Chương 10: Nghi Vấn Hào Môn 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + beta: Điệp Vũ Hóa Phong Lâm

Bản dịch chỉ duy nhất có tại wattpad phuthuynhi2208, nếu đọc ở trang web khác thì đó chính là web lậu, chuyên ăn cắp truyện.

--------------------------------------------------------------

Thời điểm chạng vạng, hai vị thiếu gia họ Tần đã quay trở lại, vừa đúng lúc thời gian dùng bữa tối.

Ngồi ở chủ tọa là Tần phu nhân cùng với hai vị thiếu gia như cũ, nhưng ghế ngồi cho khách lại biến mất hai cái.

Tần Các khẽ nhíu mày, cả ngày hôm nay nếu không phải hắn ngồi ngốc trong phòng thì cũng là ngốc ở phòng khách. Hắn cũng không quá chú ý toàn bộ hướng đi của mấy người này, chỉ là nghĩ đến phần thưởng phụ của mình lại mất đi một chút thì cảm thấy không vui cho lắm.

Lúc này chỉ mới vào chiều tối của ngày thứ hai thôi vậy mà đã đào thải bốn người.

Tối hôm qua là Điền Điềm, giữa trưa hôm nay là vị đại thúc cùng phòng với cậu học sinh kia, vậy hiện tại lại là ai?

Cho dù đây là trò chơi sinh tồn, nhưng tốt xấu gì cũng là phó bản dành cho người mới, rất hiếm xảy ra chuyện mới hai ngày đã đào thải người, hơn nữa lại là nhiều người như vậy.

Tần Các cảm thấy, hắn nên cho mấy người chơi bọn họ một lời nhắc nhở. Miễn cho hắn trừ bỏ phần thưởng chỉ đạo ra thì phần thưởng phụ do người chơi qua ải hắn một chút cũng không lấy được.

" Hai người không xuất hiện là ai?" Tần Các hỏi, " Có ai đi cùng với bọn họ không?"

Những người chơi khác trầm mặc, thẳng cho đến khi một nam nhân cao, to, thân hình rắn chắc như gấu mở miệng nói: "Tôi đi cùng với Tiêu Tiêu, cô ấy thấy hoa hồng ở vườn hoa nở rộ rất đẹp, nói muốn đi xem, muốn tôi cùng cô ấy đi."

Tiêu Tiêu? Tần Các nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên nữ nhân cùng hắn nói chuyện, làm công việc 'đặc thù' kia không có ở đây.

Tất cả mọi người nhìn về phía nam nhân. Hùng Thạch lớn lên cao to, nhưng kỳ thật lá gan hắn rất nhỏ. Từ ngày đi vào phó bản trò chơi, đến giờ hắn vẫn chưa làm ra việc gì quá mạo hiểm. Chỉ có hôm nay Tiêu Tiêu tới cửa cầu, xem mặt mũi mỹ nữ đang khẩn cầu, Thạch Hùng mới đánh bạo đi.

Căn biệt thự cao cấp này được bao quanh bởi vườn hoa, còn có ánh sáng mặt trời, lại có người làm vườn ở đó. Sau khi thấy không có vấn đề gì, Thạch Hùng liền cùng cô ta đi.

Tần Các: "Sau đó thì?"

Hùng Thạch gãi gãi đầu: " Cô ấy muốn trộm hái mấy bông hoa, sợ chủ nhân nơi này không cho phép nên kêu tôi canh chừng người làm vườn để cô ấy hái. Lúc đó cô ấy liền đi về phía sau vườn, tôi đứng trước vườn để quan sát người làm vườn đang làm gì, sau đó liền quay về. Chờ đến khi tôi trở lại, cô ấy đã không còn ở đó nữa. Tôi cho rằng cô ấy đã quay về rồi."

Hùng Thạch nghĩ như vậy cũng bình thường, dù sao cũng là hái trộm, hái xong đương nhiên phải chạy liền, ở lại làm cái gì.

Kết quả lúc trở về, Hùng Thạch không nhìn thấy Tiêu Tiêu, đi kiếm một vòng cũng không tìm thấy, Hùng Thạch mới cảm thấy có gì không đúng. Ở thế giới ban đầu, Hùng Thạch bởi vì lớn lên cao lớn nên thường xuyên bị mấy nữ sinh sai sử, hắn biết những cô gái cảm thấy hắn không thú vị, chỉ là cảm thấy hắn 'dùng tốt' mà thôi. Nhưng cho dù như thế, bọn họ cũng không keo kiệt mà mỉm cười nói lời cảm ơn với hắn. Còn loại người dùng xong liền quẳng đi này . . . . . . Nói thật cũng không cần phải đi tìm.

Đúng là Hùng Thạch nhát gan, rất nhiều nơi hắn không dám tùy tiện đi, mà chỉ dám ở đại sảnh với lầu 3 đi một vòng, không kiếm thấy người cũng quay trở lại, ở đại sảnh nơi nhiều người ngốc đến bây giờ.

Tần Các nghe Hùng Thạch đem mọi chuyên nói qua một lần liền bất đắc dĩ thở dài, cũng không nói gì thêm. Nữ nhân mặc áo trắng thấy vậy trong lòng liền bất an, hỏi: "Không phải anh nói, chỉ cần nghe lời NPC liền có thể thông qua sao? Chỉ là hái hoa mà thôi, chắu phải điều kiện tử vong đâu."

"Hái hoa bình thường hẳn là không có việc gì." Tần Các nói, "Hẳn là lúc xảy ra chuyện gì đó lúc cô ấy hái hoa. Quy tắc trò chơi thật ra đa phần đều ẩn giấu chân tướng phía dưới, đặc biệt là loại thế giới yêu cầu giải mã này."

Dung Tranh: "Còn có loại thế giới không cần giải mã sao?"

Tần Các lập tức trả lời: "Có a, trước kia tôi đã từng trải qua một loại trò chơi truy sát. Cái phó bản kia hận không thể trực tiếp đem chân tướng bày ra trước mắt người chơi, căn bản là không cần phải suy đoán gì cả. Nhưng cái này không phải là chuyện nên cao hứng gì, giải đố càng ít, độ nguy hiểm càng cao, rất ít người có thể sống sót đến cuối cùng, so với thế giới giải mã bí mật còn khó hơn nhiều. Cái phó bản kia có quỷ giết người, qua mấy canh giờ liền tiến hành một lần đuổi giết, chạy trốn không đã là một chuyện rất vất vả."

Một phen lời nói này làm mấy người mới mặt trắng bệch, đặc biệt là Hùng Thạch, môi run cầm cập.

"Nhất định phải tham gia vào phó bản trò chơi sao?" Có người chơi hỏi.

Tần Các: "Vấn đề này tôi đã giải đáp qua, muốn vào phó bản hay không là do chính bản thân mấy người quyết định, không muốn đi thì có thể không đi. Chỉ là phương diện tinh thần chịu tội thôi. Muốn có nhiều tiền thì phải mạo hiểm, lại không phải là chết thật. Hệ thống sẽ không cưỡng bách mọi người đi vào."

Chẳng qua là, đối với người chơi như vậy, hệ thống cũng sẽ không để ý tới. Ngày thường gặp vấn đề gì muốn gọi hệ thống, tỷ lệ cao là sẽ bị làm lơ.

"Còn lại một người mất tích, là ai thế?" Tần Các hỏi.

Lần này không ai lên tiếng.

Dung Tranh nói: "Cô gái cùng phòng với Tiêu Tiêu không ở đây, sau khi ăn cơm trưa cũng chưa từng thấy cô ấy xuất hiện."

Tần Các liền bừng tỉnh, khó trách lại không ai lên tiếng. Người trong phó bản hai người một phòng đều là người mới, mọi người đều là người xa lạ với nhau, chỉ đối với bạn cùng phòng quen thuộc. Lúc này chỉ mới qua hai ngày, họ trên cơ bản cũng chưa nhớ kỹ toàn bộ gương mặt của tất cả mọi người.

Trong số mấy người chơi, tổng cộng cũng chỉ có bốn người chơi nữ. Gồm có mới vừa lên cao trung Điền Điềm, khí chất phong trần Tiêu Tiêu, còn có nữ nhân mặc đồ công sở màu trắng, cùng với một . . . . nữ sinh có gương mặt và cách trang điểm đều thiên hướng trung tính.

Vốn dĩ là một nữ sinh trong bốn người chơi nữ, cô bé hẳn là sẽ được chú ý mới đúng. Đáng tiếc cô bé lại là người trầm mặc, không thích nói chuyện, gương mặt cùng khí chất lại thiên hướng nam tính hóa, nam nhân đối với cô bé ấn tượng cũng không được mấy người.

Tiêu Tiêu ở cùng một phòng với cô bé không có tung tích, ngược lại lại khiến chuyện cô bé mất tích không được chú ý.

Nếu không phải Dung Tranh ở ngày đầu tiên lên xe buýt liền nhớ kỹ gương mặt cùng phòng ở của tất cả mọi người, chỉ sợ tất cả đều sẽ không biết có một người mất tích là ai.

Đến người mất tích là ai cũng không biết, Tần Các càng hi vọng sẽ từ miệng mấy người chơi mới biết thêm càng nhiều thông tin về cô bé. Cuối cùng chỉ đáng tiếc thở dài.

Khó trách lần này lại cướp được danh ngạch dẫn đường, xem ra là lần này không trích được bao nhiêu phần trăm.

"Từ từ, nếu vậy không phải chỉ còn lại mỗi một mình tôi thôi sao!" Người chơi nữ áo trắng suýt nữa phát ra tiếng thét chói tai.

Vì để tiện cho mấy cô gái ở gần bên nhau, lúc phân phòng đã để các nàng ở hai căn phòng trong góc, gần phòng Dung Tranh.

Mà hiện tại, chỉ còn có một mình cô.

"Trò chơi này chẳng lẽ đào thải người lại còn phân biệt giới tính sao?!"

Cô rốt cuộc cũng phát hiện chính mình bây giờ đang ở một cái tình thế rất nguy hiểm.

Dung Tranh nhìn về phía Tần Các, Tần Các vuốt cằm nói: "Khó mà nói được." Loại tình huống này không phải là chưa từng xảy ra. Lúc trước có một Boss, giả thuyết của hắn là từng bị nữ nhân lừa gạt, cho nên phá lệ thù hận nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân lớn lên nhìn đẹp.

"Tôi muốn đổi phòng, tôi không muốn ở một mình." Nữ nhân áo trắng, đặc biệt là thời điểm khi phòng Tiêu Tiêu đã không còn một ai.

Tần Các: "Cô muốn ở cùng với ai? Một phòng chỉ có hai cái giường đơn." Hơn nữa còn dư lại đều là nam, cho dù là học sinh cao trung, nhưng cũng là đang trong thời kì hỏa khí thịnh vượng, nơi này mọi người lại không quen biết nhau, ai biết nhân phẩm tốt xấu, tùy tiện ở chung với một nam nhân xa lạ, sẽ không sợ bị này nọ?

Tần Các vừa nói ra, nữ nhân áo trắng kia cũng vừa nghĩ đến điểm này. Cô ta nhìn xung quanh một vòng những người chơi còn dư lại, trừ bỏ nam sinh cao trung đã mất đi bạn cùng phòng, cũng chỉ có mỗi chỗ trống trong phòng Dung Tranh là đang một phòng một người.

"Cô muốn ở chung phòng cùng ai thì có thể thương lượng với người đó." Tần Các nói, "Bất quá, phát sinh chuyện gì, tôi không đẩm bảo."

"Tôi không thích." Mở miệng cự tuyệt đầu tiên chính là nam sinh kia, hắn liếc liếc mắt nhìn nữ nhân áo trắng một cái, "Tôi đối với bà cô không có hứng thú."

Nữ nhân mặc áo trắng, cũng chính là Bạch Vãn trợn tròn mắt: "Tiểu quỷ, nhóc nói ai là bà cô! Bà đây mới 27, còn chưa có kết hôn đâu." Chỉ là vì công việc bận rộn khiến làn da cô bị xấu đi, xuyên qua đây lại không có đồ trang điểm. Cô mới không phải là bà cô đâu!

"Nga, tôi 17."

Người mắc cười lại thêm hai.

Tần Các: "Vậy, nhóc . . . . ."

"Tôi tên Cao Trình." Nam sinh cao trung mở miệng nói, quay đầu hỏi Dung Tranh, "Tôi cảm thấy ở một mình cũng rất nguy hiểm, có thể ở cùng với anh không?"

"Tôi quyết định!" Bạch Vãn đi đến trước mặt Dung Tranh, "Phát sinh cái gì hay không cũng được, ít nhất anh lớn lên rất đẹp. Tôi muốn ở cùng phòng với anh."

Cao Trình quay đầu, nhướng mày nhìn về phía Bạch Vãn: "Bà cô à, chị cũng quá cơ khát rồi."

Bạch - bị nói cơ khát - Vãn tức giận đến mức bộ ngực phập phồng.

Tần Các vỗ vỗ bả vai Dung Tranh: "Không tồi nha, nam nhân cùng nữ nhân, cậu muốn chọn ai?"

Dung Tranh: Thật không dám giấu diếm, tôi chọn cái người mặc diễn phục bị trói trên lầu 4 kia cơ.

Cuối cùng, Dung Tranh cự tuyệt Cao Trình cùng Bạch Vãn, hắn ai cũng không chọn.

Cao Trình cùng Bạch Vãn cũng không nói gì, Bạch Vãn lại đổi thành muốn ở cùng một phòng với Tần Các. Nam nhân ở cùng phòng với Tần Các đồng ý nhường chỗ. Ban đầu, được phân ở chung với Tần Các làm hắn rất cao hứng, không chỉ có thể hỏi những vấn đề liên quan tới trò chơi mà còn muốn Tần Các nói bóng nói gió cho hắn biết sơ sơ nội dung phó bản.

Nhưng miệng Tần Các thật chặt, cự tuyệt nói cho hắn nên nam nhân cảm thấy ở cùng với Tần Các thật ra cũng không có ý nghĩa gì nhiều. Bây giờ Bạch Vãn cầu xin, tự nhiên cấp mặt mũi cho mỹ nữ, sau đó hắn liền ở chung phòng với Cao Trình.

Việc phân phòng cứ như vậy mà quyết định, kế tiếp chính là thời gian dùng bữa tối.

Tất cả mọi người đều ngồi xuống, chính là không biết như thế nào, đồ ăn lại chậm chạp không được bưng lên.

Thời gian chờ thật sự quá lâu, trước không nói bởi vì chuyện có hai người chơi mất tích, Tần Các cùng một đám người chơi thảo luận một hồi, lúc ngồi vào bàn ăn đã trôi qua hơn hai mươi phút, vẫn như cũ không có người hầu bưng cơm lên.

Trong lúc này, hai vị thiếu gia đều trước sau vội vàng rời đi, chỉ là lúc đi cũng chưa kịp nói gì.

Dung Tranh quay đầu nhìn về phía Tần phu nhân, quả nhiên thấy bà đang đen mặt.

Tần phu nhân đang muốn đứng dậy tới phòng bếp nhìn xem, liền thấy Lý quản gia sắc mặt không tốt đi tới, xin lỗi nói: "Xin lỗi, phu nhân, còn có chư vị khách nhân, hiện tại phòng bếp xảy ra chút vấn đề nhỏ, tạm thời không thể nấu cơm. Chúng tôi sẽ đưa điểm tâm và bánh mì ngọt đến phòng các vị sau, thành thật xin lỗi các vị."

"Không thể nấu cơm? Mấy người đây là đem phòng bếp làm nổ à?" Có người chơi hỏi.

Lý quản gia cũng không có trực tiếp đáp lời lại.

Nhớ tới hai người chơi mất tích kia, Dung Tranh hỏi: "Chúng tôi có ba người mất tích, xin hỏi ông có nhìn thấy bọn họ không?"

"Mất tích?" Lý quản gia giống như rất kinh ngạc, "Bọn họ không phải tự mình rời đi sao?"

Dung Tranh: "Không phải."

Lý quản gia: "Thực xin lỗi, quý khách. Tôi cũng không biết, bởi vì nhìn thấy chiếc chìa khóa phòng đã giao cho bọn họ được đưa trở về, tôi cho rằng bọn họ đã rời đi rồi nên mới xóa bớt vị trí của họ."

Dung Tranh: "Ông không biết. Vậy trong phòng bếp . . . . . đã xảy ra chuyện gì?"

Lý quản gia khẽ nhíu mày: "Tôi khuyên ngài vẫn không nên biết thì hơn."

Dung Tranh mỉm cười: "Chúng tôi một người bị treo cổ, ba người thì mất tích, đi vào nơi này chỉ mới có hai ngày. Trong phòng bếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông cho rằng chúng tôi không nên biết sao?"

"Uy . . . . . . Anh nói chuyện cẩn thận chút đi." Người chơi vóc dáng nhỏ bé ngồi cạnh Dung Tranh nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở. Hiện tại chưa biết điều kiện tử vong là cái gì, cùng NPC trực tiếp cứng đối cứng không có lợi.

Quả nhiên, sắc mặt Lý quản gia không vui. Ngược lại là Tần phu nhân đứng lên nói: "Bọn họ muốn xem thì cứ để họ xem, ta mệt rồi, muốn đi lên nghỉ ngơi."

Tần phu nhân đi rồi, chỉ còn lại Lý quản gia lưu lại bên bàn ăn, nhìn về phía mọi người: "Ai muốn đi nhà bếp nhìn xem thì có thể đi theo tôi. Bất quá, tôi muốn nhắc nhở một chút, đó không phải là chuyện gì đáng để xem."

Dung Tranh: "Có đáng giá để xem hay không, thì phải xem qua thì mới biết được." Nói xong liền đứng dậy đi theo.

Những người chơi khác do dự một hồi, cuối cùng vẫn nghĩ đến yêu cầu giải đố của phó bản, cho rằng nhìn một cái cũng chả mất miếng thịt nào, cho nên cũng liền đi theo.

Thực mau, họ liền hối hận.

Nói thật, đúng là vô cùng máu me và ghê tởm.

Không gian nhà bếp rất lớn, tuy rằng chỉ có một mình nữ đầu bếp làm ở chỗ này, nhưng nó lại rộng đến mức chứa được mười mấy người làm. Chẳng qua, bây giờ chả ai muốn bước chân vào đó.

Không chỉ vì bên trong quá hỗn độn, còn là bởi vì những thứ làm dơ bẩn nơi này, chính là thi thể của hầu gái.

Bị cắt nát ra thành từng khối, máu chảy đầy đất, văng lên đầy tường. Mùi máu gay mũi bốc lên nồng nặc, chứng minh hết thảy tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt đều lại sự thật.

Nữ đầu bếp đã sớm ngất ở cửa, Tần nhị thiếu hiện đang chiếu cố nàng. Tần tam thiếu dường như bị dọa cho choáng váng, chỉ đứng ngơ ngác ở cửa nhìn chằm chằm vào cái đầu bị đặt trên thớt của hầu gái phát ngốc.

Đại đa số người chơi khác chỉ liếc mắt một cái rồi nhìn sang chỗ khác, có người còn nôn ra tại chỗ.

Lý quản gia mặt không đổi sắc nói: "Tôi đã sớm nói qua, đây không phải chuyện gì đáng để xem."

Lúc này không có ai còn tâm tình đi chú ý Lý quản gia nói cái gì. Bạch Vãn bắt lấy cánh tay Tần Các, chịu đựng sợ hãi và ghê tởm, hỏi: "Không phải dùng rối gỗ thay thế hay sao?" Như thế nào lại giống thật như vậy?

Tần Các: "Người chơi không thật sự tử vong, không có thi thể, đương nhiên là phải dùng rối gỗ thay thế. NPC tất nhiên sẽ không giống như thế."

Người chơi ở thế giới song song không ít người cự tuyệt tiến vào phó bản, chính là bởi vì không muốn thừa nhận quá nhiều áp lực tinh thần trong phó bản.

Trong trường hợp này, người mới lần đầu tiên tới tất nhiên sẽ không chịu nổi, còn như hắn là bởi vì đã trải qua nhiều phó bản như vậy mới rốt cuộc mới quen được.

Chẳng qua . . . . . Tần Các đầy hứng thú nhìn về phía Dung Tranh đang quan sát thi thể.

Sẽ luôn có một cái ngoại lệ như vầy.

Hết chương 10.

--------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dung Tranh: Nói thật, thứ này tôi xem nhiều rồi.

Bạch Nhạc Thủy: Hy vọng hôm nay đừng quên đưa cơm cho tôi.

Có chút đói bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro