C3. TG1: Trọng sinh mạt thế nghịch tập văn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên tục bắn chết tang thi lao đến, mày Diệp Tư Niên nhíu thành một cục.

Tang thi dữ tợn gào thét giương nanh múa vuốt nhào đến, bởi vì khát máu thịt tươi cực độ, khóe miệng không ngừng chảy xuống nước miếng xanh xanh vàng vàng.

Đối mặt những tang thi không chút tự giác, nhiệt tình như lửa này, Diệp Tư Niên chỉ cảm thấy cực kỳ đau mắt.

Vì thế bóp cò càng thêm nhiệt tình.

" Diệp thiếu thật đẹp trai a!"

" Đúng vậy! Năng lực thật mạnh! Không biết dị năng của anh ấy cấp bao nhiêu!"

" Trong nhà có tiền, lại vừa lợi hại, lớn lên còn đẹp trai như vậy, không biết có bạn gái chưa?"

" Đúng đúng đúng "

" ... "

Tần Thời Nhạc đứng một bên chỉ huy, nghe được đề tài thảo luận khí thế ngất trời trong xe, không biết tại sao lòng đột nhiên có chút bế tắc.

Tầm mắt không khống chế được mà chuyển tới bóng lưng soái khí ở cách đó không xa.

Người nọ đang chính tâm vô loạn giết tang thi ở bên cạnh, chỉ đơn giản là bóng lưng mà đã lộ ra cường thế cực kỳ mê người lãnh khốc, đối với người ngoài không chút nhiệt tình nào.

Bây giờ không biết, vậy sau khi về căn cứ thì sao?

Sẽ có bao nhiêu người tre già măng mọc đầu nhập vào ngực cậu?

Vẻ mặt nghiêm túc của Tần Thời Nhạc chậm rãi nhăn lại, tâm cứng rắn như sắt đột nhiên cảm giác một loại nguy cơ chưa bao giờ có.

Dứt khoát đem công tác chỉ huy cho cấp dưới, Tần Thời Nhạc hơi mím môi, cầm súng đi đến bên người Diệp Tư Niên, không nói một lời nổ súng, lửa phun ra nuốt vào như lưỡi hái tử thần, triệt để giải thoát những linh hồn bị trói buộc đó.

Khóe miệng Diệp Tư Niên hơi câu lên, trải qua hệ thống điều chỉnh, ngũ giác của anh đều cường hóa đến mức cao nhất, tiếng nghị luận không chút che giấu của những người đó, anh sớm đã nghe hết.

Bất quá anh cũng không định nói gì.

Thành thật mà nói, anh rất hưởng thụ người khác vì mình mà âm thầm ghen tị, bị hệ thống hạn chế nhiều năm như vậy, hiện tại anh chỉ muốn hưởng thụ thật tốt.

====================================================

Tin tức Tần tướng quân đánh phá được huyện Thanh Lam, mang về một lượng vật tư lớn ngay lập tức được truyền về căn cứ rất nhanh, cùng lúc đó, tin tức đại thiếu gia Diệp gia giết tang thi cấp 4 cũng nhanh chóng lan truyền.

Người trước mang đến cho người sống sót cơ hồ chết lặng hi vọng giành lại thành phố, mọi người dường như có thể đoán được tương lai lấy về tất cả thành phố, nhân tâm sôi trào.

Nhưng so sánh cùng nhau thì người sau gợi ra đề tài càng thêm kịch liệt.

Dù sao Tần tướng quân đã sớm nổi tiếng, tuy rằng phá được huyện Thanh Lam làm cho người ta kinh ngạc, nhưng không quá đặc biệt bất ngờ, mà Diệp Tư Niên thì khác.

Thân là con trai của cao tầng căn cứ Diệp Liễu, mọi người đều biết hắn là một dị năng giả không có lực sát thương hệ thủy, trước kia từng nghe nói có người cùng hắn đi làm nhiệm vụ lén lút cười nhạo hắn là nguồn nước di động, hiện tại nghe được hắn cư nhiên có thể sử dụng dị năng giết chết tang thi cấp 4, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là không tin.

Nhưng sự thật rành rành ra đó, cộng thêm không ít người xác thực mình tận mắt nhìn thấy, cho dù bọn họ không tin cũng không được.

Sau khi tin tưởng thì càng tò mò.

Bọn họ đều biết dị năng hệ thủy, chính là mấy quả bóng nước không có một chút sức mạnh nào, rốt cuộc tiêu diệt tang thi cấp 4 như thế nào?

Đây chính là tang thi cấp 4 a! Huyện Thanh Lam chính vì có tang thi cấp 4 kia mới khiến cho sắc mặt người nói thay đổi, tang thi lợi hại như vậy, không thể bị chết đuối đi?!!

Người đứng đầu đề tài Diệp Tư Niên hoàn toàn không có cảm giác nào, hiện tại anh đang tìm được một thú vui mới, đang làm không biết mệt mà hưởng thụ.

Nhiệm vụ huyện Thanh Lam có thể nói là giải quyết cực kỳ hoàn mỹ, kinh ngạc nhất hẳn phải là Lý Phi Ngôn.

Chuyện hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo, trong ký ức của hắn vẫn còn chính xác 100% sao? Hắn còn có thể lợi dụng ưu thế trọng sinh để báo thù sao?!!

Không thể báo thù, vậy hắn ngoài ý muốn trọng sinh để làm cái gì !

Diệp Tư Niên lười biếng nằm ở ghế sô pha uống nước, thậm chí quần áo còn chưa thay, tất cũng không đi, liền khoanh chân cuộn mình trên ghế sô pha, một bộ dáng lười biếng đến không xương.

Cách đó không xa, bên cạnh bàn ăn, Lý Phi Ngôn đang ăn trưa gần như muốn cắn nát hàm răng!

Hiện tại hắn nửa điểm cũng không muốn nhìn thấy người này!

Mình không ngủ không nghỉ mà ở trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu vắc-xin lại không có chút tiến triển nào, hôm qua còn có người coi đây là cái cớ công kích cậu (Diệp Liễu) dùng người không khách quan*, nói mình căn bản không hiểu thí nghiệm, đang lãng phí tài nguyên.

* dùng người chỉ xét trên quan hệ cá nhân, không đánh giá tài năng, đạo đức

Bọn họ biết cái gì?

Đời trước mình bị chịu nhiều khổ như vậy, còn ai có thể so với hắn hiểu rõ hơn cái thí nghiệm này!

Những chuyên gia không có kiến thức, lý luận kia có ích lợi gì! Mình nhất định sẽ nghiên cứu, chế tạo thành công vắc-xin phòng bệnh, dựa vào cái gì cậu cho phép bọn họ gia nhập đội của hắn, phân đi quanh vinh cao thượng?!!

Một đám tiểu nhân ngu xuẩn!

Mình khắp nơi không thuận, dựa vào cái gì Diệp Tư Niên lại có thể tiêu sái như vậy?!!

Hắn rõ ràng là một tên không có học vấn, tính cách âm hiểm, ăn chơi trác táng! Dựa vào cái gì được mọi người trong căn cứ sùng bái kính nể?!!

Chẳng lẽ mình trọng sinh trở về là vì nhìn hắn sống phong sinh thủy khởi* như thế nào sao?!!

* sống vui vẻ, thuận lợi đủ đường

Hắn không cam lòng!

Diệp Liễu bận rộn cùng những người khác tranh đoạt quyền sử dụng thiết bị, vật tư, gần đây bận đến thấy đầu không thấy đuôi, căn bản không có thời gian và tinh lực đến an ủi tiểu tình nhân của hắn đâu ~~

Mi mắt khẽ mở, ánh mắt Diệp Tư Niên nghiền ngẫm nhìn Lý Phi Ngôn cách đó không xa đang nghiến răng nghiến lợi ánh mắt hung ác, tâm tình càng tốt.

Cẩu độc thân Diệp Tư Niên tỏ vẻ trước đây bọn họ show ân ái đối với tâm linh của anh tạo thành bóng ma không thể xóa nhòa.

Vì vậy, trước mặt cẩu độc thân show ân ái thực sự nên đốt đốt đốt a!

Diệp Tư Niên uống một ngụm nước, thảnh thơi thở dài.

Không biết Tần Thời Nhạc đang làm gì?

Ánh mắt chợt lóe, Diệp Tư Niên cầm ly thủy tinh, liếm môi.

Thân là cẩu độc thân nhiều năm như vậy, một nam nhân khắp người chất lượng tốt như thế, lực hấp dẫn đối với anh quá táo bạo a ~

Cũng không biết anh ta có phải là thẳng nam không?

Ấn đường* Diệp Tư Niên nhăn lại, nhưng thật nhanh lại giãn ra.

* Chổ giữa hai lông mày ý

Hiện tại là mạt thế, trong căn cứ vì đủ loại lý do mà nam nhân đến với nhau nhiều vô số, cho dù Tần Thời Nhạc là thẳng nam, muốn bẻ cong anh ta cũng không khó đi?

Hơn nữa anh ta chưa nhất định là thẳng nam đâu! Thẳng nam sẽ dùng loại ánh mắt đó nhìn anh sao? Thẳng nam sẽ ghen vì đàn ông khác sao?

Nói không chừng anh ngay cả bẻ cong cũng không cần?

Lại nói tiếp anh cứu một mạng của anh ta đâu!

Ân cứu mạng chỉ có thể lấy thân báo đáp, đây là danh chính ngôn thuận nha!

Ừm, danh chính ngôn thuận!

======================================================

Lúc này Tần Thời Nhạc hoàn toàn không biết mình bị người ta coi trọng đang hết sức phiền não, hiếm thấy hắn thay quân trang, mặt không đổi sắc, ngồi trong phòng, ánh đèn thật tối, như có như không lộ ra ám muội.

Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, một đám nam nữ mê người bước tới, ở phía trước bàn đứng thành một hàng, giống như đang trưng bày hàng hóa.

Cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, diện mạo tinh xảo, dáng người yểu điệu, nhìn qua thanh xuân dạt dào, hắn hơi câu môi cười, mắt hoa đào tưởng như có thể nói: "Tần tướng quân, có người ngài để mắt không? "

"Ngươi làm cái gì vậy?" Tần Thời Nhạc liếc mắt nhìn một đám nam nữ đứng thành hàng, nhíu mày nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia, trầm giọng nói.

"Tôi đang giúp ngài nha!" Nam tử trẻ tuổi che miệng cười, đi đến cạnh anh ngồi xuống, chỉ những đám nam nữ diện mạo tuyệt đẹp kia, nói:" Ngài không phải hoài nghi tính hướng của mình sao? Đây không phải là cách kiểm tra tốt nhất sao?"

"Ta đối với những người này không có hứng thú, để bọn họ đi ra ngoài." Mày Tần Thời Nhạc nhíu càng chặt hơn, ánh mắt sắc như đao, mang theo ánh đao huyết ảnh lẫn sát khí, những nam nữ này không có dị năng, nơi nào có thể chịu được ánh mắt như vậy? Bị anh nhìn cả người đều phát run, lùi lại.

"Vậy ánh mắt của người cũng quá cao đi!" Nam tử trẻ tuổi cả kinh nói: " Những người này đều là hành thượng đẳng của Dạ Sắc chúng ta!"

"Bị ta liếc mắt một cái đã sợ đến phát run, còn hàng thượng đẳng?" Tần Thời Nhạc nhíu mày nhìn những người như được đại xá chạy nhanh ra khỏi phòng, rất là khinh thường.

"Chú! Ngài cũng không xem lại, ánh mắt của mình là cái gì!" Nam tử trẻ tuổi liếc mắt xem thường, khó chịu nói:" Ngài như vậy, ông bà nội có biết không?"

"Bất quá cháu rất tò mò a!" Tần Ca đột nhiên quay đầu nhìn anh, ánh mắt tỏa sáng: "Rốt cuộc là mỹ nhân dạng gì làm cho người chú lãnh đạm này của tôi thông sốt đây? Cháu nhất định phải hảo hảo thỉnh giáo một phen!"

"Tần Ca, thu hồi tiểu tâm tư của ngươi." Tần Thời Nhạc thản nhiên nhìn hắn, "Cậu ấy đối với ta không có ý tứ, cũng không câu dẫn ta."

"Cái gì?!!" Lúc này Tần Ca rất kinh ngạc, hắn mở to hai mắt, vẻ mắt không tin, nói: "Vậy ngài đang thầm mếm? Người ta còn không biết? Có cần thảm như vậy hay không!"

Mặt Tần Thời Nhạc không đổi sắc nhìn hắn.

Không cẩn thận đem suy nghĩ đáy lòng nói ra, tâm tình Tần Ca kính động nhất thời dập tắt, biểu tình cứng ngắc, cười gượng, đông cứng nói sang chuyện khác: "Vậy ngài tới đây là vì ..."

"Dạy ta truy người như thế nào." Tần Thời Nhạc mặt không đổi sắc vô cùng bình tĩnh nói: "Ngươi kinh nghiệm phong phú."

Kinh nghiệm phong phú Tần Ca: "..."

#Băng sơn thúc thúc vì truy thê, tàn nhẫn ép cháu trai đơn thuần, bới móc bóng ma tâm lý của cháu trai#

Thưởng thức đủ biểu tình táo bón của nhân vật chính, cả người Diệp Tư Niên sảng khoái thay đổi quần áo ra cửa.

Mục tiêu ----- Dạ Sắc. (hahahahaha!!! Có kịch hay rồi!!)

Bây giờ là mạt thế, tất cả quy luật của thế giới đều sụp đổ, nhân tính u ám được phóng đại đến cực đại.

Ở một thế giới ăn bữa sớm lo bữa tối này, tinh thần săn thi giả lúc nào cũng buộc chặt cần nhất chính là phát tiết.

Rượu cồn, dục vọng, đánh bạc.

Ở căn cứ ngoài dùng mạng đổi lấy tinh hạch như nước chảy ra, hoặc say mèm, hoặc mồ hôi đầm đìa, hoặc vung tiền như rác, giống như chỉ thông qua loại phương thức này mới chứng minh được bọn họ từng tồn tại.

Có nhu cầu thì có thị trường.

Trong mạt thế có rất nhiều soái ca, mỹ nữ không có năng lực tự bảo vệ mình, dưới tình huống ngươi tình ta nguyện, vô số quán rượu, quán bar, câu lạc bộ đêm do tư nhân sở hữu mọc lên như mưa.

Trong đó, Dạ Sắc là nổi bật nhất.

Theo kể lại, thân phận ông chủ của Dạ Sắc vô cùng thần bí, thủ đoạn dạy dỗ thủ hạ, thiếu gia, tiểu thư là số 1, hơn nữa hậu trường vô cùng cứng rắn, cho nên cho dù nó "ngày thu đấu vàng" cũng không ai dám chọc.

Mà quy mô của nó cũng không nhỏ, xa xa nhìn giống như một tòa cung điện loại nhỏ kiểu Châu Âu, dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ, tiếng nhạc xa xa truyền đến, khiến người ta không kìm lòng nổi nghĩ muốn đi vào tìm tòi kết quả.

Không hổ là Tiêu Kim Quật* nổi danh nhất.

* nơi tiêu thụ tiền

Diệp Tư Niên một thân áo khoác dài màu đen, trên chân là một đôi giày da trâu, ăn mặc sạch sẽ lưu loát, soái khí mười phần, đứng ở đầu đường rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

Hơi nhướng mày, Diệp Tư Niên đánh giá phố giải trí đối diện, ngọn đèn rực rỡ, tiếng người ồn ào, trong lòng đột nhiên hốt hoảng xẹt qua một tia cảm giác trở lại quá khứ.

Lúc còn trẻ, hết sức khinh cuồng, anh cũng một đoạn thời gian làm một tiểu vương tử dạ điếm đâu ~

Diệp Tư Niên nhếch mép, yên lặng đem đoạn hồi ức trung nhị trong đầu đánh rơi, lúc này mới bước chân hướng về nơi xa hoa trụy lạc kia.

Dạ Sắc ....

Nguyên chủ cuối cùng chính là chết ở nơi này đâu.

Không biết người bắt nguyên chủ vào Dạ Sắc, nhốt lại, lăng nhục nguyên chủ đến chết, hiện tại như thế nào?

Ông chủ Dạ Sắc sao?

Diệp Tư Niên liếm môi, trong lòng bỗng có chút kích động.

(Kịch hay của tui đâu TwT)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro