Chương 11: Nghi Vấn Hào Môn 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + beta: Điệp Vũ Hóa Phong Lâm

Bản dịch chỉ duy nhất có tại wattpad phuthuynhi2208, nếu đọc ở trang web khác thì đó chính là web lậu, chuyên ăn cắp truyện.

À sẵn tiện mình đổi nam phó thành người hầu nam nha

--------------------------------------------------------------

Tần nhị thiếu mang nữ đầu bếp ngất xỉu đến phòng nghỉ ở lầu hai nghỉ tạm. Tần tam thiếu tựa hồ như bị đả kích rất lớn, mơ mơ màng màng tự đi về phòng mình. Lý quản gia kêu ba người gồm người hầu nam, bảo vệ cùng người làm vườn vào thu dọn nhà bếp một chút, trời nóng như thế, cứ để như vậy thì sẽ không tốt xíu nào.

Nhưng người hầu nam sau khi nhìn thấy bên trong liền xoay người nôn ra, nói cái gì cũng không chịu đi vào. Ngoài cửa là bảo vệ từ công ty giới thiệu tới, nhìn thấy trường hợp như vậy cũng không nhịn được mà e ngại, cũng liền lắc đầu từ chối. Còn dư lại người làm vườn, tất nhiên cũng lắc đầu không chịu vào.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lý quản gia lại không chịu chậm trễ.

"Hiện trường phạm tội hay là vẫn đừng nên động vào, báo cảnh sát trước?" Dung Tranh hỏi.

Những lời này vừa nói ra, không chỉ có mấy người mới, ngay cả Tần Các cũng đều kinh ngạc một chút.

Nếu là ở thế giới ban đầu, cái này là lựa chọn chính xác không sai.

Nhưng đây chính là trong phó bản trò chơi a! Bản đồ chỉ lớn nhiêu đó, liền tính hiện tại đi ra ngoài cửa, cũng chỉ sợ là sẽ bị lạc trong sương mù, sau đó không cẩn thận bị rớt vào trong khe hở không gian. Không tồn tại bản đồ nào khác, cũng không có thêm NPC, lấy đâu ra cảnh sát tới đây.

Báo cảnh sát không có bất kì tác dụng gì.

Cho nên sẽ không có người đề nghị cái này, mọi người đều cảm thấy ngu ngốc.

Dung Tranh lại đi nói.

Làm mọi người ngoài ý muốn chính là, quản gia lại nghiêm túc đáp lời.

"Sáng sớm hôm nay lúc phát hiện có một vị khách bị treo cổ ở nơi đó, tôi đã kêu người đi báo nguy. Nhưng không biết là vì sao, sóng điện thoại bị trục trặc, không gọi ra ngoài được." Lý quản gia nói.

Dung Tranh: "À, sau đó thì sao."

"Hôm nay, nhị thiếu gia ra ngoài, thuận tiện xuống dưới chân núi báo nguy rồi." Lý quản gia nói, "Nơi này vị trí hẻo lánh, cách thị trấn khá xa. Hơn nữa dự báo thời tiết nói, đêm nay sẽ có mưa. Mưa to sâu trong núi sẽ rất khó hành động."

Dung Tranh: "Khi nào cảnh sát tới?"

"Bốn ngày sau." Lý quản gia nói.

Vừa đúng lúc trùng với thời gian sinh tồn của bọn họ.

"Hỏi cái này chả có ý nghĩa gì cả." Có người chơi nhắc nhở nói, ai mà không biết thời gian còn lại dư bao nhiêu. Anh ta cũng không có đè thấp giọng, mọi người đều nghe được rất rõ ràng.

Dung Tranh không để ý đến người nọ, tiếp tục hỏi: "Cho nên mấy ngày này, chúng tôi lại phải ở cùng một chỗ với hung thủ giết người sao?"

Những người chơi khác trầm mặc, mọi người đều nghĩ tới vấn đề này, rất không muốn thừa nhận hiện thực.

Chỉ khi nhìn đến cảnh tượng đủ chân thật, đủ máu me mới khiến con người ta cảm nhận được nguy cơ.

Nếu có thể, không ai nguyện ý chết một cách thê thảm như vậy.

Lý quản gia: "Nơi này chưa chắc có hung thủ giết người."

Dung Tranh nhướng mày: "Ở trong núi hoang còn có hung thủ giết người?" Không phải người trong biệt thự làm, còn có thể có người khác sao?

Lý quản gia trầm mặc.

Dung Tranh nói: "Tôi cũng không tính toán làm khó dễ ông làm gì, nhưng rốt cuộc vì an toàn của chúng tôi, tôi muốn hỏi ông một chút, vì sao lại khuyên bảo chúng tôi sau 8 giờ tối thì không được ra khỏi phòng? Hiện giờ đang là mùa hè, 8 giờ không tính là muộn."

Lý quản gia trầm mặc một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: "Buổi sáng hôm nay mọi người chắc đã gặp qua thiếu phu nhân."

Dung Tranh gật đầu, hắn đâu chỉ gặp qua, còn sờ soạng người ta, thầm nghĩ xúc cảm thật tốt.

"Tinh thần của đại thiếu phu nhân, có chút không bình thường." Lý quản gia lắc đầu thở dài nói, "Đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân là quen biết ở trường học, quan hệ rất tốt, thường xuyên qua lại với nhau. Bọn họ chính là bắt đầu yêu nhau sau đó, đáng tiếc phu nhân lại không đồng ý, bởi vì thiếu phu nhân, y . . . . . là nam nhân. Vì thế đại thiếu gia cùng phu nhân cãi nhau một trận, lúc không vui thì liền sẽ uống rượu là thói quen của đại thiếu gia."

Một bí mật to lớn đã được tiết lộ, trừ bỏ Dung Tranh đã đoán được, tất cả mọi người còn lại đều trợn tròn mắt. Ngay cả Tần Các cũng lắp bắp nói: "Kia kia kia là . . . . . nam?!"

Lý quản gia gật đầu: "Là nam. Ngày đại thiếu gia xảy ra chuyện, kỳ thật thiếu phu nhân cũng có mặt ngay tại chỗ đó, y tận mắt chứng kiến đại thiếu gia chết trước mặt mình, bởi vậy mới bị kích thích."

Dung Tranh: "Nhưng tôi nghe nói, đại thiếu gia là do từ hành lang trên lầu ngã xuống, đập vào góc bàn mà chết."

Lý quản gia: "Không sai. Thiếu phu nhân nghe được động tĩnh nên mới đi ra, vừa vặn nhìn thấy đại thiếu gia trút hơi thở cuối cùng."

Dung Tranh: "Mấy người đều tận mắt nhìn thấy sao?"

"Chỉ chậm hơn thiếu phu nhân một bước thôi." Lý quản gia lộ ra vẻ mặt thống khổ, "Nếu lúc ấy tôi không đi nghỉ sớm thì có lẽ đại thiếu gia sẽ không xảy ra chuyện rồi. Thiếu phu nhân cũng sẽ không vì vậy mà chịu kích thích. Đại thiếu gia mất chính là tầm 8 giờ tối trở về sau, từ ngày ấy, thiếu phu nhân không chỉ mỗi ngày điên điên khùng khùng, mặc nữ trang giả đào, còn luôn ra khỏi cửa lúc 8 giờ tối tìm đại thiếu gia mỗi đêm. Giống như tất cả ký ức đều dừng lại vào đem hôm đó. Chúng tôi ngăn không được thiếu phu nhân, nếu như mạnh mẽ khóa cửa lại, y sẽ dùng sức gõ cửa gào khóc. Mở cửa ra cho y ra ngoài đi tới đi lui ngược lại cũng tốt."

Bạch Vãn nhớ tới Điền Điềm nửa đêm ra ngoài đi WC không về: "Anh ta có thể ra tay đả thương người không? Bệnh tâm thần trước giờ đều không thể dùng lẽ thường để suy đoán, biết không chừng anh ta chính là cái loại giết người kia đâu."

"Sẽ không." Lý quản gia ngắt lời nói, "Bởi vì chuyện của đại thiếu gia, mỗi ngày sau 8 giờ tối đi vòng quanh nhà là thói quen của tôi, tôi thường gặp được thiếu phu nhân, ngài ấy sẽ không ra tay đả thương người. Chỉ là thường thường không nhận ra người."

Bạch Vãn bĩu môi, hiển nhiên đối với chuyện này vẫn giữ nguyên thái độ hoài nghi như cũ.

Dung Tranh trầm tư, sự thật chỉ đơn giản như vậy thôi? Ít nhất vào buổi tối hôm đó Điền Điềm mất tích, hắn có cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, âm thanh kia nghe không giống như là vị quả tẩu Tần gia điên khùng khắp nơi đi dạo loạn.

Lý quản gia đang nói dối.

Thanh Chước nửa đêm ra ngoài là do Tần gia chấp thuận cam chịu, nhưng lý do chân chính yêu cầu người chơi sau 8 giờ tối không được ra khỏi cửa, tuyệt đối không phải chỉ bởi vì vị quả tẩu bị điên chỉ biết cười hì hì và hát tuồng kia.

Hỏi lại cũng sẽ không hỏi ra bất kì kết quả gì, Dung Tranh liền chuyển hướng sang một đề tài khác, bọn họ cũng không sợ gì vị quả tẩu điên khùng kia, nhưng nếu là hung thủ giết người, sẽ rất kiêng kị. Vì an toàn, Dung Tranh đưa ra ý kiến, muốn cả đám đêm nay sẽ nghỉ ngơi tại đại sảnh.

Đề nghị của Dung Tranh lập tức được các người chơi đồng ý, nhìn thấy thảm trạng như vậy, ai cũng không muốn ở một mình, có người làm bạn đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Lý quản gia rất muốn cự tuyệt, lại nề hà các người chơi yêu cầu lại quá mãnh liệt, Dung Tranh chỉ nói có mấy câu ông ta liền không cách nào ngăn cản được, chỉ đành đáp ứng.

Nguyên bản ông ta cho rằng như vậy liền kết thúc rồi, ai ngờ Dung Tranh thế nhưng lại nói: "Nếu muốn cùng nhau nghỉ ngơi ở đại sảnh, không bằng mấy người cũng cùng nhau xuống đây đi. Cả Thanh Chước thiếu phu nhân nữa."

Lý quản gia: ". . . . . . Này phải cùng phu nhân trước tiên thương lượng qua một chút mới được."

Dung Tranh: "Ừm, được."

Ngực Lý quản gia bị đè nén, nghẹn nguyên cục khí. Ngay từ đầu Lý quản gia không tính toán đi hỏi Tần phu nhân, nhưng ông ta lại không dè chừng được cái da mặt dày hơn cái mặt đường của Dung Tranh, hắn không tới một hồi lại đi lên hỏi vài câu, hỏi đến mức Lý quản gia thấy phiền, liền thật sự đi lên dò hỏi ý kiến của Tần phu nhân.

Tần phu nhân là một người thực dễ nói chuyện, bà không đồng ý trực tiếp, chỉ nói là nếu có người nguyện ý cùng khách nhân tập trung ở tại đại sảnh thì cứ đi, bà không ngăn cản, chỉ là bà sẽ không xuống dưới, ngủ ở dưới đó không quen.

Hơn nữa Tần phu nhân tin tưởng mình đã ở căn biệt thự này nhiều năm như vậy, trước giờ chưa hề xảy ra chuyện gì, cho dù hiện tại có đi nữa, thảm án sẽ không tìm đến trên đầu bà. Còn Thanh Chước, Tần phu nhân trực tiếp đồng ý đưa y đến đại sảnh nghỉ tạm.

Đứa con trai cả của bà trước giờ luôn ở phòng cách vách bà, đối với Thanh Chước, Tần phu nhân như cũ vẫn có điểm không hài lòng.

Lại e ngại người là ở nhà bà phát điên, cha mẹ Thanh Chước cho rằng hết thảy đều là do Tần gia tạo thành, nói cái gì cũng không chịu đưa Thanh Chước về, Tần phu nhân đành phải tiếp nhận.

Nhiều thêm một cái miệng mà thôi, Tần gia dư sức nuôi nổi.

"Nhưng mà, nếu thiếu phu nhân nháo lên. . ." Lý quản gia thực do dự.

Tần phu nhân: "Vậy cho y uống nước, để y ngủ đi."

Lý quản gia: "Vâng."

//Cách vách//

Bạch Nhạc Thủy đang cùng 1069 thảo luận: "Tiểu Cửu à, cái câu chuyện tình yêu này chẳng đẹp xíu nào. Toàn là bi kịch không."

1069: "Phải không?"

Bạch Nhạc Thủy: "Xem đi, nữ 9 thích nam 1, nhưng hắn ta lại không thích nữ 9, đối với các loại mị nhãn của nàng làm như không thấy, còn đưa tín vật nàng đưa cho hắn tùy tiện ném cho nam 2.

Kết quả nam 2 lại đối với nữ 9 triển khai tình cảm, nhiệt liệt theo đuổi nàng. Nữ 9 chết tâm, đang định đáp ứng nam 2 thì sau đó nam 3 lại tới quấy rối. Vòng tới vòng lui, nữ 9 đối với nam 3 nói rõ tâm ý của chính mình, muốn theo đuổi nam 9 nhưng chưa nói rõ tình yêu của mình, liền nghe đến tin nam 1 phải xuất ngoại.

Nữ 9 còn đang do dự không biết có nên gả cho nam 2 không, nam 2 liền xảy ra sự cố qua đời. Cuối cùng chỉ còn lại nam 3. Theo lí mà nói, nữ 9 cùng nam 3 ở bên nhau cũng khá tốt, nhưng nữ 9 lại tình nguyện cô đơn suốt quảng đời còn lại cũng không cùng nam 3 ở bên nhau."

1069: "Ký chủ?"

Bạch Nhạc Thủy: "Ân?"

1069: "Có cảm giác có phải rất giống thiết lập nhân vật của ngài hay không?"

Bạch Nhạc Thủy: . . . . . . . .

Á?!

Hết chương 11.

--------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Bạch Nhạc Thủy: Cho nên quyển sách này . . . . .

1069: Hẳn là đạo cụ được cấp cho người chơi để nhắc nhở, dù sao cũng là phó bản tay mới.

Bạch Nhạc Thủy: Nếu tao xé nó thì sao? Xem như là cản trở người chơi qua cửa rồi đi.

1069: . . . . . Đại khái tính?

Editor có điều muốn nói: Tui bão cho mấy thím 3 chương này rồi tui lại lặn tiếp đây. :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro