Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Bài khảo sát của Hiệp hội Tâm Linh

Edit: Ếch - Beta: Huyên

Lâm Lạc Nhất vịn vào cánh tay Fanta để đứng vững lại rồi cẩn thận ngồi xuống xe lăn, lúc này cậu mới nhìn kỹ mặt đối phương lần nữa, cảm giác mâu thuẫn vừa giống mà cũng không giống con người mới nãy bất giác biến mất, Lâm Lạc Nhất cũng không cảm nhận được bất kì hơi thở chết chóc nào trên người hắn, rõ ràng lúc này đứng trước mặt cậu chính là một người sống sờ sờ.

Cậu nhấc tay gạt đi bùa chú trừ tà màu đỏ máu trên mặt Fanta rồi nở nụ cười ngại ngùng: "Xin lỗi, hiểu lầm rồi."

Fanta lẩm bẩm đọc một câu thần chú, đám thực vật rậm rạp quấn quanh người Tiểu Lâm rụt vào trong lòng đất.

"Anh là Pháp sư có năng lực điều khiển thực vật hả? Quả nhiên rất thích hợp để làm việc tại cửa hàng đồ gỗ kia." Tiểu Lâm hỏi.

"Pháp sư?" Fanta như vừa được nghe một câu chuyện buồn cười, hắn liếc qua bộ đồ mà mình đang mặc trên người, "Được thôi."

Lâm Lạc Nhất không chờ nổi nữa liền nóng lòng kiểm tra đôi chân giả mới của mình, hai khớp của chúng nối liền với chân cậu kín kẽ không một khe hở, nguyên liệu chế tạo cũng là sử dụng loại gỗ sét đánh có chất lượng tốt nhất, bên ngoài còn có thể nhìn ra vết tích lờ mờ của lửa cháy, Lâm Lạc Nhất cúi người lắng nghe tiếng động bé nhỏ phát ra từ bên trong, chỉ cần nghe âm vang thôi cũng đủ phán đoán được linh kiện của đôi chân này được tạo tác tinh tế, tỉ mỉ đến mức nào.

Lâm Lạc Nhất sử dụng hết mọi kiến thức của mình để kiểm tra hàng, sự thật chứng minh đôi chân giả này có chất lượng quá mức hoàn hảo, tuyệt vời đến nỗi ngay cả một câu soi mói mặc cả cậu cũng không thể thốt ra nổi.

Hơn nữa gỗ sét đánh là loại gỗ lấy từ cây bị sét đánh tự nhiên thiêu rụi, được mệnh danh là pháp vật có thể trừ tà đuổi ma, thế nhưng hiện tại tình trạng túi tiền Tiểu Lâm còn sạch sẽ hơn mặt cậu nhiều, mặc dù yêu thích tới độ không muốn buông tay nhưng cậu cũng không dám mộng mơ yêu cầu loại vật liệu tốt được như này.

"Ban đầu em và ông chủ đã thoả thuận với nhau là sử dụng gỗ đào thông thường, giờ bên anh tự tiện đổi qua dùng vật liệu cao cấp thì sao mà em trả nổi. Với cả em nhìn không ra chân này là làm từ cây gì, anh lấy từ chỗ nào vậy?"

"Gỗ Thủy Hành được lấy từ cây Thủy Hành, cậu chưa từng thấy cũng là chuyện bình thường." Fanta tỏ ra khoan dung, không thèm so đo với loại ếch ngồi đáy giếng. "Cậu không có tiền thật sao? Ta nghe nói thuật làm rối ma của nhà họ Lâm cũng khá nổi tiếng, sao chủ cửa hàng lại túng thiếu đến mức này?"

"Em đã không còn sống chung với cha mẹ mình nhiều năm nay rồi, liên lạc rất ít, bọn họ qua đời quá đột ngột, em cũng không biết tiền họ giấu ở chỗ nào." Lâm Lạc Nhất chỉ tay về phía một lá bùa làm bằng lụa treo trên tường, "Với cả em vẫn chưa được coi là chủ cửa hàng đâu, anh xem, trên giấy phép kinh doanh vẫn đề tên chủ sở hữu là cha em, em cần phải tới Hiệp hội Tâm Linh xin cấp giấy tờ khác thì mới có thể tiếp tục kinh doanh cửa hàng này."

Lâm Lạc Nhất ngẩng đầu, chắp hai tay trước ngực, ngồi trên xe lăn thành khẩn cầu xin Fanta: "Anh cho em ít thời gian đi mà, chờ em kiếm được tiền sẽ trả hết nợ cho anh."

Fanta lật qua lật lại đống hóa đơn trên mặt bàn, từ tốn hỏi: "Thế cậu định kiếm tiền kiểu gì?"

"Đúng, các khách hàng cũ chỉ công nhận tay nghề cha em, họ nói trừ khi em làm được con rối mạnh gấp mười lần lần ông ấy thì mới chịu mua. Cơ mà mạnh gấp mười lần kiểu gì cơ chứ? Làm một con rối hoa đào như vậy thu hút 180 tình duyên, đưa cho khách hàng để họ debut trở thành ngôi sao tại chỗ hay gì?"

"Tay nghề của cậu như nào so với cha cậu?"

"Hừ, nhỉnh hơn chút." Nói đến đây Lâm Lạc Nhất dựa lưng vào xe lăn, hai tay đặt lên hai bên tay vịn, mày nhíu lại: "Đám già kia không biết nhìn hàng, em cũng chẳng thèm so đo. Thật ra ngay cả người nhà em cũng không cho phép em làm nghề này, bố mẹ đặt tên cho anh trai em là 'Huyền Nhất' và đặt mọi kỳ vọng, tâm huyết vào anh ấy. Bản thân em không có tham vọng muốn kế thừa gia nghiệp nên chỉ có thể ngày đêm vùi đầu ngồi đọc đống sách cổ. Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, nhà họ Lâm tới nay cũng chỉ còn sót lại một đứa độc đinh cụt tay cụt chân là em mà thôi."

Cụt tay cụt chân?

Bây giờ Fanta mới để ý hóa ra tay trái của cậu ta cũng là tay giả.

Từ giữa cánh tay trở xuống, toàn bộ phần tay trái đều được làm từ gốm sứ được nung thành hình, khớp nối hình tròn kết nối với năm ngón tay sứ thon dài, trắng muốt một cách khéo léo và tinh tế.

Gia đình nhà họ Lâm đã nghiên cứu thuật làm rối qua nhiều thế hệ, vậy nên các bộ phận mà họ tạo ra từ bản vẽ cũng có thể điều khiển được theo ý muốn giống như máu thịt trời sinh vậy.

"Nếu anh tin em thì cứ nhờ em một chuyện bất kỳ." Lâm Lạc Nhất nhìn chiếc chuông gió đón khách ngoài cửa, "Vang chín lần là muốn báo thù, vọng ba lần là có yêu cầu. Anh có việc gì thì nói nghe thử xem?"

Fanta cũng không tiếp tục vòng vo nữa mà nói thẳng ra ý đồ của mình: "Tà linh quấn thân, cậu diệt được không? À, có thể sẽ cần cậu phải đến tận nơi để giải quyết."

Lâm Lạc Nhất giơ hai tay lên dùng sức gãi tóc.

Loại việc này rõ ràng không thuộc phạm vi kinh doanh của cửa hàng làm rối ma.

Có rất nhiều nghề liên quan tới vấn đề tâm linh, biết thân biết phận là tốt nhất, miễn không động đến cái nào thì tuổi thọ sẽ không bị ảnh hưởng. Theo ngôn ngữ hiện đại có nghĩa là, làm nghề này nếu không có thanh năng lượng thì thanh máu sẽ bị hao hụt, mà một khi thanh máu cạn kiệt thì cái mạng cũng chẳng còn.

(Hiểu rõ hơn về năng lượng https://www.facebook.com/deha.forsoul/photos/a.107476014880551/112664164361736/?type=3)

"Hay là để em giới thiệu một người cho anh nhé, Tiên xuất mã Tôn Đạo Mạc, bà ta có hẳn một đường khẩu Tiên gia bốn xà tám cột chính thống. Nếu muốn trừ tà thì anh nên đi mời bà ta, chỉ cần đi tàu điện cao tốc về hướng bắc tới ga cuối cùng là đến nơi. Những người làm rối ma bọn em là nguyền sư, rất hiếm khi chủ động gặp ma."

(Tiên xuất mã/Xuất mã tiên là sự tiếp nối truyền thống pháp sư của Tát Mãn giáo nguyên thủy, ám chỉ một số loài động vật như cáo, rắn, chồn hôi, v.v., tu luyện thành tinh và nhập vào cơ thể người, từ đó ban cho người ta khả năng xem bói, chữa bệnh cho người khác - đọc thêm ở cuối chương (**)

(Đường khẩu: có ba nghĩa, trước bậc thang công đường/bang hội, băng đảng/từ thông dụng trong nội bộ Công giáo, chỉ giáo hội ở một nơi nào đó. Theo mình hiểu trong trường hợp này có thể hiểu như miếu thờ/nơi thờ cúng, mình không hiểu nhiều về lĩnh vực này, hoanh nghênh góp ý ạ.)

"Không được, ta tới gặp cậu là bởi vì chỉ có cậu mới có thể giúp được ta. Lời tiên tri đã nói với ta như vậy." Fanta nâng đầu ngón tay, từ bên trong khe hở bị nứt của mặt bàn gỗ quầy hàng mọc ra một gốc dây leo mảnh khảnh, nó nhanh chóng sinh trưởng vặn vẹo phác họa ra khuôn mặt của Lâm Lạc Nhất rồi nháy mắt nở thêm một bông hoa.

"Sau khi làm xong việc, kiểu gì cũng sẽ có hậu tạ. Cậu cần gỗ tốt để làm rối ma đúng không, mấy thứ như vậy ta búng tay một cái cũng có thể lấy ra cho cậu."

Lâm Lạc Nhất cảm thấy người này nhất định là Pháp sư cấp cao, không những không dám coi thường mà còn có vài phần tin tưởng hắn.

"Ok, nếu đã có duyên với nhau như này thì em sẽ xem xét một chút. Được rồi, anh theo em đi đổi giấy phép kinh doanh, không có cái đấy thì em không giúp anh được."

"Khi nào?"

"Bây giờ."

Lâm Lạc Nhất thay sang một bộ quần áo tơ lụa vừa vặn vóc người, giả vờ giả vịt cầm trên tay chuỗi hạt trầm hương, đuôi tóc buộc gọn, cậu ngồi trên xe lăn còn Fanta đẩy xe, cả hai đi theo con đường mà cậu chỉ.

Địa điểm cần tới cũng không xa, sau khi đi bộ được khoảng mười phút thì cả hai thấy một cột điện dán một đống tờ quảng cáo sặc sỡ với thông báo tìm người bị lạc, bên cạnh cột điện là một nhà kho tạm bợ bị bỏ hoang trông vô cùng cũ kỹ.

Sau khi rẽ vào một hẻm nhỏ không người, quanh đi quẩn lại vài vòng vẫn gặp phải cột điện dán đầy quảng cáo khiến Fanta tin chắc rằng bọn họ đã gặp phải quỷ đả tường.

"Cậu có chắc là mình biết đường không vậy?" Fanta hỏi.

"Yên tâm, đi thôi." Tay trái làm từ gốm sứ của Lâm Lạc Nhất linh hoạt bấm đốt ngón tay theo thứ tự của từng khớp nối, tay phải lần chuỗi hạt trầm hương, khi lần tới hạt cuối cùng, cậu nói, "Đến nơi rồi."

Vẫn là cột điện quen thuộc kia, thế nhưng hiện giờ cánh cửa gỗ cũ nát của nhà kho đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, biến thành một cánh cửa đá màu tím, cơ quan hình khuyên ở chính giữa có khắc một ký hiệu chữ viết nổi bật được sơn phủ lớp màu vàng kim.

Đó là chữ 'Lâm' được khắc theo kiểu chữ tiểu triện, bao quanh nó là một vòng tròn gồm tám ký tự được khắc bằng sơn mài màu vàng, nhỏ hơn rất nhiều so với chữ Lâm, đây đều là tên các dòng họ hoặc danh pháp, cũng được khắc bằng chữ tiểu triện.

Lâm Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy khỏi xe lăn, dùng ngón tay đã cắn rách từ trước chạm vào ký hiệu dòng họ của mình, sau khi các giọt máu bị hấp thụ, cơ quan trong ngoài liền chuyển động xoay vòng, cửa đá chậm rãi mở ra, hành lang tĩnh mịch hiện ra trước mắt.

"Chỗ này chính là Hiệp hội Tâm Linh?" Fanta dùng khóe mắt liếc cậu, lúc này đã hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của tên nhóc này.

Lâm Lạc Nhất muốn kéo hắn theo cùng để có thêm dũng khí.

Chỉ cần nhìn vào sự sắp xếp các ký tự dòng họ trên cánh cửa chính là có thể nhận ra gia tộc có địa vị cao nhất tại nơi này là nhà họ Lâm, tất cả là nhờ vào công lao của sư phụ Lâm. Việc một đứa con út như cậu vội vàng kế thừa gia nghiệp khiến chỗ đứng của gia tộc họ Lâm tại Hiệp hội Tâm Linh bị giảm sút là điều khó mà tránh khỏi.

Mặc dù đã có sự chuẩn bị đầy đủ cho ngày hôm nay, thậm chí cậu còn dụng tâm... đặt hẳn một đôi chân giả mới nhưng cậu lại không thể dập tắt sự sợ hãi đang từ từ dâng lên trong lòng.

Hàng trăm ngọn nến to lớn màu trắng được thắp sáng dọc hai bên hành lang tỏa ra mùi hương liệu, sau khi đi qua mấy căn phòng xem bói với nhiều phong cách khác nhau, cả hai nhìn thấy các thầy bói toán mặc những trang phục kì dị đang sắp xếp, phân loại các bộ bài tarot và con lắc, nghe thấy hành lang truyền tới tiếng động, họ ngẩng đầu lên, vào lúc thấy Lâm Lạc Nhất tất cả đều không hẹn mà cùng liếc mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Một thầy ngải(***) có mái tóc dài, đi chân trần nhảy một điệu quỷ dị ngang qua phía Lâm Lạc Nhất, tay ông ta chắp trước ngực, hốc mắt thâm đen nhìn thẳng mặt cậu, cổ ông ta di chuyển linh hoạt giống như rắn, đột nhiên cái đầu ông ta vặn ngược lại 180 độ, để cho chiếc mặt nạ đeo đằng sau ót tiếp tục nhìn Lâm Lạc Nhất chằm chằm.

Bầu không khí khó hiểu này khiến Lâm Lạc Nhất có chút bối rối.

Một nữ thầy bói đội khăn trùm đầu có đôi mắt màu xanh nhướng mày: "Hôm nay các thành viên không được phép xem bói. Cậu là vị khách duy nhất đấy à?"

Lâm Lạc Nhất nghe không hiểu bèn hỏi lại ý gì, thế nhưng lúc này nữ thầy bói không trả lời nữa mà tiếp tục sắp xếp lại những lá bài trong tay.

Lại đi qua vài đạo tràng treo bùa giấy nối liền nhau, các thầy bói quẻ mặc đồ đạo sĩ đang dựa vào ghế dài uống rượu, nhìn Lâm Nhạc Nhất thở dài.

(Đạo tràng: bản dịch ý nghĩa của từ tiếng Phạn "Bodhimanda", phiên âm là "Bồ đề Mạn Đà La". Theo như ghi chép trong quyển 8 của "Đại Đường Tây Vực Ký", nơi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thành đạo được gọi là "Đạo tràng". Sau này, từ này được dùng để chỉ nơi thờ Phật, cúng bái hoặc tu hành học đạo, và cũng có thể ám chỉ nghi thức tế thần linh trong các cung quán Đạo giáo nhằm cầu phúc, tiêu trừ tai ương và siêu độ vong linh cho thiện nam tín nữ.)

"Bình thường Hiệp hội Tâm Linh không có nhiều người tụ tập như này." Tiểu Lâm thấp giọng lẩm bẩm.

"Nếu sợ thì đi về." Fanta nói: "Đổi nghề qua làm búp bê BJD không phải tốt hơn à? Mặt cậu rất hợp để lấy làm khuôn mẫu."

(Búp bê BJD: (viết tắt của Ball Jointed Doll) là một loại búp bê nghệ thuật được mô phỏng theo cơ thể người thật. Các khớp nối trên cơ thể BJD cho phép người chơi tạo bất kỳ tư thế nào cho búp bê: ngồi, đứng, vắt chân tay, múa, thậm chí cả các tư thế như tập yoga.)

"Đằng nào cũng đến rồi... Hiệp hội Tâm Linh có tổng tám vị quản sự, không biết hôm nay sẽ gặp được mấy người, dù sao bình thường bọn họ cũng đều vướng việc việc trời nam đất bắc, chỉ có phó quản sự là thường xuyên có mặt ở đây thôi. Nếu chỉ có hai, ba người bọn họ thì có lẽ em có thể miễn cưỡng ứng phó."

"Đừng lạc quan quá, cũng có khả năng sẽ gặp nhiều người hơn."

"... Anh nói thử xem, liệu bọn họ có làm khó dễ một người tàn tật như em hay không?"

"Không phải cậu đã biết rõ câu trả lời rồi sao?"

Lâm Lạc Nhất đau khổ ngước mặt nhìn trần nhà nhưng bước chân vẫn không ngừng tiến về đằng trước.

Đi về phía gác xép, tiếng nhạc êm dịu phát ra từ máy ghi âm dần dần trở nên rõ ràng.

Lâm Lạc Nhất sóng vai cùng Fanta lên lầu, Fanta không kiêng nể gì nhanh chân đi lên đằng trước, Lâm Lạc Nhất tụt ở phía sau ngược lại trông vô cùng lo lắng, tâm trạng nặng nề, tay phải cầm tràng hạt đổ đầy mồ hôi lạnh, hồi hộp đến mức trên môi hiện đầy vết nghiến răng, quên cả cảm giác đau đớn khi đi bằng chân giả.

Cuối cùng bọn họ cũng tìm được một căn phòng hoàn toàn khác biệt có cánh cửa làm từ thạch anh tím, trên cửa khắc họa những ký hiệu chiêm tinh lớn nhỏ không đồng đều với nhau.

Lâm Lạc Nhất yên lặng đứng trước cửa mười mấy giây rồi đột nhiên nhấc tay gõ cửa hai lần xong bước vào, vừa vào trong cậu như thể biến thành người khác - sắc mặt bình thường, dáng đứng thẳng tắp, thậm chí ngay cả khí chất cũng biến thành lười biếng, thong dong.

Không gian bên trong cực kỳ rộng rãi, tại chính giữa gian phòng đặt một chiếc bàn dài hình chữ nhật, khăn trải bàn làm từ tơ lụa rủ xuống phía dưới.

Có tổng cộng tám vị bí ẩn ngồi theo thứ tự tại bàn, ăn mặc theo phong cách khác nhau, người thì mặc trường sam Trung Quốc, người thì khoác áo choàng mũ trùm, người thì diện trang phục Miêu Cương, bởi vì cái bàn rất rất nên ai cũng ngồi cách xa nhau.

Tất cả tám vị quản sự đều có mặt đông đủ, cảnh tượng hoành tráng này không khỏi khiến Lâm Lạc Nhất bị sốc.

Nhìn thấy Tiểu Lâm xuất hiện tại cửa ra vào, tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt trong giây lát, mặc dù không ai nhận ra khuôn mặt này nhưng tất cả đều cảm thấy quen mắt.

Ghế chủ tọa tại bàn dài không có ai ngồi, ngồi ghế tay trái bên cạnh là phó quản sự, ông ta đầu đội mũ chỏm, đeo kính tròn nhỏ, áng chừng khoảng tầm năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, tay cầm quạt ngọc, trên vạt áo thêu hình một cây hải đường.

Người này tên là Hải Đường, được mệnh danh là Liễm Quang Thánh Thủ, ông ta cũng rất giỏi làm con rối và là phó hội trưởng của Hiệp hội Tâm Linh. Chỉ có mình ông ta là không tỏ ra kinh ngạc khi thấy Tiểu Lâm đến.

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lâm Lạc Nhất chậm rãi bước đến chiếc ghế trống duy nhất trên bàn dài rồi ngồi xuống, cảm giác cậu lúc này như đang đi trên mũi dao vậy.

"Chúc mọi người buổi tối tốt lành, cháu là Lâm Lạc Nhất, con trai thứ hai của Lâm Tùng Chiếu, do trong nhà xảy ra biến cố, cha mẹ anh trai lần lượt qua đời nên chỉ còn độc mình cháu kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, rất mong được mọi người quan tâm."

Một bà lão mặc đồ đen ngồi bên tay phải bàn dài để ý hai chân cậu, dường như cảm ứng được điều gì đó.

"Xin lỗi, bà bà." Lâm Lạc Nhất cúi đầu xin lỗi, nhưng cũng không đứng dậy rời đi. Tôn bà bà không thích gỗ sét đánh, cau mày nhường ghế rồi ngồi vào chỗ khác cách thật xa.

"Đây là một Pháp sư hệ thực vật..." Lâm Lạc Nhất ra hiệu cho Fanta tới ngồi gần mình, "Tùy tùng của cháu."

"Fanta." Fanta đơn giản giới thiệu tên mình, tiện tay kéo chiếc ghế bên phải Lâm Lạc Nhất lại gần tạo ra tiếng ma sát chói tai trên mặt đất rồi ngồi xuống cạnh cậu, khuỷu tay hắn chống lên tay vịn, hai chân dài ngồi bắt chéo, tư thế trông vô cùng thoải mái.

Thái độ của vị tùy tùng này còn kiêu ngạo hơn cả cậu chủ nhà mình, cứ như đang ngồi trên ghế giám khảo vậy.

Ở vị trí đối diện trên bàn, một người đàn ông khoác áo dài đội mũ trùm đen nhìn cậu chằm chằm, thế nhưng anh ta không những không có địch ý gì mà còn tỏ ra hiền hậu, từ lúc Tiểu Lâm đi vào là người này đã bắt đầu bật mode hóng drama, anh ta cũng là người đầu tiên đáp lại lời của Lâm Lạc Nhất: "Giống, giống quá, cứ như là đúc ra cùng một khuôn với sư phụ Lâm vậy. Ấy, mau rót thêm trà."

Pháp sư chiêu hồn(*) Viên Minh Hạo, cũng chỉ là tiện tay giúp người giải vây mà thôi.

Một người đàn ông khác cũng mở miệng theo: "Hiếm khi hẹn nhau gặp mặt mà lại gặp được chuyện hay như này, quả là trùng hợp."

Người đang nói chuyện tao nhã hiền lành, mặc áo thêu hình hạc trắng, bên cạnh ly trà trước mặt anh ta có một con rối gỗ nhỏ, hai tay anh ta đút túi, mắt cũng không thèm mở: "Tôi nghe nói Lâm đại sư chỉ truyền bí quyết làm rối ma cho con cả Huyền Nhất, thậm chí còn dẫn cậu ấy du ngoạn khắp nơi học hỏi tri thức, còn con út hình như... được gửi đến một trường bình thường để làm một người bình thường? Tính theo tuổi thì khai giảng năm nay cậu lên lớp 12 đúng không?"

Nghệ nhân rối gỗ Nhĩ Mộc Lam mặt mày hớn hở đâm bị thóc, chọc bị gạo.

(đâm bị thóc, chọc bị gạo: Khích bác, xúi bẩy người này xích mích với người kia để gây bất hoà.)

Ngoài ra còn có một người phụ nữ ngồi cách xa hơn một chút, thân mặc váy áo Miêu Cương, môi thoa son tint sắc tím lạnh lùng, hễ di chuyển là tiếng động ầm ầm vang lên, khoanh tay lạnh giọng hỏi: "Chưa từng thấy sư phụ Lâm mang cậu đi theo bao giờ, ông ấy có truyền nghề cho cậu không?"

Miêu Cương cổ nữ này tên Từ Tâm Dung, vừa mở miệng liền hỏi ngay trọng tâm vấn đề.

Một số vị quản sự khác của Hiệp hội đều quăng ánh mắt dò xét về phía Lâm Lạc Nhất, xem ra vị trí chủ tọa hiện đang được bàn bạc tìm người thay thế, vậy mà một thằng nhãi con không được truyền nghề chẳng biết từ đâu chui ra lại dám ngồi thẳng lên ghế chính, để xem lát nữa ai dám tìm bậc thang cho cậu ta xuống.

Tuy Tôn bà bà cau mày trốn tránh nhưng cũng không nói ra những lời khó nghe.

"Mọi người xin giữ bình tĩnh, trước ta hãy rót trà cho cậu Lâm đây", Phó hội trưởng Hải Đường bàn luận một hồi cùng những người khác, cuối cùng cũng mở miệng, lúc này người phục vụ đẩy chiếc xe lăn mà Tiểu Lâm cố tình để bên ngoài vào đặt bên cạnh Lâm Lạc Nhất rồi châm trà cho cậu và Fanta.

Xe lăn? Mọi người trong phòng trao đổi ánh mắt với nhau, nhanh chóng hiểu rõ tình huống hiện tại.

Người phục vụ đặt ấm trà xuống rồi lui ra, mở hẳn cửa phòng.

Hải Đường cất chiếc quạt xếp, thở dài một hơi, buồn bã nói: "Tôi đã làm việc với anh Lâm nhiều năm, không ngờ anh ấy lại đột nhiên qua đời, theo nghi thức Hiệp hội thì chúng tôi đáng lẽ ra nên tổ chức lễ truy điệu cho anh ấy, cuối cùng lại không được cháu Lâm đây đồng ý, thành ra lại trái với phép tắc."

Sau khi nghe xong lời này, Fanta gật đầu đầy ẩn ý. Vị phó hội trưởng này nhìn qua thì nói chuyện nhẹ nhàng nhưng thực chất là đang cố tình ám chỉ Tiểu Lâm vừa không có cơ thể lành lặn vừa không có hiếu với gia đình, mở tung cửa phòng ra là ý gì, ông ta đang phủ đầu ra oai trước mặt mọi người à?

Hắn nhìn về phía Tiểu Lâm, tò mò không biết cậu sẽ trả lời như nào.

Lâm Lạc Nhất thẳng lưng, ngồi ngay ngắn lại: "Nguyên nhân cái chết của cha mẹ và anh cháu quá kì lạ, cháu nghi ngờ có người giở trò sau lưng, chờ điều tra xong sẽ công khai kết quả, cho gia đình cháu cũng như tất cả những người đang có mặt ở đây một câu trả lời thích đáng nhất, chi tiết sự việc không tiện tiết lộ nên mong mọi người không đề cập tới. Lần này cháu đến đây là chỉ vì muốn thay đổi giấy phép kinh doanh của cửa hàng, giúp cho cơ nghiệp tổ tiên có thể tiếp tục duy trì."

"Được, nếu gặp phải chuyện khó xử thì cậu Lâm cứ việc nói ra, Hiệp hội Tâm Linh chúng tôi sẽ hết lòng giúp đỡ. Còn về giấy phép kinh doanh..." Hải Đường gõ nhẹ nan quạt vào lòng bàn tay, "Chỉ có cái này là chúng tôi không thể giúp được cho cháu rồi."

"Cháu Lâm không biết đấy thôi, mục đích ban đầu Hiệp hội Tâm Linh này được thành lập là để ngăn chặn đám lang băm giả danh pháp sư dối gạt người đời, làm xấu mặt thanh danh chúng tôi. Tuổi cháu còn nhỏ, lại chưa từng tham gia vào việc làm ăn của gia tộc, có lẽ còn không cả hiểu rõ những việc như vậy, không bằng tạm thời tập trung cho việc học, về phần chi phí sinh hoạt với học tập cháu không cần để tâm, con của anh Lâm cũng chính là con của tôi, tôi sẽ nhận mọi trách nhiệm nuôi dưỡng cháu tới khi nào cháu lập gia đình."

Lâm Lạc Nhất cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, từ lâu cậu đã biết rằng muốn đổi giấy phép kinh doanh là chuyện không thể, nếu người đến đây hôm nay là anh cả thì có ai lại dám từ chối cơ chứ.

Thế nhưng cậu không cam tâm bị đối xử khó dễ như này, sợ là hôm nay có muốn xuống đài cũng không được.

"Gia giáo nhà cháu vô cùng nghiêm khắc, anh cháu luyện được kỹ nghệ thành thục, cháu cũng chưa từng lười biếng bao giờ." Đường lui đã không còn, giờ chỉ còn cách nghênh chiến.

"Được thôi, người xưa có câu 'hổ phụ sinh hổ tử', thế nên con cái anh Lâm nhất định không thể nào tầm thường được, dù sao huyết mạch trời ban cũng không lừa nổi người." Hải Đường gật đầu lia lịa, "Vừa khéo hôm nay có người tới đây xin giúp đỡ, con gái của gia đình họ mất tích không rõ nguyên nhân, mong được chúng tôi hỗ trợ tìm kiếm, bọn họ có đem theo một bộ quần áo của con mình tới đây."

Một người trẻ tuổi ngồi ở vị trí ngoài cùng đứng dậy đi vào phòng chứa đồ lấy ra một hộp gỗ, đặt trước mặt Lâm Lạc Nhất sau đó trở lại ghế ngồi.

Những lời này của phó hội trưởng rất hợp tình hợp lý, những người khác trong phòng đều tỏ vẻ đồng ý.

Song vào lúc Lâm Lạc Nhất mở nắp hộp ra, bên trong lại là một chiếc áo ngực của bé gái.

Từ Tâm Dung hừ lạnh một tiếng, trang sức bằng bạc trên đầu phát ra tiếng leng keng: "Phó hội trưởng Hải, gia đình này biết chọn quần áo quá nhỉ."

Hải Đường kiên nhẫn nói: "Người nhà họ đang trong tình thế cấp bách, cũng không hiểu rõ về cách làm việc của chúng ta cho lắm, nhiều người khi lâm vào tuyệt vọng cái gì cũng dám làm, việc những đồ vật như này xuất hiện là chuyện bình thường. Ngày xưa anh Lâm rất biết giữ thể diện cho các vị khách của mình, cậu Lâm đây học theo anh ấy từ nhỏ nên chắc chắn cũng không hề thua kém chút nào."

Thấy Tiểu Lâm chậm chạp mãi không có động thái gì, Fanta nhẹ giọng hỏi cậu: "Cậu không bói ra được à? Hay là cần phải có mấy thông tin kiểu ngày sinh tháng đẻ."

Lâm Lạc Nhất nghiêng đầu cười nhạo: "Nực cười. Nguyền sư tuy không cần bát tự nhưng cần phải ngửi mùi, hơn nữa không phải là chỉ ngửi một chút rồi thôi. Muốn em phải ngồi đây ngửi thứ này trước mặt bọn họ sao? Vả lại nhà họ Lâm vốn là người đứng đầu ở đây, hôm nay em bị ông ta thử thách như một con chó, sau này chắc chắn sẽ bị người ta hạ nhục."

Viên Minh Hạo ngồi hóng chuyện vui, lôi một đống hạt dưa từ trong túi ra cắn, có áo choàng mũ trùm che khuất nên hắn ta chỉ để lộ ra cằm mình.

Tất cả mọi người trong phòng đều đang chờ Lâm Lạc Nhất lên tiếng.

Lâm Lạc Nhất tạm thời không chạm vào hộp mà thong dong đứng dậy, đi vài bước quanh phòng.

Từ lúc vào cửa cậu đã thu hết cách bày trí của nơi này vào mắt, mỗi một vật trang trí cùng với từng khuôn mặt đều được cậu nhớ rõ trong đầu.

Hải Đường ung dung vuốt ve quạt xếp, mặc cho Lâm Lạc Nhất kéo dài thời gian.

Bản thân ông ta cũng là nguyền sư, hiểu rất rõ nếu muốn tìm người bằng vật thì phải tìm bằng cách ngửi hoặc nếm, kể cả thằng nhóc này có trả lời được hay không thì cũng coi như mất sạch thể diện.

Lâm Lạc Nhất đứng lại trước giá đỡ đồ cổ trang trí, cầm một chiếc tẩu thuốc làm từ ngọc lên rồi trở lại ghế ngồi, cậu kẹp tẩu thuốc vào khớp nối hình tròn bên tay trái, đốt ngón tay làm từ sứ trắng cùng ngọc bích phản chiếu hình ảnh lẫn nhau.

Theo ánh mắt ra hiệu của Lâm Lạc Nhất, Fanta cắt lấy một góc nhỏ của áo ngực rồi hơ lên trước cây nến trên bàn để đốt, tiếp đó hắn thả mảnh vải vào trong nồi đồng, khói bắt đầu bốc lên.

Lửa đã cháy hết, Tiểu Lâm hít nhẹ một hơi khói còn sót, làn khói bị kẹt lại trong tẩu thuốc ngọc, cậu ngậm mà không nuốt, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng:


"Không xa lắm, cách khoảng ba mươi dặm về phía đông nam. Rừng cây ngập nước. Trong đất có gió thổi. Còn sống."

Đám người bắt đầu xì xào bàn tán.

Nụ cười trên mặt Hải Đường phai nhạt một chút, ông ta gọi người báo cáo kết quả cho gia đình có cô con gái mất tích kia.

Thanh niên ngồi ghế ngoài cùng nhanh chóng đi gọi điện thoại, bên trong truyền đến âm thanh vô cùng ồn ào, có tiếng còi xe cảnh sát, tiếng phụ nữ gào khóc cùng tiếng gió thổi lạnh lẽo, tiếng cửa xe va đập sau đó là âm thanh đuổi bắt của cảnh sát, tiếng súng vang lên và sau đó là âm thanh ra lệnh bắt giữ.

Qua thật lâu, người này mới đặt điện thoại xuống.

Tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào phía anh ta, Hải Đường nhàn nhạt hỏi: "Sao rồi?"

Anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: "Mười ba cây số về phía đông nam, chỗ hồ nước trong rừng sam, con tin bị nhốt trong hầm ngầm. Còn sống, đã được giải cứu."

Sự khinh miệt trong mắt Từ Tâm Dung dần dần biến mất, những người khác cũng bàn luận vài câu "Không tồi", "Tàn tro khó mà xác định được, có bản lĩnh."

Bả vai vốn kéo căng của Lâm Lạc Nhất lúc này đã thả lỏng lại, tay phải đặt trên đầu gối lặng lẽ run nhẹ, lòng bàn tay cậu chậm rãi cọ xát vào quần khiến vải lụa bị thấm mồ hôi lạnh.

Cậu nâng chén trà lên nhấp một ngụm để làm ướt đôi môi khô khốc của mình, khi răng chạm vào mép chén có hơi run.

Sau khi đặt chén trà xuống, cậu tỏ ra thoải mái nói chuyện cười đùa.

Chú thích

(*) Thuật chiêu hồn: (tiếng Anh: necromancy) là việc thực hành ma thuật có liên quan đến giao tiếp với cõi chết – bao gồm cầu hồn để ma hiện hình, để dị tượng hoặc triệu hồi chúng dưới dạng vật chất. Mục đích sau cùng là để bói toán, truyền đạt phương tiện để dự đoán sự kiện xảy ra trong tương lai, khám phá ra kiến thức huyền bí, hồi sinh người chết, hoặc sử dụng người chết làm vũ khí. Thuật ngữ này thỉnh thoảng được gọi là "Ma thuật Chết" (Death Magic), đôi khi được sử dụng theo nghĩa rộng hơn để đề cập đến ma thuật đen hoặc thuật phù thủy.

(**) Xuất mã: theo tương truyền, là thuật ngữ chỉ một số loài động vật như cáo, rắn, chồn hôi,... tu luyện thành tinh và nhập vào cơ thể người, từ đó ban cho người ta khả năng xem bói, chữa bệnh cho người khác. Sự tồn tại của "xuất mã" vẫn chưa có bất kỳ cơ sở khoa học nào chứng minh. Tuy nhiên từ xa xưa, một bộ phận người dân trong xã hội vẫn duy trì "tinh thần thực chứng" theo kinh nghiệm, kiên định tin tưởng vào sự tồn tại của "xuất mã", và chính vì vậy mà truyền thống "đại tiên" mới có thể lưu truyền đến ngày nay. Tuy nhiên ngày nay, không ít người trong số những "đại tiên" này vốn dĩ là những bệnh nhân ốm yếu, đa phần là phụ nữ trung niên và cao tuổi, trình độ học vấn thấp và ý thức pháp luật kém. Do thị trường "đại tiên" luôn trong tình trạng cung không đủ cầu, nên các "đại tiên" này thu nhập rất cao. Mặt khác con người thường dễ dàng bị đồng tiền cám dỗ, dẫn đến những hành vi lừa đảo, tống tiền và vi phạm pháp luật.

(***) Thầy ngải/Giáng đầu sư/降头师: Tại khu vực Đông Nam Á, từ xa xưa đã tồn tại những người hành nghề sử dụng bùa ngải, được gọi là thầy ngải. Nói trắng ra, thầy ngải là những người am hiểu về bùa chú, có pháp lực và kinh nghiệm cao. Phần lớn họ xuất thân từ gia đình nghèo khó, buộc phải xa cha mẹ, hoặc là trẻ mồ côi vì chiến tranh. Do cơ duyên may mắn, họ được thầy ngải già nhận làm đệ tử, từ đó theo thầy đến những nơi thâm sơn cùng cốc, nghĩa địa để tu luyện và sinh sống. Thầy ngải được chia thành hai loại: thầy ngải đen và thầy ngải trắng. Thầy ngải đen chủ yếu làm việc vì tiền, bất chấp đạo đức. Thầy ngải trắng chủ yếu giúp đỡ người khác, giải bùa ngải, làm bùa cầu duyên,... Ở Thái Lan, Campuchia, Malaysia, Lào, Indonesia và Myanmar đều có những thầy ngải tài giỏi. Tùy theo từng khu vực mà cách thức và loại bùa ngải cũng khác nhau. Thầy ngải giỏi thường không có con cái, chỉ có đệ tử và người giúp việc. Một số thầy ngải có vợ nhưng cũng hiếm khi có con, đây là một trong những di chứng của việc tu luyện bùa ngải tà đạo. Bùa ngải/giáng đầu là một loại pháp thuật có thể hại người hoặc cứu người, mang tính âm. Do địa điểm tu luyện và đối tượng sử dụng bùa ngải thường rất bí mật, nên pháp môn này không được truyền dạy công khai và không phải ai cũng có thể học được. Thầy ngải thường đến những nơi âm u (nhà ma, nghĩa địa, lò hỏa thiêu) để thu thập và chế tạo các vật liệu âm tính (xương người, dầu xác chết, thai nhi khô, đất nghĩa địa,...). Quá trình tu luyện bùa ngải vô cùng kinh khủng và bí ẩn. Do đó, hầu hết mọi người đều không biết rõ về phương pháp tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy