Chương 13: Anh ấy không có lý do gì để cảm thấy có lỗi với mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: KiraKira – Beta: Sunny

Ngày hôm sau.

Hoả táng, mang theo tro cốt về Yến Thành, hạ táng.

Ngắn ngủi ba ngày, các cụ lại như già thêm mười tuổi. Người đã biến thành nắm tro nằm dưới đất rồi, dù đau khổ đến đâu cũng chỉ có thể chấp nhận. Đáng tiếc loại chuyện này không phải chuyện có thể dễ dàng tiếp thu được trong một sớm một chiều, nên chỉ có thể cố gắng cưỡng ép bản thân, chết lặng mà chấp nhận sự thật.

Ông bà ngoại hỏi Tống Bạc Giản: "Bây giờ các con định thế nào?"

Tống Bạc Giản nhìn Vu Trừng vẻ mặt nghiêm trang phía sau: "Hiện tại bệnh viện vẫn còn làm việc, con sẽ đưa cậu ấy đi làm kiểm tra."

Mấy ngày nay, ba cụ già có thái độ rất vi diệu đối với Vu Trừng, thậm chí còn mang theo một chút oán hận.

Nhìn gương mặt này, cảm thấy khả năng thực sự là cháu ruột của mình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt này, lại nhớ đến việc con của mình vì đi tìm cậu ta mới gặp chuyện ngoài ý muốn. Rất khó để không giận chó đánh mèo, chỉ có thể cố gắng làm lơ cậu.

Bây giờ nghe Tống Bạc Giản nói như vậy, họ thở dài: "Sau đó thì sao? Về nhà chúng ta ở đi, chúng ta tuy già rồi, nhưng vẫn có thể chăm sóc con thêm hai năm nữa."

Tống Bạc Giản lắc đầu: "Nhà con vẫn có thể ở, con dù sao cũng phải về dọn dẹp một chút. Ông bà không cần lo lắng cho con."

Ông bà ngoại thân thể khỏe mạnh, hiện đang là giảng viên đại học, không cần anh phải nhọc lòng. Nhưng còn Vu Trừng và bà nội, thân thể bà không tốt lại sống một mình, anh muốn đưa bà nội và Vu Trừng về nhà ở cùng mình.

Sau khi nói với ông bà ngoại về kế hoạch của mình, anh gọi xe cho họ, nhìn họ rời đi rồi mới gọi xe khác, trước tiên đưa bà nội về nhà nghỉ ngơi, sau đó đưa Vu Trừng đến bệnh viện.

Trong vài ngày này, vết thương do cành liễu đánh trên người Vu Trừng đã kết vảy, chỗ bong gân ở mắt cá chân cũng không còn sưng. Ngay cả vết thương trên đầu cũng không bị rách, không nhiễm trùng, dần dần chuyển biến tốt hơn.

Nhưng cậu ấy vẫn nghe không hiểu gì, cũng không nói được.

Mấy ngày trước anh quá bận rộn không có thời gian, bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, anh tranh thủ trước khi bệnh viện đóng cửa, đưa Vu Trừng đến đăng ký khám.

Vu Trừng như cũ không hiểu được người khác nói gì, không biết tình hình hiện tại thế nào, cũng không thể diễn tả được triệu chứng của bản thân.

Đương nhiên vẫn là Tống Bạc Giản nói chuyện, anh kể lại những quan sát và suy đoán của mình trong thời gian qua cho bác sĩ.

Bác sĩ kiểm tra vết thương ở sau đầu của Vu Trừng, rồi bảo họ đi chụp X-quang.

Tống Bạc Giản đưa Vu Trừng đi chụp X-quang.

Vu Trừng trước sau như một vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, theo Tống Bạc Giản chạy lên chạy xuống. Cho đến khi Tống Bạc Giản đưa cậu đến khoa chẩn đoán hình ảnh, nhìn thấy chiếc giường nhỏ hẹp, thấy thiết bị kim loại khổng lồ, lạnh lẽo và trắng tinh treo trên đó, còn có những người mặc đồ trắng kín từ đầu đến chân.

Sắc mặt của Vu Trừng lập tức tái nhợt.

Cậu cho rằng đó là một loại dụng cụ tra tấn nào đó. Nghĩ rằng khi nằm lên, sẽ bị những người đó tùy ý hành hạ, cậu muốn quay đầu lại nói với người đàn ông rằng mình không muốn ở đây. Nhưng các nhân viên y tế đã tiếp đón qua nhiều bệnh nhân, bây giờ xác nhận danh tính xong, liền nhanh chóng đẩy Vu Trừng nằm lên giường nhỏ, bảo cậu nằm yên, khởi động dụng cụ.

Giường nhỏ đột ngột bắt đầu di chuyển, người nằm trên đó bị đẩy vào dưới khối kim loại khổng lồ.

Vu Trừng vô cùng bất an, đến nỗi gần như cứng đờ thành một con bù nhìn, cánh tay dán chặt vào người, cánh tay hơi nhấc lên, nhìn Tống Bạc Giản với ánh mắt cầu cứu.

Tống Bạc Giản ngẩn ra, lập tức đưa tay nắm lấy tay cậu, vuốt ve mu bàn tay như để trấn an.

Vu Trừng nhận được một chút dũng khí từ sự tiếp xúc này, nắm chặt ngón tay trong tay mình, muốn giãy giụa thoát ra. Nhưng trước mắt đột nhiên trắng xóa, âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai.

Vu Trừng run lên, thậm chí cả hơi thở cũng ngưng lại.

Thiếu niên trên giường vừa cứng đờ vừa sợ hãi, như một con bù nhìn rơm bị gió lớn thổi đến đứng không vững, rơm rạ trên người gần như bị thổi tung ra.

Khó khăn lắm mới chụp xong, Tống Bạc Giản lập tức đỡ lấy vai thiếu niên, ôm cậu lên: "Được rồi, được rồi, chụp xong rồi."

Thiếu niên không còn cứng đờ nữa, cả người mềm nhũn, ngã vào trên vai anh.

Tống Bạc Giản không nghĩ tới phản ứng của cậu lại lớn đến mức này, hơn cả những gì anh tưởng tượng, cả người cũng đơ ra. Anh ôm lấy eo bế cậu ra ngoài, đặt cậu lên ghế ngoài hành lang, lúc này mới nhẹ nhàng lay vai cậu, muốn cậu tỉnh táo lại.

Thiếu niên vẫn mềm nhũn, mắt nhắm chặt, lông mi ẩm ướt.

Chút ướt đó giống như một đám lửa, đốt cháy khiến Tống Bạc Giản không thể ngồi yên.

Anh đưa tay, dùng đốt ngón tay cọ qua lông mi cậu, cảm nhận được sự ướt át truyền tới, khàn giọng nói: "Xin lỗi."

Vu Trừng cảm thấy chính cậu đã chết rồi.

Có lẽ con dao thật sự rất nhanh, cậu không cảm giác được chút đau đớn nào, chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, không nhìn thấy gì cả.

Lúc này, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc, hai chữ quen thuộc.

?

Vu Trừng chậm rãi mở mắt ra.

Nước mắt đọng trong khóe mắt chảy xuống, chưa kịp lăn trên má đã bị ngón tay nhẹ nhàng lau đi.

Vu Trừng nhìn thấy người đàn ông ngồi xổm trước mặt cậu, ngửa đầu nhìn cậu, đưa tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt của cậu.

Giọng anh khàn đặc: "Xin lỗi."

Mình chưa chết sao?

Vu Trừng từ từ đưa tay chạm lên cổ.

Vẫn còn nguyên vẹn.

Đôi mắt cũng vẫn tốt, có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Họ vẫn ở đây, ngay bên ngoài căn phòng đó.

Cậu chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.

Khóc một hồi lâu, mí mắt hơi mỏng còn đang phiếm hồng, vành mắt vì lau nước mắt mà bị ma sát đến đỏ hoe, đôi mắt ướt át long lanh khiến người khác đặc biệt thương tiếc.

Lại là hai chữ này...

Vu Trừng nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt mình, cảm thấy anh ta hiện tại tràn đầy hối hận, thậm chí là ... cảm thấy có lỗi?

Không giống như kẻ tội đồ tội ác tày trời, trên triều dập đầu xuống đất, khóc lóc nói mình tội đáng muôn chết.

Mà giống như mỗi lần mình phát bệnh, mẫu hậu ôm mình liên tục tự trách, nói rằng là do mẫu hậu không tốt, không thể cho mình một thân thể khỏe mạnh.

Thực ra điều này không thể trách mẫu hậu.

Nhưng mẫu hậu quá mức sủng ái mình, luôn coi những việc liên quan đến mình là cực kì quan trọng, mới cảm thấy có lỗi vì những chuyện đó.

Người đàn ông đang lau nước mắt cho mình bây giờ, thật sự có chút giống với mẫu hậu khi ấy. Như thể vì mình sợ hãi, anh ta vô cùng hối hận, rồi lại tự cảm thấy có lỗi, nên mới tự trách như vậy.

Sự tương đồng này không hề có đạo lý, thậm chí vừa rồi Vu Trừng vẫn còn rất sợ hãi, nhưng trong nháy mắt, cậu chính là cảm thấy như vậy.

Trong không khí có mùi rất lạ, là mùi mà cậu đã ngửi thấy khi mở mắt lần đầu tiên.

Người đàn ông ngồi xổm trước mặt, nửa người trên chạm vào đầu gối cậu, ấm áp.

Vu Trừng ngấn lệ nhìn người đàn ông đối diện, nghiêm túc suy nghĩ về mỗi lần anh nói hai chữ đó.

Anh ấy không có lý do gì để cảm thấy có lỗi với mình.

Nếu anh ấy cảm thấy có lỗi vì sự sợ hãi của mình hiện giờ...

Giọt nước mắt cuối cùng bị chớp đi, Vu Trừng nắm lấy tay người đàn ông, nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn sót lại trên ngón tay anh.

Có lẽ vừa rồi quá sợ hãi, tay cậu giờ lạnh như băng, nắm lấy tay anh, đầu ngón tay mềm mại lau đi vết nước mắt còn lại trên ngón tay.

Tống Bạc Giản nhìn đôi tay mềm mại trắng trẻo của thiếu niên đặt trên tay mình, nội tâm tràn ngập hối hận.

Thiếu niên khóc một hồi lâu, hiện tại không khóc nữa nhưng vẫn không ngừng nấc lên.

Tống Bạc Giản nghe thấy hơi thở nghẹn ngào của cậu, nhận ra cậu đã lau đi giọt nước mắt cuối cùng trên ngón tay, sau đó kéo tay anh, đặt lên ghế bên cạnh.

Tống Bạc Giản ngẩng đầu nhìn lên.

Đôi mắt vừa khóc xong giống như một dòng suối trong veo, sáng trong thanh khiết. Cậu đối diện ánh mắt của anh, gật đầu thật mạnh, sau đó không mấy thuần thục, nở một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro