Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Tạ Hoài ngẩn người một lúc, cậu không biết đây là ngôn ngữ của nước nào, nhưng rõ ràng không phải tiếng Anh.

"Nghĩa là gì?" Tạ Hoài hỏi.

Ánh mắt Giang Tự lại rơi xuống các phím đàn, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói: "Không có ý nghĩa gì cả."

Tạ Hoài không tin, chỉ cho rằng Giang Tự không muốn nói với mình.

Cậu cũng không ép buộc, không nói thì thôi.

"Muốn nghe nữa không?" Giang Tự hỏi.

Dù sao cũng không có việc gì làm, hơn nữa nhìn Giang Tự chơi đàn cũng là một kiểu hưởng thụ.

Cậu gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Ừ, muốn nghe."

Thế là lại nghe Giang Tự chơi đàn một lúc, mí mắt đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, còn muốn nghe tiếp nhưng không chịu nổi cơn buồn ngủ ập đến.

Đù má, Giang Tự đàn bài gì mà như khúc nhạc ru ngủ vậy?

Chưa kịp nghĩ tiếp, mắt cậu đã hoàn toàn khép lại.

Giang Tự nhìn Tạ Hoài qua khóe mắt, chưa đến hai phút, Tạ Hoài nói muốn nghe đàn đã ngủ thiếp đi trên chiếc sofa nhỏ.

Giang Tự mím môi, đứng dậy đi đến bên cạnh Tạ Hoài, nhẹ nhàng bế người đang ngủ vào phòng mình, đắp chăn cẩn thận rồi mới quay người đóng cửa phòng lại đi ra ngoài.

Bây giờ vẫn còn sớm, hẳn Tạ Hoài có thể ngủ khoảng hai giờ, Giang Tự quay đầu nhìn phòng mình, cuối cùng vào phòng làm việc kế bên.

Kim đồng hồ trong phòng làm việc đã chạy được hai vòng, điện thoại bên cạnh chợt vang lên một tiếng.

Giang Tự không để ý, tiếp tục làm bài. Nhưng điện thoại không tha cho anh, vài giây sau lại kiên trì reo lên vài tiếng.

Giang Tự đặt bút xuống, cầm điện thoại lên mở WeChat.

Hách Học Tịch: Trung thu mọi người có muốn ra ngoài ăn không? Học chung với nhau hơn một năm rồi mà chưa từng đi ăn lần nào. [xoa tay tay chờ mong.jpg]

Lục Nhất: Tôi đi được, thứ Bảy Chủ Nhật gì cũng được, thứ Hai thì không được, huhu, tôi phải về quê.

Hùng Kỳ Kỳ: Hay đấy Hách Học Tịch, tôi giơ hai tay tán thành!

Tề Niên: Vậy quyết định thứ Bảy hay ngày nào?

Tề Niên: Thứ Bảy đi, chủ nhật là Trung thu, chắc nhiều người không ở nhà.

Giáo viên chủ nhiệm - cô Diêu: Nếu mọi người đã muốn tụ tập, vậy lần này cô sẽ trả tiền cho các em.

Lục Nhất: Đù má má má má má má má má má má! Chị Diêu là thần của em! !

Hách Học Tịch: Nào, chúng ta cùng nói, cảm ơn chị Diêu!

Hùng Kỳ Kỳ: Cảm ơn chị Diêu!

Lục Nhất: Chị Diêu hào phóng!

Sau đó là một loạt tin nhắn phụ họa.

Tin nhắn trong nhóm như nổ tung, vang lên liên hồi, ồn ào làm Giang Tự đau đầu.

Giáo viên chủ nhiệm - cô Diêu: Được rồi, vậy các em tự chọn đi, chọn xong báo cho cô.

Lục Nhất: Được được, ai muốn đi? Nào, điểm danh, không thì khó đặt chỗ.

Điểm danh xong, ngoài mười mấy người không đi được, những người khác đều đăng ký, chỉ còn Giang Tự và Tạ Hoài.

Lục Nhất: @Tạ Hoài @Giang Tự, hai cậu đi không?

Tạ Hoài: Đi chứ.

Giang Tự đang định chờ Tạ Hoài thức dậy rồi hỏi, thấy tin nhắn của Tạ Hoài thì lập tức trả lời theo.

Giang Tự: Đi.

Lục Nhất: OK.

Gửi xong tin nhắn đó, Giang Tự tắt điện thoại đặt sang một bên, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Bước tới cửa phòng ngủ của mình, anh uốn ngón trỏ, vừa định giơ tay gõ cửa thì Tạ Hoài mở ra từ bên trong, hai người nhìn nhau.

Cổ áo Tạ Hoài mở rộng, tóc còn hơi rối, đối diện với ánh mắt của Giang Tự, theo phản xạ lùi nửa bước mới đứng vững.

Giang Tự nhìn Tạ Hoài không ngủ ngon, khẽ hỏi: "Sao dậy rồi?"

"Nhóm chat cứ kêu mãi, bị đánh thức," Tạ Hoài lười biếng ngáp, nước mắt cũng chảy ra, trông hơi đáng thương, cậu quay đầu nhìn giường của Giang Tự, hơi ngạc nhiên, khi quay lại thì cười hỏi, "Cậu bế tôi lên giường à?"

Giang Tự không có cảm xúc gì nhìn Tạ Hoài, Tạ Hoài cũng cảm thấy mình hơi đần, không phải Giang Tự bế thì chẳng lẽ mình mộng du chạy lên giường người ta sao?

"Cậu bế thế nào?" Tạ Hoài nhìn Giang Tự hỏi, "Không phải là kiểu công chúa đấy chứ?"

Giang Tự: "Ừ."

"Cậu còn ừ? !" Tạ Hoài xấu hổ quay đầu đập trán vào cửa phòng mấy cái, vừa tức vừa ngại, "Đây là lần đầu tiên tôi bị người ta bế kiểu công chúa đó!"

Giang Tự nhướng mày, đây là "Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng"?

"Nhưng vẫn phải cảm ơn." Tạ Hoài đập cửa xong thì trở về biểu cảm bình thường, giọng điệu vẫn mang chút trẻ con, quay đầu nhìn người kia dữ dằn bảo, "Nhưng cậu không được nói với người khác cậu đã bế tôi kiểu công chúa, không thì mặt mũi đẹp trai của tôi để đâu?"

Giang Tự chỉ thấy Tạ Hoài rất đáng yêu.

Anh nhướng mày nhẹ, giọng điệu thả lỏng như đang dỗ dành trẻ con: "Ừ, không nói."

"Cậu thề đi."

"Tôi thề."

Tạ Hoài gật đầu tỏ vẻ hài lòng, cuối cùng tin lời Giang Tự.

Hai người vừa ra đến phòng khách, còn chưa ngồi ấm chỗ thì Tạ Hoài đã nhận được điện thoại của Triệu Lỵ, bảo Tạ Hoài đi dự tiệc với bọn họ.

Tạ Hoài đồng ý, chào Giang Tự rồi đi trước.

Giang Tự đứng trước cửa chính nhìn Tạ Hoài vào thang máy, cửa thang máy dần khép lại, đến khi không thấy bóng dáng quen thuộc nữa anh mới đóng cửa.

Phòng khách lại chìm vào yên tĩnh, Giang Tự đứng tại chỗ một lúc, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng có lẽ tâm trạng anh đang tốt.

Qua một lúc, anh nhìn ban công, nhấc chân đi về phía đó.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại dưới lầu.

Khi bước ra khỏi thang máy, Tạ Hoài mới nhớ ra một chuyện, Giang Tự đã nói với cậu bản đồ chỉ đường đó là để dắt chó đi dạo, vậy con chó đâu rồi? Con chó đi đâu rồi?

Cậu có thấy con chó nào trong nhà Giang Tự đâu.

"Đệt." Lúc này Tạ Hoài mới nhận ra.

Hóa ra cậu bị Giang Tự lừa một vố, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Tạ Hoài âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Nhưng chẳng lẽ chỉ để đưa cậu đến dưới nhà thôi sao? Không thể nào...

Không hiểu nổi lý do, Tạ Hoài cũng lười suy nghĩ tiếp, lúc này tâm trạng cậu hơi lộn xộn, không rõ cảm giác ra sao, chỉ biết rất kích động.

Đợi đến khi thấy Tạ Hoài vào tòa nhà khác, Giang Tự mới quay người vào nhà.

-

Khó khăn lắm mới chịu đựng đến thứ Sáu, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, vừa hay tối nay lại có tiệc Trung thu, mọi người rất phấn khích.

Trong lớp học ồn ào, xen lẫn tiếng ve kêu ngoài cửa sổ và tiếng ồn của điều hòa, Diêu Văn Tĩnh lắc đầu để mặc họ.

Giang Tự là lớp trưởng, Diêu Văn Tĩnh bảo Giang Tự sắp xếp vài nam sinh tan học đi mua chút đồ ăn vặt và đồ uống, Giang Tự gọi ba người, cộng thêm anh là bốn người.

Tạ Hoài thấy Giang Tự bị đám người nửa đẩy nửa kéo ra khỏi lớp, có lẽ biểu cảm của Giang Tự quá đỗi vô cảm, cậu không nhịn được cười khúc khích.

Giang Tự như có cảm giác, quay đầu nhìn vào lớp, đúng lúc chạm mắt với Tạ Hoài đang mỉm cười.

Tạ Hoài ngây ra, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập át cả tiếng ve kêu ồn ào.

Tiệc Trung thu của họ ngoài biểu diễn còn có ăn đồ ăn vặt và hạt dưa, Lục Nhất đẩy xe, như thể đồ miễn phí mà cố gắng nhét đầy, Giang Tự đứng bên lạnh mặt ngăn cản nhưng không đáng kể.

Anh đành quay sang khu vực kẹo lấy một gói kẹo mềm màu xanh trắng, hình cá heo.

Khi trở về, ai nấy cũng xách hai túi to.

Diêu Văn Tĩnh nhìn đống đồ lớn nhỏ họ xách, bất đắc dĩ.

Cô chỉ vào túi đồ rõ ràng là mua cho bản thân của Lục Nhất, toàn mì tôm và mì gà cay, cười tức giận: "Lại còn mua đồ riêng cho mình nữa?"

Nội quy trường rất nghiêm, không cho phép học sinh nội trú mang đồ ăn chế biến sẵn hoặc đồ ăn vặt vào trường.

Cho nên một số học sinh nhân dịp tổ chức sự kiện mang đồ riêng vào.

Bảo vệ cũng biết, nhưng vì tổ chức sự kiện nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Diêu Văn Tĩnh cũng không quản chuyện này.

Lục Nhất chắp tay, kéo giọng năn nỉ: "Chị Diêu tốt bụng nhất --"

Quả nhiên Diêu Văn Tĩnh nghe xong phất tay bảo cậu ta cút nhanh đi.

Lục Nhất vui vẻ xách túi lớn túi nhỏ đi: "Vâng ạ!"

Giang Tự đi tới bàn của Tạ Hoài, nhét một gói đồ cho Tạ Hoài, không đợi Tạ Hoài nói gì đã xách đồ rời đi.

Tạ Hoài: "?"

Cậu cúi xuống nhìn, là một gói kẹo mềm hình cá heo.

Cậu nhớ lại hồi cấp hai mình rất thích ăn món này, nhưng lên cấp ba hầu như không đi siêu thị lớn, mà loại kẹo này chỉ bán ở siêu thị lớn nên lâu rồi cậu chưa ăn.

Tạ Hoài bỗng dưng bật cười, mặc dù không biết đây có phải là trùng hợp không.

Cậu lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Tự.

Tạ Hoài: Cảm ơn cậu vì gói kẹo.

Ước chừng Giang Tự đang đặt đồ, một lúc sau mới trả lời Tạ Hoài.

Giang Tự: Không cần cảm ơn tôi.

Tạ Hoài: Vậy... cảm ơn kẹo?

Giang Tự: ... Cũng không cần.

Tạ Hoài ngậm cục kẹo Giang Tự mua cho mình, nhìn tin nhắn này cười phá lên, Lục Nhất vừa đặt đồ xong quay lại, nghe thấy liền thò đầu ra: "Anh Hoài, có chuyện gì mà cậu vui thế?"

Tạ Hoài xua tay, dựa vào lưng ghế cười đến mức suýt nghẹt thở: "Không có gì, không có gì."

Lục Nhất khó hiểu, nghĩ thầm chẳng có gì mà cười vui vậy?

Còn mấy tiếng nữa mới đến giờ, trong lớp có người chơi ma sói, có người xem phim, dù sao cũng nhàn rỗi, Tạ Hoài kéo Lục Nhất, Hách Học Tịch với vài người nữa chơi game.

Giang Tự ngồi bên cạnh làm bài, tiếng bút chạm vào giấy phát ra tiếng ma sát nhỏ hòa cùng âm thanh từ trò chơi bên cạnh, cũng không đến nỗi khó chịu.

"Giang Tự, chơi game không?" Tạ Hoài vắt chân chữ ngũ, vẻ mặt nhàn nhã dựa vào bàn, nghiêng người nhìn Giang Tự đang làm bài.

Giang Tự đã làm xong một mặt bài, lật sang trang: "Không biết chơi."

"Không biết chơi?" Tạ Hoài chặc lưỡi, nghĩ thầm tuổi trẻ mà không biết vui chơi gì cả.

"Hay là tôi dạy cậu?" Tạ Hoài hứng khởi, "Bao học bao biết, còn không thu phí."

Lục Nhất cũng nói theo: "Đúng đấy anh Tự, cậu xem cậu làm bài lâu rồi, chuyên gia nói, thư giãn hợp lý có lợi cho sức khỏe tinh thần."

"Cậu, dạy tôi?" Giang Tự ngừng tay, ngẩng lên, không chắc chắn hỏi Tạ Hoài.

"Ừ, nhanh lên, nhanh lên." Tạ Hoài thúc giục Giang Tự mau vào game, nhưng lại nghĩ đến người như Giang Tự thì điện thoại làm gì có game, huống chi người ta đã nói là không biết chơi, vậy là không có rồi.

Thế nên cậu rất hào phóng đưa điện thoại của mình cho Giang Tự.

"Cậu chơi điện thoại của tôi." Tạ Hoài nhét điện thoại vào tay Giang Tự.

"Anh Hoài, cậu chơi cái này đi."

Hách Học Tịch có hai cái điện thoại, đưa cho Tạ Hoài một cái.

Tạ Hoài không khách khí nhận lấy, giơ tay nói: "Cảm ơn."

"Bạn cùng bàn, cậu đăng nhập tài khoản của mình, tôi đăng ký giúp cậu." Tạ Hoài đặt điện thoại trước mặt Giang Tự.

Giang Tự mặt không cảm xúc nhập tài khoản và mật khẩu vào.

Giang Tự là newbie, Tạ Hoài vì dẫn anh nên đã chuyển sang khu Q.

Cậu và đám Lục Nhất thường không chơi khu Q nên thứ hạng khá thấp, thích hợp để dẫn người mới.

Kết quả Tạ Hoài phát hiện tài khoản của Giang Tự đã đăng ký từ lâu, thậm chí còn sớm hơn oldbie như cậu, lại còn ở khu một.

Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy chuyện này khá bình thường.

Sau khi vào game, tầm nhìn của cậu lập tức dừng lại ở góc trái trên, mắt đột nhiên nheo lại.

Cậu mở trang chủ của Giang Tự.

Số trận đấu: 5831

Anh hùng: 102

Trang phục: 415

Tạ Hoài thoát ra và mở chế độ xếp hạng, biểu tượng vàng ngay lập tức hiện ra trước mắt.

Thứ hạng: Vương Giả Vinh Diệu 52 sao

Tạ Hoài: "?"

Sau khi hoàn hồn, Tạ Hoài muốn chửi người: "..."

Lục Nhất và Hách Học cũng thấy, họ gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn lớp trưởng đứng đầu khối về thành tích, đại ca, cậu vừa nói không biết chơi mà? Vậy Vương Giả Vinh Diệu năm mươi hai sao ở đâu ra?!

Tạ Hoài quay đầu, cười nhưng không cười hỏi Giang Tự: "Không biết chơi?"

"Ừ, không biết," Giang Tự nhỏ giọng nói với Tạ Hoài, "nên cậu vẫn muốn dạy tôi chứ?"

Tạ Hoài: "..."

Tạ Hoài: "Dạy cái rắm."

Giang Tự nhìn Tạ Hoài, không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Lục Nhất há hốc miệng, nhìn Giang Tự với ánh mắt kinh ngạc.

Lạnh lùng đâu rồi?

Giang Tự! Cậu phá thiết lập của mình rồi!!!

-

Thời gian cũng gần hết, cả lớp tụ tập lại đi đến phòng âm nhạc, phòng âm nhạc lớn hơn phòng học một hai lần nên tiện lợi hơn nhiều.

Tìm chỗ ngồi xuống, Tạ Hoài lại lấy cục kẹo mềm hình cá heo trong túi áo ra bỏ vào miệng nhai.

Giang Tự bình tĩnh nhìn xuống, gương mặt Tạ Hoài dưới ánh đèn trắng hơi nhợt nhạt, còn có thể thấy lông tơ nhỏ, nhìn lên nữa --

Ánh mắt rất sáng, lông mi rất dài.

Diêu Văn Tĩnh đứng trên sân khấu nhắc nhở vài vấn đề xong cũng ngồi xuống bên cạnh.

"Không lãng phí thời gian nữa, bắt đầu biểu diễn từ tổ đầu tiên đi."

Tổ đầu tiên là tiết mục hát, cả tổ cùng hát, có bạn không biết hát, nhưng cái đám trẻ trâu này rất tự tin, hát to rõ, có cảm giác muốn nuốt chửng núi sông, thành công kéo các bạn hát đúng giai điệu bị lệch nhịp.

Cả lớp gần như cười suốt cả quá trình.

Tổ thứ hai có nhiều bạn nữ, các bạn nữ nhảy kiểu Hàn Quốc, vừa bùng nổ vừa đồng đều, giành được một tràng vỗ tay.

Tổ thứ ba biểu diễn một tiểu phẩm, Tạ Hoài cười đến suýt ngã khỏi ghế, là Giang Tự đỡ cậu.

Đỡ... eo của cậu.

Tạ Hoài chợt cảm thấy cả người nóng lên, rõ ràng đã bật điều hòa rồi mà.

Tiết mục cuối cùng là độc tấu piano của Giang Tự.

Người ngồi bên cạnh rời đi từ lúc nào không hay, cậu ngẩn ngơ.

Tạ Hoài ngẩng đầu, thấy Giang Tự đã ngồi trước cây đàn piano, ngón tay đặt trên phím đàn, đầu hơi cúi, ánh đèn trắng rơi trên người Giang Tự làm các đường nét tinh xảo trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng, giống hệt như lúc Tạ Hoài thấy Giang Tự ở nhà anh.

Cả lớp nín thở, vì không ai từng thấy một Giang Tự như vậy.

Giai điệu vang lên theo ngón tay của Giang Tự, Tạ Hoài gần như lập tức nhận ra đây là bản nhạc mà Giang Tự không giải thích tên với cậu.

Đến khi cả lớp vỗ tay, Tạ Hoài mới tỉnh táo lại và vỗ tay theo, nhưng tâm trí không ở đây.

Tạ Hoài cau mày, không biết tại sao cậu không muốn Giang Tự đàn bản nhạc này cho người khác.

Rõ ràng...

Rõ ràng họ chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Có bạn không nhịn được hỏi: "Lớp trưởng, bản nhạc này tên gì vậy?"

Giang Tự nghĩ đến hôm đó Tạ Hoài cũng hỏi tên bản nhạc này.

Tạ Hoài không hiểu ý, Giang Tự cũng không nói cho cậu.

Thực ra ban đầu anh không định đàn bản này, nhưng khi lên sân khấu lại thay đổi ý định.

Giang Tự nhìn về một góc dưới sân khấu, im lặng một lúc mới bình tĩnh nói tên bản nhạc do chính anh sáng tác.

"Je t'aime."

Tạ Hoài cố nén sự bực bội trong lòng, nhìn lại Giang Tự, nhận ra lúc này Giang Tự cũng đang nhìn cậu.

Chút bực bội trong lòng tiêu tan trong ánh nhìn đó.

Phòng âm nhạc im lặng một cách kỳ lạ.

Lúc này, Hùng Kỳ Kỳ đột nhiên phá vỡ sự im lặng: "Cmn, bản nhạc này tên là 'Anh yêu em'?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro