Chương 11 - Nam thần cấp trên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Diễn tới gần Thường Ninh, nhẹ giọng hỏi hắn: "Có hợp khẩu vị của em không?"

Thường Ninh hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên hắn tới gia đình họ Thương ăn cơm, có chút không được tự nhiên.

Cũng may là có Thương Diễn luôn chiếu cố mình mọi lúc mọi nơi, Thường Ninh thở phào nhẹ nhõm.

"Hợp khẩu vị, ăn rất ngon."

Hơi thở nóng rực của Thương Diễn phả vào trên da thịt mẫn cảm của Thường Ninh, hòa cùng luồng khí nóng hổi của nồi lẩu, nhìn làn da trắng nõn đó, ý nghĩ đen tối cuồn cuộn trong mắt.

"Vậy em ăn nhiều một chút." Thương Diễn lại gắp một miếng thịt, bỏ lên vỉ nướng lật sơ hai mặt, rồi bỏ vào chén cho Thường Ninh.

Thường Ninh cảm thấy Thương Diễn luôn chiếu cố mình thì không được lễ phép cho lắm.

Hắn cũng lấy một miếng cá phi lê đặt lên vỉ nướng, bề mặt cá vừa tiếp xúc lớp dầu vàng óng , xèo xèo một tiếng tỏa ra nghi ngút khói, thịt cá đỏ tươi mới mẻ trong nháy mắt chuyển thành màu tuyết trắng. 

Nước sốt đặc sệt thơm nồng hơi cay, hậu vị mang theo chút ngọt chảy dọc miếng cá.

"Giám đốc, anh nếm thử." Thường Ninh đưa cho hắn.

Thương Diễn gắp cá bỏ vào miệng, ánh mắt thì nhìn chằm chằm Thường Ninh, thong thả ung dung nhấm nuốt.

Hầu kết lăn lộn, hắn nói chuyện nhỏ nhẹ: "Ăn ngon cực kì, em cũng ăn nhiều một chút."

Thường Ninh thưởng thức mĩ vị trong miệng, kích động siết chặt nắm tay: " Đây là một người cấp trên tốt bụng kiêm luôn tiền bối tốt bụng kiêm luôn bạn thân nha, mình nhất định không thể để hắn hắc hóa, biến thành tên gian phu cắm sừng cho mình."

Mẹ Thương hiện tại đang rảnh rỗi liền chuyên tâm nhìn phía đối diện, cảm giác quái dị trong lòng càng thêm rõ ràng.

Nhưng mà nghe nói Lâm Yến Yến đã có con với tiểu Ninh, chuyện đó là do chính miệng Thương Diễn nói cho chính mình chứ đâu.

Mẹ Thương nhẹ nhàng nhúng thêm đồ ăn vào nồi lẩu, trong lúc đợi đồ chín nàng buông chiếc đũa trong tay, mặt mang mỉm cười nhìn Thường Ninh: "Tiểu Ninh, người trong lòng ngươi mang thai mấy tháng rồi? Dì có thể hỏi thăm một chút không?"

Nếu Lâm Yến Yến mà nghe được câu hỏi này, thân là một cô gái yêu kiều mười ngón tay không dính nước mùa xuân chắc chắn không nhớ, mỗi ngày nàng ngủ dậy chuyện đầu tiên là hận không thể nếu lôi đứa nhỏ này ra bỏ đi.

Nhưng nhân vật mà Thường Ninh sắm vai chính là một ông chồng tận chức tận trách, ngày sinh dự tính của con mình, tất nhiên là Thường Ninh phải khắc cốt ghi tâm.

Ai kêu ngày đó trùng hợp là "Ngày kỷ niệm" bạn thân Thương Diễn của mình cùng Lâm Yến Yến nhất kiến chung tình?

"Dự tính là cuối tháng sau ạ." Người trả lời không phải Thường Ninh mà là Thương Diễn.

Nghe Thương Diễn trả lời, mẹ Thương có chút kinh ngạc.

Thương Diễn từ bé đến lớn đều có một bộ cao quý tự phụ, chuyện nhớ kỹ ngày sinh dự tính con của bạn tốt, hoàn toàn không dính dáng tí gì tới sở thích của hắn hết.

Trước kia Thương Diễn có đối đãi cẩn thận với một người bạn như vậy bao giờ không?

Mẹ Thương nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, nhưng không hề tìm được thông tin liên quan nào trong não bộ.

"Đúng vậy, cuối tháng sau." Thường Ninh tán thành, cho nên đây cũng là nguyên nhân hắn vội vã muốn thi đậu bằng lái xe.

Nhất định phải đậu, mua một chiếc xe, ngày đó trực tiếp lái xe chở Lâm Yến Yến đi bệnh viện, ngàn vạn lần không cần gặp được Thương Diễn trên đường đi hôm đó nha!

Mẹ Thương mềm giọng hỏi: "Nói như vậy, con nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?"

"Gọi là Thường Tư Tư." Thường Ninh trực tiếp đọc ra, lộ ra nụ cười tươi rói, nếu có thể cứu một đứa bé cũng coi như là làm chuyện tốt.

Mẹ Thương cười cười, "Tư Tư" hai chữ vô cùng xứng đôi với cái họ này, trong chốc lát nàng quên mất phải điều tra cảm giác kì dị trong lòng mình.

Bữa tối kết thúc thì thời gian đã không còn sớm, Thương Diễn đưa Thường Ninh về nhà.

Bên ngoài, mưa lất phất rơi, toàn bộ màn đêm trở nên mông lung rất nhiều, mẹ Thương chu đáo đưa cho mỗi người một cây dù.

Trên xe về nhà, Thường Ninh nhớ tới hiện tại Lâm Yến Yến ở nhà chờ mình về...... Chà, không đúng lắm, làm gì có chuyện Lâm Yến Yến sẽ chờ mình về nhà.

Hắn tái hiện lại cốt truyện.

Thế giới gốc, lúc đầu Lâm Yến Yến muốn bỏ trốn cùng Trần Phi Phàm, kết quả là gặp nam thần chất lượng cao hơn – Thương Diễn, cuối cùng là cốt truyện hai nam tranh một nữ.

Nhưng Trần Phi Phàm thất bại, hắn ta còn chả phải nhân vật quan trọng gì, chỉ cần chính mình bảo vệ tốt đoạn cốt truyện của Thương Diễn, như vậy đối tượng mà Lâm Yến Yến có thể chọn không phải chỉ còn lại mỗi mình mình?

Thường Ninh luôn cảm thấy nàng đang đề phòng, luôn ở sau lưng nhìn chằm chằm mình, lén lút dò xét hành vi cử chỉ của mình.

Mà Thường Ninh cũng không nghĩ nhiều, có thể Lâm Yến Yến sợ hãi chuyện ngoại tình lộ ra.

Chỉ là ánh mắt khó hiểu, luôn vô cớ nhìn chằm chằm sẽ làm hắn thấy khó chịu.

Thường Ninh dựa vào cửa sổ xe, hơi nhíu mày, tỷ như hiện tại cảm giác không thể hiểu được này lại xuất hiện.

Không lẽ do mình nghĩ quá nhiều, quá nhạy cảm?

[ Ký chủ, có một khả năng, có thể cảm giác mà cậu cảm nhận được là do lâu lâu Thương Diễn hay quay qua nhìn? ] Hệ thống 68 trì độn mở miệng.

Thường Ninh đang ngồi ở ghế phụ bất chọt hoàn hồn, vội vàng nhìn về phía Thương Diễn.

Giám đốc nhìn mình?

Không phải hắn đang lái xe à?

"Giám đốc?" Thường Ninh hỏi.

Thương Diễn môi mỏng luôn mang theo ý cười, bình tĩnh nhìn Thường Ninh, lại tựa hồ bị người phát hiện đang nhìn trộm mà ngượng ngùng cười: "Tiểu Ninh, em có tâm sự gì sao? Sau khi lên xe em im lặng quá, anh chỉ đang lo là em không thích bữa tối hôm nay."

"Rất thích, tôi chỉ là đang suy nghĩ vài thứ." Thường Ninh vội vàng lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi." Thương Diễn chạy thẳng vào khu nhà xập xệ, ngừng ở bên đoạn đường sỏi đá, mưa càng lúc càng nặng hạt.

"Cẩn thận, thời tiết trở lạnh, đừng bị cảm." trước khi Thường Ninh xuống xe, Thương Diễn đã dặn dò hắn.

"Giám đốc, tạm biệt." Thường Ninh mở cửa xe, nỗ lực cuộn tròn dưới dù, vọt vào cửa lớn của tòa nhà.

Hắn đứng ở cửa hướng về phía người kia vẫy tay, ý cười doanh doanh: "Chúc ngủ ngon!"

Có lẽ là tiếng mưa rơi quá ồn ào, che đậy cua trả lời của Thương Diễn, Thường Ninh không nghe được hồi âm bèn xoay người rời đi.

Mãi đến lúc hắn lên lầu, cảm ứng đèn trên hành lang sáng lên, về đến nhà. Thương Diễn mới thu liễm ánh mắt, đầu lưỡi khẽ chạm vào vòm họng, chậm rãi nói : "Ngủ ngon, Tiểu Ninh......"

Thường Ninh thật cẩn thận mà mở cửa phòng cũ nát, tránh việc làm ồn đến Lâm Yến Yến.

"Kẻ bất lực đã trở lại......" Lâm Yến Yến châm chọc mỉa mai.

Lúc nàng nhìn đến quần áo mới cùng khăn quàng cổ trên người Thường Ninh, trên mặt nháy mắt hiện ra biểu tình đáng sợ.

"Ngươi còn có tiền mua quần áo đắt tiền như vậy?! Không phải tiền lương đưa cho tôi hết rồi sao?!" Thanh âm nàng bén nhọn chói tai, đột phá giới hạn bình thường của con người, ở màn ban đêm yên tĩnh cho người ta cảm thấy một loại ác ý sởn tóc gáy.

Mỗi tháng nàng đều phải cầm phần lớn tiền lương Thường Ninh đi trả nợ, chỉ dư lại một chút cho bản thân hưởng thụ.

Khi nàng còn đang đại học, người theo đuổi xếp hàng dài từ cổng trước đến cổng sau, mỗi ngày đều phải mở quà đến mỏi tay.

Hiện tại trừ ra khoảng tiền ăn chơi hàng tháng, số tiền dư lại căn bản còn không đủ mau hai bộ quần áo.

Nhưng bây giờ nàng lại nhìn thấy Thường Ninh mặc quần áo đắt tiền như vậy.

Nàng biết ngay, biết Thường Ninh không có hoàn toàn tin tưởng mình! Hắn không nộp toàn bộ tiền lương của hắn!

Cái tên phế vật này vậy mà còn dám giấu tiền riêng!

Thường Ninh cúi đầu, thấp giọng giải thích: "Tôi cũng có một ít tiền tiêu vặt, hôm nay trời quá lạnh, nhìn thấy trung tâm đang giảm giá mới dám mua."

Hắn bịa một cái nói dối, ý đồ đem dấu vết Thương Diễn lau đi.

Lâm Yến Yến mang cái bụng bầu vọt tới trước mặt hắn, bắt lấy cổ áo vuốt ve xem xét, biểu tình trên mặt thế nhưng có chút méo mó.

"Đây là mẫu mới nhất, một kiện áo len giá gốc bốn năm ngàn, có thể giảm giá được bao nhiêu?"

Lâm Yến Yến nhận thức cái nhãn hiệu này, hơn nữa lúc cùng Trần Phi Phàm đi dạo trung tâm thương mại xem đồ nam thì nhìn đến hiệu này.

Thường Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng không nghĩ tới quần áo mắc vậy, nhất thời thịt đau, trách không được sao lúc ấy Thương Diễn nhanh chóng xé mác xuống.

"Yến Yến cậu cũng biết, ở công ty tôi có một người tiền bối cùng làm chung. Trước kia có một thời gian ngày nào tôi cũng nấu bữa tối cho hắn ăn, hôm nay hắn mới mời tôi ăn cơm, trời quá lạnh nên nhân tiện ở shop mặc thử một bộ quần áo."

Thường Ninh chỉ có thể ăn ngay nói thật.

Lâm Yến Yến khoanh tay, trào phúng lạnh lùng: "Chỉ là bạn bè với ngươi thôi sao? Ngươi nhận quà tốt như vậy từ người ta, ngươi có đáp lễ được không? Ngươi còn không biết xấu hổ mà nhận quà!"

"Lần sau nhất định sẽ không nhận." Thường Ninh chán nản, hơi cúi đầu, tóc mái che khuất đôi mắt, tận chức tận trách mà sắm vai tên nhát gan bị dạy dỗ.

Lâm Yến Yến cắn răng, lại mắng hắn, so sánh hắn cùng vị tiền bối kia, nói hắn là bùn nhão không trát được tường.

Mắng đã, nàng mới xoay người trở về phòng ngủ.

Thường Ninh cũng trở lại phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau.

Thường Ninh mang túi công sở đi làm, hắn ngẩn người ngồi dựa vào cột sắt trên tàu điện ngầm, hơi choáng váng, hình như là bị cảm.

Chờ tới công ty liền đi lấy túi y tế, đo thử nhiệt độ cơ thể xem sao.

Hậu cần trang bị cho mỗi nhân viên một hộp thuốc riêng biệt, tiện cho họ nắm rõ và kịp thời xử lí tình trạng thể chất mà mình gặp phải.

Khi đang chấm công, hắn lại gặp Trần Phi Phàm chán ghét.

Hôm nay Trần Phi Phàm còn tính chờ xem hắn xấu mặt, cười lạnh một tiếng: "Tổ trưởng sắc mặt khó coi quá, làm sao? Tối hôm qua ngủ không đủ, xem bản kế hoạch không biết sửa cho tôi sao hả?"

"Đến bàn làm việc, tôi nói cho cậu nghe." Thường Ninh nói.

Trần Phi Phàm khinh thường nhìn một cái vẫn đi theo, cái người công tác nhiều năm vẫn mãi là tổ trưởng quèn – tổ trưởng Thường, hắn thì có khả năng gì đây?

Lúc Thường Ninh đem ưu điểm cùng khuyết điểm của bản kế hoạch bãi ra trước mặt, Trần Phi Phàm cũng dại ra.

Thường Ninh nói đơn giản lại dễ hiểu, liền tính Trần Phi Phàm không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận hắn nói đúng.

Trần Phi Phàm sắc mặt khó coi, cất bản kế hoạch đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, tôi đi sửa."

Các tổ viên khác nói nhỏ với Thường Ninh: "Thường tổ trưởng, lợi hại quá!"

"Phương án của hắn sau khi được sửa xong quả thực quá tuyệt vời."

"A...... Tổ trưởng, ngươi sắc mặt không tốt lắ? Anh bị cảm sao?"

Thường Ninh xua tay, ho nhẹ một tiếng: "Hẳn là không có việc gì, ta đi đo nhiệt độ cơ thể."

Ngày hôm qua không dầm mưa, nguyên nhân đại khái vẫn là gió lạnh, buổi tối chăn không dày, phòng cũng không có điều hòa.

Thường Ninh dựa vào trên tường, dùng nhiệt kế đo trán đo nhiệt độ, không sốt.

Thương Diễn đi vào, nói: "Tiểu Ninh, bọn họ nói em ngã bệnh?"

"Không có sốt." Thường Ninh lắc đầu.

"Nhiệt kế đo trán không chuẩn nhất, dùng nhiệt kế thủy ngân đo nhiệt độ khoang miệng đi."

Thương Diễn lấy ra nhiệt kế thủy ngân, dùng sức lắc lắc, giơ lên bóng đèn xác định độ ấm thấp hơn 35 độ.

Thương Diễn tới gần một bước, trầm giọng: "Tiểu Ninh, há miệng."

Hắn hành động quá tự nhiên, Thường Ninh theo bản năng hé miệng, nghiêm túc ngậm lấy nhiệt kế.

Thương Diễn rũ mắt, nhìn Thường Ninh mở miệng, ánh mắt theo nhiệt kế rơi xuống trên môi răng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro