Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"......"

Mẹ Mạnh từ tốn thả xuống tạp chí thời trang trong tay, cố hết sức để không mất phong thái, vươn tay đi vỗ vỗ cậu con trai lớn đang ngồi đằng trước, còn không quên nở một nụ cười thật tươi với Khương Hiểu Phong.

Khương Hiểu Phong: "......?"

Mạnh Hoa Niên đang nói chuyện với luật sư ngồi bên cạnh, nhận ra mẹ đang gọi liền quay đầu lại. Hắn lập tức nhìn thấy em trai mình đang ôm khư khư một cậu nhóc xa lạ, không hề có ý thức lịch sự nơi công cộng mà chắn lại lối đi giữa hai hàng ghế.

Không đúng, cậu nhóc này cũng không phải người lạ, mái tóc xoăn tự nhiên kia còn rất dễ nhận biết.

"......"

Đây là duyên số đến mức độ nào!

Khương Hiểu Phong lúc này đã hoàn hồn, cậu cố gắng hết sức duỗi tay đẩy Mạnh Phù Sinh ra, muốn giữ khoảng cách với anh. Cậu đẩy, đẩy mãi... Cư nhiên không ra nổi???

Khó khăn lắm mới ngửa được đầu lên, cậu tiếp tục gắng sức giãy dụa: "Học trưởng, anh buông tôi ra."

Mạnh Phù Sinh hít một hơi thật sâu, tham lam ngửi mùi hương trên người cậu, lại ôm chặt cậu một lát mới buông tay ra, nhưng vẫn giữ lấy người kia. Anh cúi đầu, bình tĩnh nhìn đối phương vài giây, xác định cậu đang thật sự đứng trước mặt mình, chưa chờ người kia nói chuyện, đột nhiên lại ấn cậu vào trong ngực.

Khương Hiểu Phong: "......!" Sờ sờ mó mó vẫn chưa đủ à!

Cậu yên lặng nắm lại tay phải, hai chân từ từ bày thế, chuẩn bị dồn hết tâm huyết tặng tra nam một cú lên gối đoạn tử tuyệt tôn và một cú đấm đanh thép.

Một nữ tiếp viên hàng không ngại ngùng đi tới, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Xin lỗi đã quấy rầy, thưa hai vị hành khách, máy bay chuẩn bị cất cánh, mời hai vị mau chóng về chỗ ngồi, thắt chặt dây an toàn."

Nắm tay của Khương Hiểu Phong cứng đờ, Mạnh Phù Sinh cũng rốt cuộc bình tĩnh lại, thả lỏng ôm ấp... Nhưng anh vẫn giữ chặt một bên cổ tay Khương Hiểu Phong không rời không bỏ.

"Em ngồi ở đâu?" Anh hỏi Khương Hiểu Phong.

Khương Hiểu Phong theo bản năng nhìn về phía chỗ ngồi của chính mình.

Mạnh Phù Sinh nhìn vị trí ngồi của cậu, lại nhìn vị trí bên cạnh, thấy trống không. Anh chú ý tới Hoa Tinh Tinh, đột nhiên nhanh trí hỏi: "Em đi cùng Khương Hiểu Phong đúng không?"

Hoa Tinh Tinh bị khuôn mặt điển trai của anh làm cho ngây ngốc trong chốc lát, sau khi hoàn hồn, cô liếc mắt nhìn tới bàn tay anh đang nắm chặt lấy tay Khương Hiểu Phong, khẽ gật đầu.

"Làm ơn, nhờ em đổi chỗ cho tôi nhé." Mạnh Phù Sinh chỉ vị trí ngồi của mình, "Tôi ngồi ở chỗ kia, có thể đổi được không?"

Hoa Tinh Tinh có chút do dự.

Mẹ Mạnh quyết đoán đứng dậy, vẫy tay thân mật với cô: "Cháu gái, đến ngồi với cô này, chúng ta đừng ngồi chung với đám con trai, đàn ông hôi lắm."

Đám đàn ông con trai xung quanh: "......"

Nữ tiếp viên lại thúc giục, hành khách bốn phía cũng im lặng xem náo nhiệt.

Khương Hiểu Phong không rút được tay ra, vừa nghẹn vừa tức. Cậu vừa mới định nói với Hoa Tinh Tinh không được đổi chỗ, liền đã bị Mạnh Phù Sinh trực tiếp đẩy vào chỗ ngồi, còn bị thắt hộ dây an toàn.

Bên kia Hoa Tinh Tinh cũng đã bị mẹ Mạnh thân thiết kéo đến cạnh bà.

"Xin hãy thắt chặt dây an toàn." Nữ tiếp viên tựa như không thấy một màn đổi chỗ này, lại dặn dò một câu rồi rời đi.

Mọi người ai ngồi chỗ nấy.

Khương Hiểu Phong: "......"

Cậu tức giận rút tay ra, dùng ánh mắt lườm Mạnh Phù Sinh như muốn băm vằm anh, rồi nghiêng đầu bơ luôn đối phương.

Bị cậu trừng mắt nhìn, Mạnh Phù Sinh ngược lại buông lỏng lông mày đã nhíu chặt cả ngày. Anh ngồi bên cạnh cậu, cúi xuống nghiêng người hỏi: "Xin lỗi, vừa nãy anh cũng không cố ý chặn đường em... Hiểu Phong, sao em lại block anh thế?"

Đương nhiên là để cắt đứt quan hệ với anh!

Từ từ!

Khương Hiểu Phong đột nhiên cảm thấy sai sai.

Hiện tại cậu đang log acc chính, tra nam làm thế nào mà nhận ra được cậu?

Khương Hiểu Phong cả kinh, quay đầu nhìn Mạnh Phù Sinh.

Mạnh Phù Sinh thấy cậu đang như lên án mà nhìn chính mình, trong lòng chua xót, muốn nắm lấy tay đối phương. Loa thông báo lại đột nhiên vang lên —— Máy bay sắp cất cánh.

Hai người tạm thời đình chiến.

Chờ đến khi máy bay ổn định lại, Khương Hiểu Phong đã bình tĩnh hơn chút. Cậu thầm ôm hy vọng, liếc nhìn tra nam một cái, thử thăm dò: "Anh trai này, tôi không có quen anh, anh nhầm người rồi."

Sao mà cách giận dỗi cũng có thể đáng yêu như vậy được nhỉ.

Mạnh Phù Sinh mỉm cười, gật đầu phụ họa: "Ừm, là anh nhầm người, em không phải là học đệ của anh, cũng không có để quên quần lót ở nhà anh."

Khương Hiểu Phong kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của tra nam, nháy mắt lòi đuôi: "Ai để quên quần lót ở nhà anh? Rõ ràng là anh đã đem đến trả tôi rồi!"

Âm thanh khá lớn, hành khách bốn phía tất cả đều nghiêng đầu qua ngó. Ngồi gần nhất là ba người Hoa Tinh Tinh, mẹ Mạnh và Mạnh Hoa Niên, họ đều nghe được đối thoại giữa hai người đến rõ rõ rành rành. Hoa Tinh Tinh trợn mắt há hốc mồm, hai vị kia tràn đầy xấu hổ, cảm giác như "Nhà có tay ăn chơi."

Khương Hiểu Phong cũng chú ý tới ánh mắt của Hoa Tinh Tinh, cậu đỏ bừng mặt, tức giận đến giọng phát run: "Mạnh Phù Sinh, tôi muốn giết anh!"

Mạnh Phù Sinh thấy cậu tức giận như vậy, vội vàng không dám đùa cậu nữa, dỗ dành: "Anh xin lỗi, đừng nóng, anh cho em giết... Nhưng chờ anh xin lỗi em xong rồi lại giết, được không?"

Xin lỗi?

Khương Hiểu Phong co lại bả vai né tránh: "Anh lại muốn giở trò gì?"

Mạnh Phù Sinh thấy cậu xù lông nhím, nhớ tới phần trả lời của cậu trong topic, trong lòng đau xót. Anh đoán là cậu tắt máy nguyên ngày, có thể còn chưa biết việc anh giúp cậu chứng minh trong sạch, liền lấy điện thoại ra, kết nối với wifi trên máy bay, mở topic ra cho cậu xem.

Khương Hiểu Phong nghi ngờ mà liếc anh một cái, nhìn vào topic trên tay đối phương. Càng đọc, cậu càng trừng lớn đôi mắt, càng đọc trái tim càng run rẩy, đến đoạn cuối mặt mũi đã xanh lét, không dám tin mà nghiêng đầu nhìn anh, run giọng hỏi: "Anh, anh..."

"Anh xin lỗi, đã khiến em chịu oan uổng. Về sau anh sẽ chú ý giữ khoảng cách với những người không liên quan." Mạnh Phù Sinh nhìn thẳng vào mắt cậu, ngữ khí dịu dàng mà kiên định, "Anh không quan tâm đến quá khứ của em, anh cũng tin rằng em không phải kẻ lừa tiền." Còn về yêu qua mạng và suýt nữa bị đuổi học, trẻ con tuổi dậy thì làm vài chuyện kích động cũng có thể hiểu được.

Tôi đương nhiên không phải kẻ lừa tiền! Nhưng anh thì có!

Khương Hiểu Phong hoang mang suy sụp, nhưng rất nhanh sau đó, cậu cứng người, phát hiện điểm không đúng, xác nhận lại hỏi: "Anh nói là anh thích tôi?"

Mạnh Phù Sinh kỳ thật có chút ngượng, nhưng anh vẫn gật đầu: "Đúng vậy."

"Anh nói với mọi người là anh thích tôi?" Khương Hiểu Phong lại xác nhận lần nữa.

Mạnh Phù Sinh dịu dàng xoa đầu cậu, trả lời rõ ràng: "Đúng, anh thích em. Trước đây từ chối em, là vì anh còn chưa hiểu rõ lòng mình. Xin lỗi vì đã khiến em buồn."

Khương Hiểu Phong càng cảm thấy không đúng, nhíu mày hỏi: "Anh nói anh thích tôi, học tỷ Điền Nhụy phản ứng ra sao? Còn anh Hứa nữa, và còn những người khác..."

Tra nam cư nhiên công khai tuyên bố thích người nào đó, harem không nổ tung sao?

Mạnh Phù Sinh cho rằng cậu đang lo việc anh đột nhiên come out sẽ khiến người xung quanh không chấp nhận, vội trấn an nói: "Mọi người đều hiểu cho anh, gia đình anh cũng đã chấp nhận tính hướng của anh. Hiểu Phong em yên tâm, anh sẽ không để chúng ta phải yêu nhau lén lút."

Khương Hiểu Phong chỉ cảm thấy có một tia sét bổ thẳng xuống đầu.

Chấp nhận? Mọi người cư nhiên chấp nhận? Này là thời đại nào rồi, mọi người cư nhiên lại thông cảm cho một tên tra nam bắt cá nhiều tay, nam nữ thông ăn?

Trúng tà hết rồi à!

Thế giới này quá kỳ lạ. Cậu đột nhiên cảm thấy đau đầu, giơ tay xoa xoa trán, nhắm mắt lại nói: "Học trưởng, tôi hơi mệt, để tôi nghỉ ngơi chút đi."

"Vậy em nghỉ đi." Mạnh Phù Sinh thấy khí sắc cậu rất kém, nhớ tới trên đầu đối phương còn có thương tích, ngồi máy bay có thể sẽ cảm thấy khó chịu, vội hạ ghế xuống cho cậu ngủ, còn gọi tiếp viên nhờ lấy một tấm thảm lông đắp lên người cậu.

Khương Hiểu Phong nhắm mắt ngủ, Mạnh Phù Sinh vẫn luôn hơi nghiêng thân ngắm nhìn cậu. Nhớ tới bộ dáng lúc nãy của đối phương, kinh ngạc vui sướng mà lại sợ hãi không dám chấp nhận, ánh mắt anh buồn bã, trở tay nắm lấy tay cậu.

.........

Bên kia, mẹ Mạnh - Vưu Mộng Như thu hồi tầm mắt quan sát con trai và Khương Hiểu Phong, âm thầm vừa lòng mà cho khuôn mặt của Khương Hiểu Phong 90 điểm, sau đó nhìn về phía Hoa Tinh Tinh bên người, một cô gái thanh tú sáng sủa. Bà tự giới thiệu rồi hỏi: "Cháu là em gái của cậu bé kia hả?"

Hoa Tinh Tinh vốn cho rằng người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh là khách lạ, nghe bà giới thiệu mới biết thực ra đối phương là mẹ của anh đẹp trai xin đổi chỗ. Cô lại chú ý tới cái tên Mạnh Phù Sinh trong lời giới thiệu, nhớ lại topic đã đọc, kinh ngạc trước cuộc gặp mặt đầy duyên phận này. Cô lập tức trở nên hồi hộp, ngồi thẳng người mà đáp: "Chào cô ạ, cháu tên là Hoa Tinh Tinh, là bạn học cùng cấp 3 với Hiểu Phong, à, Hiểu Phong chính là người đi cùng với cháu lên máy bay. Cậu ấy tên đầy đủ là Khương Hiểu Phong, là... của con cô..."

"Bạn trai." Vưu Mộng Như nhẹ nhàng tiếp lời, nở nụ cười thân mật, "Không cần phải bối rối, Phù Sinh đã nói rõ chuyện giữa thằng bé và Hiểu Phong cho người nhà cả rồi."

Hoa Tinh Tinh ngẩn người, nhìn Mạnh Phù Sinh ở phía đối diện lối đi, anh đang cẩn thận giúp Khương Hiểu Phong đắp thảm, lại nhìn về Vưu Mộng Như dịu dàng hiểu biết, trong lòng đau xót mà mềm nhũn, hốc mắt đỏ ửng.

Thật tốt, Hiểu Phong may mắn hơn cô, gặp được một người yêu tuyệt vời.

"Cháu xin lỗi, bất lịch sự quá." Cô vội cúi đầu bình tĩnh lại cảm xúc, sợ Vưu Mộng Như hiểu lầm quan hệ giữa mình và Khương Hiểu Phong, lại vội vã giải thích, "Cháu với Khương Hiểu Phong chỉ là bạn học cấp 3 bình thường thôi ạ, lần này cháu đi với cậu ấy đến thành phố A, là vì có việc cần làm."

Vưu Mộng Như gật đầu, lại an ủi cô vài câu, còn gọi tiếp viên lấy giúp cô một ly đồ uống nóng. Chờ Hoa Tinh Tinh bình tĩnh lại, bà mới lần nữa bắt chuyện, âm thầm hỏi thăm chuyện về Khương Hiểu Phong.

Hoa Tinh Tinh cố ý muốn giúp Khương Hiểu Phong tạo ấn tượng tốt trước mặt mẹ bạn trai, bị đối phương dẫn dắt liền khai hết sạch. Nhưng cô cũng không ngốc, chỉ chọn điểm tốt đẹp của Khương Hiểu Phong mà nói, ví dụ như cậu học giỏi, rất chăm chỉ, trọng tình cảm, biết ơn... Nói đến sau, thấy Vưu Mộng Như còn nhắc đến topic trên diễn đàn, lo lắng bà tin tưởng lời dối trá trên đó, Hoa Tinh Tinh bất chấp danh dự của mình, vội vàng kể về gút mắt giữa mình và Khương Hiểu Phong với Tiêu Khôn, sau đó Khương Hiểu Phong đã giúp đỡ mình như thế nào. Kể đến cuối cùng cảm xúc khó nén, cô còn bật khóc một lúc.

Vưu Mộng Như vốn chỉ muốn hiểu thêm một chút về phẩm tính của người mà con trai thích, đây cũng là nguyên nhân bà đi theo Mạnh Phù Sinh đến thành phố A. Bà nghĩ Hoa Tinh Tinh nhỏ tuổi, tưởng sẽ không nghe được chuyện gì quá quan trọng, nhưng từ từ nghe hết, biểu tình của bà dần trở nên nghiêm túc.

Bạo lực học đường, bạo lực mạng, bạo lực gia đình, theo dõi đeo bám ác ý... Mày nhíu lại, sau đó lại chậm rãi buông ra, bà dịu dàng cầm lấy tay Hoa Tinh Tinh, chờ cô trút hết bầu tâm sự rồi mới mở miệng: "Cháu và Hiểu Phong đều là những đứa trẻ tốt, đừng sợ, đều sẽ không có việc gì."

Hoa Tinh Tinh khóc xong, lại cảm thấy ngượng ngùng, cô xoa xoa nước mặt, ấp úng nói: "Cháu cảm ơn cô, thật sự, Hiểu Phong thật sự cực kỳ tốt."

"Cô biết, hai đứa đều rất tốt. Đừng khóc, con gái khóc mắt sưng lên xấu lắm nha." Vưu Mộng Như lại an ủi cô vài câu, tầm mắt xuyên qua lối đi nhìn về phía đối diện, Khương Hiểu Phong đang bị Mạnh Phù Sinh che khuất.

Nếu những điều Hoa Tinh Tinh nói đều là thật, vậy Khương Hiểu Phong đâu chỉ là cực kỳ tốt.

Đối mặt với bạo lực mà không sợ hãi, không thỏa hiệp, không mất phương hướng; đối mặt với áp bách lại dám phản kháng, có chủ kiến, quyết đoán; chẳng sợ không đến trường cũng có thể tự mình ôn tập thi đỗ đại học A, tự kỷ luật, thông minh, chăm chỉ; nhìn thấy bạn học gặp khó khăn liền kịp thời ra tay giúp đỡ, biết đền ơn đáp nghĩa, cứng cỏi, có bản lĩnh... Thật sự quá giỏi; bà tự nhận là mình đã dạy dỗ Mạnh Phù Sinh rất tốt, nhưng so với Mạnh Phù Sinh vốn từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp cản trở, Khương Hiểu Phong rõ ràng ưu tú hơn nhiều.

Thật sự là đứa trẻ tốt.

Bà thấy Mạnh Phù Sinh trộm nghiêng đầu, dùng cằm cọ cọ mái tóc xù của Khương Hiểu Phong. Vưu Mộng Như ngơ ngẩn, nhận mệnh mà cười.

Nếu là một đứa trẻ như thế này, vậy Phù Sinh cứ cong đi; con cháu đều có phúc của con cháu.

Ở hàng ghế phía trước, Mạnh Hoa Niên cũng nghe được một phần câu chuyện giữa Hoa Tinh Tinh và Vưu Mộng Như, hắn nghiêm mặt, ngón tay gõ gõ trên thành tay vịn, gọi luật sư bên cạnh một tiếng.

..........

Khương Hiểu Phong nhắm mắt lại, bên tai liền vang lên âm thanh ù ù, phía sau đầu cũng từng đợt từng đợt đau nhức. Lúc trước cậu đi tàu cao tốc đến thành phố B, ngược lại không ngờ đầu bị thương ngồi máy bay sẽ cảm thấy khó chịu đến vậy.

Khi Mạnh Phù Sinh nắm lấy tay mình, cậu đã nhận ra rồi nhưng vì quá khó chịu nên không còn sức để tránh ra. Về sau có những lúc quá khó chịu, cậu còn nhịn không được mà nắm chặt lấy tay Mạnh Phù Sinh, dựa vào cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh để giảm bớt đau đớn trên thân thể.

Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cậu cũng không biết mình đã ngủ, hay là hôn mê bất tỉnh.

Chuyến bay hơn một giờ đồng hồ kết thúc, máy bay hạ cánh.

Khương Hiểu Phong được một giọng nói ôn hòa trầm thấp đánh thức. Cậu mở mắt ra, trước mặt là một khuôn mặt đẹp trai hệt như được lồng qua filter chỉnh sửa.

Cậu hoài nghi chính mình đang nằm mơ, giơ tay nhéo khuôn mặt kia một cái.

Mạnh Phù Sinh bị nhéo liền sửng sốt, sau đó phì cười kéo tay cậu xuống, nhẹ nhàng nâng Khương Hiểu Phong dậy: "Ngủ chưa tỉnh hẳn hả em? Cố tỉnh táo lại chút, đến thành phố A rồi, chờ về đến nhà rồi ngủ tiếp."

Tay cậu bị nắm trong lòng bàn tay khô ráo ấm áp.

Khương Hiểu Phong giật giật ngón tay, trong mắt mơ hồ có một tia ngơ ngác và kinh ngạc.

Nhà? Nhà nào? Người này là ai?

"Phù Sinh, đừng quên lấy hành lý." Vưu Mộng Như lên tiếng nhắc nhở.

"Vâng ạ." Mạnh Phù Sinh đáp lời. Anh cúi đầu nói với Khương Hiểu Phong "Đợi một lát," sau đó thả tay cậu ra, đi giúp Vưu Mộng Như lấy hành lý.

Khương Hiểu Phong nhìn tay của mình, lại xoa xoa trán.

Phù Sinh? Tên nghe quen thế, là ai nhỉ...

"Hiểu Phong." Hoa Tinh Tinh lén lút thò mặt qua, trong mắt cô tràn ngập vui vẻ, "Bạn trai cậu vừa đẹp trai vừa dịu dàng, mẹ của bạn trai cũng thật tốt bụng, chúc mừng cậu nhé."

Bạn trai? Từ từ đã, Hoa Tinh Tinh sao lại ở đây?

Khương Hiểu Phong lại bắt đầu ù tai, miệng Hoa Tinh Tinh khép khép mở mở, còn đang nói gì đó, nhưng cậu đều không nghe được ra gì. Trong đầu lộn xộn một đống hình ảnh rối loạn, tung bay khắp nơi khiến cậu chóng mặt buồn nôn.

Phía sau đột nhiên có người đẩy, cậu lảo đảo ngã phịch xuống ghế.

"Hiểu Phong!" Hoa Tinh Tinh hoảng sợ, vội bước tới nâng cậu dậy.

Mạnh Phù Sinh nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, cũng vội xách hành lý chạy đến.

Vị hành khách đụng ngã Khương Hiểu Phong không ngừng xin lỗi, sau đó do những người bị chặn đường đứng sau thúc giục, xin lỗi lần nữa rồi cầm hành lý đi khuất.

Vưu Mộng Như và Mạnh Hoa Niên lúc này mới đi tới nơi, quan tâm hỏi thăm.

Khương Hiểu Phong vừa mở mắt ra liền phát hiện có một đám người bu đầy xung quanh mình, sợ tới mức thân thể lập tức cứng đờ. Cậu chú ý tới Mạnh Phù Sinh ở gần nhất, ánh mắt trở nên sắc bén, đột nhiên móc từ trong túi ra một viên chocolate hình trái tim tự làm, mở gói rồi vèo một phát nhét vào trong miệng đối phương.

Tất cả mọi người đều bất ngờ.

Mạnh Phù Sinh theo bản năng cắn một cái, vị thơm ngọt của chocolate sữa tan ra nơi đầu lưỡi.

Khương Hiểu Phong cười đắc ý, nhe răng đe dọa Mạnh Phù Sinh —— cẩu tra nam, độc chết ngươi!

Mạnh Phù Sinh thấy bộ dáng giả vờ hung dữ của cậu mà ngứa ngáy trong lòng, anh mỉm cười kéo cậu lại đây, lấy ra miếng chocolate đã cắn mất một nửa nhìn nhìn, lại bỏ vào trong miệng, thỏa mãn nói: "Quà bất ngờ cho anh hả? Ăn ngon quá."

Nụ cười của Khương Hiểu Phong cứng ngắc.

Kẹo kịch độc do mình đặc chế, item tuyệt đối một kích tất sát, ăn ngon ư? Chỉ số phòng độc của tra nam cao đến vậy sao?

Hoa Tinh Tinh đỏ mặt, trộm liếc sang Vưu Mộng Như và Mạnh Hoa Niên, nhỏ giọng nhắc nhở Khương Hiểu Phong: "Hiểu Phong, chú ý một chút đi, mẹ với anh của bạn trai cậu cũng ở đây mà." Muốn chim chuột nhau cũng cần ý tứ chút.

Hử? Bạn trai? Ai cơ? Mẹ với anh lại là sao?

Khương Hiểu Phong vừa mới nghĩ đến đó, Mạnh Phù Sinh liền dắt tay cậu đi đến chỗ một người phụ nữ có tuổi ôn hòa trí thức, có mái tóc quăn, và người đàn ông nghiêm túc mặc âu phục đen hồi trước có gặp một lần. Anh giới thiệu: "Mẹ, anh, em ấy chính là Khương Hiểu Phong."

Vưu Mộng Như nhìn Khương Hiểu Phong, thấy cậu bộ dáng hoảng hốt, hoàn toàn bay mất vẻ nghịch ngợm hoạt bát lúc nhét chocolate vào miệng Mạnh Phù Sinh. Bà cố nén ý cười, nhẹ nhàng nói: "Hiểu Phong, chào cháu, cô là mẹ của Phù Sinh, tên Vưu Mộng Như, cháu có thể gọi là cô Vưu cũng được."

Mạnh Hoa Niên cũng gật đầu với Khương Hiểu Phong, cố hết sức để tỏ ra hiền lành: "Chào em, anh là Mạnh Hoa Niên."

Khương Hiểu Phong trợn mắt há hốc mồm.

Đây là mẹ và anh trai của tra nam?! Người mặc âu phục đen này thật sự là anh trai tra nam? Anh ruột á? Hay là tìm diễn viên đóng thế?? Cho nên mình đây là đụng phải gia đình tra nam đi chơi?

............

Đoàn người ra khỏi sân bay, lên xe mà Mạnh Hoa Niên sắp xếp.

Đầu óc Khương Hiểu Phong vẫn luôn ở trong trạng thái chết máy, một đường hoài nghi cuộc sống mà bị Mạnh Phù Sinh mang đến nhà của Mạnh Hoa Niên ở thành phố A, vào ở phòng của Mạnh Phù Sinh.

Còn Mạnh Phù Sinh thì ở trong phòng cho khách bên cạnh.

Chờ anh đi khuất, Khương Hiểu Phong lập tức mở mắt ra, từ trên giường bật dậy. Đầu tiên cậu quan sát căn phòng nơi nơi đều lộ ra vẻ sang quý ẩn dật, lại sờ sờ drap giường mềm mại thoải mái dưới thân, cuối cùng cầm lên khung ảnh trên tủ đầu giường, nhìn tra nam bản thu nhỏ mặc bộ tây trang limited ngồi bên cạnh một chiếc piano siêu đắt tiền. Hồi tưởng lại quần áo trên người Vưu Mộng Như và Mạnh Hoa Niên, cậu khô khốc mà nuốt nước miếng, rúc vào trong chăn mở di động.

Một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc nhảy noti ầm ầm, cậu toàn bộ bỏ qua, ngón tay run rẩy mà mở ra app Ghi chú.

【Ngày X tháng X năm 201X, trời quang. Tình huống có chút sai lệch, tra nam nhận ra acc chính của ta. Không đúng không đúng, đây không phải trọng điểm, quan trọng là ta đã gặp được mẹ và anh của tra nam, người đàn ông mặc âu phục đen kia quả thật là anh trai tra nam, anh ruột! Ta còn vào trong nhà tra nam, đáng sợ hơn là, ta phát hiện nhà tra nam dường như, hư hư thực thực, có thể... Cực kỳ giàu! Quần áo của mẹ hắn không phải đồ bình thường, đồng hồ mà anh trai hắn đeo ta đã từng nhìn thấy trong bộ sưu tập của bố, hắn ở biệt thự, đi siêu xe, trong nhà có ba người giúp việc... Thế là sao? Tra nam cái tên chó lừa tiền kia tại sao lại giàu như vậy? Đã giàu như thế tại sao còn lừa tiền làm gì? Còn có topic mà tra nam cho ta đọc trên máy bay, hắn cư nhiên công khai nói thích ta. Không, tra nam mà ta biết tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Ta, ta có thể là hiểu lầm gì không, đầu đau quá, có chút choáng váng... 】

........

Buổi sáng, Khương Hiểu Phong được Mạnh Phù Sinh dịu dàng đánh thức. Cậu ngơ ngác nhìn anh vài giây, đột nhiên né tránh tầm mắt đối phương, lấy di động dưới gối, cúi gằm mặt chạy vào trong toilet.

Ngượng sao?

Mạnh Phù Sinh đi theo cậu đến cửa toilet, gõ gõ cửa, hỏi: "Em đã biết vị trí bàn chải đánh răng và khăn mặt chưa?"

"...Biết rồi, hôm qua anh có nói." Giọng nói của Khương Hiểu Phong truyền xuyên qua ván cửa, hơi khàn.

Mạnh Phù Sinh yên tâm, dặn cậu rửa mặt xong rồi xuống lầu ăn sáng. Anh xoay người chuẩn bị đi đến phòng quần áo để giúp cậu chọn một bộ quần áo sạch sẽ.

"Mạnh Phù Sinh."

Mạnh Phù Sinh dừng bước, nghiêng đầu: "Gì vậy?"

"....Cảm ơn anh." Ngữ khí có chút ngượng ngùng.

Mạnh Phù Sinh tưởng tượng ra bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của cậu bên trong cánh cửa, anh khẽ khụ một tiếng nhằm áp xuống ý cười, nghiêm túc trả lời: "Không có gì đâu."

........

Khương Hiểu Phong ngây ngốc ngồi trong toilet chừng nửa giờ. Trong 30 phút này, cậu dùng 10 phút để rửa mặt, sau đó là 20 phút cẩn thận hồi ức lại những chi tiết khi xưa ở bên cạnh tra nam.

Game ID của tra nam là Thiên Địa Nhất Phù Du, chơi kiếm khách, thích thu đồ đệ, đối với người ngoài đều biểu hiện cực kỳ dịu dàng, ôn nhu săn sóc, vừa lý trí vừa bao dung, thích nổi bật, khi giả làm em gái làm nũng rất giỏi, QAQ và hiuhiuhiu sử dụng thành thạo tự nhiên, đã từng mở mic, có sử dụng công cụ biến âm, giọng thiếu nữ bình thường, hay thêm từ "Nha" vào cuối câu, khẩu âm thiên về phía Nam...

Khẩu âm thiên về phía Nam!

Cậu bật phắt dậy khỏi bồn cầu, đi đi lại lại quanh toilet, trán toát đầy mồ hôi.

Tiếng phổ thông của Mạnh Phù Sinh rất đúng chuẩn, khi nói đùa ngữ khí có chút thả lỏng, âm cuối uốn lên, hơi chậm, rõ ràng là khẩu âm phương Bắc!

Trái tim càng đập nhanh hơn, cậu che mặt, hít thở thật sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, rửa mặt lần nữa rồi đi ra toilet.

Mạnh Phù Sinh rất săn sóc, giúp cậu chuẩn bị quần áo mới sạch sẽ.

Cậu thay quần áo với tâm trạng nặng nề, sau khi ra cửa phát hiện Mạnh Phù Sinh hoá ra vẫn luôn đứng chờ bên ngoài, càng cảm thấy áy náy. Toàn bộ quá trình đi xuống lầu, cậu không dám nhìn anh, ngơ ngơ ngác ngác mà đi theo đối phương.

Trong phòng ăn, mọi người vẫn luôn đang đợi cậu, bữa sáng trên bàn còn nguyên chưa đụng chạm. Thấy Khương Hiểu Phong đi xuống, Vưu Mộng Như còn hỏi han đầy quan tâm: "Có phải vì đầu bị thương mà cháu không ngủ ngon? Cần tới bệnh viện khám lại không?"

Khương Hiểu Phong trong lòng vừa hốt hoảng vừa nặng nề, cậu vội vàng lắc đầu ý bảo không phải. Lén nhìn qua Mạnh Phù Sinh, thầm nghĩ dù gì cũng chết, nên cậu chủ động chào hỏi Vưu Mộng Như và Mạnh Hoa Niên, sau đó xin lỗi vì đã đường đột xuất hiện, thái độ hết sức thành khẩn lễ phép.

Ấn tượng của Vưu Mộng Như đối với cậu càng thêm tốt, biểu tình trên mặt Mạnh Hoa Niên cũng sáng sủa hơn. Hai người vội xua tay nói không có gì, bảo cậu không cần câu nệ, cứ ngồi xuống ăn bữa sáng, còn nói nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra, không muốn đến bệnh viện cũng không sao, có thể gọi bác sĩ tới tận nhà kiểm tra.

Gia đình họ Mạnh cư nhiên còn có bác sĩ gia đình, trình độ này đã không phải chỉ là nhà giàu bình thường!

Trong lòng Khương Hiểu Phong càng thêm thấp thỏm. Xoá bỏ hình ảnh tra nam, giờ cậu mới quan sát Mạnh Phù Sinh một cách kỹ lưỡng. Tư thế ăn của anh ưu nhã, dáng ngồi thanh lịch, tràn ngập quý khí bồi dưỡng từ gia đình giàu có. Khương Hiểu Phong nhắm tịt mắt lại.

Trước kia là mình bị mù sao, cư nhiên một lòng một dạ mà cho rằng Mạnh Phù Sinh là tên khốn năm đó!

Nhà họ Mạnh không có luật lúc ăn ngủ không được nói chuyện, Vưu Mộng Như thấy Khương Hiểu Phong vẫn luôn câu nệ, liền chủ động bắt chuyện với cậu, quan tâm việc học hành của đối phương, thậm chí còn nhắc tới một chút chuyện thú vị hồi còn nhỏ của Mạnh Phù Sinh nhằm khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn.

Khương Hiểu Phong càng nghe càng cứng đơ cả người.

Cưỡi ngựa trong trang trại ở Pháp, học mỹ thuật tại vườn hoa nước Anh, học đàn với nghệ sĩ piano nổi tiếng, đi Mỹ tham gia cuộc thi... Con đường trưởng thành của Mạnh Phù Sinh hoàn toàn chính là nhật ký du học của công tử nhà giàu! Anh có rất nhiều sở thích; hội hoạ, đàn piano, đàn cello, tennis, lặn... duy nhất chỉ không có game!

Nếu, nếu như Mạnh Phù Sinh căn bản không hề chơi "Giang Hồ Du", anh chỉ là một học trưởng ngây thơ vô tội...

Vừa lúc đó, Vưu Mộng Như hỏi sở thích của Khương Hiểu Phong là gì.

Cảnh trước mắt Khương Hiểu Phong biến thành màu đen, cậu không chút suy nghĩ liền đáp: "Chơi game ạ."

Bàn ăn đột nhiên yên tĩnh. Hoa Tinh Tinh vốn hiểu ý im lặng làm phông nền bỗng tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi miếng trứng cuộn xuống bàn, lòng quýnh lên.

Hiểu Phong thật là, lúc này nhắc đến game gủng là thế nào! Cần thiết phải thật thà đến vậy sao!

Cô buông dĩa, bất chấp bị coi là bất lịch sự, vội vàng xen vào: "Cô Vưu à, Hiểu Phong kéo nhị hồ rất là hay đó, còn biết thổi sáo, đánh đàn guitar. Đúng rồi, cậu ấy còn từng đạt giải quán quân thi đấu cờ vây thanh thiếu niên toàn quốc, cũng viết thư pháp bằng bút lông rất đẹp nữa!"

Bà ngoại của Khương Hiểu Phong đam mê văn hoá cổ, cậu mưa dầm thấm đất, theo bà học không ít tinh tuý quốc gia.

Vưu Mộng Như không ngờ tới Khương Hiểu Phong lại biết nhiều thứ như vậy. Bà nhìn về phía cậu, càng ngắm càng thấy đáng yêu, tiếp lời: "Đứa nhỏ này sao ngốc thế cơ chứ, không biết tự khoe ra điểm tốt của mình."

Việc Khương Hiểu Phong nhắc đến game thực ra không phải vì cậu ngốc, mà để dẫn dắt những lời kế tiếp. Cậu xấu hổ nở nụ cười cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Phù Sinh đang mỉm cười nhìn mình, hỏi: "Bình thường anh có hay chơi game không?"

"Chưa chơi bao giờ." Mạnh Phù Sinh lắc đầu, nhìn qua mẹ mình một cái, cố ý hạ thấp giọng đáp, "Anh có thể học, về sau em muốn chơi thì anh chơi cùng em."

Vưu Mộng Như cười, trừng anh: "Cần gì phải thầm thì lén lút? Mẹ đâu có cấm các con không được chơi game, thời đi học anh trai con chơi game nhiều lắm, là do con không thích chơi đấy chứ!"

"E hèm!" Mạnh Hoa Niên hắng giọng một cái tạo cảm giác tồn tại, yêu cầu mọi người đừng lôi hắn vào.

Người một nhà trò chuyện vui vẻ, Khương Hiểu Phong lại khóc thầm trong lòng, tay siết chặt dĩa ăn.

Chưa chơi bao giờ chưa chơi bao giờ chưa chơi bao giờ... Thảo nào Mạnh Phù Sinh miễn dịch với tất cả sát thương của cậu, hoá ra vì anh căn bản không phải là người chơi "Giang Hồ Du"!

Một người không chơi game, đương nhiên sẽ kháng được tất cả các loại sát thương đến từ game!

Làm sao bây giờ, hình như cậu trả thù lầm người rồi.

.........

Sau bữa sáng, Vưu Mộng Như gọi Hoa Tinh Tinh cùng luật sư lên phòng làm việc trên lầu bàn chuyện, Mạnh Hoa Niên đến công ty chi nhánh tại thành phố A xử lý công vụ, phòng khách chỉ còn lại hai người Khương Hiểu Phong và Mạnh Phù Sinh.

Khương Hiểu Phong không muốn chấp nhận sự thực, cậu rủ Mạnh Phù Sinh chơi game.

Đương nhiên cậu sẽ không chơi "Giang Hồ Du", mà rủ anh chơi game nấu ăn co-op mà trước kia tra nam và cậu từng chơi cùng nhau khi còn yêu online.

Hai người mỗi người cầm một cái máy tính bảng ngồi song song trên sô pha, Khương Hiểu Phong download trò chơi, giúp Mạnh Phù Sinh đăng nhập vào nick clone của mình, còn cậu thì log acc chính.

Mạnh Phù Sinh rõ ràng là newbie, thao tác chậm chạp, phạm rất nhiều sai lầm mà chỉ có người lần đầu chơi game mới có thể mắc phải. Nhưng năng lực học tập của anh rất mạnh, qua hai màn chơi đã bắt đầu thành thạo, dần dần đuổi kịp tốc độ thao tác của Khương Hiểu Phong.

Ngược lại Khương Hiểu Phong càng chơi càng tệ, cuối cùng bỏ xuống máy tính bảng, cúi gằm.

"Em sao thế?" Mạnh Phù Sinh nhìn cậu khó hiểu.

Khương Hiểu Phong nhớ lại những gì cậu đã làm với Mạnh Phù Sinh trong khoảng thời gian vừa qua, quả thật không thể tha thứ. Cậu tràn đầy áy náy mà nói: "Xin lỗi."

Mạnh Phù Sinh thấy ngữ khí của cậu không bình thường, anh buông máy tính bảng xuống nghiêng người qua xem xét, hỏi: "Tại sao lại xin lỗi, có chuyện gì vậy? Miệng vết thương khó chịu à?"

Học trưởng là một học trưởng tốt, nhưng cậu lại không phải là một học đệ ngoan.

"Thành thật xin lỗi." Khương Hiểu Phong hận không thể mổ bụng tạ tội. Cậu không phải là kiểu người quanh co lòng vòng, sau khi xác định trả thù sai đối tượng liền lập tức ngồi thẳng, cúi đầu nói hết: "Học trưởng, tôi đã làm sai rất nhiều chuyện. Tôi, tôi cố ý tiếp cận anh, làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh, gây ra bao nhiêu rắc rối, tôi còn... Còn hại anh come out..."

Cậu càng nói càng đi vào ngõ cụt, càng nói càng muốn tự đâm chính mình một nhát. Khương Hiểu Phong khẽ cắn môi, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía Mạnh Phù Sinh, thẳng thắn bộc bạch: "Học trưởng, tôi không hề có ý muốn theo đuổi anh, tôi cũng không thích anh; tôi là cố tình lừa gạt anh, việc tôi đeo bám anh cũng là hiểu lầm! Tôi sẽ giúp anh giải thích với mọi người, còn cả cô Vưu và anh Mạnh nữa, tôi sẽ giúp anh giải thích toàn bộ. Con đường đồng tính không dễ đi, đều là lỗi của tôi, là do đầu óc tôi có vấn đề. Tôi đã làm quá nhiều chuyện không thể chấp nhận được, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi anh."

Cậu nói mà câu cú lộn xộn hết cả, vội vã muốn đem hết thảy trở về như lúc ban đầu.

Mạnh Phù Sinh kiên nhẫn nghe hết, còn duỗi tay trấn an mà vuốt ve lưng cậu. Chờ cậu dứt lời, anh mới nghiêm túc nói: "Hiểu Phong, anh biết em trong khoảng thời gian này đã phải chịu nhiều tổn thương, hiện tại còn chưa dám tin tưởng tình cảm của anh. Không sao cả, chúng ta cứ từ từ tiến tới. Đây là cuộc đời của anh, anh come out hay không đều là quyết định của chính mình, không phải do em làm hại, anh là một người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, em không cần phải cảm thấy có lỗi về việc đó."

Khương Hiểu Phong càng nóng nảy, vội giải thích: "Học trưởng, tôi thật sự không thích anh ——"

"Ừm, em không thích anh." Mạnh Phù Sinh cười, "Nhưng anh thích em, về sau đến lượt anh theo đuổi em, được không?"

Khương Hiểu Phong nhìn vào đôi mắt chứa đầy dịu dàng của đối phương, miệng há há mà không nói được gì. Cậu chán nản dựa vào sô pha sau lưng, máy móc lặp đi lặp lại: "Tôi thật sự không thích anh, anh đừng theo đuổi tôi, chúng ta không hợp nhau đâu... Học trưởng, anh xứng với người tốt hơn... Kỳ thực tôi là trai thẳng..."

"Trong mắt anh, em chính là tốt nhất." Mạnh Phù Sinh có lòng kiên nhẫn vô hạn đối với người yêu luôn không có cảm giác an toàn đối với mình, anh giang tay vỗ về lưng cậu, trịnh trọng nói: "Anh sẽ cố gắng khiến em lại thích anh một lần nữa."

Khương Hiểu Phong: "......."

Cậu ôm lấy đầu, đau khổ khôn xiết.

Muốn thẳng thắn thành thật mà khó như vậy sao! Nhận lỗi sao lại khó khăn như vậy! Đây là trừng phạt vì cậu lơ ngơ nhận nhầm người đó hả? Học trưởng sao có thể tốt bụng đến vậy! Hoàn toàn không tin mình thực ra là một tên lừa đảo bị ngáo đá... Cậu lừa học trưởng, úp sọt học trưởng, còn hại người ta cong, làm sao bây giờ...

........

Đầu cầu thang lầu hai, Vưu Mộng Như nghe được đoạn đối thoại giữa hai người. Bà nhìn Khương Hiểu Phong đang ôm đầu rúc trên sô pha, nhớ tới lúc nãy cậu liên tiếp xin lỗi, nhẹ nhàng thở dài.

Xem ra việc đột nhiên gặp phụ huynh đã gây áp lực cho đứa nhỏ này. Còn những vụ bạo lực mạng kia... Bà nhíu mày, xoay người trở về phòng làm việc.

Sau bữa trưa, Vưu Mộng Như mang lũ trẻ và luật sư tới chỗ trại tạm giam của Tiêu Khôn. Hoa Tinh Tinh đã nói chuyện với luật sư suốt cả buổi sáng, tâm lý đã ổn định hơn nhiều, suốt dọc đường cô luôn tỏ ra bình tĩnh, khác hẳn với lúc quyết định đi gặp Tiêu Khôn ngày hôm qua.

Tội phạm bị tạm giam theo luật là không thể vào thăm, Vưu Mộng Như nhờ luật sư giải thích với cục cảnh sát, tìm cách gặp được Tiêu Khôn một lần.

Bà tự mình cùng luật sư vào gặp gã, không để cho bọn trẻ đi vào, bảo họ chờ ở bên ngoài.

Hai tiếng sau, Vưu Mộng Như bước ra, mang theo một tờ giấy cam đoan do Tiêu Khôn tự tay viết đưa cho Hoa Tinh Tinh. Trong đó, Tiêu Khôn đã nhận phần lớn tội danh ức hiếp và quấy rối Hoa Tinh Tinh, cũng cam đoan về sau sẽ không bao giờ quấy rầy Hoa Tinh Tinh và người nhà, bạn bè của cô, và cũng không bao giờ sẽ xuất hiện trước mặt Hoa Tinh Tinh nữa.

Tờ giấy cam đoan này kỳ thực cũng không có mấy hiệu lực về mặt pháp luật, nhưng Hoa Tinh Tinh đọc xong liền giống như đã buông bỏ được gánh nặng trong lòng, ôm tờ giấy tựa như được giải thoát mà khóc nức nở, không ngừng nói lời cảm ơn với Vưu Mộng Như.

Vưu Mộng Như ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi.

Khương Hiểu Phong thấy Hoa Tinh Tinh như vậy, cậu cũng nghiêng đầu xoa xoa khoé mắt ửng đỏ.

Cậu không phải kẻ ngốc, biết rõ luật sư nhà họ Mạnh không thể đơn giản chỉ khiến Tiêu Khôn viết tờ giấy cam đoan liền buông tha gã, những lời nhận tội trên đó mới là trọng điểm. Tiêu Khôn sẽ phải chịu hình phạt thích đáng, trừ bỏ những điều gây ảnh hưởng cho Hoa Tinh Tinh, các loại tội khác gã đừng hòng chạy thoát.

Mạnh Phù Sinh không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cậu, anh nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, luật sư của anh hai rất có chừng mực, khi xử lý Tiêu Khôn chắc chắn sẽ không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của Hoa Tinh Tinh, cũng sẽ cố hết sức không cho em ấy tham gia vào quy trình kế tiếp, bảo toàn quyền riêng tư cho em ấy."

Khương Hiểu Phong liếc qua anh, tâm tình phức tạp mà cúi đầu: "Cảm ơn anh."

Thế này thì không chỉ là hổ thẹn, mà còn thiếu nợ món nhân tình lớn, biết trả làm sao đây.

Mạnh Phù Sinh mỉm cười, khẽ xoa đầu cậu.

Khương Hiểu Phong bị xoa đến cứng đờ người, cố gắng không tránh đi, mím môi nói: "Tôi sẽ trả lại phí thuê luật sư."

Mới nãy cậu trộm search qua tên của luật sư nhà họ Mạnh, đó chính là chuyên gia đầu ngành rất khó để mời đến, phí thuê chắc chắn không rẻ. Tiền mừng tuổi của cậu so với đám bạn cùng lứa cũng tính là nhiều, nhưng rõ ràng là không đủ để trả phí luật sư, cần phải tiết kiệm tích cóp thôi.

Mạnh Phù Sinh cũng không nói là không cần trả lại, chỉ đáp: "Vậy em trả lại cho anh là được, anh cho em trả góp số tiền này sau khi tốt nghiệp."

Khương Hiểu Phong không thể không lại lần nữa cảm thán Mạnh Phù Sinh quan tâm chăm sóc quá tâm lý, lời này vừa giữ gìn danh dự của cậu lại không khiến người ta có cảm giác bị bố thí.

"Anh tốt quá," cậu chùng bả vai xuống, cả người ủ rũ, "Tôi không phải người tốt..."

"Vớ vẩn." Mạnh Phù Sinh nghiêng đầu nhìn thẳng trước mặt cậu, cười trêu, "Anh thấy thế nào cũng là em tốt hơn nhiều. Học đệ, bằng sức lực một mình em mà có thể bảo vệ Hoa Tinh Tinh lâu đến vậy, em giỏi lắm."

Anh dựa vào rất gần, con ngươi đen sâu thẳm ánh lên niềm tự hào và yêu thích tràn đầy, môi mỏng khẽ cong, làn da trơn mượt không chút tì vết, giọng nói dịu dàng, mang theo chút ân cần như đang dỗ dành động vật nhỏ.

Thật sự rất đẹp trai, là cái loại đẹp trai phảng phất như có một tầng thánh quang bao phủ, ôn nhu đến mức khiến người không thể từ chối. Thảo nào có nhiều người si mê anh ta như vậy.

Thình thịch.

Khương Hiểu Phong nghe thấy tiếng tim đập của chính mình rõ rõ ràng ràng. Cậu ngơ ngẩn nhìn anh một lúc, đột nhiên xoay người né tránh ánh mắt đối phương: "Nói chuyện thì cứ nói bình thường, cần dán sát đến thế làm gì!"

"Em ngượng à?"

"Nói hươu nói vượn!" Khương Hiểu Phong bước nhanh chạy tới chỗ Hoa Tinh Tinh.

Hoa Tinh Tinh hiện đã ngừng khóc, đang gọi điện cho mẹ Hoa. Thấy cậu đi tới, cô nở nụ cười, cười xong lại rơm rớm nước mắt: "Hiểu Phong, tớ mừng quá, tớ không còn liên quan gì đến Tiêu Khôn nữa! Cô Vưu nói về sau gã sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tớ, ảnh chụp và video cũng đều bị xoá. Hiểu Phong, cảm ơn cậu, cũng thật sự cảm ơn bạn trai cậu, hai người thật tốt, mẹ của bạn trai cậu cũng thật tốt bụng. Hai người nhất định phải hạnh phúc, phải vĩnh viễn ở bên nhau đấy nhé!"

Khương Hiểu Phong nghẹn lời, duỗi tay đẩy đẩy khuôn mặt đang nước mắt nước mũi tèm lem của cô ra, trong lòng rối bời: "Không nói chuyện đàng hoàng được thì đừng nói, khóc lóc tùm lum xấu chết."

Cái gì mà vĩnh viễn bên nhau, bọn họ sẽ không ở bên nhau! Hết thảy đều là hiểu lầm, cậu là trai thẳng, sao có thể là một cặp với học trưởng được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ