#4. Nghiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

COUPLE: GOJO SATORU X ITADORI YUUJI X GETO SUGURU 

CẢNH BÁO: OOC

THỂ LOẠI: SE

LƯU Ý: CHỮ THƯỜNG CỦA GOJO, CHỮ NGHIÊNG CỦA GETO, CHỮ IN ĐẬM CỦA CẢ HAI, CHỮ NGHIÊNG + GẠCH CHÂN CỦA YUUJI 

--------------------------------


1. 

em ơi đừng khóc, bóng tối trước mắt sẽ bắt em đi 

em ơi đừng lo, em ơi đừng cho tương lai vụt tắt 

sâu trong màu mắt, có chút tiếc nuối phút cuối chỉ vì 

em đâu hề sai, em đâu thể mãi để trái tim đau

em ơi xin em đừng khóc

em ơi đừng để màn đêm tội lỗi ấy bao phủ lấy thân thể nhỏ bé tàn tạ đáng thương 

em ơi xin em đừng lo 

em ơi em còn cả một tương lai dài phía trước, sao em lại nỡ buông tay đi

sâu trong ánh mắt vô hồn ấy, dẫu chỉ còn chút tiếc nuối với thế gian này, anh cũng mong em hãy sống 

vì em ơi em đâu sai, sao em nỡ để con tim mình chịu nhiều dày vò giằng xé như thế 

ngày ánh mắt kiên định của em đối diện với tôi nói về cái chết đúng nghĩa, khi đó tôi đã biết mình sẽ bảo vệ đứa trẻ này bằng mọi giá.

ngày em bị lũ thượng tầng chơi xỏ, dù chỉ mới tiếp xúc nhau một vài ngày thôi, lại có biết bao nhiêu cảm xúc đen tối ập đến trái tim cằn cỗi của tôi. tôi hận bọn quýt thối đấy, dám làm hại người của tôi ư? mà tôi cũng hận tôi, sao lại có thể chủ quan như thế? tại sao em vẫn không thể bình an dưới sự bao bọc của tôi? 

ngày em bắt đầu luyện tập với tôi, tôi cũng đã biết chắc chắn em sẽ phát triển thật nhanh, có thể đạt ngang đến trình độ của mình, trở thành đứa trẻ mạnh mẽ khác hoàn toàn so với lúc trước. nhưng từ đó tôi cũng tò mò, không biết sự thay đổi và phát triển này, thì địa ngục em lựa chọn sẽ như thế nào nhỉ? 

chẳng biết đến ngày thứ bao nhiêu, tôi chỉ biết rằng, kẻ mạnh nhất đã dâng toàn bộ trái tim, linh hồn và thể xác mình cho một thiên thần giáng thế. mà một thiên thần, phải được đón lên thiên đường chứ? thế mà tại sao, em lại phải chịu đày đọa dưới trần gian đầy rẫy những cay đắng nghiệt ngã như vậy? thế mà tại sao, tôi lại nỡ lòng nào bảo em hãy chọn địa ngục cho riêng mình? không, em phải được ở trên thiên đàng, đón nhận những gì tốt đẹp nhất, đón nhận những gì tuyệt vời nhất. 

vì thế cho nên, tôi sẽ bảo vệ em. em không cần phải trở thành người mạnh nhất, vì tôi là mạnh nhất rồi mà. em chỉ cần đứng sau lưng tôi thôi, cả thế giới này, những gì đen tối nhất, cay độc nhất, tôi sẽ gánh chịu hết. 


2. 

không còn tương lai, em cũng chẳng còn thương ai 

sau bao niềm đau, em mong rằng con tim em dừng lại 

nỗi nhớ này lâu phai, nhốt em trong 1 lâu đài 

lâu đài của những cơn đau bất tận

tương lai em mờ mịt, mà tôi cũng đoán, em chẳng kì vọng gì nhiều ở tương lai. em tự coi mình là bánh răng, chỉ cần hoàn thành bổn phận của mình là được. em cứ đi, với những trách nhiệm gánh vác trên vai. em đâu cần biết thứ gì đợi em phía trước, em cũng đâu cần biết, cuối đường hầm ấy là ánh sáng hay bóng đêm. em cũng đâu có biết, có một kẻ sa ngã si mê em. 

hẳn em đã từng mong bản thân mình dừng lại, nhưng không, vì cái sự cao cả thuần khiết đáng chết trong lòng em, em vẫn tiếp tục đi. tôi ghét điều đó. tôi ghét cái cách em hành xử như bản thân mình chẳng là gì. tôi ghét cái nụ cười cam chịu ấy. tôi ghét những vết thương, vết sẹo chằng chịt trên người em. tôi ghét cái bổn phận mà em nói mình là bánh răng để hoàn thành. tôi ghét, tôi ghét, tôi ghét hết. nhưng lạ thay, tôi lại yêu em. 

tôi là nguyền sư, em lại là chú thuật sư. tôi ghét con người, coi chúng là lũ khỉ kinh tởm, em lại yêu quý con người, coi họ là những người cần được bảo vệ. tôi thả nguyền hồn để chúng quấy phá lũ khỉ, em lại tiêu diệt nguyền hồn giữ sự an toàn cho con người. tôi yêu em, em lại hận tôi. 

nhưng em ơi, bản chất tôi vẫn là kẻ xấu xa mà thôi. nên là, để xua tan nỗi nhớ em ngày đêm, để bảo vệ được em, tôi thà giam em lại bên mình, nhốt em lại chiếm giữ một mình, còn hơn là đứng ngắm em từ xa, chỉ biết nhìn từng vết sẹo lại xuất hiện nhiều thêm trên cơ thể nhỏ bé đang cố gồng mình lên. dẫu biết là em đau, nhưng tôi không chịu được. thà rằng nỗi đau do tôi gây ra, còn hơn cái nghiệt ngã của thế gian này ám trên thể xác lẫn linh hồn thuần khiết của em. 


3. 

vì sao em phải khóc, có đáng để buồn đâu 

tình yêu như cơn lốc, thoáng phút chốc lướt qua thật mau 

vì sao em phải khóc, có đáng để buồn đâu 

rượu kề môi em nốc, thoáng phút chốc đã vơi u sầu 

sao em lại khóc? lũ quýt thối đẩy em vào tình cảnh này, đáng lẽ ra em phải hận chứ? sao em cứ ôm đồm mọi chuyện và những cảm xúc tiêu cực như thế? đâu phải lỗi do em? đừng buồn nữa được không em? người thầy của em cũng đau lắm đấy. 

em hãy cứ coi như tình cảm của chúng tôi là một cơn lốc đi, chỉ là một đợt phong ba lướt qua thôi. nhưng mà em hãy nhớ, cơn lốc này, đã cuốn đi hết những gì đày đọa đôi vai nhỏ gầy của em từ trước giờ. 

sao em lại khóc? bọn khỉ đó đáng để em phải buồn sao? nếu không phải bọn nó không có năng lực thì sao lại cần người khác bảo vệ? những cái chết của bọn khỉ đó chỉ là điều tất yếu mà thôi, không tự phòng bị được khi đối mặt với kẻ khác mà thôi. em đừng tự trách như thế, tôi cũng đau lắm đấy. 

em cứ vơi hết nỗi buồn không đáng có đi, cùng trầm mê với chúng tôi nào. nếu rượu làm em say, say quên đi những đắng cay độc địa thì em hãy cứ nốc đi. nhưng mà đến một lúc nào đấy, rất sớm thôi, em sẽ tự mình tỉnh ngộ ra, cái thế giới nghiệt ngã chó chết này, và những gì em nghĩ rằng mình phải làm, phải gánh chịu, không đáng với em. 


4. 

vì sao em phải khóc? 

... 

vì sao em phải khóc? 

...

xin em mà, em đừng khóc. xin em hãy quý trọng bản thân mình. xin em đừng nhìn chúng tôi như thế. xin em đừng coi chúng tôi như cơn ác mộng. xin em đừng nghĩ về cái thế giới chết tiệt ấy nữa. xin em hãy để chúng tôi bảo vệ em...

đừng khóc nữa. chúng tôi chỉ muốn loại bỏ hết những gì làm em đau. để em được sống, chúng tôi sẽ làm tất cả. không một ai có quyền cướp em đi. không một thứ chó má nào có thể cướp đi vòng hào quang và đôi cánh của thiên thần. nên là, em ơi, hãy để chúng tôi bảo vệ em...


5. 

buông bàn tay để chấm hết 

tất cả thứ làm em buồn 

bao gồm cả cuộc đời của em 

... 

em à, cho dù có khóc 

cũng sẽ đến ngày phải quên 

thiên đường vẫn chờ ngày em đến

hủy diệt, hủy diệt hết những thứ làm em đau. 

loại bỏ, loại bỏ hết những chướng ngại vật tầm thường làm em phải chiến đấu. 

xóa sổ, xóa sổ hết những kẻ làm em bị cướp mất quyền được sống, quyền được hạnh phúc.

"kể cả cuộc đời em sao?"

...

một thiên thần trong sáng đẹp đẽ như em, luôn phù hợp nhất với thiên đường. nào, cùng bước lên chiếc thang dẫn tới một bầu trời xanh biếc, một nơi ấm áp sưởi ấm con tim chai sạn đã vỡ vụn của em, một chốn bình yên chữa lành những tổn thương của em. em hãy an tâm mà dạo chơi ở đó, tận hưởng những gì em xứng đáng được nhận. còn chúng tôi, mong rằng, ở một góc nhỏ nào đó trong trái tim, em vẫn nhớ đến một chút gì đó đẹp đẽ về hai tên khốn nạn ngu ngốc này. nhưng chắc là khó lắm, vì từng đau đớn đến mấy, khóc nhiều như thế nào, cũng đến ngày em phải quên, và trở lại thiên đường vốn có của em, trở lại là thiên sứ trong trắng thoát tục. 

nhưng biết thế nào được, vẫn có hai kẻ ngu ngốc dưới trần gian say đắm em sâu đậm, sẵn sàng dâng hiến hết cho thiên sứ đã ban phước cho hai kẻ đốn mạt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro