Dựng thiếp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: 7 Lần 1 Đêm

"Phu nhân, nha hoàn mấy ngày hôm trước người bảo nô tỳ đi tra, nô tỳ đã tra ra được." Xuân Nhi thở hồng hộc mà chạy đến trước mặt Mục Ngữ Lan nói, "Nghe ý lão quản gia, lúc trước cô ta là một trong những nha hoàn của lão phu nhân, nhưng sau khi di nương tới cô ta liền theo bên cạnh di nương."

"Em nói... di nương?" Mục Ngữ Lan sửng sốt, đột nhiên nhớ tới ngày đó nha đầu ngăn cản nàng tiến vào thư phòng, cùng với ác mộng nàng mơ thấy, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

"Đúng vậy, chẳng qua, hạ nhân hầu hạ di nương trước mắt cũng chỉ có một mình cô ta, có thể thấy đãi ngộ không hề tốt, còn lâu mới bằng phu nhân người." Xuân Nhi vừa rót nước cho phu nhân vừa tiếp tục nói: "Đúng rồi, nô tỳ còn biết được một việc, chính là về vị di nương kia, nghe nói hắn là song nhi."

"Song nhi?" Bàn tay đang nâng chung trà của Mục Ngữ Lan dừng lại.

"Đúng vậy, song nhi, ý trên mặt chữ, hơn nữa song nhi có khả năng sinh sản rất tốt, là lão phu nhân đặc biệt tìm riêng cho lão gia."

"Vậy... hắn trông thế nào?" Tim Mục Ngữ Lan không hiểu sao đập nhanh hơn, nàng thở nhẹ, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

"Trước đó vài ngày nô tỳ vô tình gặp được vị di nương kia, ừm..." Xuân Nhi do dự, đang nghĩ có nên nói cho phu nhân nghe hay không, sau khi cân nhắc một phen nàng cẩn thận nói: "...Dung mạo quả thật hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, lúc đi đường toàn thân lộ ra hơi thở mị hoặc, còn có dáng người kia..."

Nàng liếc nhìn phu nhân một cái, thấy phu nhân sắc mặt trắng bệch bèn nhanh chóng sửa miệng, "Nhưng mà, dù hắn có đẹp thì sao, lão gia cũng không coi trọng hắn, phu nhân người cứ yên tâm đi, người sáng suốt đều nhìn ra được, lòng của lão gia đặt ở chỗ phu nhân."

Cho dù Xuân Nhi bên cạnh không ngừng khuyên Mục Ngữ Lan yên tâm, nhưng nàng vẫn đứng ngồi không yên, đại khái là trực giác của phụ nữ, nàng luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Ban đêm, Mục Ngữ Lan rửa mặt xong phát hiện lão gia chưa trở về, sau khi hỏi thăm mới biết, lão gia còn ở trong thư phòng, tối nay sẽ về muộn. Thế là nàng liền tự nằm xuống.

Qua một khoảng thời gian, Mục Ngữ Lan nằm trên giường lăn qua lộn lại không cách nào ngủ được, đáy lòng luôn có âm thanh kêu nàng lập tức đến thư phòng, sau một lúc lâu, nàng thật sự nhịn không được bèn quyết đoán đứng dậy.

"Phu nhân, thật sự không cần nô tỳ đi với người sao?" Xuân Nhi mặc áo cho nữ nhân, lo lắng dò hỏi.

"Không cần, ta tự đi được, em ngủ trước đi." Mục Ngữ Lan nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Có lẽ... Thật sự là nàng suy nghĩ nhiều, lão gia tốt với nàng như vậy, nàng sao có thể hoài nghi hắn đây, nhưng mà...

Ôm tâm trạng bất an căng thẳng, nữ nhân cuối cùng đi tới thư phòng, ngọn đèn dầu vẫn sáng trong thư phòng như cũ, cửa cũng không có hạ nhân đứng canh, cũng không thấy... nha đầu ngày ấy, Mục Ngữ Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là nghi ngờ trong lòng mình quá nặng, nữ nhân nghĩ đợi lát nữa nhìn thấy lão gia nhất định phải xin lỗi hắn, thế là nàng nhanh chóng tiến lên, lúc đang định gõ cửa thì trong phòng lại truyền đến tiếng thở gấp của nam nhân và âm thanh rên rỉ ngọt ngào của nhân nhi, hai người lẳng lơ kêu rên không ngừng, từng tiếng rõ ràng rành mạch truyền vào tai Mục Ngữ Lan.

Âm thanh nhân nhi nọ nàng không biết là ai, nhưng âm thanh của nam nhân kia nàng vừa nghe đã biết, dù sao cũng là người hàng đêm làm bạn với nàng đi vào giấc ngủ, làm sao nàng không biết được đây?

Không sai, chủ nhân âm thanh kia đúng là tấm chồng tốt trong mắt người ngoài, trượng phu của nàng, Vệ Nghệ Truân.

Mặt đất trong thư phòng lộn xộn ngổn ngang, các loại giấy và bút mực trên án thư toàn bộ bị quét sạch. Lúc này nam nhân trần truồng cả người ngồi bên trên, nhân nhi trong lòng ngực cũng lõa thể đưa lưng về phía hắn banh rộng hai chân, ngoáy mông lắc lư kịch liệt nhấp lên nhấp xuống, tóc đen tung bay, phần lưng dính sát vào bờ ngực rộng dày của nam nhân, hai bầu vú trước ngực nảy tưng tưng bành bạch bành bạch, chính là một con hồ ly lẳng lơ dâm đãng sống sờ sờ.

"Lão gia... Đụ cả ngày rồi... Còn chưa thỏa mãn sao... Ưm há á á..."

"Ai bảo con đĩ này dâm quá... Ưm ha... Làm gia thèm thuồng không thôi... Shh... Đĩ lồn dâm hút chặt quá... đụ lâu như thế rồi mà còn kẹp giỏi như vậy... cặc bự của gia nứng muốn chết... On oh..."

Thịt lồn xoắn hút bú con cặc hắn phảng phất như có hàng ngàn cái miệng nhỏ bên trong, Vệ Nghệ Truân sướng tê tái thọc vào rút ra càng thêm hung bạo, hận không thể nhét luôn hai trứng dái nặng trĩu vào lỗ lồn tiêu hồn kia mà khuấy đảo.

"Cặc bự của lão gia cũng rất giỏi... Hôm nay đã bắn năm sáu lần mà giờ còn cứng ngắc... lồn nhỏ của Mộng Mộng sắp nát bấy rồi... Ứm á áaa... Nhưng mà... đã muộn thế này... Lão gia không về chỗ tỷ tỷ không sao chứ... Tỷ tỷ sẽ đau lòng ứ... Ưm..."

"Không sao... Đã có người đi bẩm báo... Shh ahh... con đĩ của gia... mông dâm vặn giỏi quá... Ưm ohhh hô... Yên tâm... Gia chưa đụ em đủ... thì sẽ không rút cặc ra... Nói... Cặc bự của gia đụ em có sướng không..."

Nam nhân chống hai tay phía sau, ngửa đầu gầm nhẹ, hắn thít mông dọng cặc phầm phập vào bên trên, hai hòn dái căng tròn theo động tác dập đụ vồ vập đung đưa để lại dư ảnh.

"Á á... sướng lắm... cặc bự của gia đụ lồn rất nứng... Gia luyến tiếc Mộng Mộng như thế... Mộng Mộng thật sự rất là vui Á á áaaa... Nhưng lão gia cũng đừng bỏ rơi tỷ tỷ... dù gì thời gian buổi tối của gia vẫn thuộc về tỷ tỷ mà... nếu người đụ Mộng Mộng chưa đã nứng... thì có thể về đụ tỷ tỷ... Ứm á á aaaa..."

"Chịu thôi... Ngữ Lan là tiểu thư khuê các... Tính cách nhút nhát... chuyện phòng the cũng không chịu phối hợp... Ưm ưm ohhh... Đâu có dâm như Mộng Mộng biết lấy lòng gia..."

Nam nhân không lựa lời đáp lại, hắn nghĩ dù sao ở đây cũng không có người, muốn nói cái gì thì nói cái đó, hoàn toàn không chú ý có người đứng ngoài cửa, đã thế còn đứng nghe được một thời gian dài.

Mà nhân nhi lại phát hiện ra, xuyên qua bóng đen đổ xuống, trực giác Mộng Mộng cho rằng người này nhất định là phu nhân đến tra xét, nghĩ đến vị phu nhân kia giờ phút này đang nhìn mình cùng lão gia điên loạn giao cấu đụ địt, cảm giác nứng tình nháy mắt vọt lên tới đỉnh điểm, thế là hắn cố ý nũng nịu dò hỏi: "Vậy... ý lão gia là địt Mộng Mộng nứng hơn địt tỷ tỷ sao..."

"Đương nhiên... Ưm oh ohhh..." Vệ Nghệ Truân dựng thẳng nửa người trên, duỗi hai tay về phía trước bắt lấy cặp vú bự nảy tưng tưng nãy giờ, sau đó vùi đầu vào cần cổ non nớt của nhân nhi hết liếm lại mút, rất nhanh cổ nhân nhi đã bị nam nhân mút ra từng đóa hoa đỏ tươi.

Hắn vừa hút vừa hàm hồ nói: "Ưm... Mộng Mộng dâm không chỉ vú bự hơn Ngữ Lan mà... bé lồn dâm cũng chặt hơn nhiều... Còn biết phun nước... Shhh ahhh... mông đĩ uốn éo thật hăng hái... Ưm ohh... gia nứng cặc quá... Ưm... sướng... bóp lồn tiếp đi em... bé cưng dâm đãng..."

Nữ nhân đứng trước cửa sắc mặt trắng bệch như ma quỷ, cả người cứng đờ không hề nhúc nhích tựa như ngưng đọng thời gian, nàng không thể tin được, nam nhân lúc này đang say sưa giao cấu cùng tiểu thiếp trong thư phòng lại là trượng phu mỗi ngày kể tình kể nghĩa với nàng, hơn nữa nam nhân còn nói những câu từ dâm loạn tục tĩu mà nàng chưa bao giờ nghe qua, thậm chí lấy còn so sánh thê tử là nàng với con hồ ly tinh kia...

Không! Nàng không tin!

(Đọc tại quát pát 7lan1dem)

Mục Ngữ Lan hệt như phát điên đẩy cánh cửa ra, đập vào mắt là hai thân thể trắng bóc đang đưa đẩy quấn quýt điên cuồng trên án thư, người yêu của nàng ôm chặt nhân nhi trong lòng ngực liên tục dập cặc bôm bốp, căn dương vật đáng lẽ ra phải thuộc về nàng giờ phút này lại mãnh liệt nắc vào lỗ lồn của người khác, lồn của nhân nhi chảy nước nhờn dầm dề phát ra tiếng vang nhép nhép phụt phụt vô cùng dâm đãng.

"Phu... Phu nhân... sao em lại ở đây... Ưm..." Vệ Nghệ Truân hoảng sợ nhìn qua nữ nhân ngoài cửa, trong lòng hoảng loạn vô cùng khiến hắn sững sờ tại chỗ.

"Tỷ tỷ... Ưm... người đừng trách lão gia... Là Mộng Mộng... Mộng Mộng dụ dỗ lão gia..." Nhân nhi bày ra dáng vẻ sợ hãi nhưng nội tâm lại vô cùng vui sướng, hắn đã sớm muốn cho vị phu nhân đoan trang này một bài học, hiện giờ cơ hội hiếm có, sao hắn có thể không lợi dụng thật tốt chứ.

Thế là hắn ngấm ngầm dùng lực, lỗ lồn đang bọc lấy con cặc của nam nhân tức thì xoắn rút bóp hút, siết lấy mà con cặc khảm nó chặt chẽ vào trong tử cung hắn. Mà nam nhân vừa mới bị nhân nhi trong lòng bóp lồn một cái thôi mà cơ thể đang cứng đờ bắt đầu vô thức đưa đẩy, thít chặt cơ mông lần nữa dập cặc lên trên, cặc bự cũng bắt đầu nhiệt tình nắc thọc vào trong lỗ lồn của nhân nhi.

"Phu nhân... Thực xin lỗi... Vi phu không phải cố ý... Ta..." Đầu óc nam nhân lúc này mê mê sảng sảng, trong tiềm thức hắn biết mình đã làm tổn thương thê tử sâu sắc, nhưng thân thể lại bị tình dục khống chế, hoàn toàn hành động ngược lại với lời hắn nói.

"Đúng... Ưm... Lão gia không phải cố ý... Chỉ là Mộng Mộng nhìn thấy lão gia dục cầu bất mãn mới chủ động ngửa lồn mời địt... Bởi vì lão gia nói lồn nhỏ của Mộng Mộng sướng hơn tỷ tỷ... Ứm á áa... Đúng rồi... Lần trước tỷ tỷ tới thư phòng... thật ra Mộng Mộng cũng ở đó... ngay bên trong cái bàn này... Ứ ớ... Sau khi tỷ tỷ ngủ... lão gia liền bế Mộng Mộng lên bàn hung hăng nắc Mộng Mộng... Á á... ngay trước mặt tỷ tỷ..."

"Im... Im miệng!" Để nhân nhi không tiếp tục kích thích thê tử, nam nhân gần như theo bản năng bóp khuôn mặt nhỏ của nhân nhi quay sang lấp kín cái miệng nhỏ lẳng lơ của hắn, bá đạo vươn đầu lưỡi quấn quýt với nhân nhi kịch liệt đá lưỡi trong không trung, đồng thời trao đổi nước bọt lẫn nhau.

Hóa ra... ngày đó ở thư phòng hai người họ cũng đã không biết liêm sỉ tằng tịu bên nhau như thế sao? Mục Ngữ Lan lần thứ hai nhớ lại giấc mộng khi đó, nàng tưởng rằng điều kinh khủng nhất của ác mộng là điềm báo, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cảnh trong mơ trở thành sự thật.

Nữ nhân nhìn chòng chọc vào hai người xấu xí trước mặt không chớp mắt, giọt lệ không ngừng rơi xuống, nàng rất muốn cứ vậy rời đi, nhưng hai chân nặng tựa rót chì, làm thế nào cũng nhấc không nổi.

Nam nhân nhìn thấy bộ dạng đau lòng muốn chết của thê tử tức thì mất hết lý trí, có lẽ lúc đó hắn thật sự choáng đầu, không chỉ có không buông hồ ly dâm đãng trong lòng ra mà còn ôm nhân nhi thình lình nằm ngã về sau, nhấc hai chân lên chống lên thành bàn, dựng thẳng eo mông điên cuồng đâm thọc lên trên, gậy cặc to khỏe hùng tráng từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi lồn nứng một centimet nào.

"Ứm... Lão gia... đụ như vậy... Ứm ứm... Mộng Mộng phê không chịu nổi... Ứm á ư ư..."

Mộng Mộng trở tay ôm lấy đầu nam nhân, lồn nhỏ nõn nà bị nam nhân đụ rộng cửa mình, nước dâm nhờn ướt phun ra phùn phụt, chỉ vừa mới nghĩ đến giờ phút này bộ phận sinh dục dâm loàn dính chặt lấy nhau của hai người họ đang phơi thẳng ra trước mặt nữ nhân là toàn thân hắn run rẩy từng đợt, cái miệng nhỏ dù bị nam nhân gặm cắn mút mát cũng không kìm nổi muốn rên rỉ thành tiếng.

"Im miệng... đĩ dâm phụ... Ưm... Đều tại em... hại phu nhân đau lòng... ưm oh... Ngữ Lan... Đừng khổ sở... Vi phu sẽ dạy dỗ đĩ lẳng lơ này thật tốt... Ư hô ohhh... lồn dâm kẹp chặt quá... Hút cặc bự của gia phê chết mất... Đụ nát em... đụ nát em đĩ nứng lồn... Ứm ahhh ưm... Lưỡi nhỏ thật lẳng lơ... Ứm óh ohhh..."

Vệ Nghệ Truân không còn rảnh hơi đâu quan tâm đến thê tử đối diện, hắn mút miệng nhỏ của nhân nhi nồng nhiệt hôn hít, đồng thời hai tay nhanh chóng bóp hai núm vú của nhân nhi liều mạng lôi kéo lên trên, cánh mông vẫn nắc cặc bôm bốp phầm phập không ngừng vào lỗ lồn, hai hòn dái to tướng tùy ý lắc lư đập bạch bạch bạch vào hột le nhỏ trên lồn dâm của nhân nhi, kích thích gấp đôi khoái cảm của hắn, cu nhỏ phía trên của tiểu nhân nhi dựng đứng thẳng tắp, phe phẩy không ngừng theo chuyển động của cơ thể.

"Á... Lão gia... Mộng Mộng phê quá... á ứ ứ... Con cặc của lão gia sắp đụ nát Mộng Mộng... Ứm á áaa... Sắp cao trào rồi... Ớ ớ á á áaaaa!"

Tất cả bộ phận nhạy cảm đều bị nam nhân đùa bỡn, Mộng Mộng sướng tê rần cả đầu, một luồng sáng trắng bất chợt xẹt qua, hắn đột nhiên giật eo, cặc bự màu đỏ tím "Póc" một tiếng rút ra khỏi lỗ lồn, ngay sau đó hai người đồng loạt phọt một lượng lớn tinh trùng về phía nữ nhân, hai luồng chất lỏng bắn dính lên người nữ nhân, thậm chí bắn dơ cả mặt.

Thế là nữ nhân hôn mê bất tỉnh trước mặt bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro