C4. TG1: Trọng sinh mạt thế nghịch tập văn (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Kịch hay bây giờ mới bắt đầu ^v^" )

Nữ phục vụ có dáng người bốc lửa đi ở trước dẫn đường, mái tóc dài hơi xoăn dừng ở sau lưng, đung đưa nhẹ nhàng theo bước chân, vòng eo đong đưa sinh tư*, làm người phải nhiệt huyết sôi trào hận không thể lập tức nhào tới.

* ai biết sinh tư là gì thì nhắc mình nhé ^.^

Đối với mỹ cảnh này, cơ lão* Diệp Tư Niên lại làm như không thấy, thậm chí không dậy nổi nửa điểm hứng thú.

* cơ lão là gay nhé

Mắt phượng thon dài nhìn quanh, ánh mắt hơi hoài niệm đảo qua cửa phòng hai bên hàng lang, đối với bên trong mơ hồ truyền tới các loại âm thanh nhưng vẫn không có nửa điểm phản ứng.

Mỹ nữ phục vụ dẫn đường liên tục bước nhẹ nhàng, xoay thắt lưng lắc mông đi tới phía trước, thường quay đầu lại cười, hết sức câu nhân.

Có thể ở Dạ Sắc làm việc, nhãn lực của nàng đương nhiên sẽ không kém, trong khoảng thời gian này, đối với vị đại thiếu gia Diệp gia vô cùng nổi danh này cũng sớm có nghe thấy, tiếc là không có cơ hội tiếp xúc thôi, lúc này thấy người thật tự nhiên muốn thử, thanh niên anh tuấn, tài sản phong phú, thực lực mạnh, ai không thích chứ?

Có thể ở bên cạnh một nhân vật như vậy, so với nàng làm việc ở nơi phong nguyệt này tốt hơn nhiều? Chỉ cần ngón tay hắn khẽ động một chút, nàng liền không cần vì sinh kế mà bôn ba nữa!

Mặc dù chưa bao giờ nghe nói qua chuyện tình yêu của Diệp thiếu này, nhưng nàng đối với nhan sắc của mình cực kỳ tự tin, tự nhận có 99% có thể câu vị này vào trong tay. (Đáng tiếc là cô rơi vào 1% còn lại!! :)) )

Chỉ tiếc mị nhãn quăng cho người mù, kẻ ngốc cao phú soái này nửa điểm đáp lại cũng không có, để nữ phục vụ suýt nữa cắn rớt hàm răng.

"Diệp thiếu, xin ngài chờ một chút." Mỹ nữ phục vụ đứng ở cửa phòng, hơi cúi người làm tư thế cung nghênh, cảnh đẹp trước ngực bởi vì nàng cúi người mà hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt Diệp Tư Niên.

Diệp Tư Niên thản nhiên đảo qua, giọng nói không gợn sóng: " Tần Ca có ở đây không?"

Cơ thể mỹ nữ phục vụ rõ ràng cứng đờ, mở miệng mơ hồ mang theo ý tứ hàm xúc nghiến răng nghiến lợi: "Tần Ca đã có khách, sao Diệp thiếu không cân nhắc người khác một chút..."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, một vị nam nhân thân hình cao lớn, mặt không đổi sắc từ sau cửa đi ra.

Diệp Tư Niên theo bản năng nhìn thoáng qua, tầm mắt giao nhau, song phương đều dừng lại.

#Tại hộp đêm gặp phải đối tượng theo đuổi phải làm thế nào? Online, sốt ruột chờ#

"Tần tướng quân, như thế nào ngẩn người?" Tần Ca mạc danh kỳ diệu kiễng chân, đỡ Tần Thời Nhạc bả vai nhìn về phía đối diện.

Tầm mắt Diệp Tư Niên không nặng không nhẹ liếc qua cặp tay thon dài trắng nõn, quét mắt cực nhanh nhìn khuôn mặt thanh xuân dạt dào kia, nhướng mày, giọng nói nghiền ngẫm chào hỏi : "Tần tướng quân?"

Trong nháy mắt, Tần Thời Nhạc phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt khẩn trương đến cứng ngắc, gian nan gật đầu, giọng nói chột dạ đến đông cứng: "Tư Niên."

Cậu cậu cậu đừng hiểu lầm, tôi cái gì cũng không làm!

Giọng nói nam nhân đối diện xa cách, mặt không đổi sắc, chỉ hơi có lệ gật đầu, ánh mắt Diệp Tư Niên lóe lóe, lại liếc mắt nhìn thiếu niên tò mò đứng ở phía sau Tần Thời Nhạc, bên môi chậm rãi cong lên nụ cười hơi châm chọc: "Tần tướng quân thật hăng hái, tôi liền không quấy rầy."

Nói xong, anh nghiêng mắt sang người phục vụ kia, nhẹ nhàng gật đầu: "Chọn một thiếu gia kỹ thuật tốt lại đây."

Mỹ nữ phục vụ bị tầm mắt lạnh lẽo dừng ở trên người, sợ đến run lên, vội vàng gật đầu không ngừng nói: "Diệp thiếu chờ một chút, người sẽ nhanh được đưa đến!"

Dứt lời, vội vã đi giống như bị ma đuổi, bất chấp duy trì bước chân uyển chuyển, quyến rũ.

Diệp Tư Niên quay đầu lại, hướng Tần Thời Nhạc nở nụ cười nam nhân đều hiểu: "Có việc trong người, cáo từ."

Dứt lời, ý vị thâm trường nhìn thiếu niên được hắn tránh ở phía sau gật đầu, dứt khoát vào phòng, cánh cửa chậm rãi khép lại.

Mặt Tần Thời Nhạc không đổi sắc nhìn chằm chằm cánh cửa kia khép lại, chỉ cảm thấy vách ngăn kia chính là cuộc sống hạnh phúc anh hi vọng đến.

"Chú, đó là người ngươi coi trọng?" Tần Ca hưng phấn ghé lên vai anh, cặp mắt cơ hồ phát ra lục quang, "Đây quả thật là cực phẩm a! Ánh mắt ngài thật tinh tường!"

Chẳng qua ...

#Thím có mặt ở hộp đêm, chiếu cố buôn bán của cháu trai, chú làm sao mà chấp nhận nổi#

Tần Ca yên lặng rụt cổ, cẩn thận thu hồi móng vuốt của mình, sợ gặp tai bay vạ gió.

Tiếng tăm lớn dạy dỗ thiếu gia kỹ thuật tốt, thu hút thím, trách ta sao?

Tần Thời Nhạc trầm mặc mím môi, trầm ngâm một lúc lâu, mới hạ quyết tâm nói: "Đưa tới cho ta chút rượu và đồ ăn, thiếu gia thì không cần, đừng cho người lại đây quấy rầy."

Tần Ca vẻ mặt nghiêm túc lĩnh mệnh, quyết đoán bỏ chạy.

Tung hoành giới phục vụ đã lâu, kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết, thời khắc này tốt nhất nên tránh xa.

Hàng lang thật dài trống không, trừ những âm thanh phát ra từ những cửa chưa đóng, chỉ có một bóng người cao lớn như nham thạch lãnh ngạnh.

Tần Thời Nhạc trầm mặc đứng ngoài cửa, ngón tay giơ lên động lại động, nhưng không biết nên tìm dạng lý do gì.

Diệp Tư Niên đang trong phòng chờ một nam nhân khác.

Chỉ nghĩ thôi, anh đã cảm thấy mình sắp không thể hô hấp, trong lòng nóng nảy, muốn tìm ai đó hảo hảo đánh một trận!

Nếu anh không cản trở, Diệp Tư Niên có lẽ sẽ gặp phải một nam nhân hết sức đẹp trai, bọn họ có lẽ sẽ trò chuyện với nhau thật vui, sẽ uống rượu, sẽ ôm, sẽ hôn, thậm chí còn có thể sẽ làm tình.

Đây là một cuộc giao dịch, nhưng Diệp Tư Niên sẽ rất vui vẻ.

Được nam nhân khác cho khoái hoạt.

Tần Thời Nhạc môi mím thật chặt, viền môi dường như bị ép ác liệt thành một đường thẳng, ánh mắt biến hóa khó lường.

Trong phòng, Diệp Tư Niên lại nửa điểm tâm tư kiều diễm cũng không có.

Anh đến Dạ Sắc cũng không phải thật sự để giảm bớt khát khao, làm một gay có ánh mắt, khẩu vị cực cao, anh còn không đến mức lưu lạc đến nông nỗi bụng đói ăn quàng.

Huống hồ còn có một cực phẩm Tần Thời Nhạc như vậy đặt ở nơi đó so sánh, gặp qua ngọc dịch quỳnh tương, còn ai có thể không hề khúc mắc mà chọn thô trà trọc canh?

Hơn nữa, mấu chốt nhất là ly ngọc dịch quỳnh tương kia, mình còn có cơ hội tự mình thưởng thức.

Diệp Tư Niên thất thần trong chớp mắt, nhưng rất nhanh khôi phục lại, thầm tự hỏi hành động kế tiếp.

Nguyên chủ đời trước chết thảm ở Dạ Sắc, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, hắn nhất định phải hoàn toàn đảo ngược số mệnh của nhân vật, khiến cho những người thương tổn nguyên chủ đó không còn năng lực làm lệch đường ray số mệnh.

Nhưng nguyên chủ dù sao cũng là một tiểu pháo hôi, trong tư liệu nhiều nhất là về cuộc đời hắn, những việc nhỏ không đáng kể này anh cũng không biết.

Ví dụ như hậu trường của Dạ Sắc chính là Tần Thời Nhạc, ví dụ như ông chủ Dạ Sắc chính là Tần Ca, ví dụ như đời trước sau khi Tần Thời Nhạc chết, Tần Ca liền rời khỏi Cảnh thành, lúc đó Dạ Sắc có một ông chủ khác...

Rất nhiều việc đối với nhân vật chính không hề có ý nghĩa gì nhưng đối với anh rất quan trọng, những chi tiết đó anh đều không biết.

Nhưng biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Cho nên anh mới xuất hiện ở Dạ Sắc, anh còn gọi Dạ Sắc đầu bảng.

Ông chủ thần bí kia cho tới bây giờ vẫn chưa gặp người ngoài, mặc dù từ trong tư liệu anh có thể hiểu được đại khái thân phận cùng tính cách biến thái tàn bạo của hắn, nhưng biển người mênh mông, anh đi đâu tìm?

Hơn nữa, lúc đó hắn luôn đeo mặt nạ, cho dù là lúc lăng nhục nguyên chủ tàn bạo nhất cũng không tháo xuống.

Vì thế, ngay cả diện mạo người kia, anh cũng không biết.

Cho nên anh mới thông qua phương thức yêu cầu này, ý đồ từ miệng đầu bài sưu tập càng nhiều tình báo, cuối cùng tìm ra ông chủ ẩn giấu sâu đậm kia...

Gặp Tần Thời Nhạc thì hoàn toàn là chuyện bất ngờ.

Muốn tâm anh sinh khúc mắc, từ nay về sau đối với Tần Thời Nhạc làm như không thấy cũng không phải không thể.

Anh chẳng qua là coi trọng dáng người tướng mạo của anh ta, tưởng muốn giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau mà thôi, cũng không phải thật sự đã yêu anh ta, muốn cùng anh ta kết giao.

Huống hồ bọn họ còn chút quan hệ nào đâu, tìm người khác giải quyết nhu cầu là quá bình thường.

Chẳng qua như vậy anh có chút khó chịu, giống như ở trong thư viện nhìn trúng một bộ sách tinh mỹ, rõ ràng ngươi đã vươn tay ra, bên cạnh bỗng nhiên có một bàn tay khác lấy nó đi.

Diệp Tư Niên ngồi ở ghế sa lon mềm mại, nhíu mày nghĩ nên đoạt lại bộ sách bìa đẹp kia như thế nào, mới không tỏ ra quá mức đột ngột, vô lễ.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, bộ sách của mình bị người khác lấy đi trở về.

Diệp Tư Niên nhướng mày, mắt phượng hơi nheo lại, bất động thanh sắc đánh giá Tần Thời Nhạc đang ngồi thẳng bên cạnh ghế sa lon.

Trong lúc nhất thời, hai người làm vào trầm mặc khó tả.

Suy nghĩ một chút, Tần Thời Nhạc quyết định tương đối sáng suốt trước giải thích rõ ràng tại sao anh lại có mặt ở Dạ Sắc. Có qua có lại, không chừng Diệp Tư Niên cũng sẽ nói nguyên nhân đến Dạ Sắc.

Mặc dù khả năng này gần như là không có, hơn nữa nội tâm anh đối với nguyên nhân này đã có suy đoán không tốt.

Một lần nữa, anh vì hành động không ngăn cản cháu mình mở Dạ Sắc cảm thấy vô cùng hối hận.

" Tư Niên, đã ăn cơm chưa?" Tần Thời Nhạc trầm giọng hỏi, mặt trấn định bình tĩnh, không thấy chút khẩn trương nào: " Đúng lúc, ông chủ Dạ Sắc là cháu tôi, tôi để cho người đưa hai mâm thịt Tuyết Long lên, nếm thử?

Nguyên bản Diệp Tư Niên còn bình chân như vại tựa vào ghế sa lon, nghe anh nói xong không khỏi mãnh liệt căng thẳng sống lưng, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc.

Trên mặt vừa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Diệp Tư Niên tò mò hỏi: " Núi dựa sau lưng Dạ Sắc hóa ra là Tần tướng quân? Chả trách không ai dám chọc, thì ra là thế!"

Tần Thời Nhạc không thấy vẻ mặt Diệp Tư Niên có gì khác thường, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì thành công nói sang chuyện khác, nghe được anh nói cũng chỉ cho là khách khí mà thôi, cười cười nói: "Tôi cũng không giúp gì, đều là Tần Ca tự mình mân mê."

Diệp Tư Niên buộc chặt sống lưng cứng đờ, không thể tin mở to hai mắt, thốt lên: "Ông chủ Dạ Sắc là Tần Ca?!!"

"Đúng vậy, cậu đã gặp qua, vừa rồi người đứng sau lưng tôi chính là hắn." Tâm tình Tần Thời Nhạc rất tốt, thưởng thức biểu cảm kinh ngạc giật mình đáng yêu của người trong lòng, ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú bởi vì giật mình mà đôi mắt phượng trợn tròn, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng.

Nhưng anh dù sao cũng có danh xưng quân thần là Tần tướng quân, lúc lòng say cũng không quên làm như lơ lãng làm sáng tỏ mình trong sạch, sợ còn chưa theo đuổi đã bị kéo vào sổ đen.

Kết quả như vậy cũng quá chua xót đi.

Diệp Tư Niên trừng mắt nhìn, cảm giác chức năng suy nghĩ cường đại như vậy của mình bị kẹt một chút.

Nếu ông chủ Dạ Sắc là Tần Ca, vậy hắn không có khả năng là tên hành hạ nguyên chủ đến chết được.

Không phải anh xem thường người khác, mà chỉ nhìn chiều cao Tần Ca, anh liền có thể xác nhận mình nghĩ sai rồi.

Trong tư liệu nói chủ của Dạ Sắc là một nam nhân trung niên cao lớn cường tráng, nguyên chủ cuối cùng bị hắn làm chết ngột trong ngực, mà Tần Ca rõ ràng dáng người tinh tế, nam nữ khó phân, nhìn chiều cao so với anh còn lùn một chút, rốt cuộc là ai ngột chết ai đây? (Lần đầu tiên thấy kiểu chết ... này -_-")

Trừ khi anh mắt mù, bằng không cũng sẽ không thể nào đem hai người khác biệt một trời một vực đánh đồng.

Diệp Tư Niên trầm mặc một lát, khâm phục cảm khái nói: "Tần Ca một mình kinh doanh Dạ Sắc, còn có thể làm ra tiếng tăm lớn như vậy, thật lợi hại!"

"Bản thân hắn thích, cho dù mệt một chút cũng như ăn mật." Tần Thời Nhạc thấp giọng nói, khi nói đến như ăn mật, tầm mắt giống như vô ý mà dừng ở cánh môi Diệp Tư Niên chốc lát.

Đuôi mày Diệp Tư Niên khẽ nâng, đột nhiên cong môi cười, lộ ra đầu lưỡi liếm môi, hơi đè thấp giọng nói, dưới ánh đèn ái muội càng làm cho lòng người ngứa: " Nói lâu như vậy, tôi ngược lại có chút đói, không biết thịt Tuyết Long anh nói kia có mùi vị như thế nào..."

Tầm mắt cực nóng không khống chế nhìn chằm chằm môi đỏ mọng khẽ nhếch cùng đầu lưỡi phấn nộn kia, màu mắt Tần Thời Nhạc mắt thường có thể thấy tối đi, hô hấp chợt cứng lại, hạ thân có chút căng lên.

Dùng nghị lực cực lớn bức bách mình dời tầm mắt, động tác hai chân thon dài tự nhiên, vắt chéo che đi lúng túng, lúc này Tần Thời Nhạc mới ho khan một tiếng, nói: "Thịt Tuyết Long kia mềm, sau khi nấu mùi vị càng đặc biệt ngon, nên sẽ không làm Tư Niên thất vọng."

Đem phản ứng của hắn nhìn trong mắt, Diệp Tư Niên khẽ cười, mắt phượng ám quang lưu chuyển hồn xiêu phách lạc: "Tôi tất nhiên sẽ không thất vọng". Giọng nói trầm thấp dễ nghe, từng câu từng chữ như bị thiếu niên tuấn mỹ ngậm ở đầu lưỡi, chậm rãi đến bên tai, làm người nghe khô miệng lưỡi.

"Diệp thiếu, rượu và thức ăn chuẩn bị xong."

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa, trong lòng Tần Thời Nhạc buông lỏng, từ trong trạng thái giống như bị mê hoặc thoát ra, không rõ là giải thoát hay là tiếc nuối, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới lên tiếng nói: "Vào đi."

Một bên Diệp Tư Niên cong môi, tầm mắt quét qua hai chân đang vắt chéo của hắn, bỗng nhiên có cảm giác vui mừng.

Chỉ là ... chú cháu a .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro