C5. TG1: Trọng sinh mạt thế nghịch tập văn (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bữa cơm được khách và chủ ăn hết sức vui vẻ, nguyên bản quan hệ hai người không là quá thân thiết, trong nháy mắt cũng được kéo gần lại rất nhiều.

Bình tĩnh xem xét, những mỹ thực quý và lạ Diệp Tư Niên không biết đã ăn qua bao nhiêu lần, nhưng thịt Tuyết Long nấu đơn giản này thực sự làm anh vô cùng kinh hỉ, không hổ là món ăn bảng hiệu nổi tiếng của Dạ Sắc.

Ăn mỹ vị, tâm tình tự nhiên biến tốt, Diệp Tư Niên cũng không cố tình trêu đùa Tần Thời Nhạc nữa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tâm tình Diệp Tư Niên tốt đến mức cùng anh Tôi đổi số máy truyền tin* căn cứ mới chế tạo, cũng xem như tận hứng.

* gần giống với số điện thoại

Dĩ nhiên, về phần từ giữa nghe được bao nhiêu thông tin của Dạ Sắc, cái này không đủ làm người nói.

Hài lòng ra khỏi Dạ Sắc, Diệp Tư Niên chậm rãi đi đường, vừa tiêu thực vừa suy tính cái gì đó.

Tần Ca là trưởng tôn Tần gia, mà đại bản doanh của Tần gia lại ở kinh thành, sau khi Tần Thời Nhạc bất ngờ chết, hắn chắc chắn sẽ không ở lại Cảnh thành, cho nên Dạ Sắc phải đổi chủ.

Dạ Sắc đổi chủ, ở căn cứ này xem như một sự việc lớn, nhưng nguyên chủ lại không biết chút nào, chứng tỏ tin tức Dạ Sắc đổi chủ không truyền ra ngoài, không ai biết Dạ Sắc đổi chủ, cho nên phản ứng đầu tiên của anh là tìm đến ông chủ Dạ Sắc.

Mà hiện tại đã xác nhận không phải là Tần Ca.

Diệp Tư Niên mím môi, dưới đèn đường mờ tối, mắt phượng thon dài hiện lên một đoạn lưu quang.

Nghĩ thông suốt điểm này, đối tượng tình nghi dư lại cũng không nhiều, dù sao có năng lực nuốt vào khối bánh ngọt Dạ Sắc lớn như vậy, hơn nữa còn bịt kín tin tức, năng lực địa vị sẽ không thấp, mà trong căn cứ, người như vậy không nhiều.

Lại dựa vào tuổi tác, dáng người cao, điều kiện tiến hành sàng lọc tư liệu cho thấy, danh sách dư lại rất ngắn, mà đối tượng đáng nghi ngờ nhất chính là Dương Tuấn.

Dương Tuấn, hắn chính là trợ lý của người cha tiện nghi Diệp Liễu kia, là nam phụ đối với nam chủ Lý Phi Ngôn thâm tình bất quá cuối cùng không tranh được với Diệp Liễu, chỉ có thể buông tay.

Thân là nam phụ, tự nhiên hắn có điều kiện bề ngoài vô cùng tốt, thân hình cao lớn, cường tráng mạnh mẽ, cộng thêm đối đãi người khác rất tốt, nhìn một cái liền cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn.

Mà trong quỹ đạo vận mệnh nguyên bản, hắn bởi vì đối với Diệp Liễu trung thành cùng năng lực siêu cường nên địa vị lên chức rất nhanh, cuối cùng thành công vững vàng ngồi lên vị trí quyền lực thứ ba trong căn cứ.

Mặc dù cuối cùng vì cùng Diệp Liễu tranh đoạt Lý Phi Ngôn mà xích mích rời khỏi Cảnh thành, nhưng phải nói, hắn coi như là người thắng nhân sinh.

Nhưng một người được tất cả mọi người khen rất tốt kia, cuối cùng lại tự tay đánh nát tinh hạch của nguyên chủ, phế đi dị năng của hắn, hoàn toàn hủy hoại cuộc đời hắn.

Trên thực tế, tuy rằng nguyên chủ cùng Lý Phi Ngôn đối địch, cũng không có đắc tội qua Dương Tuấn, cừu hận này thực sự mạc danh kỳ diệu nổi lên.

Trong mắt Diệp Tư Niên xẹt qua tia sáng lạnh.

Trong đầu nhanh chóng nhớ lại nội dung trong tư liệu, tìm như vậy, còn thật khiến anh phát hiện manh mối.

Dựa theo quỹ đạo vận mệnh ban đầu, Dương Tuấn sẽ rời Cảnh thành, mà thời gian hắn rời đi lại chính là thời điểm Dạ Sắc đóng cửa.

Nếu không phải là trùng hợp, thì ông chủ Dạ Sắc chắc chắn là Dương Tuấn.

Mà Diệp Tư Niên vừa lúc là một người không bao giờ tin loại chuyện trùng hợp như vậy.

Nghĩ rõ ràng tất cả, Diệp Tư Niên ngược lại chẳng kích động.

Hủy tinh hạch nguyên chủ, khiến nguyên chủ khi gặp phải những người đó không có năng lực chống cự, cuối cùng tuyệt vọng vào Dạ Sắc.

Cho dù cuối cùng người hành hạ nguyên chủ đến chết không phải là Dương Tuấn, anh cũng không nghĩ sẽ tha cho hắn.

Dù sao cũng xuống tay với hắn, hiện tại bất quá là thêm một lý do nữa mà thôi.

Khi Diệp Tư Niên chậm rãi đi về Diệp gia, Diệp Liễu cùng Lý Phi Ngôn đang ở trong mật ngọt, đút thức ăn cho nhau.

Có lẽ nguyên do tiểu biệt thắng tân hôn, hai người ngồi rất gần nhau, gần như muốn dính chặt lấy nhau, cả phòng ăn đầy bong bóng phấn hồng.

Nhân vật chính dù sao cũng là nhân vật chính, cho dù bị chịu kích thích vì Diệp Tư Niên trước thời hạn phá cửa sổ giấy, hai người vẫn ở với nhau.

Lý Phi Ngôn bị thù hận che mù mắt rốt cuộc cũng không thoát khỏi rập bẫy ôn nhu của Diệp Liễu, tuy rằng vẫn còn khúc mắc, nhưng lửa giận đã được chuyển dời sang người khác.

Ví dụ như Diệp Tư Niên.

Diệp Tư Niên vừa mới cùng người ăn qua bữa tốt mỹ vị tâm tình rất tốt, đối với hai vị show ân ái không phân trường hợp cũng chỉ làm như không phát hiện, bĩu môi đi lên lầu.

Nhưng anh mặc kệ người khác, không có nghĩa người khác cũng không tìm anh gây phiền toái.

Lý Phi Ngôn như vô tình nhìn thấy anh, ánh sáng sáng lên, quay sang ôn nhu nói với Diệp Liễu: "Cậu, nhiệm vụ lần này Tư Niên hoàn thành rất tuyệt đâu! Trong sở nghiên cứu, con cũng nghe được rất nhiều người khen cậu ấy!"

"A?" Diệp Liễu nghe vậy liếc mắt nhìn Diệp Tư Niên, vẻ mặt như trước không gợn sóng, nhưng độ ấm ánh mắt rõ ràng giảm xuống mấy phần, thanh âm nhàn nhạt: "Khen nó cái gì? Bất quá chỉ là may mắn giết được tang thi cấp 4 thôi."

"Đây chính là tang thi cấp 4 a!" Lý Phi Ngôn sẵng giọng: "Trương tiến sĩ còn đang tiếc nuối đâu, nếu như có thể bắt sống một con tang thi cấp 4 nghiên cứu, nói không chừng thí nghiệm của chúng ta có thể đạt được thành quả lớn!"

"Nói như thế nào?" Đối mặt với người yêu, ánh mắt Diệp Liễu ôn nhu gần như có thể nhỏ ra nước, hắn cực kỳ thích bộ dáng tràn đầy sức sống này của Lý Phi Ngôn.

"Hiện nay tang thi cấp 4 được phát hiện có bề ngoài giống người thường nhất, mà chúng còn có trí tuệ, thậm chí có thể chỉ huy tang thi cấp thấp." Hai mắt Lý Phi Ngôn sáng lấp lánh: "Tang thi giống như đang tiến hóa vậy, nếu có thể dùng chúng nó làm thí nghiệm, nói không chừng chúng ta sẽ tìm ra bí mật của mạt thế!"

Nghe đến đây, ánh mắt Diệp Liễu chợt lóe.

Diệp Tư Niên đã đi tới chân cầu thang dừng lại.

Có tư liệu hệ thống cung cấp, anh tự nhiên đối với quá trình tiến hóa của thế giới này hiểu rõ, đồng thời anh cũng biết, ở một trình độ nào đó Lý Phi Ngôn nói không sai.

Trên bản chất, mạt thế không phải là tận thế, nó chỉ là một trận kéo nhanh tốc độ tiến hóa của sinh vật mà thôi.

Trên thực tế, tất cả mọi người trên tinh cầu này đều bị nhiễm bệnh độc, loại bệnh độc này ở trình độ cao nhất có thể thúc đẩy sinh vật tiến hóa, chỉ là vì tiềm lực tế bào thể chất của mọi người khác nhau, nên phương thức tiến hóa của mọi người không giống nhau.

Dị năng giả là phương thức tiến hóa chính xác, mà tang thi là người bị đào thải trong quá trình sinh vật tiến hóa.

Quy luật thiên nhiên chính là khôn sống kém chết, cuối cùng tang thi chắc chắn bị người tiến hóa thành công tiêu diệt, bây giờ những việc gian khổ phải trải qua này, bất quá là giống như khi sản phụ đau bụng đẻ, một ngày nào đó sẽ đi qua.

Lý Phi Ngôn muốn nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh độc tang thi, bây giờ còn đang chật vật tìm kiếm, nhưng Diệp Tư Niên cũng biết, loại vắc-xin phòng bệnh độc này trên ý nghĩa nào đó là thành công, nó quả thật tiêu diệt vi-rút trong cơ thể mọi người.

Nhưng đồng thời cũng xóa bỏ hy vọng nhân loại tiến hóa.

Không có bệnh độc thúc đẩy, dị năng giả sẽ không bao giờ lên cấp nữa, thậm chí sau khi tiêm vào vắc-xin phòng bệnh sẽ xuất hiện hiện tượng dị năng biến mất.

Mà động thực vật không có cái lo lắng này, so với cuộc sống an nhàn sung sướng của nhân loại, năng lực thích nghi của chúng nó không biết mạnh tới mức nào, đối với đau đớn do tiến hóa mang lại càng thản nhiên tiếp nhận.

Bên này được bên kia mất, mất đi năng lực tiến hóa nhân loại còn có thể đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn sao?

Diệp Tư Niên mím môi.

Vắc-xin phòng bệnh tang thi của Lý Phi Ngôn khiến hắn trở thành đối tượng được sùng bái, nhưng nếu như anh có thể kích phát dị năng của mọi người đâu?

Sở dĩ nguyên chủ tham gia nhiệm vụ huyện Thanh Lam, cũng là muốn lấy được thành tích tốt khiến cha hắn nhìn với cặp mắt khác đi?

Vậy sao anh không thử làm một việc lớn?

Dù sao anh cũng không có tâm tình lấy lòng Diệp Liễu kia, nhưng nếu anh có thể nghiên cứu, chế tạo ra máy kích phát dị năng cho tất cả mọi người, chắc chắn nhân loại sẽ vĩnh viễn ghi nhớ thành tựu của anh, đến lúc đó, thái độ Diệp Liễu ngược lại không đáng lưu ý.

Bởi vì anh sẽ được lịch sử khắc ghi, nhiệm vụ nghịch tập đảo ngược số mệnh cũng sẽ được vượt mức hoàn thành.

Ngẫm lại đều cảm thấy rất đúng* đâu!

* từ nhiênmình tra từ điển có một nghĩa khác là đúng, tán đồng. Nếu bạn nào thấy sai thì bảo nhé! Mình cũng không chắc lắm Q~Q

Diệp Tư Niên hưng phấn mà lộ ra đầu lưỡi, liếm liếm môi.

Nếu đã định ra mục tiêu to lớn, vậy anh cũng không kiên nhẫn bồi* nhân vật chính với nhóm vai phụ chơi tiếp nữa.

* nghĩa từ bồi giống như từ tiếp trong tiếp khách

Tầm mắt khẽ chuyển, làm như vô ý mà liếc qua bóng người lớn ở dưới sàn của nam nhân cả người ẩn nhẫn mất mát kia đang nhìn vào phòng ăn.

Dương Tuấn...

Ngươi thảm như vậy, thật là làm cho người ta nhịn không được ....... Muốn làm ngươi càng trở nên thảm hại hơn đấy!

Tuyệt vọng và sự đau khổ của nguyên chủ, anh muốn toàn bộ người có lỗi với hắn đều phải nếm trải.

======================================================

"Cậu muốn làm gì?!!" Dương Tuấn chợt xông vào phòng, nhìn chằm chằm Diệp Tư Niên, hai mắt gần như muốn phun ra lửa.

"Ta muốn làm gì vẫn chưa tới phiên ngươi quản." Diệp Tư Niên chậm rãi bỏ máy truyền tin* xuống, nhìn cũng không thèm nhìn Dương Tuấn rõ ràng đang tức giận ngập trời.

* máy truyền tin gần giống điện thoại di động

"Thí nghiệm của Phi Ngôn sắp thu được tiến triển, cậu cư nhiên muốn nhét phân chuột vào trong phòng thí nghiệm của em ấy?!" Dương Tuấn sắp bị thái độ không coi ai ra gì của anh làm tức đến phát nổ, lớn tiếng quát: "Cậu muốn phá hỏng thí nghiệm của Phi Ngôn đúng không! Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ!"

"Ta nhét người vào phòng thí nghiệm, ngươi có thể làm gì?" Diệp Tư Niên nghếch mắt khinh thường, diễn tính cách kiêu ngạo quần là áo lượt của nguyên chủ vô cùng nhuần nhuyễn, tư thế thanh thản, ưu nhã như đang dự yến hội cấp cao, hết lần này đến lần khác lời nói ra như muốn làm người ta tức chết: "Cho tới bây giờ ta không biết Lý Phi Ngôn thành nhà khoa học khi nào, nếu hắn có thể chủ trì thí nghiệm, người của ta đều là chuyên gia khoa học, không biết giỏi hơn Lý Phi Ngôn bao nhiêu lần?"

"Cậu!" Dương Tuấn tức giận tới cực điểm, nhưng cố tình lại không thể phản bác.

Lý Phi Ngôn trong lòng hắn nơi nào cũng xuất sắc, nhưng dù yêu mù quáng thế nào, hắn cũng biết Diệp Tư Niên nói không sai.

Nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh tang thi, thật sự không liên quan đến kiến thức chuyên ngành của Lý Phi Ngôn một chút nào.

Nhưng làm sao hắn có thể trợ giúp kẻ khác?

Hơn nữa Phi Ngôn đã nói rõ ràng, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn nhất định có thể nghiên cứu chế tạo thành công vắc-xin phòng bệnh tang thi.

Hắn tin tưởng chắc chắn Phi Ngôn có thể làm được.

Điều kiện tiên quyết* là không để Diệp Tư Niên cử người đi gây rối.

* Tiên quyết: cần phải được giải quyết đầu tiên thì mới có thể làm việc khác

Diệp Tư Niên cử người vào đó tất nhiên không phải vì gây rối, mặc dù anh không muốn Lý Phi Ngôn sống dễ chịu, nhưng ở loại vấn đề này anh vẫn phải công minh liêm khiết.

Những người đó thực sự là chuyên gia về phương diện này, anh đi khắp căn cứ, vất vả lắm mới tập hợp được.

Đương nhiên, đến bây giờ anh cũng không nghĩ sẽ thật sự đưa những người này vào phòng thí nghiệm của Lý Phi Ngôn, bọn họ đều là nhân tài anh tìm để nghiên cứu cách kích phát dị năng, là nhân tài cần trọng dụng, sao có thể để Lý Phi Ngôn được lợi?

Hơn nữa là những người này, anh sớm đã đưa vào phòng thí nghiệm của mình.

Tất cả những việc này chẳng qua là làm bộ* mà thôi.

* làm bộ : làm bộ làm tịch, ra vẻ như thật

Đối mặt với Dương Tuấn sắp bước vào bẫy, trong lòng Diệp Tư Niên hết sức hài lòng, trên mặt lại tràn đầy giễu cợt: "Lý Phi Ngôn tính là cái thứ gì, đáng giá để ngươi che chở đến không muốn sống sao?"

Lửa giận của Dương Tuấn hoàn toàn bị lời nói đầy sỉ nhục này đốt, cả người tản ra khí tức tàn bạo, hai mắt tràn đầy sát ý: "Diệp Tư Niên, là nam nhân thì quang minh chính đại cùng tôi đánh! Giở trò sau lưng như thế coi là cái gì anh hùng!"

Thẹn thùng a~ Ta cũng không muốn làm cái gì anh hùng!

Diệp Tư Niên trong lòng phun tào*, trên mặt lại như bị bị đạp đúng chân đau, trợn mắt nhìn Dương Tuấn, tức giận nói: "Ngươi nói cái gì?!!"

* phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc miệng.

"Tô nói cậu là tiểu nhân đê tiện!" Thấy phép khích tướng có hiệu quả, Dương Tuấn lại càng không cố kỵ nữa, dùng hết khả năng châm biếng: "Ngoài giở trò sau lưng cậu còn có thể làm cái gì? Chuyện tang thi cấp 4 lần trước nói không chừng cũng chỉ trùng hợp thôi, người như cậu làm sao có thể giết được tang thi cấp 4! Tại sao Diệp tiên sinh có thể có con trai như cậu vậy!"

Diệp Tư Niên thật sự giận đến cực hạn, đứng đậy cầm máy truyền tin đập tới, quát: "Câm miệng! Đánh thì đánh! Làm như thiếu gia ta sợ ngươi không bằng! Ngày mai gặp ở võ đài! Không phải ngươi chết chính là ta sống!" (Ủa? Lag ngang :v)

Nghe được Diệp Tư Niên cư nhiên thực sự muốn lên võ đài như mình nghĩ, trong lòng Dương Tuấn mừng như điên, cũng không nhận ra bất thường trong lời nói của Diệp Tư Niên, lạnh lùng nói: "Tôi nhận khiêu chiến của cậu! Cậu đừng hối hận!"

Dứt lời, sợ anh đổi ý, liền chuyển giọng, cố ý kích động anh nói: "Chẳng qua vẫn phải hỏi trước ý kiến Diệp tiên sinh chút, tránh cho đến lúc đó cậu đánh thua chơi xấu, Diệp tiên sinh lại tìm tôi phiền phức! Không chừng còn khiến tôi phải rời khỏi Diệp gia, để tránh tên bại tướng nào đó chịu kích thích..."

Năng lực của mình bị nghi ngờ, còn bị châm biếm mình tìm cha đỡ lưng, làm sao Diệp Tư Niên còn có thể nhịn được?

"Ký giấy đánh cuộc!" Diệp Tư Niên tức đến mắt đỏ rực, quát: "Lập tức ký! Người thua cút khỏi Diệp gia!"

"Ký thì ký!" Trong mắt Dương Tuấn cực nhanh hiện lên một tia vui mừng, không biết từ nơi nào lấy ra một tờ giấy đánh máy, nhanh chóng ký tên mình lên, ánh mắt trào phúng nhìn Diệp Tư Niên, như chắc chắn rằng anh không dám ký.

Trên mặt tràn đầy nụ cười không che giấu được, giấy đã chuẩn bị tốt trước đó cũng lộ ra một cỗ khí tức âm mưu, nhưng lúc này lửa giận công tâm Diệp Tư Niên lại hoàn toàn không thấy, đoạt lấy bút ký tên mình không chút nghĩ ngợi.

Dương Tuấn nhanh chóng lấy giấy đánh cuộc cất kỹ, giọng nói cực kỳ khiêu khích: "Nếu chính đại thiếu gia lựa chọn, vậy thì không nên trách tôi tàn nhẫn! Ngày mai tôi chắc chắn sẽ không lưu tình!"

"Ai muốn ngươi giả vờ lưu tình!" Diệp Tư Niên bị lửa giận ăn mòn lý trí chỉ tay ra cửa phòng: "Cút đi!"

Dương Tuấn khinh thường nhìn anh một cái, dù sao mục đích cũng đã đạt được, hắn cũng không muốn cùng Diệp Tư Niên ở một chỗ, khẽ cười đi ra ngoài.

Cửa phòng sau lưng hắn đóng sầm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro