Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lunar Triệu

____________________

Thẩm Triều Văn ở phía sau gọi nửa ngày Khương Mặc cũng không để ý đến.

Đi lên kéo hắn cũng bị bỏ lại.

Người này toàn thân đều tỏ ra vẻ 'Anh chết cũng không cần em quan tâm đâu'.

Thẩm Triều Văn bó tay toàn tập. Tổ tông này trên người không có tiền , không điện thoại di động, không giấy tờ tuỳ thân nhưng lại bất chấp xuống xe trong cơn giận như vậy.

Tên này hai tay trống trơn, bước đi thản nhiên như vậy, tuỳ ý như vậy, như thể hắn ta thực sự không quan tâm đến hoàn cảnh của mình bây giờ.

Hắn luôn luôn như vậy.

Cũng không thể bỏ xe ven đường như vậy, Thẩm Triều Văn vội vàng đi bộ lại rồi lái xe chạy chậm đuổi theo...Sau khi lái xe tới bên cạnh hắn, cậu giảm tốc độ chậm lại bằng với Khương Mặc, vừa lái vừa gọi hướng về phía Khương Mặc: "Lên xe trước đi."

Không trả lời.

"Em sai rồi, em mười phần sai."

Không trả lời.

"Anh lại đây chúng ta nói chuyện cẩn thận."

Khương Mặc vẫn còn không để ý đến cậu, cúi đầu đi về phía trước, không nói tiếng nào, như là đang suy tư điều gì.

Bất đắc dĩ. Thẩm Triều Văn cũng hết cách rồi chỉ có thể lái xe như rùa bò đi cùng hắn.

Chờ đi qua ngã tư, hắn cuối cùng cũng dừng lại, không đi về phía trước mà nghiêng đầu nhìn trong xe Thẩm Triều Văn.

Thẩm Triều Văn nhìn thấy ánh mắt của hắn, lập tức dừng xe chuẩn bị đem tên này túm lên, kết quả Khương Mặc đè cánh tay của cậu xuống, nói: "Chúng ta đi bộ về Thượng Hải."

"..." Thẩm Triều Văn nghe choáng váng, "Anh nói cái gì?"

Khương Mặc lặp lại, "Đi bộ về đi."

Hai người nhìn nhau vài giây.

"Hơn 400km anh muốn đi kiểu gì?"

"Dùng chân của em."

Thẩm Triều Văn lắc đầu: "Mai em còn phải về gặp khách hàng, còn phải công tác. Đừng nghĩ đến những chuyện không thực tế này, chúng ta..."

Giang Mặc bỗng nhiên cười: "Ừ, không thực tế."

"Không phải, ý của em là..."

Khương Mặc đánh gãy cậu: "Có thể anh chính là một người rất không thực tế."

Mắt của hắn như được một tầng sương mù che lại, thoạt nhìn rất xa xôi.

Nhìn nhau vài giây, Thẩm Triều Văn có chút không đành lòng nghiêng đầu, cậu không thích nhìn vẻ mặt này của Khương Mặc.

Trầm mặc một chút.

"Bộ phim Con đường." Khương Mặc đột nhiên nói.

Thẩm Triều Văn ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Phim kể về một cặp vợ chồng cãi nhau trên đường. Cuộc cãi vã cuồng loạn đến mức lúc bọn họ kích động còn muốn bóp chết đối phương. Bọn họ đã từng rất yêu nhau, là những chuyện vụn vặt trong cuộc sống đã chia cắt tình cảm của bọn họ. Bọn họ muốn tìm một biện pháp giải quyết, quyết định bỏ lại xe, bỏ lại công việc, lãng quên ngày mai, từ bỏ tất cả. Từ từ đi mấy trăm km về nhà. Xe, tàu cao tốc, máy bay, đều quá nhanh, không đủ thời gian để bọn họ giải quyết vấn đề.

Thẩm Triều Văn cúi đầu nghe, suy tư.

"Ở trên đường bọn họ gặp được rất nhiều người, rất nhiều cửa hàng, gặp phải ngày mưa, gặp được mặt trời lặn mặt trời mọc và một số cảnh vật mà họ chưa bao giờ để ý đến. Trên đường bọn họ nói về rất nhiều chuyện, nói về sách, nói về âm nhạc, nói về con kiến ven đường, nói về thời tiết, về quá khứ, tán gẫu về tất cả. Mỗi đêm bọn họ đều mơ rất nhiều, mơ tới hiện tại, tương lai, mơ tới lúc trước tại sao lại yêu nhau."

Ngôn ngữ có thể xây dựng  không gian tưởng tượng có hạn, Khương Mặc vừa nói vừa khua tay múa chân, cau mày, có chút không triển khai được, nói tới có chút uất ức, cuối cùng từ bỏ.

"Thôi quên đi, đó là một câu chuyện nhàm chán."

Thẩm Triều Văn kiên trì truy hỏi: "Kết cục cuối cùng như thế nào?"

Kết cục.

"Bọn họ về đến nhà, giấc mộng kết thúc, ly hôn, ai đi đường nấy, đấy là kết cục nếu em muốn thực tế."

Ngữ khí buồn rười rượi.

Nói xong hắn vung tay, lại tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Triều văn sửng sốt một giây, tiến len theo hai bước lại cảm thấy không đúng, vội vã quay đầu lên xe, lái chầm chậm theo hắn.

Ban đầu tưởng rằng Khương Mặc chỉ đi dạo không mục đích, lúc chờ hắn đi tới cửa của trấn cổ dưới chân núi Thẩm Triều Văn mới ý thức được, Khương Mặc biết đường.

Câu vội vội vàng vàng đỗ xe, chậm rãi chạy theo đối phương, đầu óc mơ hồ đi vào trấn cổ chưa từng tới này.

Hiện tại cũng không phải mùa du lịch, chỗ này người cũng không nhiều, trước tiên đi vào đã thấy một loạt cổng vòm cổ điển.

Thẩm Triều Văn đi theo Khương Mặc dạo chơi một lúc.

Kiến trúc rất xưa cũ, có thể nhìn ra được đã nhiều năm rồi. Dọc đường có nhiều gánh hàng rong chào hàng đồ ăn, còn có một số học sinh mặc đồng phục vừa đi vừa cười nói ồn ào..Trấn cổ này cho người ta cảm giác thanh lịch, giản dị và sạch sẽ, không quá nhiều vết tích được thương mại hoá.

Một chỗ rất yên tĩnh, cũng rất đẹp. Không thích hợp cãi nhau, cảm giác thích hợp cho người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương hơn.

Nhưng mà lúc này cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.

Cậu bước nhanh tới chỗ Khương Mặc, kéo kéo cánh tay của đối phương:"Đừng giận nữa, trưởng thành lên nào."

Đừng giận nữa.

Trưởng thành lên.

"Em ngẫm lại lời của mình xem, làm người nghe nghẹt thở cỡ nào."

"...Anh không về mà tới chỗ này làm gì? Chúng ta dù sao cũng phải đi thôi!"

Khương Mặc thở dài, kéo tay anh, ra lệnh: "Mời em yên lặng, đi theo anh."

"..."

Thẩm Triều Văn hoảng hốt nhìn mọi người xung quanh, một bà cụ chống gậy chậm rãi đi ngang qua bọn họ, liếc nhìn họ một cách kỳ quái.

Mặc dù hoảng loạn, Thẩm Triều Văn vẫn theo bản năng để ngón tay Khương Mặc trượt vào, nắm lấy...Trí nhớ cơ bắp, thật sự là thay đổi không xong.

Tay cậu cứ thế bị lôi kéo, đầu óc Thẩm Triều Văn loạn thành một đoàn, có chút phân tâm.

Bên ngoài có rất nhiều học sinh mặc đồng phục màu xanh đi ngang qua họ. Môi trường mang lại cảm giác chính mình cũng đã quay lại thời học sinh, hào hứng cũng có chút hồi hộp.

Khương Mặc không để ý tầm mắt của người khác chút nào, kéo người chậm rãi đi về phía trước, đi dạo không mục đích, đồng thời cũng không cho Thẩm triều Văn mở miệng nói chuyện.

Thẩm Triều Văn đầy bụng ý kiến mà không cách nào xả, bất mãn hết sức. Nhưng vì vẻ mặt của Khương Mặc và nhiều lần nhấn mạnh giữ yên lặng, cậu chỉ có thể cúi đầu bước đi, cố gắng phớt lờ hết những ánh mắt khi lạ của người qua đường.

Đi qua một con đường, lòng cũng yên tĩnh một chút.

"Em có mệt không?" Khương Mặc đột nhiên hỏi, "Khi ở bên anh."

Cũng đã quen như vậy, không cần phải khách khí, Thẩm Triều Văn thành thực gật đầu: "Thỉnh thoảng sẽ có một chút."

"Em muốn chia tay à?"

Ngữ khí rất bình tĩnh.

Thẩm Triều Văn nghiêng đầu, có chút khó chịu mà trừng hắn.

Khương Mặc nhanh chóng bổ sung: "Ý anh là, chúng ta có thể chia tay một lần, sau đó em lại theo đuổi anh một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu, bảo trì cảm giác mới mẻ."

"....Em phản đối."

"Nghĩ một chút đi."

"Không nghĩ." Ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn, "Nhắc lại, tháng sau em sẽ không giúp anh xúc phân mèo đâu, anh suy nghĩ kĩ đi."

"...."

Được thôi. Khương Mặc chậm rãi thở ra một hơi, kéo cậu ngồi lên phiến đá xanh, nói: "Khoảng thời gian này anh học được một biện pháp chữa trị tình cảm, muốn chia sẻ cho em, đồng thời sử dụng."

?

Ngạc nhiên thật, hắn lại chủ động giải quyết vấn đề.

Thẩm triều Văn gật đầu, cổ vũ hắn nói:"Anh nói đi."

Khương Mặc đem vở trong tay mở ra, xé trang trống kế tiếp đưa giấy cho cậu, nói: "Em có gì cảm thấy bất mãn về anh, cảm thấy anh nên thay đổi thì viết ra, có việc gì hài lòng về anh cũng viết ra, viết thật có tâm. Viết xong chúng ta đưa cho nhau xem, cùng thảo luận."

Thẩm Triều Văn nhíu nhíu mày: "Ai chỉ anh biện pháp này đấy?" Sao ấu trĩ dữ vậy.

"Bất kể là ai chỉ, nghe đâu hữu dụng lắm." Khương Mặc nói, "Không ngại thử một lần."

Thẩm Triều Văn rất không muốn phối hợp với cái trò ấu trĩ này: "Nếu em ghi tật xấu và khuyết điểm của anh xuống hết thì anh sẽ thay đổi được à?"

Khương Mặc bình tĩnh nói: "Ở một góc độ khác, có lẽ viết ra không phải để đối phương xem mà là để chính mình xem."

Suy nghĩ vài giây, Thẩm Triều Văn bất đắc dĩ cầm lấy bút, "Vậy anh có muốn..." Dừng lại một chút, bỗng nhiên lên giọng, "Khương Mặc!! Anh lại đi đâu vậy!!"

Khương Mặc vừa đi vừa vẫy tay với cậu: "Anh qua bên kia đi dạo, sẽ quay lại thôi. Em đừng đi loạn, anh không có điện thoại di động, chút nữa lỡ không tìm được em thì sao."

Nói xong lại đi xa, dáng vẻ rất sốt ruột.

"..."

Chạy trối chết.

Bỗng nhiên rất muốn kéo hắn về nhà trói lại, xem hắn còn chạy được không...Nghĩ như vậy hình như rất biến thái.

Thẩm Triều Văn tức giận nhìn hắn đi xa, bất bình chuẩn bị hạ bút.

Khuyết điểm của hắn? Vậy cũng nhiều lắm, đếm không xuể, tờ giấy này viết không hết.

"——Quá cảm xúc, thiếu suy nghĩ lý trí và không có ý thức giữ gìn tài sản chung. Anh ấy sẽ cho bạn bè vay cả chục nghìn tệ kể cả khi người ta nói dối, còn không viết biên lai mượn tiền."

Việc này thật sự nên ghi lại.

Đáng sợ hơn, đối với chuyện này Khương Mặc lúc đó tỏ vẻ——anh biết hắn có thể đang gạt anh, nhưng anh nghĩ chắc chắn người ta đã gặp phải khó khăn gì đó. Dù không trả lại tiền thì anh vẫn có thể hiểu được, nó không quan trọng. Đừng mắng anh, nếu người ta vốn đã như thế này, khó nhầm lẫn được.

Khó nhầm lẫn?

Không, nhầm lẫn cục cứt. Sau khi hồi tưởng lại Thẩm Triều Văn lắc đầu, cảm thấy Khương Mặc có thể yên bình sống đến hôm nay đúng là kỳ tích...

"——Không làm việc nhà, không dọn dẹp. Anh ấy để mọi thứ bừa bộn. Kết quả là sách, đĩa CD và bút của anh ấy nằm rải rác khắp nhà và anh ấy hiếm khi sắp xếp. Anh ấy vẫn nghĩ như vậy, anh ấy cảm thấy đó là sắp xếp của mình, gọi là 'lộn xộn có trật tự'."

Viết xong Thẩm Triều Văn trầm mặc chốc lát, nghĩ mình ghi như thế này có phải quá tàn nhẫn hay không, Khương Mặc nhìn thấy có buồn không.

Không ai là hoàn hảo, hắn có khuyết điểm, cũng có ưu điểm.

Ví dụ như, Khương Mặc có thể không ngăn nắp, thế nhưng...

Hắn sẽ không đến chỗ của người khác quậy tung lên.

Cũng có thể rửa ly của mình một cách nghiêm túc sạch sẽ.

Cái này đáng nhắc tới. Khương Mặc đã sưu tập cả một bức tường ly. Hắn sẽ nhớ mình dùng loại nào để uống nước, loại nào để uống cà phê và trà, loại nào sẽ dùng khi bạn bè đến chơi...Không bao giờ nhầm lẫn. Về vấn đề này, hắn ngăn nắp một cách đáng kinh ngạc.

Ở bên kia, Khương Mặc đi dọc đường tìm kiếm, bước đi rất nhanh có vẻ lo lắng.

"——Thiếu kiên nhẫn. Anh không đủ kiên nhẫn để nghe em nói những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, anh không đủ kiên nhẫn để lắng nghe tâm sự của em, anh không đủ kiên nhẫn để thấu hiểu người khác, anh chỉ muốn làm những thứ mình thích, sống quá ích kỉ và quên đi sự tồn tại của người yêu anh, cảm thấy mình không cần phải thay đổi."

Nhưng.

Thỉnh thoảng hắn vẫn sẵn sàng dành chút thời gian để đi dạo và mua sắm cùng với Thẩm Triều Văn. Dù sao thì đây là một điều hiếm thấy, Khương Mặc không thích hẹn hò. Hắn cho rằng những hoạt động như thế chỉ lãng phí thời gian. Hắn sẵn sàng đi du lịch đến những nơi xa học di ngữ, học cách nhuộm cà vạt, học cách khôi phục các di tích văn hoá...Rồi mang một số "món quà" lung tung suốt chặng đường đem về tặng cho người bạn trai không có tí tình yêu nào với nghệ thuật của mình.

Đi một hồi vẫn chưa tìm thấy cửa hàng mà mình đang tìm. 

Hết cách rồi, Khương Mặc đành phải gọi một học sinh đi ngang qua dò hỏi: "Bạn học, bạn có biết tiệm bánh ga tô ở đâu không?"

"——Rất kiêu ngạo đối với một số đồ vật nhất định và không biết tôn trọng sở thích của người khác một cách khách quan. Anh ấy sẽ không ngần ngại bày tỏ sự ghét bỏ của mình đối với một vài bộ phim và phim truyền hình nhất định và sẽ không cho người thân hoặc bạn bè của mình xem chúng."

Nhưng.

Có những lúc Khương Mặc cũng sẽ buông xuống tính kiêu ngạo, nguyện ý chiều Thẩm Triều Văn đi xem bộ phim mà hắn nói là "không bổ dưỡng". Mặc dù sẽ luôn nắm chặt tay Thẩm Triều Văn trong suốt quá trình, âm thầm trút bỏ sự tức giận và bất mãn.

Cậu sinh viên được hỏi đường nói: "Tiệm bánh à? Đi hết con đường này rồi rẽ phải, sẽ có một con hẻm. Đi thêm 2 bước nữa là tới rồi."

Khương Mặc mỉm cười: "Cảm ơn."

"——Khi cãi nhau thường cố tình gây sự, không nói lý. Không biết là do xem thường người ta hay không muốn ầm ĩ, mà mỗi khi đang cãi nhau sẽ tức giận bỏ đi, từ chối giải quyết vấn đề một cách thẳng thắn."

Nhưng.

Khi cãi nhau Khương Mặc sẽ không động đến cha mẹ đối phương, chỉ có thể giận hờn như một đứa con nít...Yên lặng né tránh vấn đề, như là sợ cãi nhau sẽ làm tổn thương bạn.

Rẽ phải có một con hẻm, đi hơn trăm bước Khương Mặc mới nhìn thấy cửa hàng mà cậu trai khi nhắc đến, thật sự rất khó tìm.

Hầu hết các loại bánh ngọt được trưng bày trong cửa hàng nhỏ đều là bánh ngọt Trung Quốc, nhưng có lẽ để bắt kịp thời đại, một số loại bánh kem phương Tây cũng được đưa vào. Khương Mặc cúi đầu xuống, bắt đầu xem xét bánh ngọt trong tủ mát.

"——Làm việc hậu đậu, hay quên, trí nhớ kém. Anh ấy luôn quên mang theo chìa khóa và nhờ bạn trai đang họp ở cơ quan vội vàng xin nghỉ rồi chạy về nhà mở cửa cho anh. Quên cho mèo ăn và quên phơi quần áo trong máy giặt, quên ăn, quên trả lời điện thoại người khác, quên trả lời tin nhắn và thậm chí còn quên mất ngày sinh nhật của bạn trai mình."

Nhưng...

Không có nhưng trong bài viết này.

Viết đến đây, Thẩm Triều Văn cảm thấy có chút khổ sở.

Cậu buồn bực xoá đi dòng "thậm chí còn quên mất ngày sinh nhật của bạn trai mình", cảm thấy không đáng nhắc tới, sự việc đã xảy ra, nhắc lại cũng không làm được gì, không có chút ý nghĩa nào.

Khương Mặc mở vở của mình ra, bên trong chỉ còn sót lại hai mươi tệ tiền mặt.

Không nhiều, chỉ có hai mươi tệ.

Thật tồi tệ, mua bánh ngọt có lẽ sẽ không đủ.

Đứng chần chờ trước tủ lạnh một lát, hắn lấy tiền ra một cách khó khăn và hỏi nhân viên bán hàng đang nhìn mình một cách bối rối: "..Hai mươi tệ có đủ mua một cái bánh ngọt không?"

Nhân viên bán hàng mỉm cười hiểu ý: "Có bánh nhỏ, anh có thích chiếc bánh hình con thỏ kia không?"

"Đặc biệt thích uống rượu. Thỉnh thoảng sẽ uống không kiểm soát, phần lớn thời gian phải nhờ người bạn trai xui xẻo này nhắc nhở anh ấy mới biết tiết chế. Anh ấy không hề nghĩ rằng uống rượu là có hại cho thể xác và tinh thần. Luôn lấy ví dụ là người ông nội uống rượu nhưng vẫn sống tới tám mươi tuổi của mình để ủng hộ triết lý uống rượu. Anh ấy nghiện cảm giác mà rượu mang lại và sống cuộc sống miễn có rượu thì sẽ uống, như bây giờ."

Nhưng.

Nhưng khi Khương Mặc uống say không làm ầm ĩ, cũng không say khướt, tửu lượng rất cao, đặc biệt thần kì. Sau khi hắn uống rượu ánh mắt sẽ sáng lên, tư duy cũng sẽ trở nên nhanh nhẹn, thích nói chuyện với bạn về rất nhiều điều thú vị, cũng thích nhìn bạn cười không chớp mắt..."

Khuyết điểm của hắn ở một số thời điểm thật làm người khác yêu thích.

Khương Mặc đưa tiền cho nhân viên, xách theo bánh kem nhỏ hình con thỏ nhanh chân đi ra ngoài, đi rất gấp.

Hắn sợ Thẩm Triều Văn không nghe lời mà chạy lung tung, rồi lúc trở về lại không tìm được người.

Thẩm Triều Văn kiểm tra nội dung mình viết lại một lần, xác nhận không có sai sót, bắt đầu viết tổng kết đánh giá Khương Mặc một cách khách quan.

"——Nói tóm lại, Khương Mặc có rất nhiều khuyết điểm làm cho người khác khó chịu, khuyết điểm của anh ấy sẽ tạo ra nhiều phiền phức cho cuộc sống."

Tuy rằng hắn có khuyết điểm, nhưng mà...

Thẩm Triều Văn vô thức đặt một câu có chữ nhưng trong đầu.

Mỗi một lần thất vọng, cậu lại dùng câu nói kiểu này khuyên nhủ chính mình——Nhưng, nhưng, nhưng.

Tuy nhiên, nhưng mà.

Cấu trúc câu này đúng là tuyệt vời.

Làm người không thể làm gì "Nhưng".

Chỉ là không thể né tránh.

Cây bút tiếp tục viết viết.

——Mà phần lớn thời gian, em vui mừng chỉ có em mới có thể xử lý những phiền toái này.

____________________

Editor: Có ai thấy chương này dễ thương hông. Thích cái cách bọn họ iu nhao ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro