Chương 6 - Nam thần cấp trên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường Ninh lại ngủ gật, qua một lát mới lắc lắc đầu: "Không, không cần, nếu có người lại đây, nhìn đến ta thân là một cái cấp dưới mà dựa vào ngươi ngủ... Dù sao thì ảnh hưởng cũng không tốt."

Thương Diễn mặt mang tươi cười nhưng hơi hơi khom lưng, lúc muốn để sát vào Thường Ninh thì.

"Tổ trưởng!" Một thanh âm nghi hoặc vang lên.

"A, giám đốc, trưa tốt lành, thật tình cờ cả hai người cùng ở đây luôn à."

Thường Ninh vội vàng đứng thẳng thân thể, Thương Diễn nghe được thanh âm liền ngước mắt nhìn về phía tổ viên.

Thương Diễn nhếch khóe miệng: "Ừ."

Tổ viên thầm nghĩ giám đốc cũng ở gian uống nước nha, lơ đãng đánh giá hai người, thuận miệng hỏi: "Tổ trưởng cùng giám đốc quan hệ hình như rất tốt."

Bọn họ chưa từng chủ động nói họ là bạn tốt kiêm bạn cùng trường, ngày thường hai người ở trước mặt đồng nghiệp cũng cố tình bảo trì khoảng cách.

Tổ viên tức khắc cảm thấy buồn rầu, chủ yếu hắn tới gian nước gặp tổ trưởng Thường hỏi chút chuyện, nhưng mà giám đốc cũng ở......

Chính mình sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi?

Thương Diễn trước tiên dò hỏi hắn: "Ta cùng tổ trưởng Thường đang nói chuyện phiếm, đoạn thời gian trước chủ trì hạng mục bận rộn quá, bây giờ nói một chút, ngươi có chuyện gì không?"

Thì ra là như vậy, tổ viên liền nói không có gì, ngay sau đó cười cười lui ra ngoài.

Thường Ninh nhìn về phía Thương Diễn, tóc mái che khuất nửa mi mắt cùng mắt kính trên mũi đều ngăn không được ánh mắt nghi hoặc.

Học trưởng vì cái gì nói như vậy?

"Ta tìm đại lý do thôi, nếu không sao ngươi tiếp tục nghỉ ngơi được?" Thương Diễn nhấp một ngụm cà phê, nhướng mày, thập phần thản nhiên.

Thường Ninh thở dài, mạnh mẽ rót một mồm to cà phê, thân thể hơi vặn vẹo, tính dựa hướng ngạch cửa sau lưng, lại đụng vào Thương Diễn.

Thương Diễn nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Dựa đi, còn mười phút nữa kết thúc nghỉ trưa, ngươi về chỗ ngồi rồi ta cũng không tiện đứng bên cạnh trông chừng cho ngươi."

Thường Ninh sau khi nghe xong, cuối cùng vẫn dựa vào hắn bên cạnh ngủ gật.

Hai cái nam nhân cũng không có gì không được.

"Coi như là quà đáp lễ cho ngươi vì ta pha cà phê" Thương Diễn ngậm cười, ánh sáng chợt lóe qua đôi mắt.

Hắn cúi đầu nhìn về phía Thường Ninh, mặt mày thả lỏng, bởi vì tăng ca mà cánh môi tái nhợt khép hờ, tóc đen như mực nhu thuận rũ xuống đảo qua khóe mắt, da thịt trắng nõn non mềm nhiễm màu đỏ nhàn nhạt.

Thoạt nhìn Thường Ninh thật sự rất mệt.

Tổ viên đã bị học trưởng đuổi đi, thiếu sự áp bách vô hình, Thường Ninh nhẹ nhàng thở ra, buồn ngủ nhanh chóng đánh úp, không biết bao lâu, thân mình nhoáng lên một cái, phản ứng không kịp chuẩn bị té.

Một bàn tay kịp thời giữ chặt cổ tay của hắn, chủ nhân của bàn tay động tác dừng một chút, hơi hơi dùng sức nắm thật chặt lại lập tức khắc chế buông ra.

Thương Diễn thấp giọng nói: "Cẩn thận chút......"

Thường Ninh lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, duỗi lười eo: "Cũng sắp đến thời rồi, lấy tư liệu đi phòng họp?"

Thương Diễn gật gật đầu.

Thời điểm tổ chức giá cấu, Thường Ninh đi theo giám đốc tìm chỗ, hai người gắn bó ngồi chung.

Trước khi mở họp, Thường Ninh nhắn tin trước cho Lâm Yến Yến nói nàng rằng mình hôm nay mở họp, có khả năng sẽ về trễ.

Đối phương không trả lời, phỏng chừng nàng có thấy cũng sẽ không trả lời tin nhắn, quan hệ đối phương cùng chính mình đóng băng, một cái giao lưu dư thừa đều không tình nguyện cho hắn.

Chờ người lãnh đạo của các bộ môn khác đến đông đủ, hội nghị chính thức bắt đầu.

Thường Ninh đánh giá bốn phía, có thể ở tập đoàn làm người lãnh đạo cao tầng, không thể nghi ngờ Thương Diễn chính là người trẻ tuổi cũng như cường thế nhất.

Hắn an tĩnh mà ngồi ở trên ghế, đôi tay nắm nhẹ đặt trên mặt bàn, hơi hơi cúi đầu xem văn kiện, ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống người hắn làm hình dáng hắn càng thêm vẻ thâm thúy u ám.

So với việc có một tấm chồng mềm yếu vô năng nhân viên, dung nhan anh tuấn cao phú soái đương nhiên sẽ càng làm Lâm Yến Yến điên cuồng.

Thường Ninh tay trái chống cái trán nhẹ xoa.

Thương Diễn nhìn trộm đến Thường Ninh ánh mắt, nghiêng thân thể thò qua tới, quan tâm hắn: "Tiểu Ninh, làm sao vậy?"

Thường Ninh lấy lại tinh thần, lắc đầu.

"Không sao cả, tí nữa ngươi chỉ cần nghe không cần lên tiếng, ta sẽ giúp ngươi." Thương Diễn nhìn Thường Ninh đáy mắt tràn đầy mệt mỏi, chủ động hạ giọng nói.

Thường Ninh nhìn hắn đầy cảm kích.

"Cảm ơn!"

Thương Diễn rũ mắt, thong thả ung dung: "Chuyện này không là gì."

Giữa hội nghị, Thương Diễn thay mặt cho bộ môn nhận hạng mục mới, sau đó cùng Thường Ninh kiểm tra một lượt, đồng thời ở cuộc họp hướng cấp trên đề xuất khó khăn sẽ gặp được trong quá trình chấp hành và cần sự phối hợp của các bộ môn nào.

Lúc này triển khai công tác là phương tiện nhất, còn gì tuyệt vời hơn chuyện không cần phải chạy qua chạy lại giữa các bộ môn xin chỉ thị phối hợp.

Năng lực công tác Thường Ninh luôn tốt.

Bộ môn khác muốn điều tạm hắn qua.

Thường Ninh nhấp khẩn cánh môi, vẻ mặt tiều tụy liếc nhìn tên giám đốc đối diện, ta là tới đây làm nhiệm vụ, cũng không phải là làm nhân viên văn phòng.

Không thể ở đâu thiếu người thì ta phải đi chỗ đó dọn gạch.

Điều tạm sợ nhất lâm thời ra lệnh, đến đó thì không thể thăng chức, kẹp giữa hai cái bộ môn làm bánh có nhân, lãng phí cơ hội thăng chức.

"Ta nơi này thiếu người, tổ trưởng Thường năng lực rõ như ban ngày, vừa lúc ở phương diện này có kinh nghiệm, ta tin tưởng chúng ta có thể vui sướng hợp tác." Đối phương thuận thế cho một cái lý do, căn bản là nhìn trúng tính cách khiếp nhược của Thường Ninh.

Bút máy trong tay Thương Diễn gõ mặt bàn, phát ra thanh âm chói tai.

"A ha." Thương Diễn mỉa mai, gợi lên khóe miệng.

Mọi người căn cứ phương hướng thanh âm nhìn về phía hắn.

"Ta không có cách nào đồng ý chuyên này, đầu tiên không nhất thiết thời gian của công nhân điều tạm phải ngắn hơn so với người mới, còn nữa số lượng người trong bộ môn này ít hơn ba người so với số lượng trong danh sách phê duyệt, nếu lại đem người mượn qua, bộ môn tôi cần phải công tác như thế nào?"

Thương Diễn đặt bút máy trong tay xuống, bày tỏ thái độ chính mình, giải thích nguyên nhân, trình bày tình huống bộ môn.

Vừa nói, hắn vừa ngả người về sau, khoanh tay, hai chân giao điệp. Nụ cười trên mặt hắn biến mất, cau mày, mặt mày càng ngày càng thâm thúy, môi mỏng nhấp thành một đường, cực kì không vui.

Thời điểm đó, Thường Ninh cảm thấy hình tượng Thương Diễn vĩ đại lên trong nháy mắt.

Bởi vì xảy ra một vấn đề nhỏ, trận này kéo dài buổi tối 10 giờ rưỡi.

Chờ sau khi hội nghị kết thúc, Thường Ninh ôm tài liệu cùng máy tính đứng ở cửa, chào hỏi vài người lãnh đạo mà hắn nhận thức.

Mọi người về gần hết, Thường Ninh liền cùng Thương Diễn nhanh chóng rời đi.

"Cuối cùng kết thúc." Thường Ninh duỗi người, hoàn toàn thả lỏng.

Đột nhiên vai nặng trĩu, Thương Diễn từ phía sau dựa vào lưng hắn, đôi tay đáp ở đầu vai, trầm thấp thở dài.

Hắn cúi xuống tựa đầu vào đầu vai Thường Ninh, áp sát vào khu vực cổ mà Thường Ninh không nhìn thấy, thở chậm rãi.

Thương Diễn bắt chước giọng điệu Thường Ninh: "Tiểu Ninh, học trưởng mệt quá."

Thường Ninh không kịp đề phòng, bị đè suýt nữa lảo đảo, nghe được Thương Diễn nói mệt, bỏ qua cảm giác ngứa ngáy vì bị mái tóc thô cứng của Thương Diễn cọ vào.

Trông thật sự rất mệt mỏi......

"Giám đốc, có khả năng người khác sẽ nhìn thấy." Thường Ninh cũng coi như nhân viên cũ của bộ môn, chủ yếu là thời gian trước hắn đã từng cùng Thương Diễn cạnh tranh ghế giám đốc, công ty cao tầng cảm thấy hắn là bộ môn mắt xích.

Nếu hắn cùng Thương Diễn quan hệ đặc biệt tốt, sẽ xuất hiện tình huống hắn cùng Thương Diễn đánh yểm trợ cho nhau.

Khi đo có thể hắn sẽ bị thuyên chuyển.

Thương Diễn tiếc hận nếu buông hắn ra.

Thường Ninh nhìn về phía ánh đèn neon lấp lánh của thành thị ngoài cửa sổ, thời nay 10 giờ rưỡi đi ngủ cũng chưa tính quá trễ, hàng ngàn hộ gia đình vẫn như cũ sáng đèn.

Thường Ninh nói một tiếng với Thương Diễn, đi đến một góc chủ động gọi điện thoại cho Lâm Yến Yến: "Yến yến, hôm nay công ty tổ chức hội nghị, yêu cầu tắt chuông, hiện tại ta lập tức trở về......"

"Không cần! Ngươi hành động như vậy mà còn có ý nghĩ muốn níu kéo ta?!" Lâm Yến Yến bén nhọn âm thanh bởi vì tức giận mà kịch liệt rung lên.

Chính là vì hắn sinh hoạt mình mới bất hạnh như thế.

"Ngày nào cũng tăng ca cũng không thấy ngươi kiếm được nhiều tiền hơn! Tối nay đừng trở về, ngủ ngoài đường đi!" Lâm Yến Yến tức hộc máu mà cắt điện thoại, nghe thanh âm Thường Ninh thôi đều cảm thấy chán ghét, đồ rác rưởi, vô dụng!

Dù sao Thường Ninh yêu mình như vậy, dù chính mình có treo hắn, hắn khẳng định sẽ không bao giờ đá mình ra khỏi nhà! Lâm Yến Yến chắc chắn điểm này.

Điện thoại Thường Ninh bị cắt đứt không thương tiếc, xem đi, nữ chính đích thực là con người điêu ngoa. Trong nguyên tác sở thích của thiên chi kiêu tử Thương Diễn là đoạt của người khác, chỉ thích loại ngông cuồng.

Thường Ninh ánh mắt trống rỗng.

Hệ thống 68 yên lặng mở miệng, động viên hắn: [Cố lên, ngươi có thể, nghĩ đến con gái đáng yêu của ngươi.]

Thường Ninh khóc không ra nước mắt, bản thân đây là ngồi trúng thuyền hệ thống đạo tặc.

Thương Diễn thấy hắn nói chuyện điện thoại xong, hỏi: "Ta đưa ngươi về nhà nhé?"

"À đúng rồi, bộ môn có vài người còn đang tăng ca, mới vừa rồi có người nhắn tin cho ta, hỏi chúng ta muốn đi ăn tiệc tối, karaoke chung hay không?"

"Tiểu Ninh, có muốn đi ăn tối cùng ta không?" Thương Diễn nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, lộ ra tươi cười.

Chợt hắn để tay lên trán, cụp mắt xuống, lộ ra biểu tình sầu khổ: "Khoảng thời gian này quá mệt mỏi, đã lâu rồi ta không được nghỉ ngơi. Ta mới đến có mấy tháng, cũng không biết rõ về các đồng nghiệp khác. Nếu ngươi không đi, ta cũng không thực sự muốn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro