nhi thật tốt, ta phải trở thành nam nhân tốt của Tiểu Cửu Nhi.

Phó Huyền: Σ( ° △ °|||)︴: !!!..... Có cảm giác như ta nghe phải thứ đó không nên nghe.....

Nhan Duyên Chi: ( ̄_ ̄|||) Ba vị tiểu bằng hữu, các ngươi đối thoại như vậy không có vấn đề gì sao?

END CHAPTER 7


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro