Chương 7 - Nam thần cấp trên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường Ninh bất đắc dĩ nghĩ, nếu như tối nay mình không tham gia thì cũng không có chỗ để đi.

"Được rồi."

Hình ảnh thay đổi, phòng KTV đầy sự náo nhiệt, Thường Ninh nửa thân mình khuất ở trong một góc, trong tay bưng một ly trà.

Thương Diễn đối với Thường Ninh-người nguyện ý đi cùng mình đến đây tự nhiên là sẽ chiếu cố nhiều hơn, hắn cầm lấy ấm rót nước cho Thường Ninh.

"Ta có một bộ bài poker ở đây, mọi người cùng nhau chơi trò quốc vương đi!"

"Người bốc trúng quốc vương có thể chỉ định người bốc trúng quân bài nhất định làm nhiệm vụ, sự thật hoặc là thử thách!" Đồng sự hướng ngoại cầm lấy microphone bắt đầu tổ chức trò chơi, phổ biến quy tắc.

Thường Ninh nghĩ chơi trò này cũng không có việc gì.

Đồng nghiệp tham gia bữa tiệc tối nay khá đông có tới mười mấy người, quân bài mỗi người rút ra đều không xác định, người may mắn bốc trúng quốc vương cũng không có cách nào biết bài người khác, chỉ có thể chọn đại một người trong đó.

Nhưng thời điểm một lần, hai lần, ba lần đều bị quốc vương chỉ định, Thường Ninh cảm thấy trên đầu mình lơ lửng một cái debuff.

Đây là kỹ năng bị động của nhân viên đáng thương à, xui xẻo 100%?

Sự hứng thú của các đồng nghiệp cũng chỉ đơn giản xoay quanh vài ba câu chuyện tình yêu mà thôi.

Thông tin cá nhân của Thường Ninh viết là chưa lập gia đình.

Trên tay hắn không có nhẫn cưới, cũng không cùng Lâm Yến Yến lãnh chứng. Từ góc độ pháp luật mà nói thì tự nhiên là chưa kết hôn, hiện tại càng tốt hơn, hắn thậm chí còn không có bạn gái.

Mấy cái nhiệm vụ quá là làm khó người khác, thí dụ như người nào có người yêu rồi thì gọi điện cho người yêu mình, ai còn ế chưa có mống nào thì gọi cho crush.

Thường Ninh rũ mắt, lúc này mình mà gọi điện thoại cho Lâm Yến Yến, có thể nàng sẽ giết mình luôn.

Tửu lượng của Thường Ninh không tốt, sau khi uống mấy chén rượu gạo, mùi rượu bám đầy trên người, mặt đỏ tai hồng.

Đến lần thứ tư Thường Ninh bị bắt uống rượu vì không thể hoàn thành thử thách mà quốc vương đặt ra, ánh mắt Thương Diễn tối sầm lại, sự lạnh lẽo cuồn cuộn trong đôi mắt đen như muốn ngưng tụ thành thật thể.

Thường Ninh cầm ly rượu, liếm khóe miệng, nỉ non: "Rượu ngon, nhưng ta uống không nổi nữa."

Rượu hoa quả này mùi hương rất thơm, còn hơi ngọt ngào, hòa quyện với nhau cực kì hợp, đúng thực là một chai rượu tốt. Chỉ là số độ quá cao, hậu vị quá nặng.

Những người khác ồn ào: "Tửu lượng tổ trưởng Thường vẫn luôn kém như vậy nha, nếu không ngươi tìm một người giúp ngươi đỡ ly này?"

Mọi người đều cho rằng Thường Ninh độc thân, còn cố tình để ý một vị đồng nghiệp nữ cùng tổ cũng đang độc thân.

Mọi người la ó.

"An My, cô được mệnh danh là vị nữ sĩ ngàn chén không say. Sao cô không giúp đỡ tổ trưởng Thường xui xẻo của chúng ta một tí nhỉ?" Mọi người cùng trêu chọc.

Bị gọi tên An My lập tức đỏ mặt, mọi người đang tác hợp mình cùng Thường Ninh.

"Ta... Tửu lượng ta cũng không tốt lắm." An My hơi có hảo cảm với Thường Ninh , nhưng chưa từng chủ động tấn công bao giờ.

Còn thiếu một chút cảm giác.

Tổ trưởng quá thật thà và nhạt nhẽo, bình thường luôn ngồi một mình ở bàn làm việc, đeo mắt kính đen dày cộp, gặp bất kì ai cũng chỉ lộ ra nụ cười chất phác.

"Uống đi, uống đi!"

"Tổ trưởng, ly này ngươi không cần tự uống."

Mọi người chớp mắt ranh mãnh, ra hiệu cho Thường Ninh đang say khướt đưa chén rượu cho An My.

Thường Ninh rên rỉ một tiếng, hắn nghe được là "Ta không cần uống nữa?"

Đột nhiên, một bàn tay to cầm lấy cổ tay Thường Ninh.

Thương Diễn trước mặt các đồng sự khác luôn có cảm giác áp bách đầy tính xâm lược, chỉ trừ thời điểm Thường Ninh có mặt hắn mới khắc chế.

Giờ phút này, khuôn mặt Thương Diễn một nửa giấu trong bóng tối, ý vị tối nghĩa không rõ càng có vẻ hung hãn hơn.

"Ta uống giúp hắn."

Người chủ trì gọi một tiếng: "Giám đốc." Nhưng mà An My sẵn sàng uống thay tổ trưởng.

Lời này còn chưa kịp nói ra.

Thương Diễn cầm lấy chén rượu hướng về phía ánh đèn, hơi chuyển động, cánh môi nhẹ nhàng mà in trên thành ly, mới ngửa đầu uống cạn trong một ngụm.

Thương Diễn mím môi, thưởng thức vị ngọt đọng lại trên đầu lưỡi, mở miệng: "Tiếp tục trò chơi đi."

Thương Diễn hành động dứt khoát không cho đối phương cơ hội phản ứng, vững vàng quấy rầy tiết tấu đối phương.

Người chủ trì hít một hơi, điều chỉnh lại hô hấp, nóng lòng tìm biện pháp xử lý.

Nhưng cuối cùng anh ấy đóng băng ở đó.

Người chủ trì thầm nghĩ giám đốc ngài làm loạn làm gì. Thà phá một tòa miếu còn hơn phá một kiện hôn nhân. Tổ trưởng Thường độc thân, mọi người đang cố gắng ghép đôi cho hắn và An Mễ, ngươi thì lại phá đám.

Người chủ trì chuyển chủ đề, vỗ tay cho Thương Diễn: "Giám đốc thật tốt bụng, An Mỹ à, giám đốc giúp ngươi đỡ một ly rượu đó nha!"

Người chủ trì nhìn thấy khuôn mặt Thương Diễn không có biểu tình gì, trong lòng nhảy dựng, tự dưng thấy sợ hãi vô cớ

Giống như mình đã nói lời gì đó không nên nói......

An Mỹ hơi thất thần mà ừ một tiếng, nàng nhìn về phía Thường Ninh và giám đốc.

Giám đốc Thương đang bình tĩnh nhìn tổ trưởng, ánh mắt hắn có chút quái dị.

An Mỹ lấy lại tinh thần, kiềm nén cảm giác kỳ quái đang lan tràn trong lòng.

Có thật là giám đốc chắn rượu cho mình không?

Sau khi tụ hội kết thúc, mọi người đứng bên đường thương lượng cách về nhà.

Thường Ninh đã xụi lơ, Thương Diễn đang đỡ hắn.

Đồng nghiệp nữ nào sống một mình không ai đưa về thì đi cùng các đồng nghiệp nam, ai uống rượu không lái xe được thì gọi người lái thay.

"Vậy còn tổ trưởng Thường thì sao? Ai biết nhà tổ trưởng không?" Đồng nghiệp nhìn Thường Ninh vui vẻ dựa vào người giám đốc say giấc nồng.

Thương Diễn mở miệng: "Nếu không ai biết, ta đưa hắn về phòng nghỉ ở công ty ngủ."

Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.

"Tôi cũng đi tiễn tổ trưởng."

"Không cần, ta đã gọi người lái thay nên một mình ta là đủ rồi, các ngươi cứ đi về trước nghỉ ngơi đi, ngày mai làm việc cho tốt." Thương Diễn từ chối người khác hỗ trợ.

Mọi người vừa nghe liền nghĩ một đám chuốc say tổ trưởng, hiện tại còn phải nhờ vả giám đốc thu thập cục diện rối rắm, vội vàng khách khí cảm ơn: "Vậy làm ơn giám đốc chiếu cố!"

"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh......" Thương Diễn đỡ Thường Ninh đi đến bãi đỗ xe, thấp giọng kêu hắn.

Thường Ninh đã ngủ.

Chờ đến lúc khuất khỏi tầm mắt mọi người, hắn dùng ngón tay móc lấy mắt kính trên mũi Thường Ninh.

Nhìn ngắm thanh niên đã gỡ mắt kính, đầu ngón tay quét nhẹ qua mặt mày Thường Ninh, chậm rãi trượt xuống, khi đáp xuống sống mũi thì bỗng nhiên dừng lại, sau đó cúi người ôm ngang Thường Ninh......

Thường Ninh thì say rượu không hề hay biết những việc này, ngược lại hệ thống lại là người chứng kiến hết thảy .

Hệ thống thấy bất bình, than thở: [ Đúng là một cấp trên tốt, nếu mà không cướp vợ của ký chủ thì càng tốt. ]

Hệ thống lẩm nhẩm lầm nhầm, hận không thể thầm thì cả ngày bên tai Thương Diễn, tranh thủ tẩy não hắn.

Lâm Yến Yến đã có chồng, ngươi lại là thiên chi kiêu tử, không cần thiết phải cướp người trong lòng của cấp dưới.

*

Trong phòng cho thuê, trời đã khuya, trên chiếc sô pha trong phòng khách.

Một đôi cẩu nam nữ đang yêu đương vụng trộm.

Lâm Yến Yến nghiêng người, dựa vào ngực nam nhân trẻ tuổi, yêu đương vụng trộm trắng trợn mà táo bạo.

Nam nhân trẻ vòng một tay qua bả vai Lâm Yến Yến, một tay xoa bóp ngón tay nàng,

Lâm Yến Yến run lên, cọ vào đối phương, giả vờ lo lắng khẩn trương.

"Ngươi hư muốn chết, một hai phải đến nhà ta, lỡ đâu hắn đột nhiên trở về..."

"Tối nay cái thứ vô dụng kia mở họp, Không phải chính miệng ngươi cấm không cho hắn về nhà à, mà nếu hắn dám quay về ta đánh hắn đến chết." Nam nhân hôn tay nhỏ của Lâm Yến Yến.

Lâm Yến Yến nhẹ nhàng vỗ bờ vai của hắn, thật là xấu xa.

Nếu không phải Thường Ninh sống chết không muốn rời xa mình, ba mẹ mình đau khổ cầu xin, bản thân chắc đã được gả cho đại gia từ sớm.

Bây giờ mình bị Thường Ninh kéo chân sau lãng phí một thời thanh xuân tươi đẹp, tất cả đều tại cái đồ bỏ đi đó làm hại mình.

Đúng là Lâm Yến Yến đang nợ tiền, mỗi tháng đều biển thủ tiền lương Thường Ninh để đi trả nợ, nhưng nếu lương tên bỏ đi đó cao hơn thì đã trả xong từ đời nào rồi.

Lâm Yến Yến vẫn luôn hy vọng Thường Ninh sẽ chủ động chia tay mình, tốt nhất bởi vì áy náy mà cho mình một khoản phí chia tay hậu hĩnh.

Cha mẹ bên kia cũng không có cách nào mở miệng nói mình tâm cao khí ngạo, cơ bản là do Thường Ninh không biết tốt xấu.

"Cục cưng à, ngươi nói xem ta phải làm gì bây giờ...... Thường Ninh nói hắn không muốn chia tay, khăng khăng nói có thể nuôi nổi ta, ba mẹ ta còn gây áp lực cho ta nữa." Lâm Yến Yến làm nũng.

"Thường Ninh?" Hắn ta cầm lấy ảnh chụp chung trên bàn trà. Trong ảnh Lâm Yến Yến nghiêng đầu vẻ mặt lãnh đạm. Mà thanh niên gầy ốm đứng bên cạnh cô ta mím môi, mặt mũi lúng túng mà nhìn màn ảnh.

"Vậy làm cho hắn tự lăn đi, ta biết hắn làm ở đâu, để ta đi hỏi thăm, nghe nói bộ môn hắn đang thiếu một chân phó giám đốc. Ta sẽ cùng hắn cạnh tranh, nhờ quan hệ một chút để ta ngồi ổn cái ghế phó giám đốc, lại nghĩ cách đem hắn sa thải."

Thường Ninh sắp mất việc, Lâm Yến Yến lo lắng cho khoản nợ mình vay bên ngoài.

Nam nhân trẻ tuổi cười nói: "Sợ cái gì, về sau ta nuôi ngươi!"

Lâm Yến Yến thẹn thùng bĩu môi, nhẹ nhàng đấm ngực hắn.

*

Hôm sau, vào sáng sớm.

Thường Ninh nghiêng người nằm trên cái giường mềm mại, giường ở phòng nghỉ công ty là giường đơn nên có chút nhỏ.

Nam nhân nằm sau lưng đem tay vòng qua eo hắn, Thường Ninh càng giãy dụa cánh tay càng dùng sức siết chặt hơn.

"Tiểu Ninh......" Thương Diễn ôm chặt hắn, vùi đầu ở vai Thường Ninh, thanh âm trầm thấp mất tiếng, hít lấy hơi thở của hắn.

Thương Diễn thở dài một tiếng.

Thường Ninh thanh tỉnh, chớp mắt, nghĩ thầm đây là tình huống gì?

Phòng nghỉ ngơi nhiều giường đơn như vậy, tại sao muốn nằm chung với mình?

Hệ thống kịp thời giải thích.

[ Tối hôm qua Thương Diễn lo lắng ngươi uống rượu xong sẽ nôn chết ngạt, hắn ngủ bên cạnh cũng không có cách nào tính dậy kịp lúc giúp ngươi, nên hắn ngủ cùng ngươi luôn. ]

"Ra vậy." Thường Ninh gật đầu, mắt kính của hắn rớt đâu rồi?

Thường Ninh đợi trong chốc lát, nghe được hô hấp Thương Diễn không nặng nề nữa, xác định hắn đã tỉnh ngủ.

"Giám đốc, tối hôm qua ta có làm phiền ngươi lắm không?" Thường Ninh tính bẻ mấy ngón tay vòng quanh eo mình ra.

Thương Diễn thở dài, cong môi cười, ghé sát tai Thường Ninh, khàn giọng nói: "Tiểu Ninh, em ngủ ngoan cực kì......"

( Thay đổi xưng hô từ từ nhé :P)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro