Chương 2: Sữa chua nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nthien

Beta: Tự Ngưngg ( Apple)

_____________

Tiết học dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, giáo sư như mọi khi điểm danh trước khi tan lớp. Điểm danh xong, giáo sư nhìn bên dưới lại lòi ra thêm nhiều người, trêu chọc nói: "Vậy ra tiết học của tôi nhàm chán đến thế à? Bởi vậy mới có nhiều người bỏ tiết."

Những người bên dưới cười vang, có một học sinh lớn mật nói ra tình hình thực tế: "Giáo sư, họ đến đây để ngắm hotboy vườn trường đấy ạ "

Giáo sư liếc nhìn một vòng, tò mò hỏi: "Ồ? Hot boy vườn trường là vị nào? Có đẹp trai hơn thầy không?"

Những người khác lại cười rộ lên, người kia nói tiếp: "Chính là ba vị dưới giảng đường của thầy."

Giáo sư nghe vậy, coi là thật đi xuống bục giảng, đi đến bên cạnh bọn họ, cẩn thận chu đáo, cuối cùng đưa ra kết luận: "Quả thật không tệ."

Đỗ Thức Phi chỉ muốn tìm một chỗ đem mình chôn xuống, Trần Chấp ngược lại cười trêu chọc: "Giáo sư tương đối đẹp trai hơn, so với những người trẻ tuổi chúng ta không thể so sánh được." (ý của Trần Chấp là do họ là những người trẻ tuổi nên mới hơn được với giáo sư.)

Giáo sư thỏa mãn sờ cằm, đi ra khỏi lớp.

Đây đã là tiết thứ tư, sau giờ học chính là giờ ăn trưa. Nhà ăn nằm đối diện tòa nhà giảng dạy nơi bọn họ có lớp học.

Đỗ Thức Phi như trút được gánh nặng, thu dọn đồ đạc: "Trời ạ, tôi cảm thấy mấy từ khóa này của tôi lại tệ nữa rồi, nên làm sao đây?"

Trần Khước liếc nhìn cậu một cái, lại liếc nhìn Trần Chấp: "Trần Chấp sẽ không thấy chết mà không cứu."

Đỗ Thức Phi vẻ mặt mong chờ nhìn Trần Chấp, Trần Chấp không nói mà chỉ cười cười: "Vâng vâng vâng, tôi sẽ không. Đi ăn cơm thôi, thiếu gia của tôi."

Đỗ Thức Phi cam đoan, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, thập phần vui vẻ. Bất cứ khi nào Trần Chấp đồng ý giúp cậu ôn tập, cậu chưa từng trượt một khoa nào, hơn nữa còn được điểm rất cao. Giải quyết xong phiền não này, cậu lại nghĩ đến một phiền não mới, "Hôm nay ăn cái gì?"

Cách đây một khoảng thời gian cậu rất thích ăn món cơm niêu ở nhà ăn, tựa hồ mỗi ngày đều ăn, kết quả hai ngày trước, phát hiện quán ăn kia vậy mà thay người.

Đỗ Thức Phi vì thế mà phiền muộn rất lâu, hôm nay lại nghĩ đến, không có quán ăn kia, nên ăn cái gì đây?

Trần Chấp thu dọn xong, nghĩ nghĩ: "Có một quán bột cá (1) mới mở, đi thử chút đi."

Căn tin đại học C được thuê ở bên ngoài, cho nên có rất nhiều đồ ăn, mà người cũng rất nhiều.

Đỗ Thức Phi nhìn dòng người, liếc mắt nhìn qua, đều không có chỗ ngồi, càng thêm phiền muộn. "Mẹ ơi, sao lại nhiều người vậy."

Trần Chấp nhìn mặt cậu tràn ngập lo lắng, an ủi: "Đừng lo lắng, chờ một chút bọn họ sẽ đi."

Trần Khước không thích ăn bột cá, cùng bọn họ mỗi người một ngã, một mình kiếm ăn.

Cũng may quán bột cá không có ai, bọn họ gọi đồ ăn, rất nhanh bàn trước mặt đã có người ăn xong cầm chén đĩa rời đi, Đỗ Thức Phi lấy cặp sách chiếm chỗ ngồi. Sau đó quay qua vẫy vẫy tay với Trần Chấp, tỏ vẻ thắng lợi.

Trần Chấp gật đầu nhẹ, nhận lấy phần ăn của mình.

Đây là một cái bàn lớn, từ hai cái hợp thành một, bên cạnh năm sáu người ngồi còn được.

Rất nhanh, có mấy nữ sinh tới ngồi, cách bọn họ một chỗ ngồi.

Trần Chấp lấy thêm một cây xúc xích hun khói, Đỗ Thức Phi nhìn thấy, cũng muốn ăn. Trần Chấp gắp xúc xích qua chén của cậu, "Cậu ăn đi."

Đỗ Thức Phi nói: "Cảm ơn A Chấp."

Người qua đường A thoáng nhìn qua người qua đường B, thập phần hiểu rõ mà cười trộm.

Đỗ Thức Phi không nhận ra chút nào, bọn họ tới chậm, ăn xong quán ăn gần như không còn ai.

Bọn họ hôm nay chỉ có một tiết học này, buổi chiều là ngày lễ toàn trường.

Trở lại ký túc xá, Đỗ Thức Phi ngay lập tức nằm xuống. Dưới giường của bọn họ là bàn học, giường của Đỗ Thức Phi và Trần Chấp sát bên, Trần Khước ở bên kia, một mình một chiếc giường trống

Còn có một chiếc giường trống.

Ngủ trưa mỗi ngày là điều thiết yếu, Đỗ Thức Phi nằm, bắt đầu lướt điện thoại trước khi đi ngủ.

Mở Tieba (2) ra, phát hiện mấy bài đã đọc qua tăng thêm không ít tầng. Cậu suy tư một lúc, vẫn là bấm vào.

Quả nhiên --

Chuyện lớp học hôm nay lại là YY.

Cậu nhìn một chút, cái quỷ gì đây?

Trần Chấp đối với cậu sao có thể có tình cảm gì ngoài tình bạn, cậu đối với Trần Chấp lại càng không thể nào. Cậu chắc chắn là một thẳng nam!

Cậu khịt mũi coi thường, cảm thấy bọn họ lừa mình dối người.

Ngáp một cái, Đỗ Thức Phi để điện thoại xuống, quyết định đi ngủ. Phải uống nước trước khi đi ngủ, phát hiện cốc nước bên dưới.

Trần Chấp cũng ở bên dưới.

Hắc hắc.

"A Chấp, lấy giúp tôi một cốc nước."

"Được." Trần Chấp lấy cốc nước đưa cho cậu.

"Cảm ơn A Chấp." Đỗ Thức Phi ùng ục ùng ục uống hai ngụm nước, đem cốc nước vào khung bên cạnh, lau miệng, nằm xuống, quay người vào tường chuẩn bị đi ngủ.

Hết chương 2

Chú thích:

(1) bột cá: Bột cá là món ăn nhẹ địa phương nổi tiếng ở Hành Dương, tỉnh Hồ Nam. Nó được làm từ thịt cá tươi và mì gạo làm nguyên liệu chính. Bột cá là một loại bún mà người Hành Dương thường ăn vào bữa sáng. Nói chung, bún có thể được chia thành bột thịt băm, bún ba tươi, bún chua cay, bột xương ống, bột thịt bò, bột ức bò, v.v. tùy theo nguyên liệu được thêm vào sau khi nấu. (nguồn:https://m.sohu.com/a/393467913_120647695/?pvid=000115_3w_a)

(2) Tieba: Tieba Baidu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro