Chương 13 - Nam thần cấp trên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù biểu hiện Thương Diễn vô cùng lạnh lùng với Lâm Yến Yến mãi cho đến giờ phút này, nhưng nàng vẫn hưng phấn như cũ, cái bụng to ưỡn lên run lẩy bẩy vì sự phấn khích tột độ.
( Bả mê trai mà tác giả tả t tưởng bả chơi thuốc lắc không đó ^^ )

Nàng cực khổ chờ đợi ở nhà hàng mấy ngày trời, chờ mãi đến khi nhà hàng sập cửa tắt đèn nàng mới chịu gió lạnh mưa rào mà trở về nhà.

Nàng không cam lòng từ bỏ nhanh chóng như vậy .

Lâm Yến Yến đếm kỹ từng lần từ ngày còn nhỏ đến tận bây giờ, có lần là thất bại?

Dù hồi đại học cũng từng bị trai đểu ăn xong rồi đá, nhưng giai đoạn đầu nàng cùng xoay anh ta trong lòng bàn tay.

Hiện tại ông trời có mắt, vận mệnh định sẵn hai người có duyên nợ với nhau!

Vì theo đuổi một người mà cất công dọn đến khu chung cư cũ để ở, một người đàn ông không những giàu có anh tuấn cao lớn mà còn si tình như vậy, dù cho mình hạ thấp cái tôi xuống để quỳ liếm người ta cũng không mất mặc!

Nam nhân chất lượng tốt thì phải có cá tính như vậy, lúc thành công nàng mới càng cảm thấy thành tựu hơn.

Lâm Yến Yến đã bắt đầu ảo tưởng ra lúc nàng và một người tuấn tiếu nhiều tiền như vậy hẹn hò sẽ ra sao rồi, vừa nghĩ vừa đỏ bừng khuôn mặt.

Thai nhi trong bụng đá nàng một cái, cái bụng co rút làm Lâm Yến Yến hoàn hồn, không cam lòng xuống lầu về nhà.

Lâm Yến Yến đẩy ra cửa phòng 601, nhìn cái phòng cho thuê đầy chật hẹp này, dù đồ đạc có được bày biện chỉnh tề đi nữa thì vẫn có vẻ chen chúc, quả thực nơi này chả khác nào cái tổ chim sẻ.

Lầu bảy nguyên bản là tầng của chủ tòa nhà này tự ở, một tầng chỉ có một phòng duy nhất, không giống như từ lầu một đến lầu sáu mỗi lầu chia làm hai hộ dân.

So sánh nhà mình thuê với nhà mà Thương Diễn thuê, nội tâm đang nhảy nhót của nàng bỗng chốc bị dội gáo nước lạnh.

Lâm Yến Yến muốn gõ cửa đánh thức Thường Ninh dậy, sau đó rủa xả hắn một trận nặng nề, nhưng nghĩ đến vị hàng xóm đẹp trai mới chuyển tới ở lầu trên, không dám mắng quá lớn, sợ Thương Diễn có ấn tượng không tốt đối với mình.

Lâm Yến Yến lạnh lùng nói: "Sớm như vậy đã ngủ, đúng là thứ lười biếng."

Ngày hôm sau, Thường Ninh dậy sớm nấu bữa sáng.

Hắn nấu cháo ngũ cốc, luộc trứng gà, lại hầm thêm nồi canh với bắp xương sườn.

Nhiệt khí từ trong nồi bốc lên, mùi hương phiêu tán đến chóp mũi Thường Ninh.

Hắn ngồi đối diện Lâm Yến Yến, cong sống lưng, cúi đầu chậm rãi ăn trứng luộc.

Thường Ninh bởi vì thói quen luôn cúi đầu, sợi tóc mềm mại rũ lòa xòa, che khuất hơn phân nửa mi mắt.

"Nghe nói ngươi tranh cử ghế phó giám đốc thất bại?" Lâm Yến Yến càng nhìn hắn càng khó chịu, ngực nóng như lửa đốt, chỉ muốn tìm lí do để chỉ trích hắn.

Thường Ninh dừng lại, ngẩng đầu nhìn biểu tình bình tĩnh của Lâm Yến Yến trước mặt.

Lâm Yến Yến cố ý nói ra câu này, tối hôm qua nàng nhắn tin tán tỉnh Trần Phi Phàm, Trần Phi Phàm đã khoe rằng hắn cố ý lợi dụng quan hệ để đánh bại Thường Ninh.

Thường Ninh cũng biết là Trần Phi Phàm nói với cô ả.

Rốt cuộc, Thường Ninh chỉ nói Lâm Yến Yến rằng hắn muốn tranh cử phó giám đốc, nhưng chưa từng nói mình đã tranh cử thất bại.

Hệ thống 68 nhảy ra bênh vực kẻ yếu, nói: [ Nhất định là Trần Phi Phàm nói cho cô ta! Hắn khoe với Lâm Yến Yến là hắn đã thắng cậu. ]

[ Lâm Yến Yến cố ý nói chuyện này để chọc tức cậu. ]

Trong lòng Thường Ninh đột nhiên có một loại dự cảm không lành, không lẽ Lâm Yến Yến muốn chia tay mình.

Dựa theo cốt truyện, Lâm Yến Yến còn nợ nần chưa trả, sẽ không dễ dàng mà vứt bỏ liếm cẩu hèn mọn, càng sẽ không làm cho Thường Ninh phát hiện nàng đang yêu đương vụng trộm.

Hiện tại vì sao lại muốn để lộ dấu vết?

Thường Ninh nhíu mày, trong nguyên tác Trần Phi Phàm không thể làm Lâm Yến Yến vứt bỏ cây rụng tiền ổn định này được, chỉ có nam chính định mệnh xuất hiện, trái tim đã chết của Lâm Yến Yến mới kích động gợn sóng.

Nhưng hiện tại, Lâm Yến Yến còn chưa gặp mặt Thương Diễn nữa.

"Yến yến, sao em biết được?" Thường Ninh cúi đầu, biểu tình uể oải, giả vờ tùy ý hỏi.

"Tôi......" Lâm Yến Yến sắc mặt không tốt, hôm qua mới có kết quả tranh cử, hiểu được là mình đã lỡ lời rồi.

"Ngươi chính là tên phế vật, tôi mà là lãnh đạo công ty, cũng sẽ không bao giờ đề bạt cái thứ phế vật vô dụng như ngươi!" Lâm Yến Yến thanh âm lạnh lẽo, một câu này không có chút ấm áp nào, tránh nặng tìm nhẹ thì không có lời giải thích chỉ có buộc tội.

Thường Ninh dù đã quen với việc Lâm Yến Yến thường xuyên chỉ trích cùng nhục mạ, nhưng ngồi ở đây ăn sáng có vài phút cũng là khoảng thời gian mệt mỏi nhất đời hắn.

Thường Ninh nghĩ thầm, nếu có thời khắc nào mà đau đớn hơn bây giờ, vậy chắc chắn chính là lần nhục mạ tiếp theo của Lâm Yến Yến.

Bữa sáng hôm nay, ăn đến mức Thường Ninh và hệ thống đều nghẹn.

Hệ thống 68: [ ô ô ô, ký chủ, cậu đừng để trong lòng. Nữ chính chỉ nhất kiến chung tình với nam chính Thương Diễn, yêu đến mức si mê, còn những tên đàn ông nào mà nghèo thì nàng đều khinh thường một cách bình đẳng hết. ]

Hệ thống 68: [ Chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ thu được điểm thưởng siêu cấp nhiều, mà quyền hạn tôi cũng tăng lên, lần sau chúng ta có thể chọn một nhiệm vụ Long Ngạo Thiên sướng tận chín tầng mây luôn! ]

Đây đã là lần thứ hai hệ thống bốc trúng nhiệm vụ này, trước đó có một vị ký chủ ôm thùng chạy trốn, là bóng ma sâu thẳm nhất nội tâm nó.

Thường Ninh trấn an: "Đừng lo lắng, chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại chờ thêm mấy ngày, tôi sẽ thi đậu bằng lái xe!"

Cũng may Lâm Yến Yến đang ôm cái bụng bầu làm đẹp, sửa sang trang phục, lại đem nho trong tủ cắt ra một nửa, cho vào một cái túi cột nơ con bướm, chuẩn bị ra cửa.

Vừa ra trước cửa, nàng thân là người mang thai, đã không có công ăn việc làm cũng không có sở thích gì đáng nói, vậy mà gần đây nàng không bao giờ có ở nhà.

Thường Ninh sắm vai tên liếm cẩu ưu tú, nhấp tái nhợt môi, nhẹ giọng hỏi: "Yến yến, có cần tôi đi chung không? Có chuyện gì thì tôi cũng có thể giúp."

Lâm Yến Yến nhìn Thường Ninh biểu tình xấu hổ đứng giữa phòng, càng không thèm quan tâm: "Không liên quan gì đến ngươi, tôi đi đây! Giữa trưa tôi không về ăn cơm."

Vừa nói xong liền đóng cửa cái rầm.

Thường Ninh thầm nghĩ hẳn là nàng đi hẹn hò cùng Trần Phi Phàm

Thường Ninh siết chặt tay, chỉ cần không hẹn hò với Thương Diễn thì sẽ không có gì uy hiếp đến mình.

Thường Ninh lấy nho tối hôm qua hàng xóm trên lầu đưa ra, ngồi ở trên sô pha, nhét một trái vào miệng, cắn một cái nước từ trong quả xịt ra tràn đầy trong khoang miệng, vị giác bùng nổ trên đầu lưỡi.

Ngọt tê tái, đầu lưỡi thậm chí còn hơi xót!

Nho hắn từng mua cũng không ngọt như vậy, lúc họp thường niên công ty hay liên hoan của bộ môn, nhân viên thu chi có kinh phí dư dả nhưng Thường Ninh cũng chưa bao giờ ăn trái nho nào ngọt như vậy, sắc hương vị đều đủ.

Người tốt! Thường Ninh cảm kích mà nghĩ hàng xóm trên lầu tốt bụng cỡ nào, chưa gặp lần nào mà đã biếu quà.

Ngày hôm qua Thường Ninh ở cửa hàng bánh kem học cách làm điểm tâm, nếu mình thực hành ở nhà, có thể tặng đối phương một ít.

Lần sau sẽ tự làm món tráng miệng ăn.

Thường Ninh lại nhét thêm quả nho vào miệng, hai má phồng lên, hạnh phúc cảm thán cuộc đời tươi đẹp.

"Hai ngày nay mình cảm nhẹ, nên ăn lạnh ít thôi, để dành nho sáng thứ hai mang cho tiền bối nếm thử." Thường Ninh lầm bầm lầu bầu, dù sao Lâm Yến Yến không ăn nho.

Lâm Yến Yến......

Hiện tại nàng đang đi nơi đâu?

Thường Ninh vẫn không yên tâm, nhắn tin cho Thương Diễn.

[ Thường Ninh ]: Tiền bối, hiện tại anh có rảnh không?

Đối phương trả lời rất nhanh.

[ Thương Diễn ]: Ừm.

[ Thường Ninh ]: Mà này, không phải lần trước anh nói muốn học cách chăm em bé với em sao? Hiện tại em đang ở nhà nghỉ ngơi, không tiện qua đó dạy anh được.

Tránh lây cảm cho hắn.

Thường Ninh gửi hắn những thứ bản thân đã download được <Một trăm phương pháp dạy học ngay từ ban đầu>, <Bách khoa toàn thư kiến thức dành cho trẻ sơ sinh>, <Dạy bạn cách nuôi con tốt một cách tận tình>.

[ Thường Ninh ]: Giám đốc, anh có thể xem mấy cái này trước.

[ Thương Diễn ]: Được rồi, anh sẽ xem liền giờ đây.

[ Thường Ninh ]: Vậy tiền bối, tạm thời em không nhắn tin nữa, lát nữa em còn phải ra ngoài mua rau.

Thường Ninh thầm nghĩ, hắn mà có thời gian rảnh để xem các cách chăm trẻ tâm đắc của mình thì khẳng định không thể nào gặp lén Lâm Yến Yến được.

Lúc này, Lâm Yến Yến lo lắng đứng ở trước cửa 701, ấn chuông: "Tiên sinh, xin hỏi ngài có ở nhà không?"

Nàng nũng nịu nói.

Thương Diễn mở cửa rất nhanh, tựa hồ dự đoán được nàng sẽ tới tìm mình.

Lâm Yến Yến đỏ mặt, dường như bị hormone nam tính tập kích, khuôn mặt hoàn mỹ như chính tay thượng đế điêu khắc, nhìn cô ta một cách vô cảm.

Nàng đã gặp được Thường Ninh mềm yếu vô năng, cũng gặp qua đối tượng tình một đêm không chịu trách nhiệm, còn có quản lí công ty nhỏ keo kiệt, hiện tại Thương Diễn giống như thuốc nổ mãnh liệt đánh sâu vào tâm trí đang yên bình của nàng.

Chính mình thử thêm lần nữa?

Vì thế Lâm Yến Yến ngượng ngùng nói: "Lần đầu tiên ngài đến đây ở, đây là tâm ý nho nhỏ đưa cho ngài."

Thương Diễn rũ mắt, nhìn những quả nho quen thuộc, ngữ khí bình đạm: "Cô Lâm, xin hỏi cô có ý kiến gì với tôi sao?"

Lâm Yến Yến vội vàng xua tay, ngại ngùng hỏi: "Sao ngài lại nói vậy?"

Thương Diễn giễu cợt một tiếng, cười lạnh: "Nếu không có nhìn lầm, nho trong túi quà của cô, là quà mà tôi đã tặng mỗi hộ dân ở đây, còn cô lại đem nho tặng ngược lại."

Thương Diễn ngữ khí mang theo vài phần dí dỏm, Lâm Yến Yến còn tưởng rằng nho là Thường Ninh mua, mình muốn mượn hoa hiến phật.

"Tôi......" Lâm Yến Yến xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

Thương Diễn nhướng mày, nhận túi quà, nói: "Ngại quá, nếu cô không cần, tôi sẽ không tặng cô nữa. Tôi muốn đi học cách nuôi dạy trẻ nhỏ, tạm biệt."

Lâm Yến Yến nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại.

Nuôi trẻ......

Hắn đã kết hôn, còn có con?

Không, điều đó là không thể. Lâm Yến Yến suy nghĩ nửa ngày, chưa thấy Thương Diễn mang con lại đây bao giờ, hơn nữa hắn là [ muốn ] bắt đầu học cách nuôi, nói như vậy, đứa trẻ nếu đã sinh ra rồi mới học thì quá muộn!

Chẳng lẽ, người phụ nữ hắn thầm mến có thai rồi sao?

Lâm Yến Yến cúi đầu nhìn bụng bầu mình, này có được tính không?

Nàng khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, theo đuổi nam nhân thì theo bằng dạ dày, đúng là lần này nàng lại sai lầm, đem nho người ta tặng trả về.

Hắn có tức giận cũng bình thường, lần sau lại nói chuyện vậy.

Hiện tại nàng nên đi ra ngoài cùng Trần Phi Phàm.

Thương Diễn đóng cửa lại, hắn đứng ở trước bàn, cúi đầu ngửi túi quà, dính mùi nước hoa công nghiệp rẻ tiền trên người Lâm Yến Yến.

Thương Diễn vô cảm ném món quà vào thùng rác.

"Tiểu Ninh, phải làm sao em mới chịu hiểu đây......"

*

Ban đêm, Lâm Yến Yến ăn tối xong chột dạ trở lại.

Thường Ninh đỡ cảm hơn một chút, trên tay cầm cuốn sổ tính toán.

"Tính cái gì?" Lâm Yến Yến thuận miệng hỏi.

Thường Ninh ngẩng đầu cười nói: "Sắp đến ngày sinh dự tính rồi, phải nhập viện trước, còn có các khoảng chi phi khác cho bé cưng nữa, Yến Yến, chúng ta lấy ra khoảng 50000 tiền tiết kiệm để lo trước đi."

Thường Ninh thầm nghĩ dù nàng có phung phí cỡ nào đi chăng nữa, mỗi tháng chắc chắn phải dư một chút.

Vì tiền này cũng là tiền để cứu mạng nàng.

Nói đến chuyện tiền nong, biểu tình Lâm Yến Yến trở nên kỳ lạ, ngay lập tức trở nên cáu kỉnh: "Tôi không có tiền!"

Thường Ninh bị nàng làm cho sửng sốt: "Nhưng tiền lương mấy năm nay và hầu hết tiền thưởng đều đưa cho em giữ..."

Lâm Yến Yến khoanh tay cười lạnh: "Ngươi thì có thể có bao nhiêu tiền lương, hơn nữa ngươi khai thật đi, không lẽ mấy năm nay ngươi không để quỹ đen chắc?!"

Thường Ninh:......

Tiền riêng của mình đều dùng để trang trải sinh hoạt mà.

Hệ thống 68 vạ miệng: [ Chịu, tôi chịu rồi ký chủ, khẳng định một ngàn nàng cũng không có! Đều thua cả rồi! ]

Thường Ninh giơ tay đỡ trán, trách không được vì sao Lâm Yến Yến sẽ tự giết chết con của mình, bởi vì căn bản nàng không có khả năng nuôi nấng đứa nhỏ!

Sau khi đứa bé đó vừa được sinh ra chắc chắn nàng sẽ nghĩ mọi cách để giết chết nó, bóp chết, đói chết, cố ý bệnh chết, như thế nào đều được.

Thường Ninh thống khổ, ký chủ trước đúng là có lựa chọn sáng suốt rồi.

Giờ hắn muốn mua xe cũng mua không được.

Thường Ninh thầm nghĩ miễn cưỡng thuê một cái xe tự mình đưa nàng đi bệnh viện cũng được, nhưng vấn đề hiện tại là không có tiền, đến lúc đó vẫn phải cần người khác giúp đỡ?

Tìm ai bây giờ? Nguyện ý cho mình vay tiền chỉ có Thương Diễn.

Khi ấy Thương Diễn đến bệnh viện đưa tiền, vậy sẽ lại nhân thức Lâm Yến Yến.

Hai ngày cuối tuần, tiền bạc chiếm lấy toàn bộ đầu óc Thường Ninh.

Hắn liên hệ người quen bên bộ tài vụ, dò hỏi tạm ứng được bao nhiêu tháng lương, kết quả là chỉ vỏn vẹn hai tháng, hơn nữa còn có yêu cầu chữ ký của lãnh đạo của bộ môn.

Hai tháng tiền lương như muối bỏ biển.

Thường Ninh sầu não đến ngủ không yên, lại một lần cảm thán vị tiền bói trước đây lựa chọn chạy trốn quả thực là có tầm nhìn xa trông rộng.

Ngay cả xã súc cũng không làm nổi nhiệm vụ này .

Thứ hai, đi làm.

Thường Ninh tới công ty sớm, trước giờ người tới sớm nhất đều là Thương Diễn cuồng công tác.

Mà hôm nay Thường Ninh giành hạng nhất.

Thương Diễn một thân chính trang, vắt áo măng tô trên tay, sải bước về hướng văn phòng.

Thường Ninh đứng ở cửa văn phòng Thương Diễn, vừa thấy hắn đến chẳng khác nào thấy được hy vọng, nháy mắt tìm được cát tinh.

"Tiểu Ninh, chào buổi sáng." Thương Diễn cười nhẹ.

Thường Ninh hai mắt vốn dĩ trống rỗng đột nhiên sáng ngời, bất đắc dĩ mà nắm lấy hai tay Thương Diễn, rồi sau đó khom lưng cúi đầu.

"Chào buổi sáng, giám đốc, tôi muốn cầu xin ngài một chuyện......"

Thương Diễn nhìn Thường Ninh, vội vàng nâng hắn dậy, dẫn hắn vào văn phòng.

Thương Diễn pha cho hắn một chén trà nóng: "Uống chút trà nóng đi, em chỉ vừa hết cảm thôi, vẫn nên cẩn thận hơn."

Thường Ninh ôm ly trà, giải thích lí do mình tới tìm, nói người trong lòng cầm tiền tiết kiệm nhiều năm tiêu xài sạch sẽ, hiện tại tiền đi sinh con cũng không có.

Thương Diễn có chút kinh ngạc: "Tiền xài sạch sẽ, vậy chắc hẳn đồ đạc nàng sắm sửa đều để ở nhà chứ hả, ngày thường hay mua cái gì......"

"Nàng không đem thứ gì về nhà hết, nàng...... Hình như là nuôi trai ở ngoài." Thường Ninh cũng không giữ mặt mũi cho Lâm Yến Yến.

"Em tính ứng tạm hai tháng lương, bộ tài vụ yêu cầu phải có chữ kí của anh...... Nếu còn chưa đủ, em nghĩ, tìm anh mượn ít tiền, kcó thể tầ vài ba vạn." Thường Ninh có chút ngượng ngùng.

Thương Diễn nhướng mày, nói thẳng: "Mượn bao nhiêu? Anh đều có thể, hôm nay sẽ chuyển liền cho em luôn."

Hiện tại Thường Ninh cùng hệ thống nhìn Thương Diễn, quả thực như thấy được Lạt Ma tái thế, nước mắt mém xíu là chảy dài.

Thương Diễn nhìn Thường Ninh ngồi trước mặt mình, nhìn ngón tay thon dài của hắn cầm lấy chén trà, đốt ngón tay phiếm hồng.

"Nếu Lâm Yến Yến có ngoại tình, vậy......"

"Tiểu Ninh, em có tính đến chuyện ly hôn không?" Thương Diễn châm trà, bình tĩnh tiếp cận hắn, thanh âm trầm thấp, "Anh biết em với cô ta chưa từng lãnh giấy hôn thú, cho nên ý anh là anh hy vọng em có thể buông xuống đoạn tình cảm này, được không?"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vào wordpress coi nữa nha mọi người ^^. Tui sẽ cập nhật trên wp nhanh hơn 1-2 chương áaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro