Chương 47: Thổi bong bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngữ khí khi nói chuyện của Thẩm Túc rất chậm, nhưng cố tính lại mang vẻ khiêu khích.

Tô Mẫn cũng lần đầu tiên ý thức được tư thế này của mình không ổn, hơn nữa vừa mới trải qua việc lúc nãy, cậu liền cảm thấy khó thở, liền ngồi dậy vặn trụ tay hắn.

Thẩm Túc không hề phản kháng một chút nào.

Tô Mẫn không cảm thấy không đúng chỗ nào, cậu xuống khỏi người hắn, xích ra phía xa, nói: "Nói chuyện đàng hoàng."

Thẩm Túc đáp: "Nói chuyện đàng hoàng."

Tuy Tô Mẫn cảm thấy hắn trả lời cho có lệ, nhưng dù sao thế cũng là tốt rồi, hơn nữa hành động gãi ngứa này thật sự kích thích đến cậu.

Cậu hỏi thử: "Anh biết việc xảy ra trên sân thượng hôm nay không ?"

Cậu không thể tưởng tượng nổi thi thể người đàn ông đầu trọc lại xuất hiện trong bể cá, hơn nữa cho đến giờ cậu không biết con quỷ bị chặt đầu là ai.

Thậm chí Tô Mẫn còn cảm thấy cái đầu mất tích của con quỷ kia có thể xuất hiện bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu trong khách sạn này.

Thẩm Túc xích lại gần cậu: "Biết."

Tô Mẫn không quản hành động của hắn, cậu đột nhiên nhớ đến một việc khác, bèn hỏi: "Vì sao thi thể lại thổi bong bóng với tôi ?"

Cậu đã sớm thấy việc này kỳ lạ.

Lúc đầu thổi một cái thì có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng mà sau khi bọn họ nói xong, nó thổi liền một chuỗi bong bóng thì rất kỳ dị.

Trong phòng rất lâu không có âm thanh gì.

Ngay lúc Tô Mẫn cho rằng Thẩm Túc có thể đã rời đi, không nghĩ tới cậu lại nghe thấy giọng hắn: "Không biết."

Tô Mẫn kinh ngạc, vậy mà còn có thứ Thẩm Túc không biết.

Lúc trước cậu còn đoán Thẩm Túc là người của rạp chiếu phim, cho nên mới có thể biết rất nhiều về cốt truyện, bởi vì hắn có thể xem trước.

Nhưng tiếp xúc nhiều thì biết tính cách hắn tựa hồ không phải như vậy.

Tô Mẫn đang suy tư thì mặt bị xoay qua, Thẩm Túc hỏi: "Thổi bong bóng rất đẹp sao, có gì đáng để nhớ kỹ?"

Vốn dĩ Tô Mẫn đang định phủ nhận, nhưng không biết nghĩ việc gì, lại chuyển miệng: "Đương nhiên đẹp, thi thể biết thổi bong bóng rất đáng yêu, anh làm gì làm được vậy."

Con người thổi bong bóng đã kỳ quái rồi, thi thể lại càng kỳ quái hơn.

Thẩm Túc hừ lạnh một tiếng, buông tay ra.

Tô Mẫn cho rằng mình đả kích hắn rồi, không ngờ ngay sau đó trước mặt cậu lại xuất hiện một cái bong bóng.

Chỉ là không chờ cho cậu thấy rõ ràng, cái bong bóng đó đã vỡ.

Tô Mẫn nhạy bén nhận ra biến hóa trên người Thẩm Túc, độ ấm trên người hắn nhanh chóng hạ thấp không ít, cậu hỏi: "Sao anh lại thổi bong bóng ?"

Thời buổi này quỷ đã bắt đầu đa tài đa nghệ thế sao?

Thẩm Túc không trả lời cậu, nhưng lại thổi liên tiếp mấy cái bong bóng, không biết hắn làm sao thổi ra được đám bong bóng bảy màu thế này nữa.

Tô Mẫn theo bản năng nghĩ đến bong bóng Mary Sue.

Cậu chớp mắt, nhìn xung quanh Thẩm Túc đã bị bong bóng chen đầy, rốt cuộc không nhịn được mà cong khóe môi, "Đừng thổi nữa."

Thẩm Túc hỏi: "Đẹp không?"

Tô Mẫn nói: "Đẹp."

Thẩm Túc lại hỏi: "Đẹp nhất?"

Tô Mẫn không ngờ lòng dạ hắn lại hẹp hòi như vậy, bất đắc dĩ nói: "Anh đẹp nhất, bong bóng anh thổi ra cũng đẹp nhất."

Không biết hắn có phải là mỹ nhân ngư đầu thai không nữa, thi thể tốt xấu gì cũng thổi bong bóng dưới nước, vị này ngược lại, thổi luôn trong không khí.

Thẩm Túc xoay người ngăn cậu lại, giọng nói khàn khàn: "Ngươi nói chuyện dễ nghe quá."

Tô Mẫn cảnh giác mà nhìn chằm chằm hắn, việc hắn làm lúc trước cậu vẫn còn nhớ rõ rành mạch, "Anh đừng có động tay động chân, buông ra."

Thẩm Túc hỏi: "Không được sao?"

Phiếm tai Tô Mẫn ửng đỏ, nói: "Không."

Thẩm Túc nhìn chằm chằm cậu vài giây, cuối cùng nằm sang một bên, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi thích tư thế này."

Hắn có ẩn ý.

Tô Mẫn bị cái tên không biết xấu hổ này chọc giận đến mức bật cười.

Không chờ cậu làm gì, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Lực chú ý của Tô Mẫn nháy mắt bị dời đi, cậu quay đầu nhìn Thẩm Túc, "Có người đến, anh nhân lúc còn sớm mà rời khỏi đây đi."

Thẩm Túc ghé sát vào nói: "Bộ dạng này của ngươi cứ như chúng ta đang yêu đương vụng trộm vậy."

Tô Mẫn: "......"

Cậu nghiến răng nghiến lợi, đi mở cửa.

Tiếng gõ cửa vang lên vài lần, Tô Mẫn đi được một nửa, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thích hợp nên liền dừng lại.

Nhưng ngẫm lại, bây giờ là ban ngày, hẳn quỷ sẽ không xuất hiện, trừ tên Thẩm Túc không rõ lai lịch kia.

Thẩm Túc đột nhiên nói: "Ngươi muốn đi mở cửa?"

Tô Mẫn đã đi tới cạnh cửa, nói: "Tôi xem thử là ai."

Cậu vừa lên tiếng hỏi, bên ngoài rất nhanh đã vang lên giọng nói của Lý Trì Ngư: "Là tôi đây, tôi tìm cậu có chút việc."

Tô Mẫn đột nhiên vừa nghe đã muốn mở cửa phòng, nhưng phản xạ thân thể cậu lại muốn ngừng lại, ngay sau đó Thẩm Túc liền xuất hiện bên cạnh cậu.

Bên ngoài Lý Trì Ngư còn đang nói chuyện: "Tô Mẫn, sao cậu không mở cửa ?Tôi chờ đến sốt ruột rồi nè, mau để tôi vào đi."

Tô Mẫn mím môi, không mở cửa.

Cậu nhíu mày hỏi: "Có phải không phải người không ?"

Thẩm Túc không nói chuyện, nhưng ý hắn không sai biệt lắm, bàn tay lạnh lẽo chặn tay cậu lại, ngăn không cho cậu mở cửa.

Tô Mẫn nghĩ một hồi, mở wechat hỏi một câu: "@ Lý Trì Ngư, giờ cậu đang ở trong phòng à ?"

Hình như Lý Trì Ngư đang chơi điện thoại, rất nhanh đã hồi âm: "Đúng vậy, tôi đang ở trên giường đây. Sao vậy ?Muốn tìm tôi có việc gì à ?"

Tô Mẫn trả lời: "Không có gì."

Cậu đã có được đáp án, Lý Trì Ngư thật sự đang ở trong phòng, mà bên ngoài là một thứ gì đó giả mạo y.

Việc nó là người hay quỷ đã không cần suy nghĩ nữa.

Lý Trì Ngư giả nói: "Tô Mẫn, cậu còn ở đây không ?Sao lại đóng kín cửa như vậy, cậu không định ăn cơm chiều à ?Cùng nhau xuống đi."

Tô Mẫn nghĩ thầm ăn cơm chiều cái con khỉ, nếu cậu mở cửa, sau khi thứ đó tiến vào thì cậu mới chính là cơm chiều.

Đến lúc đó, không phải cậu ăn cơm chiều nữa mà là thứ khác ăn.

Tô Mẫn rút tay ra khỏi tay Thẩm Túc, hiếu kỳ hỏi: "Anh có thể xuất hiện vào ban ngày à ?"

Thẩm Túc đẩy cậu lên cửa, lặp lại câu nói cũ trước kia: "Chỉ cần người muốn thì ta sẽ xuất hiện."

Tô Mẫn: "......"

Một chút cũng không muốn.

Cửa khách sạn rất lạnh nhưng không thắng nổi lạnh lẽo đến từ tay Thẩm Túc, hai loại này mang lại cảm thụ hoàn toàn khác nhau.

Tô Mẫn đẩy Thẩm Túc ra, cậu rời khỏi cửa, thấp giọng hỏi: "Anh có biết ngoài cửa là thứ gì không ?"

Thẩm Túc nói: "Không phải thứ gì tốt."

Trong khi bọn họ nói chuyện, "Lý Trì Ngư" bên ngoài vẫn liến thoắng không ngừng, hơn nữa tốc độ nói càng lúc càng nhanh, rất có cảm giác thẹn quá hóa giận.

Tô Mẫn hơi lo lắng thứ kia có thể phá cửa chạy vào hay không.

Nhưng nghĩ lại Thẩm Túc còn ở đây, phỏng chừng sẽ không có con quỷ nào vượt qua được hắn.

Tô Mẫn từ trước đến nay đã trải qua ba bộ phim kinh dị, hai bộ trước dường như Thẩm Túc đều làm cho bọn quỷ cảm thấy sợ hãi, cái này cậu chỉ suy đoán, không có cách nào khẳng định.

Ngay cả thân phận của Thẩm Túc là gì, hắn cũng không nói.

Tô Mẫn không thèm để ý Lý Trì Ngư giả đang tức muốn hộc máu bên ngoài, thời điểm cậu chuẩn bị trở về giường nằm, tiếng gõ cửa lẫn tiếng nói chuyện đều ngừng lại.

Động tác cậu khựng lại, lát sau vừa về giường vừa cẩn thận lắng nghe, đúng thật là không có âm thanh, mọi thứ lại an tĩnh như lúc đầu.

Tô Mẫn cảm thấy thứ bên ngoài có lẽ là đang ôm cây đợi thỏ.

Hành lang im ắng, tiếng gõ cửa cũng đã biến mất.

Giấy dán tường trắng đen giao nhau tràn ngập hành lang, cho dù là ban ngày, toàn bộ hành lang nhìn qua vẫn có chút tối tăm.

Mỗi gian phòng đều được đóng chặt cửa.

Tiếng gõ cửa sau đó lại vang lên, tiếng nói chuyện cùng tiếng mở cửa đồng thời xuất hiện, theo sát đó tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, cánh cửa phòng mở ra phân nữa nhưng chủ nhân căn phòng lại không thấy đâu.

***

Thời điểm bị Tô Mẫn hỏi chuyện, vẻ mặt của Lý Trì Ngư hiện vẻ kinh ngạc, hỏi trên wechat: "Tôi ở trong phòng đến phát chán rồi, hay là đi ăn cơm chiều thôi ?"

Kỳ thật y muốn qua chỗ Nhạc Lăng, nhưng lại sợ lưu lại cho người ta ấn tượng không tốt, nên cũng chỉ dám đợi trong phòng.

Nhóm wechat đã lâu không ai nói chuyện, Lý Trì Ngư cũng không cảm thấy xấu hổ.

Nửa ngày sau cũng chỉ có Tưởng Đào Chi đột nhiên nhắn đến: "Ăn bây giờ hả ?Cũng đúng, ăn muộn chưa chắc đã còn đồ ngon, ăn sớm một chút cũng tốt."

Lý Trì Ngư xem nhẹ những lời này, hỏi: "@Tô Mẫn sao cậu lại hỏi tôi đang ở đâu? Tôi vẫn luôn ở trong phòng."

Tô Mẫn không trả lời y, Lý Trì Ngư hoài nghi có phải cậu đang làm thứ gì mờ ám không.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến nổi thế giới quan của Lý Trì Ngư đều đã bị thay đổi, hoàn toàn điên đảo.

Thời điểm y bị bàn tay trong bình hoa bắt lấy thật đáng sợ, may mắn là Nhạc Lăng đã kéo y ra.

Nghĩ đến đây, Lý Trì Ngư liền cảm thấy nữ thần của mình thật lợi hại.

Y trở mình ngồi dậy, dựa vào giường bắt đầu tìm kiếm một ít kỹ xảo nhỏ để theo đuổi phụ nữ, xem đến mê say.

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Lý Trì Ngư lấy lại tinh thần, đi tới cửa hỏi: "Ai đấy?"

Là tiếng của Nhạc Lăng: "Là tôi."

Lý Trì Ngư vui mừng, vội vàng mở cửa, lại phát hiện trước cửa phòng mình không có một bóng người, chỉ có dãy hành lang trống rỗng.

Y hơi buồn bực, đưa mắt nhìn một hồi, phát hiện thật sự không có ai.

Lý Trì Ngư cảm thấy mình bị lừa gạt, có chút buồn bực, gửi tin nhắn cho Nhạc Lăng: "Anh mở cửa rồi sao em lại về phòng ?"

Nhạc Lăng: "Tôi vẫn luôn ở trong phòng."

Lúc đầu Lý Trì Ngư không hiểu, vài giây sau đột nhiên phản ứng lại, hỏi: "Vừa nãy em không gõ cửa phòng anh sao ?"

Nhạc Lăng: "Có người gõ cửa phòng anh?"

Lý Trì Ngư còn chưa kịp nghĩ ra nên nhắn câu gì tiếp theo thì cánh cửa phòng đối diện liền mở ra, Nhạc Lăng đang cầm di động đứng ở cửa.

Y vốn dĩ muốn đi đến, nhưng việc này quá quỷ dị nên y không nhúc nhích.

Nhạc Lăng đi đến cạnh cửa phòng y, hỏi: "Sao lại thế này?"

Lý Trì Ngư hoảng sợ nói: "Rõ ràng anh nghe thấy tiếng gõ cửa, hơn nữa còn có giọng của em, nhưng khi mở cửa ra thì không có ai cả, anh hỏi em, kết quả em lại nói với anh em chưa từng ra khỏi phòng."

Vốn đang rất bình thường, bây giờ lại trở nên quá quỷ dị.

Nhạc Lăng nói em ấy vẫn luôn ở trong phòng, vậy thì người gõ cửa phòng y là ai, có người đang đùa dai trong khách sạn sao?

Lý Trì Ngư không quá tin vào sự tồn tại của trò đùa dai.

Nhạc Lăng đứng ở cạnh cửa, nhìn phía trước phía sau hành lang một lần, nhíu mày nói: "Đừng ra đây."

Lý Trì Ngư đương nhiên là nghe lời.

Y chưa từ bỏ ý định mà đóng cửa lại lần nữa, sau đó lại mở ra, nhìn thấy hình ảnh vẫn như vừa nãy.

Nhạc Lăng lặp lại: "Đừng ra đây."

Bản thân Lý Trì Ngư cũng không dám ra, "Lúc nãy em thật sự vẫn luôn ở trong phòng sao? Vẫn chưa từng ra khỏi cửa ?"

Nhạc Lăng nhíu mày nói: "Chưa từng."

Lý Trì Ngư đang muốn nói gì đó, thông báo tin nhắn của wechat đột nhiên vang lên, là Tô Mẫn vừa mới gửi tin nhắn đến: "Có người gõ cửa thì đừng mở cửa."

Y vội vàng trả lời: "Tôi vừa mới mở cửa, bên ngoài không có ai."

Tô Mẫn: "Cậu đi ra ngoài?"

Lý Trì Ngư: "Không có, tôi đứng ngay cửa phòng, không dám đi ra ngoài."

Y sợ mình vừa xuất hiện ở hành lang là sẽ bị bắt đi ngay, bởi vì thứ kia khi gõ cửa còn biết nói chuyện, vừa nhìn đã biết chỉ số thông minh cao.

Y kể lại việc mình mới trải qua lại một lần, "......Sao lại thế này? Sẽ không phải thật sự có quỷ gõ cửa chứ?"

Lý Trì Ngư sẽ không hoài nghi lỗ tai của mình, bởi vì y nghe được rất rõ ràng, câu trả lời của thứ kia cũng nhớ rõ.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng Tô Mẫn đã bị mở ra.

Tô Mẫn trực tiếp hỏi: " Cậu xác định vừa nãy không có người gõ cửa? Không nhìn lầm?"

Lý Trì Ngư gật đầu nói: "Không nhìn lầm."

Tô Mẫn có chỗ không nghĩ ra, quỷ chính là quỷ, nếu còn giả mạo bọn họ gõ cửa hù dọa một lần rồi rời đi ngay thì khả năng không cao.

Trừ phi còn có vấn đề khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro