Chương 2:Bắt gặp...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Mihn( •̀ ω •́ )✧

———————————————————————————————————

Ban đêm, trời mưa tầm tã.

Những giọt nước mưa tạt vào ô cửa sổ của phòng bệnh.Xuyên qua màn đêm đen, những gì phản chiếu trên tấm kính là một khuôn mặt tĩnh lặng và trầm tư.

Hảo Nhân nhớ lại ban nãy, khi mà cửa thang máy chậm rãi mở ra y và A Quý bốn mắt nhìn nhau.

Trong lòng y dâng lên một loại kích động khó tả.

Lúc đó y đứng đó ngây ngốc nhìn A Quý trước mặt.Hắn mặc một bộ vest nghiêm trang, dáng người cao ráo, khuôn mặt thân thuộc, đẹp trai và tuấn tú.

A Quý thấy y không có ý định vào thang máy mà cứ ấn nút thang máy, nhất thời cảm thấy khó hiểu. Hai người im lặng nhìn nhau.

Hốc mắt Hảo Nhân dần dần nóng lên.

A Quý nhìn y, khẽ cau mày rồi thắc mắc: "Chúng ta .... có phải quen biết nhau không?"

Hắn đang hỏi , một thang máy khác bên cạnh Hảo Nhân phát ra tiếng"ding", cánh cửa kim loại mở ra.

  Có người bước ra khỏi đó, khi nhìn thấy Hảo Nhân, liền kêu lên:"Anh ơi!"

   Hảo Nhân chợt tỉnh táo lại, quay mặt lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của Hảo Minh, đi về phía y. "Điện thoại của em có....."

    Hảo Minh đứng ở trạm xe buýt một lúc mới phát hiện điện thoại di động của mình đã biến mất.Cậu sợ bị người ta gạt mất nên vội vã quay lại xác nhận xác nhận một chút.

   Lúc này, khi cậu quay lại thấy Hảo Nhân đứng ở cửa thang máy cùng với điện thoại di động trong tay, cậu mới thở phào nhẹ nhõm:"Mau đưa cho em đi."

  Hảo Minh muốn lấy điện thoại, lập tức đi vào thang máy nơi A Quý đang đứng.

 Vì vội vàng đuổi theo chuyến xe cuối cùng.

   Cậu đứng lặng trong vài giây, mới nhận ra cửa thang máy không có tự động đóng lại.Nhìn tay Hảo Nhân vẫn đang ấn vào nút bấm thang máy.Hảo Minh khó hiểu hỏi: "Anh ơi?"

   Hảo Nhân lúc này mới phản ứng kịp, rút ​​tay về như bị điện giật.Rất nhanh, cửa thang máy từ từ đóng lại. Đôi mắt của Hảo Nhân vẫn nhìn A Quý.A Quý bị ngưng một lúc, hắn cảm thấy rằng Hảo Nhân người này thật kỳ lạ.Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại.

  Vào lúc ấy, những gì in trên cánh cửa kim loại là khuôn mặt thất vọng của Hảo Nhân .

Trái tim của Hảo Nhân trống rỗng.

  Bởi vì hiển nhiên A Quý đã không còn biết y là ai nữa rồi.Những ký ức khó khăn được lưu lại kia, thật sự chẳng qua chỉ là giấc mơ của Hảo Nhân.

   Đôi mi dài khẽ rung lên.

Lúc này đứng trước cửa sổ, cảm xúc của y ngổn ngang, lẫn lộn .

   Y không thể quên được cảnh tượng trong mơ khi thấy A Quý gào khóc thảm thiết sau khi biết tin y qua đời.Hảo Nhân không khỏi ứa nước mắt.

   Y chưa từng thấy A Quý buồn như vậy.Điều này có phải chứng mình rằng lúc ấy A Quý thực sự đã yêu y?

   Thức dậy sau một giấc mơ có nghĩa là ông trời đồng ý cho họ cơ hội thứ hai?

  Ngước mắt nhìn lên cửa sổ, khuôn mặt như thế này được phản chiếu trong bóng tối.

  Lông mày thanh tú, mũi thẳng, khắp người toả ra không khí ấm áp, bình thường .

  Trong giấc mơ hoán đổi linh hồn với Giang Lạp Lệ, khuôn mặt này từng rất kiêu ngạo và xảo trá.

  Đáy lòng y bỗng cảm thấy bất an, thu hồi lại ánh mắt.

   Không cần nghĩ về nó nữa.Sau khi thu dọn tâm trạng phiền muộn, âm thầm nuốt nước bọt vào trong, y muốn uống nước, xoay người cầm lấy cốc, phát hiện trong thùng nước trên máy lọc nước đã không còn một giọt nước nào.

Nhìn thời gian.

    Bây giờ đã gần mười giờ đêm.Muốn người gửi nước đóng chai vào giờ này quả thực có chút không thích hợp lắm.Hảo Nhân biết bên ngoài trạm điều dưỡng có thùng nước chuyên cung cấp nước cho nhân viên và hộ lý.

  Y nghĩ một lúc và cầm cái cốc đi ra ngoài..

   Khi đi ra ngoài hành lang, Hảo Nhân mới phát hiện ra ra rằng khu vực mà bình thường yên tĩnh, giờ đây lại rất ồn ào.Bình thường giờ nhiều bệnh nhân đã ngủ say.Nhưng bây giờ nhiều người quay đầu nhìn ra hành lang bên ngoài, mà một số y tá và nhân viên bảo vệ đang lục soát từng phòng.

Đây rốt cuộc là làm sao?

    Hảo Nhân tò mò, đứng trước cửa phòng bệnh của bản thân xem một hồi.Ngay sau đó, một nhân viên bảo vệ đến và muốn vào phòng của y, nhưng đã bị chặn lại bởi vị trí y đang đứng.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hảo Nhân hỏi.

  Bảo vệ không trả lời mà hỏi lại y:"Nãy giờ cậu vẫn luôn ở trong phòng suốt à?"

   Hảo Nhân do dự một chút, sau đó gật đầu.

   "Cậu có nhìn thấy nhìn thấy một người lạ vào phòng bệnh của cậu không?"

    Hảo Nhân bèn lắc đầu.

    Rốt cuộc là cái quái gì đang diễn ra vậy?

    "Vậy cậu ra đó làm gì vậy?" Nhân viên bảo vệ hỏi.

    "Nước uống hết rồi." Hảo Nhân lắc lắc cái cốc trong tay:"Tôi muốn đến trạm y tế ở quầy lễ tân xin một ít nước "

Sau khi bảo vệ xem xét, anh ta không cũng nói gì thêm, mà đi sang phòng bệnh bên cạnh.

Hảo Nhân vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra .....

   Y thấy những người đó dường như đang căng thẳng tìm kiếm cái gì đó, đó cũng không phải việc của y, vì vậy y cầm lấy chiếc cốc và đi đến trạm y tế phía trước.

Không có ai rảnh có thời gian để ý đến Hảo Nhân.

    Tiếng máy bộ đàm, tiếng chuông điện thoại nối tiếp nhau.Người nhà bệnh nhân nằm ở giường bên cạnh than phiền ồn ào Hảo Nhân quay lại với một cốc nước đầy, chỉ nghe thấy tiếng ai đó thì thầm rằng hình như có ai đã đánh mất thứ gì đó quan trọng.

    "Hóa ra là một tên trộm."

    Hảo Nhân nghĩ....

    Ở trong bệnh viện không có chuyện gì mới mẻ cả

    Khu vực điều trị nội trú của bệnh viện ngày nào cũng có người ra người vào khác nhau, không phân biệt được đâu là người không liên quan, đâu là người nhà của bệnh nhân.

    Khu VIP ở tầng trên có thể tốt hơn.Những phòng bệnh bình thường ở dưới đây chẳng khác gì chuồng gà không mái che, nếu không ai mất gì thì mới là chuyện lạ.Hảo Nhân không quan tâm đến chuyện của người khác.Phòng bệnh mà y ở hiện tại chỉ có duy nhất một mình y.

  An toàn cá nhân là điều quan trọng nhất.

    Nghe nói đã xảy ra chuyện như vậy, y liền để mắt tới, về tới phòng liền tiện tay kéo rèm cửa sổ đối diện với hành lang rồi sau đó lại đóng cửa phòng bệnh.

   Bên ngoài, trời vẫn đang mưa.

  Y uống nước, xem tivi một lúc rồi tắt đèn ngủ thiếp đi.

Sự náo nhiệt bên ngoài dần lắng xuống.

Cũng không biết đã tìm được đồ vật về chưa.

Nhưng mà, hành lang đã hoàn toàn yên tĩnh.

Thời gian trôi đi, xung quanh càng lúc càng trở nên im lặng.

   Hảo Nhân đang mơ màng ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy tích tác, y mờ mịt tỉnh lại, nhíu mày bất mãn.Giờ là hơn 3 giờ đêm rồi, người giường bên đang làm gì trong nhà vệ sinh vậy trời? Y thực sự buồn ngủ, trở mình kéo chăn bông lên đầu rồi ngủ.

    Ý thức ngày càng xa .

    Từ từ đi vào giấc mơ.Không biết trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì,y đột nhiên tỉnh lại.

   Không đúng!

    Y đột ngột quay lại.Không phải cậu học sinh cấp ba ở giường kế bên đã xuất viện rồi sao? !

    Y đột ngột ngồi dậy. Nhìn qua cửa sổ nhà vệ sinh, mưa sớm đã tạnh rồi. Nhưng trong phòng tắm không ngừng phát ra tiếng tích tách của vòi hoa sen.

   Hảo Nhân tê dại da đầu .

Y đã nghe qua rất nhiều sự việc kỳ quái ở bệnh viện.

   Trên phố có quá nhiều lời đồn đại, mỗi khi bị nhân đạo(?) nhân gian nào cũng vậy, bao giờ cũng có những cuộc gặp gỡ quỷ dị và khủng bố.

(?)bản gốc là :每每被人道的 t tra thì nó ra là nhân đạo/ nhân luân

Trong lòng Hảo Nhân hoảng sợ.

Cửa đóng chặt.

    Bằng mắt thường Hảo Nhân nhìn không ra, không biết có phải có ai đó nhân lúc y ngủ lẻn vào trong phòng không

  Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm lúc nửa đêm nghe thật quỷ dị.Làm sao bây giờ ?

Gọi người vào xem xem?

  Hay là......

  Hảo Nhân nhấc chăn bông lên và đi chân trần ra khỏi giường.

   Y rón rén đi đến trước cửa nhà vệ sinh, nhìn vào phòng tắm, rất tối, chỉ dựa vào chút ánh sáng nhỏ bé từ ​​bên ngoài cửa sổ đi vào, căn bản không nhìn được gì.

  Chẳng lẽ y quên tắt van nước?

  Hảo Nhân nhíu mày.

  Y khẩn trương đi vào bên trong đến trước cửa phòng tắm, khi cánh cửa đẩy ra, đèn được mở lên.

    Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn màu đen đang ngồi xổm bên trong cùng với vết máu trên mặt đất, y kinh ngạc lùi một bước!


Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad @MinhHi887 và wordpress nhà của những con bạch tuộc xàm xí, vui lòng không bê ra ngoài (づ¯ ³¯)づ


Nhớ vote và cmt để ủng hộ tui nha (๑•̀ㅂ•́)و✧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro