Chương 6: Cùng chung chăn gối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Cố Bạc Tình vẫn khẽ cắn môi đi tới.

Bạc đãi ai chứ không thể bạc đãi chính mình, tổng tài bá đạo cũng vì miếng bánh mà từ bỏ tôn nghiêm.

Tuy hắn ngầm đồng ý, nhưng cô gái bán bánh vẫn không tin.

Cô nghi ngờ liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của Cố Bạc Tình, rồi quay sang nhìn Diệp Lãnh đang giằng co với mình: "Hai người thật sự là một đôi sao?"

Diệp Lãnh "Xì" một tiếng, duỗi tay muốn ôm cổ Cố Bạc Tình, nhưng hắn lại né tránh, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy cách tay hắn.

Hành động này đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Cố Bạc Tình lấy hết kiên nhẫn cả đời để không thoát khỏi bàn tay Diệp Lãnh, mà chỉ lạnh lùng nhìn cậu thiếu niên.

"Bọn anh không xứng đôi sao?" Diệp Lãnh hỏi cô gái.

Cô chần chừ mấy giây, nhớ tới lúc Cố Bạc Tình mới đến, cô cảm thấy hai người như một ở cực nam, một ở cực bắc, bầu không khí không hề hòa hợp.

Nhưng bây giờ bọn họ khoác tay đứng cạnh nhau, lại trông hòa hợp đến kì lạ.

Đồng tính luyến ái đã được tiếp thu rộng rãi ở thế giới này, cô sợ bọn họ thật sự là một đôi, nếu từ chối thẳng thừng sẽ khiến hai người tổn thương.

Hơn nữa...

Bọn họ đứng cạnh nhau trông rất đẹp mắt và quyến rũ.

"Không, xứng đôi lắm." Động tác làm bánh của cô chậm lại, vẫy vẫy tay: "Nhưng em cần hai người chứng minh cho em xem."

"Vẫn cần chứng minh?" Diệp Lãnh vui vẻ: "Bọn anh đặt ID đôi trên WeChat, đã đến nước này còn có thể giả sao?"

Cố Bạc Tình: ?

Hắn chậm rãi lôi điện thoại.

Không đợi hắn kiểm tra ID, Diệp Lãnh đã không chút xấu hổ, gằn từng chữ: "ID của anh là Diệp Lãnh mãi mãi yêu Bạc Tình, còn anh ấy là Bạc Tình mãi mãi yêu Diệp Lãnh, anh Tình là nickname anh đặt trên điện thoại... Như này vẫn không được sao?"*¹

Cố Bạc Tình: ...

Còn dám mặt dày nói ra những lời đấy.

Chưa gặp ai thể hiện tình yêu trắng trợn như vậy, mặt cô đỏ bừng.

Chắc chắn bọn họ là tình yêu đích thực!

Cô nắm chặt tay, quyết định tặng thêm miếng bánh cho hai người.

Nhưng Diệp Lãnh không có khả năng đọc tâm người khác, không biết cô nghĩ gì.

Cậu chờ hồi lâu vẫn chưa thấy cô trả lời, tưởng cô không tin.

Cậu "Xì" một tiếng: "Thật phiền phức."

Sau đó quay đầu, tiến sát mặt Cố Bạc Tình, định làm một việc trọng đại.

Đến lúc Cố Bạc Tình phản ứng lại, hắn chỉ kịp ngửa cổ ra sau.

Diệp Lãnh định hôn lên mặt Cố Bạc Tình, nghĩ rằng đều là đàn ông, làm vậy cũng không ai phải chịu thiệt, Cố Bạc Tình vừa ngửa cổ, cậu liền hôn lên yết hầu của hắn.

Cố Bạc Tình thấy có gì đó mềm mềm cọ lên yết hầu, sau đó cảm giác tê dại khó tả lan ra toàn thân.

Hắn giật mình đứng đơ tại chỗ, trong đầu vụt qua rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng chỉ còn lại một câu --

Tên nhóc tính cách như shit này, hóa ra môi lại rất mềm.

Động tác của Diệp Lãnh rất nhẹ, chỉ chạm môi một chút, ánh mắt Cố Bạc Tình hoảng hốt một giây, sau đó khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, hai người quay về không khí xa cách thường ngày, như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Bây giờ tin chưa?" Diệp Lãnh hỏi cô gái bán bánh.

Cô ngơ ngác gật đầu.

"Bánh kem bánh kem!" Diệp Lãnh không nhận ra hành động vừa rồi đã đánh sâu vào trái tim cô, mà chỉ lo được ăn bánh.

Mặt cô lâng lâng như rơi vào cõi mộng, đưa cho cậu ba chiếc bánh kem.

"Em tính sai rồi." Diệp Lãnh nói: "Mua một tặng một, anh có mỗi mười tệ."

"Em cho hai anh đấy." Cô nhìn sâu vào mắt Diệp Lãnh, sau đó quay sang nhìn Cố Bạc Tình.

Hắn rũ mi mắt, đặt một tay lên cổ, vẻ mặt mờ mịt.

Diệp Lãnh thấy cảnh này, trong lòng như có núi lửa phun trào, nhưng cô lại nghĩ, đây là dư vị để lại sau nụ hôn.

Hôn yết hầu cơ đấy... Mấy anh trai thời nay thật biết chơi.

Cô nghĩ như vậy.

Diệp Lãnh không biết tại sao cô lại ưu đãi thêm miếng bánh, nhưng cậu cũng không ngu từ chối đồ miễn phí.

Cậu cẩn thận cầm bánh, sợ bánh rơi xuống đất thì bữa tối của bọn họ cũng đi tong.

Nghĩ tới bữa tối không phải ăn mì gói, thay vào đó là bánh kem thơm ngào ngạt, cậu mừng đến nỗi nhìn Cố Bạc Tình cũng thấy vui mắt, thản nhiên gọi: "Đi thôi, anh Tình."

Cố Bạc Tình hoàn hồn, thầm nghĩ tên ngốc Diệp Lãnh thật sự không biết xấu hổ.

Cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm.

Nếu hôm nay hắn không nói chuyện rõ ràng với cậu, hắn không mang họ Cố.

Đêm đó, Cố tổng tỏa ra sát khí.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Lãnh, tỏ thái độ như đang hỏi tội, nói nhiều hơn bình thường: "Diệp Lãnh, cậu thiếu chứng cứ sao? Lấy ID WeChat để chứng minh, chỉ biết làm mấy điều điều thừa thãi."

Diệp Lãnh yêu kiều bắt chéo chân ngồi lướt Weibo.

Nghe được những lời này, cậu không chút hoang mang, liếc nhìn hắn một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bánh kem ngon không?"

Cố Bạc Tình: ...

Hắn vô cảm nhét miếng bánh to đùng vào miệng: "Ngon."

"Nếu lần sau có vụ này anh sẽ tới nữa không?" Diệp Lãnh hỏi.

Cố Bạc Tình chọc miếng bánh, nghiêm túc nói:

"Lần sau không cần hôn."

Nhìn miếng bánh kem trước mặt, Cố tổng cao quý vẫn ngầm đồng ý đóng giả người yêu.

Ba miếng bánh được trang trí thêm mấy nhân vật hoạt hình: bé bướm nhỏ, bé nhện nhỏ và bé ong nhỏ. Không biết nhân phẩm Diệp Lãnh thế nào, tất cả đều là côn trùng.

Diệp Lãnh ăn bé bướm, Cố Bạc Tình ăn bé ong, còn lại bé nhện chưa ai động vào.

Cả hai không để ý họa tiết trên bánh, chỉ quan tâm phân chia miếng bánh cuối cùng như nào.

Dù sao đều là đàn ông, sức ăn rất lớn, bữa tối chỉ nhấm nháp miếng bánh vào bụng thì hoàn toàn không đủ, bọn họ vẫn còn đói.

"Tôi là người phát hiện." Diệp Lãnh nói trước: "Cho nên miếng bánh này phải nhường tôi."

"Không có tôi cậu cũng không được ăn." Cố Bạc Tình nắm chặt tay đặt lên đầu gối, ai không biết còn tưởng hắn đang nói chuyện với ông trùm doanh nghiệp.

"Đúng, nên tôi đã cho anh một miếng bánh không phải sao?" Diệp Lãnh không hề yếu thế: "Giọng khách át giọng chủ là điều quân tử không nên làm."

"Tại sao Lãnh thiếu lại nói vậy?" Cố Bạc Tình cười xuề xòa: "Chúng ta cạnh tranh công bằng, đâu ra quân tử với tiểu nhân ở đây?"

"Tôi đã phải bán sắc!" Diệp Lãnh không ngờ bản thân lại làm chuyện xấu hổ như thế, nên không thể nhượng bộ.

"Tôi không bán sao?" Cố Bạc Tình nhướng mày, sờ yết hầu một cách ẩn ý.

"Ai bảo anh tránh đi." Diệp Lãnh cười nhạo một tiếng: "Không phải Cố tổng nghĩ tôi cướp sắc của anh đấy chứ?"

Cậu nhại lại câu nói đêm qua của Cố Bạc Tình: "Muốn mặt mũi nhưng không có mặt mũi, muốn dáng người nhưng không có dáng người, Cố Bạc Tình, anh luôn tự luyến như vậy sao?"

Cố Bạc Tình nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Ít ra còn đỡ hơn Lãnh thiếu, tôi không bao giờ đói bụng ăn quàng*² đến nỗi phải xuống tay với bạn cùng phòng."

Diệp Lãnh nghẹn lời, đập bàn đứng dậy: "Đệt mợ, anh đang ám chỉ ai đấy?"

Cố Bạc Tình thấy hai người giằng co không hồi kết, không định cãi tiếp, nhỡ đâu lại thành kích địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Hắn liếc nhìn bánh kem phô mai, chủ động nhường một bước: "Chia đều mỗi người một nửa."

Nhưng lửa giận trong lòng Diệp Lãnh đã bùng lên, sao dễ dàng dập tắt như vậy?

Cậu kìm nén cảm xúc phẫn nộ, mở miệng nói: "Không được, tôi ăn ba phần tư, anh ăn một phần tư."

"Diệp Lãnh, cậu đừng được voi đòi tiên." Không phải Cố Bạc Tình sợ cậu, hắn chỉ không muốn lãng phí thời gian.

Nếu bánh để lâu trong không khí thì lớp kem sẽ cứng lại, lúc đấy lôi ra ăn cũng không còn ngon nữa.

"Cố tổng, trả lời đi, có đồng ý hay không?" Diệp Lãnh không hề yếu thế.

"Nếu Lãnh thiếu muốn đến vậy, tất nhiên kẻ hèn này phải nhường rồi." Cố Bạc Tình ngồi thẳng lưng.

Đúng lúc chị Trần đi ngang qua, định hỏi tình hình của bọn họ: ...

Chị giơ tay gõ cửa, sau đó nói với Diệp Lãnh tiến đến mở cửa: "Chị không cố ý nghe lén, nhưng giọng hai người to quá, mà căn phòng này cách âm không tốt."

Im lặng một chút, chị nói tiếp: "Hai người đang chơi... cosplay?"

Diệp Lãnh: ...

Cố Bạc Tình: ...

Không ngờ chị Trần còn biết bắt trend.

Không đợi hai người mở miệng giải thích, chị đã nói: "Ấy, không đúng không đúng, cái này phải gọi là... Tình thú? Đóng vai nhân vật trong truyện? Biến thành tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ xinh đẹp của hắn?"

Thật · tổng tài bá đạo Cố Bạc Tình: ...

Giả · cô vợ nhỏ xinh đẹp Diệp Lãnh: ...

Cảm ơn, chị đã khiến tâm trạng tụi em không thể diễn tả thành lời.

.

Một ngày ồn ào cứ thế trôi qua.

Lần này Diệp Lãnh không còn nhượng bộ, cậu quyết tâm không ngủ ở sô pha, dù phải ngủ trên một chiếc giường với Cố Bạc Tình, cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp.

Bây giờ Cố Bạc Tình không thể nói lại cậu.

Diệp Lãnh luôn như vậy, liên tục phá vỡ giới hạn của hắn.

Dù sinh sống cực khổ cỡ nào, đối với Diệp Lãnh đều là tép riu.

Câu này không phải khen Diệp Lãnh tích cực tiến về phía trước, mà nói trình độ ầm ĩ của cậu khiến sự tích cực đấy trở nên nhỏ bé.

Do đó, lúc Diệp Lãnh ôm gối, ngồi trên giường nhìn Cố Bạc Tình, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói một câu: "Đừng nghiến răng, đừng nói mớ, đừng ngủ ngáy."

"Tôi không kiểm soát được." Diệp Lãnh ăn mềm không ăn cứng, lúc cãi nhau với Cố Bạc Tình cậu rất ngoan cố, nhưng nếu hắn chiều cậu một chút, cậu sẽ trở nên ngoan ngoãn, dễ nói chuyện.

Cậu cũng biết tướng ngủ của bản thân không tốt, nhưng việc nằm trên sô pha khiến cậu thấy rất tủi thân.

Cố Bạc Tình lườm một cái, mơ hồ nhận ra bản thân đã có cách đối phó với tên quỷ nhỏ này: "Biết thành thật là tốt."

Diệp Lãnh chế nhạo: "Phiền phức."

Nhưng cậu lại ngoan ngoãn rúc người vào trong giường.

Cố Bạc Tình và Diệp Lãnh cùng ngủ trên một chiếc giường, nếu là trước đây, không một ai nghĩ được sẽ có chuyện này xảy ra.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Diệp Lãnh xoay người, hôm nay cậu thật sự rất mệt, nhưng vẫn không ngủ được.

Không biết nguyên nhân là do ngủ cùng Cố Bạc Tình, hay vì nguyên nhân khác.

Đang vào hè, người bên cạnh như cái máy phát nhiệt, tỏa nhiệt liên tục, nóng đến mức cậu không chịu được.

Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc chăn, tại vì nguyên thân là đôi yêu nhau cuồng nhiệt, nên thích cảm giác hai người cùng đắp chung chăn.

Diệp Lãnh xoay người một chút, không cẩn thận đạp phải cẳng chân và bụng Cố Bạc Tình, cả hai cùng văng ra, mỗi người nằm một góc giường, ở giữa đủ chỗ cho thêm một người.

Thậm chí Diệp Lãnh còn giấu đầu lòi đuôi, đá chiếc chăn sang bên, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Đây là từ trường bất hòa*³ trong truyền thuyết sao?

Nửa đêm, Diệp Lãnh không buồn ngủ theo dự tính, mà ngược lại, ngày càng tỉnh táo.

Cậu lôi điện thoại,tra dòng chữ "Ngủ chung giường với đối thủ một mất một còn, phải làm sao bây giờ?" Trên Internet.

Quả nhiên Internet không khiến cậu thất vọng, lập tức hiện lên một đống trang web khác nhau, trong đó có vài trang chuyên đăng truyện tiểu thuyết.

Diệp Lãnh ấn vào đọc thử, mắt giật giật.

Cái, cái gì đây?

Tại sao hai nhân vật chính đang giận nhau, cuối cùng lại bám lấy nhau thế này?

Rõ ràng đều ghét đối phương, sao có thể trở thành một cặp?

Cậu buồn cười không thốt nên lời.

Nghĩ tới những việc cậu làm trong quyển 《Yêu đương với cô gái trên sân trường》, Diệp Lãnh cảm thấy tình tiết trong cuốn tiểu thuyết này hợp lý và bình thường hơn nhiều.

Ít nhất nhân vật chính không mắc bệnh tâm thần.

Diệp Lãnh thoát trang truyện, nhưng vẫn không tìm được biện pháp để có thể yên bình đi vào giấc ngủ.

Cậu tắt điện thoại, xoay người, từ quay lưng về phía Cố Bạc Tình biến thành đối mặt với hắn.

Hơi thở của hắn đều đặn, nhưng Diệp Lãnh nhận ra cơ thể Cố Bạc Tình hơi cứng lại, hắn cũng không ngủ được.

Tâm trạng Diệp Lãnh tốt lên trông thấy, chỉ cần cậu không phải người duy nhất chịu dày vò là được.

Lúc cậu xoay người nằm thẳng, bỗng nghe thấy thanh âm trầm thấp của Cố Bạc Tình truyền đến: "Ngủ."

Diệp Lãnh "Xì" một tiếng: "Tôi vẫn đang ngủ."

"Đừng lăn lộn, cũng đừng nhìn chằm chằm vào tôi." Cố Bạc Tình nói.

"Anh biết tại sao bà của Tiểu Minh có thể sống đến 90 tuổi không?" Diệp Lãnh bị hắn nói như vậy nhưng không tức giận, tiếp tục lải nhải nhìn bóng lưng Cố Bạc Tình: "Vì bà không lo chuyện bao đồng."*⁴

Cố Bạc Tình hít một hơi thật sâu, xoay người lại, không kịp phòng bị, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau với Diệp Lãnh.

Sau khi mắt đã thích ứng với bóng tối, có thể mơ hồ thấy mọi vật xung quanh. Nương theo ánh trăng, hai người giương mắt nhìn nhau một lúc lâu, không thèm chớp mắt, cứ thế nhìn đối phương chằm chằm.

Tận đến khi Diệp Lãnh chớp mắt ngoài ý muốn, bầu không khí căng thẳng bắt đầu dịu xuống.

"Sao vậy?" Giọng Diệp Lãnh có vẻ khó chịu: "Tưởng tôi định móc mắt anh đấy à?"

"Ngủ đi." Cố Bạc Tình nhận ra hành động của bản thân rất ngu người: "Đừng ồn ào."

Diệp Lãnh nói: "Không phải anh cũng không ngủ sao?"

Bị nói trúng tim đen, Cố Bạc Tình hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.

Hai người cứ như vậy, từ quay lưng vào nhau, rồi mặt đối mặt, cuối cùng chuyển sang nằm thẳng.

Diệp Lãnh cố mãi vẫn không ngủ được, trừng mắt, chủ động tìm đề tài nói chuyện: "Anh nghĩ chúng ta có thể xuyên về thế giới cũ không?"

Đây là lần đầu tiên Diệp Lãnh nói chuyện bình tĩnh với Cố Bạc Tình kể từ khi xuyên qua.

Có lẽ đang là nửa đêm, mọi vật đều yên tĩnh, giương cung bạt kiếm cũng bị bầu không khí này thuần hóa, chỉ còn hai con người, một cảm xúc.

Cho dù ghét nhau, nhưng không thể thay đổi việc hai người cùng cảnh ngộ, cũng không thể chia sẻ nỗi lòng với người khác.

Cố Bạc Tình không định để ý đến cậu, nhưng nghe thấy vấn đề này, vẫn thuận miệng trả lời: "Hóa ra..." Cậu còn biết dùng não, cũng biết suy nghĩ nghiêm túc.

Hắn không nói nửa câu sau, tránh cho Diệp Lãnh ầm ĩ lúc nửa đêm.

"Hóa ra làm sao?" Diệp Lãnh cảnh giác: "Có phải anh nghĩ tôi chỉ nói mấy chuyện linh tinh?"

"Không." Cố Bạc Tình nhắm mắt phản bác: "Buột miệng nói thôi."

Thấy sắp có xung đột xảy ra, Cố Bạc Tình từ tốn mở miệng, nói tiếp vấn đề ban nãy: "Xuyên về có chỗ tốt của xuyên về, không xuyên về cũng có chỗ tốt của không xuyên về."

"Đúng." Lửa giận trong lòng Diệp Lãnh bị dội tắt, nhìn chằm chằm chiếc đèn đơn sơ trên đầu, tựa như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời: "Không quay về cũng tốt, tôi không muốn yêu đương với Tô Manh."

"Ừ." Cố Bạc Tình cảm thấy trong lòng nặng trĩu, như bị một tảng đá đè xuống.

Nghe thì đơn giản, nhưng từ một người không phải lo cơm áo gạo tiền, có số tài sản khổng lồ, bỗng biến thành người bình thường, tiền thuê nhà cũng không trả nổi, chênh lệch lớn như vậy thật sự rất khó tiếp thu.

Không phải hắn không tin tưởng bản thân có thể gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mà không muốn cơ nghiệp hắn liều mạng làm nên ở thế giới cũ bị người khác chiếm mất.

Lúc hắn rơi vào trầm mặc, Diệp Lãnh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, quay về hình ảnh lạc quan thường ngày.

"Tôi có chuyện muốn hỏi." Bầu không khí nặng nề chưa duy trì được bao lâu, cậu đã mở miệng nói: "Anh thích kiểu hoa trắng thuần khiết như Tô San thật à?"

Cố Bạc Tình: ...

Bớt nói mấy chuyện gây tranh cãi thì sẽ chết ai sao?

"Tôi thấy mắt anh có vấn đề." Diệp Lãnh chế nhạo: "Dừng đầu óc đen tối của anh lại ngay, chúng ta phải trở thành công dân tốt tuân thủ pháp luật."

Cố Bạc Tình: ...

Hắn dần dần nắm chặt bàn tay.

Diệp Lãnh lẩm bẩm một lúc, sau đó kinh ngạc như nhận ra có chuyện không lành: "Đúng, anh đáng sợ như vậy, tôi ở cạnh anh chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

Cậu nghiêm túc nói với giọng điệu cảnh cáo: "Quý trọng sinh mạng, rời xa tội nhân. Tuy tôi biết bây giờ anh vô tội, nhưng tương lai chắc gì đã vậy?!"

Cố Bạc Tình: ...

Rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa, xoay người ngồi dậy, ấn Diệp Lãnh xuống giường: "Có ngủ không?"

Diệp Lãnh bị hắn đè dưới thân, tuy từ thượng phong rơi xuống hạ phong, nhưng nhìn khuôn mặt méo mó của hắn, cậu cảm thấy rất sảng khoái.

Cậu làm tư thế đầu hàng: "Ngủ ngủ ngủ!"

Hàng xóm bên kia tường bị đánh thức: ...

Mấy người hạnh phúc, một mình tôi cô đơn:)))

《Tác giả có lời muốn nói》

【 Mở khóa thành tựu mới: Hôn yết hầu 】

Hàng xóm: Cặp tình nhân bên kia tường luôn lăn lộn đến nửa đêm:)

Chị Trần chủ nhà: Hai cậu thanh niên thuê phòng đúng là ngày càng ân ái.
.

Nhật ký của Nghiên Nghiên (tên tác giả)

Viết liền với chương trước. Chương này dài thật, viết xíu đã hơn hai nghìn từ!

*¹. ID WeChat: tác giả đã tiết lộ ở chương bốn, ID của Diệp Lãnh là "ylyyabq", yl là Ye Leng => Diệp Lãnh, yya là yong yuan ai => mãi mãi yêu, bq là Bo Qing => Bạc Tình, đảo ngược từ yl với bq thì sẽ thành ID của Cố Bạc Tình.

*². Đói bụng ăn quàng: đói đến nỗi thấy cái gì ăn cái đó, ăn linh tinh

*³. Từ trường là môi trường vật chất đặc biệt, bao quanh các hạt mang điện tích, có sự chuyển động như nam châm, dòng điện,...Nó gây ra lực từ, tác động lên vật mang từ tính đặt trong nó.

Từ trường bất hòa: Diệp Lãnh vừa mới chạm vào Cố Bạc Tình, mà mỗi người đã văng ra một phía rồi =)))

*⁴. Tại sao bà của Tiểu Minh sống đến 90 tuổi - vì bà không lo chuyện bao đồng: câu gốc là "Tại sao ông của Tiểu Minh sống đến 103 tuổi - vì ông ấy không tọc mạch" đây là một kiểu hỏi đáp của Trung Quốc, nếu ai hỏi "Tại sao ông của Tiểu Minh sống đến 103 tuổi" thì ý người đó đang kêu bạn đừng có tọc mạch [vì không tọc mạch sẽ sống lâu hơn =))))]. Tác giả cố tình chế một chút so với câu gốc, tìm nghĩa lòi mắt mới biết bả chế =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro