Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả kiểm tra của Khấu Thầm không có vấn đề gì, bác sĩ kê cho hai hộp thuốc không biết là kháng viêm hay gì đó, hai cậu lấy xong là hoàn tất, mấy ngày sau đến cắt chỉ là được.

"Về lấy xe, rồi lại đến siêu thị sách," Khấu Thầm lên kế hoạch, "Sau đó về nhà... quà vốn dĩ còn muốn giấu vài ngày, giờ thì không được rồi, hôm nay đưa cho ba tôi luôn vậy."

"Hay là khoan lấy xe đi?" Hoắc Nhiên có chút lo lắng, "Đầu cậu thế này lái xe được không?"

Khấu Thầm nhìn cậu, lát sau mới hỏi: "Cậu cảm thấy lái xe với đầu có liên quan gì à?"

"Phải đội nón bảo hiểm đó, còn phơi gió nữa." Hoắc Nhiên nói, "Hơn nữa cậu vừa bị đánh xong, có lẽ vẫn còn choáng váng, lỡ như giữa đường chóng mặt..."

"Chỉ cần cậu đừng sờ soạng lung tung trên người tôi, tôi sẽ không choáng." Khấu Thầm nói.

"Tôi..." Hoắc Nhiên nhanh chóng liếc xung quanh một vòng, câu này của Khấu Thầm không hề giảm âm lượng, cậu sợ bị người ta nghe thấy.

"Đi." Khấu Thầm ôm vai cậu, "Trước tiên sang tiệm kế bên mua đồ thay, tôi vừa soi gương rồi, máu me này không doạ được ba tôi, nhưng về nhà mẹ tôi và Khấu Tiêu nhìn thấy nhất định la làng lên."

"Ừ." Hoắc Nhiên ôm eo cậu xoa nắn.

"Tôi vừa nói xong!" Khấu Thầm nạt.

"Cậu đang lái xe sao?" Hoắc Nhiên hỏi.

"...Được rồi." Khấu Thầm tặc lưỡi.

Hai cậu mua một cái áo thun ở cửa tiệm nhỏ bên cạnh, Hoắc Nhiên lấy cái áo dính máu kia cho vào túi.

"Bỏ đi." Khấu Thầm nói, "Vết máu đó hình như giặt không ra đâu."

"Giặt không ra cũng giữ lại, làm kỉ niệm," Hoắc Nhiên làm động tác mở hộp, đem chiếc áo cất vào, "Hôm nay, vua đánh lộn Khấu Thầm trong lúc bỏ chạy, bị người ta đập đầu chảy máu, tại bệnh viện cùng ba mình hạnh phúc cực độ đến phát khóc..."

"Hạnh phúc cực cái gì độ! Tôi bị đánh trọng thương!" Khấu Thầm nói.

"Có cực độ hay không hai người tự biết." Hoắc Nhiên mỉm cười.

Khấu Thầm lần này không chống chế nữa, chỉ hí hửng cười vài tiếng rồi tiến về phía trước, bước đi rất nhanh nhẹn.

Sau khi lấy sách ở siêu thị, Khấu Thầm cầm chìa khoá lắc lắc về phía Hoắc Nhiên: "Biết lái không?"

"Sao vậy?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

"Hỏi cậu có biết lái hay không!" Khấu Thầm nói.

"Biết," Hoắc Nhiên nói, "Nhưng bình thường không có cơ hội lái, Harley tôi càng chưa từng thử."

"Lái chậm thôi, tôi chỉ đường cho cậu, đi đường ít người, hơi vòng một chút," Khấu Thầm nói, "Tôi muốn trải nghiệm cảm giác ngồi sau là thế nào."

"Đầu cậu không thoải mái sao?" Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm cậu.

"Không có." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên không tin lắm, câu trả lời của Khấu Thầm quá đơn giản.

Cậu do dự một lát: "Được."

Xe thì cậu có thể lái, từ hồi tiểu học cậu đã có thể lái mô tô của ba rồi, chỉ là chưa từng lái Harley, không... cậu thật sự rất muốn lái chơi một chút.

Hoắc Nhiên cầm lấy chìa khoá nhảy lên xe, nhìn sơ qua vị trí tay côn, thắng xe và đèn, sau đó quay sang Khấu Thầm: "Trước tiên tôi đến bãi đậu xe lái một vòng cho quen rồi quay lại đón cậu."

"Ừ." Khấu Thầm lấy điện thoại ra.

Lúc Hoắc Nhiên lái một vòng rồi quay lại, cậu ta vẫn cầm điện thoại, đưa lên trước Hoắc Nhiên chụp một tấm.

"Đẹp trai không?" Hoắc Nhiên lái đến trước mặt Khấu Thầm rồi dừng lại, chân chống xuống đất.

"Quá đẹp trai rồi," Khấu Thầm nói, "Bây giờ chỉ muốn đè cậu xuống giường hôn cho đã."

Hoắc Nhiên thở dài: "Đầu thành thế này cũng không ngăn được cậu muốn mấy thứ đó hả?"

"Tôi luôn vậy mà, không phải cậu cũng nên nghĩ về nó sao," Khấu Thầm lên xe, ôm lấy eo cậu từ phía sau, khẽ nói, "Có phải không hả Tiểu Nhiên Nhiên."

"Ngồi đàng hoàng," Hoắc Nhiên lạnh lùng nói, "Vì an toàn của anh, mời hai tay nắm lại tử tế, đừng có sờ mó lung tung, miệng cách xa tai tôi một chút."

Khấu Thầm sau lưng cười nghiêng ngả.

Hoắc Nhiên mặt lạnh lùng khó chịu nổ máy xe xuất phát.

Con đường Khấu Thầm chỉ, phải đánh một vòng xa hơn, nhưng không có bao nhiêu người, xe cũng ít.

"Không biết đường này đúng không," Khấu Thầm rất đắc ý sát lại gần tai cậu, "Dân địa phương?"

"Cậu có phải cả ngày không có chuyện gì chạy vòng vòng khắp thành phố không," Hoắc Nhiên nói, "Dân nhập cư cô đơn."

"Cậu nói đúng rồi," Khấu Thầm bật cười, "Chính là cô đơn."

Hoắc Nhiên vừa nghe câu này, đột nhiên có chút đau lòng, nắm lấy tay Khấu Thầm đang ôm cậu xoa xoa.

"Bây giờ thì không cô đơn nữa, bởi vì có cậu rồi," Khấu Thầm nói, không đợi Hoắc Nhiên hết cảm động rồi tới sến súa đáp lại một câu thích hợp, cậu ta lại nói, "Tôi thấy lạ lắm nha, sao lúc tôi lái xe cậu cũng sờ tôi, bây giờ cậu lái xe cậu cũng sờ tôi?"

"Biến!" Cậu mắng một câu.

Khấu Thầm cười điên dại.

Về đến khu nhà của Khấu Thầm, còn chưa rẽ vào ngã ba nhỏ nhà cậu ta , đã thấy trước mặt phóng đến một chú chó cỡ đại.

"Tôi đệt," Khấu Thầm lập tức huýt sáo, "Soái của tôi!"

Soái Soái được gọi liền chạy qua, Hoắc Nhiên nhanh chóng giảm tốc độ, Soái Soái lượn quanh xe một vòng, nhìn bộ dạng xoắn xít thở hồng hộc của nó cứ như xe mà dừng là có thể lập tức nhảy lên.

"Soái! Đi về!" Khấu Thầm gọi một tiếng, Soái Soái lập tức xoay người lao trở về, cậu lại kêu tiếng nữa: "Xông lên ~~~~"

Khấu Thầm rất hưng phấn, Hoắc Nhiên có thể cảm nhận được.

Tuy cậu ta có lẽ hoàn toàn không muốn bị nhìn thấu, sẽ xấu hổ, giống như ở bệnh viện, cậu cũng không muốn bị Hoắc Nhiên nhìn thấy mình khóc.

Vì vậy Hoắc Nhiên không lên tiếng, chỉ cùng cười ngốc với cậu.

Xe vừa dừng ở cửa sân, phía sau đã có người nhấn còi, lúc quay đầu lại, Hoắc Nhiên nhận ra là lão Dương và Khấu Tiêu.

"Hai người về rồi à?" Khấu Thầm sững người, "Không phải đi chơi cả ngày sao? Mới có mấy tiếng thôi mà."

"Hỏi chị sao?" Khấu Tiêu xuống xe, "Ba gọi điện cho bọn chị, bắt về nhà ngay, còn đặt bánh kem, nói em muốn tổ chức sinh nhật sớm cho ba!"

"... Em?" Khấu Thầm chỉ vào mình, "Em nói muốn tổ chức sinh nhật sớm cho ba lúc nào?"

"Ba gọi điện nói thế đấy, cơm chiều cũng đặt xong rồi, bảo người ta mang đến nhà," Khấu Tiêu nói, "Em còn biết ngày sinh nhật của ba à?"

"Là hôm đó nhìn thấy chứng minh thư của ổng," Khấu Thầm xuống xe, vừa tháo nón bảo hiểm vừa nói, "Em thuận tiện mua quà cho ba thôi..."

Lão Dương đột nhiên từ ghế tài xế thò đầu ra, cùng với Khấu Tiêu đồng thời thốt lên: "Đầu em bị làm sao vậy!"

"Không có gì." Khấu Thầm có chút xấu hổ, sốt ruột xua tay.

"Bị người ta đập đầu sao?" Khấu Tiêu không tin nổi, nhào tới ôm mặt Khấu Thầm, "Tiểu tử Khấu gia mà lại bị người ta đập? Đánh nhau mười mấy năm còn chưa từng bị thương đầu! Xảy ra chuyện gì vậy!"

"Là ai làm," lão Dương xuống xe, vung tay đóng cửa, "Anh lùng nó cho em."

"Hai người thôi được chưa," Khấu Thầm vỗ vỗ Hoắc Nhiên, "Cậu nói chuyện với họ đi, tôi không muốn nói nữa."

"... Tôi á?" Hoắc Nhiên ngơ ngác.

"Cậu không phải phát ngôn viên sao." Khấu Thầm xuống xe, ôm Soái Soái qua một bên giày vò.

Hoắc Nhiên có chút bất lực, chỉ có thể dừng xe, lại đem chuyện lúc nãy kể với Khấu Tiêu và lão Dương một lần nữa, tuy rất bất đắc dĩ, nhưng bắt đầu nói lại không nhịn được thêm mắm thêm muối, đem Khấu Thầm khắc họa theo hướng trầm tĩnh thận trọng.

"Thằng em tôi ghê gớm quá rồi!" Khấu Tiêu rất kinh ngạc.

Sau khi lão Dương và Khấu Tiêu đi cất xe, Khấu Thầm đang chọc chó bên cạnh nghiêng đầu qua nhìn Hoắc Nhiên: "Khoác lác cũng phải có chừng mực chứ."

"Học cậu đó," Hoắc Nhiên cười rất sảng khoái, "Hơn nữa, phát ngôn viên nên có tác phong của phát ngôn viên."

"Vậy tôi..." Khấu Thầm đứng dậy, vừa chuẩn bị đi qua đẩy xe vào ga ra, cửa bên nhà chính đã mở ra.

Mẹ Khấu ló đầu ra: "Không tính vào nhà à! Đầu con vừa phơi gió vừa phơi nắng, khác gì muốn lấy kéo cắt đứt mấy mũi vừa khâu! Hay để mẹ cho con túi đồ ăn, hai đứa dắt con chó ngốc lang thang luôn đi, thế nào hả!"

"Xong rồi xong rồi!" Khấu Thầm lớn tiếng đáp, "Con cất xe."

"Chào dì ạ." Hoắc Nhiên mỉm cười với mẹ Khấu.

"Trời ơi, chào Nhiên Nhiên," mẹ Khấu cũng mỉm cười lại, "Vào nhà đi!"

"Con... đợi Khấu Thầm một lát." Hoắc Nhiên chỉ vào xe Khấu Thầm.

Cậu một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm bộ đề, đống quà này không biết Khấu Thầm muốn xử trí ra sao, một mình cậu vào nhà lỡ như Khấu lão nhị kích động muốn mở ra tại chỗ, cậu thật không biết phải làm sao.

Hoắc Nhiên cứ vậy xách một đống thứ đứng ngoài sân, nhìn nhau nói cười với mẹ Khấu cả phút, Khấu Thầm cất xe xong chạy qua: "Sao không vào trong?"

"Cầm một đống thế này tôi dám một mình vào à?" Hoắc Nhiên đè thấp giọng, "Lỡ như ba cậu muốn đến giành, tôi cũng không có gan cản, mở ra thấy bộ đề, sẽ đập tôi một trận..."

"Đi." Khấu Thầm cười lên ha hả, kéo tay cậu về phía mình, đẩy vào sân.

"Con cũng được lắm đấy, ba con đang xị mặt trong phòng kìa, đợi con về thỉnh an," mẹ Khấu nhỏ tiếng quở trách Khấu Thầm, "Con thì hay rồi, đứng ngoài cửa chơi cả 5 phút còn không chịu vào, mặt ổng sắp xị đến đơ rồi."

"Ba!" Khấu Thầm bước vào phòng la một tiếng, "Con về rồi!"

"Đầu sao rồi?" Khấu lão nhị trong phòng khách đáp một tiếng.

"Không có vấn đề gì lớn, mấy ngày nữa cắt chỉ là được," Khấu Thầm nói, "Bác sĩ nói rồi, không cho người nhà đánh con."

"Biến ngay! Ba đã bao lâu không đánh con rồi hả!" Khấu lão nhị quát, "Bớt chụp mũ cho ba đi!"

"Đây là quà tặng ba con à? Trời ơi, nhiều vậy sao?" Mẹ Khấu tiến đến cạnh Hoắc Nhiên, muốn đỡ lấy túi trong tay cậu, "Mẹ xem xem, Khấu Thầm nhà mình từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu tiên chuẩn bị quà sinh nhật cho ba nó cơ đấy."

"Vẫn chưa được!" Hoắc Nhiên vội vàng ôm cái túi, "Không thể xem!"

"Xem!" Khấu lão nhị chỉ cậu, "Xem ngay bây giờ, mang qua đây! Chú xem thử! Làm cái gì mà bí mật ghê vậy!"

"Đưa ba tôi xem đi." Khấu Thầm nghiêng đầu qua Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên vẫn chưa có đủ dũng khí đem mấy phần quà này giao cho Khấu lão nhị, cậu trực tiếp đẩy vào tay Khấu Thầm.

Khấu Thầm trừng cậu một cái.

Rõ ràng dũng khí cũng chưa đủ luôn.

"Nhanh, để ba mở ra," Khấu Tiêu và lão Dương cất xe xong cũng vào trong, "Để bọn chị xem thử, lúc nãy chị với lão Dương còn đoán cả buổi, nghĩ sẽ tặng món gì, vẫn chưa đoán ra được."

"Thật ra... cũng không có gì đặc biệt đâu," Khấu Thầm cầm lấy cái túi, chậm rãi bước đến trước Khấu lão nhị, "Cũng là quà bình thường thôi, trước đây tặng bạn học, đều tặng gần giống thế này, con cũng chưa bao giờ tặng quà cho người lớn, vì vậy vẫn là theo thông lệ bạn bè trước kia..."

"Đưa ba!" Khấu lão nhị sốt ruột kêu lên, đưa tay ra.

Khấu Thầm hai tay dâng tập đề đặt vào tay ông, lại hắng giọng nói một câu: "Ba, tuy chưa đến sinh nhật của ba, nhưng tuần sau con ở trường không có về nhà, vì vậy chúc mừng sinh nhật ba trước."

"Trời ơi, cảm động thật." Mẹ Khấu cười nói.

Lát nữa sẽ không cảm động nữa đâu, nói không chừng còn cảm thấy muốn động tay đó.

Hoắc Nhiên cắn răng cũng ra vẻ cười sảng khoái.

"Đến đây! Để ba xem!" Khấu lão nhị nhận lấy cái túi ước lượng: "Rất nặng... là sách?"

"Ò." Khấu Thầm gật gật đầu, lại quay đầu nhìn Hoắc Nhiên, "Hoắc Nhiên giúp con chọn đó."

Hoắc Nhiên sợ hết hồn, trừng Khấu Thầm.

Khấu Thầm nhoẻn miệng cười nhìn cậu.

"Vậy chắc chắn là sách không tệ," Khấu lão nhị vui vẻ mở túi ra, lấy ra cuốn sách bên trong, "Còn đi đến siêu thị sách cơ à? Bọn con cũng không biết ba thích đọc sách gì, chắc là dựa theo sở thích của mình đúng không? Nhưng ba tin tưởng gu của Hoắc Nhiên..."

Khấu lão nhị sững sờ, lấy từng cuốn trong túi ra: "Đây là... Hoàng, cái gì... Ngũ... Sửa lỗi... cái... cái này..."

10 giây sau, Khấu lão nhị đặt cả chồng sách lên bàn trà, nhìn Khấu Thầm và Hoắc Nhiên, từ trong túi rút ra một điếu thuốc, đập bật lửa đánh xoẹt một cái, châm thuốc.

"Hai đứa được lắm." Khấu lão nhị nheo mắt, phun ra một làn khói: "Hai đứa..."

"Dập thuốc!" Mẹ Khấu bên cạnh gắt một tiếng.

Khấu lão nhị thần sắc không đổi nhìn bà một cái, đem điếu thuốc trong tay ấn vào gạt tàn, tiếp tục nhìn Khấu Thầm và Hoắc Nhiên: "Hai đứa muốn ba công thành danh toại vậy à? Hay là hai đứa nghỉ học đi, ba thay bọn bây thi Đại học Bắc kinh nha."

"Ba không phải ba Hoắc Nhiên," Khấu Thầm nói, "Ba là ba con."

"Cám ơn đã nhắc nhở nhé, học bá!" Khấu lão nhị trừng cậu.

"Chủ yếu là, không phải học kỳ này ba muốn học cùng con sao," Khấu Thầm nói, "Con chỉ muốn, trợ giúp ba một chút."

Khấu lão nhị nghiến răng, nhìn cậu, lát sau, ông nói với lão Dương đang nín cười bên cạnh: "Đi, huỷ bữa ăn tối cho ông."

"Huỷ sao?" Lão Dương hỏi.

"Huỷ," Khấu lão nhị điềm tĩnh mỉm cười nói, "Tôi, tối nay không rảnh ăn sinh nhật, tôi muốn làm bài."

Hoắc Nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, tình phụ tử giữa Khấu lão nhị với Khấu Thầm vừa mới khởi sắc sẽ lại tiêu tan trong biển đề, liền vội vàng trao đổi ánh mắt với Khấu Thầm.

"Nhưng, cái này chỉ là tiện thể đính kèm," Khấu Thầm vừa nói vừa lấy túi giấy gói bình giữ nhiệt từ trong tay Hoắc Nhiên, "Cái này, mới là tấm lòng con tỉ mỉ chuẩn bị..."

"Ba biết mà!" Khấu lão nhị vỗ bàn, reo lên một tiếng, "Ba biết mà, con ba không thể không tính toán như vậy!"

"Còn huỷ đặt bữa không ạ?" Lão Dương cười hỏi.

"Nhiều lời phết nhỉ?" Khấu lão nhị nhìn anh.

"Soái Soái!" Lão Dương nhào lên sofa, kêu lên: "Qua đây chơi với anh một lát."

"Ba xem tấm lòng con trai tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho ba là gì," Khấu lão nhị lôi ra cái ống đồng đen đó, "Ba thấy hình như là... hình như là..."

"Trà lá? Một hộp trà" Mẹ Khấu bên cạnh đoán.

"Không có hộp trà nào lớn thế này," Khấu Tiêu nói, "Nói không chừng là cây quạt, soạt, vừa mở ra, mặt trên là chữ chó gặm của Khấu Thầm, Chúc mừng sinh nhật Khấu lão nhị."

"Ba thấy giống như một cái bình." Khấu lão nhị nhìn Khấu Thầm, "Phải không?"

"Mở ra xem." Khấu Thầm nhướng nhướng mày.

"Là bình giữ nhiệt đúng chứ?" Khấu lão nhị vừa mở hộp, vừa nhìn Hoắc Nhiên, "Cái gu này của Khấu Thầm chú quá rõ rồi, chắc chắn cảm thấy chú đây già! Người có tuổi, nên sẽ tặng một cái giữ nhiệt! Bình giữ nhiệt."

Hoắc Nhiên cười cười không lên tiếng.

Khấu lão nhị rất hiểu Khấu Thầm, dù sao cũng là con trai mình, nhưng vẫn chưa hiểu đủ, dù gì trước đây vẫn luôn không nói chuyện hoà hợp được.

Lúc Khấu lão nhị lấy ra cái bình giữ nhiệt, trước tiên là sững sờ, tiếp đó không nhịn nổi mà chau mày thốt lên một tiếng: "Mẹ nó đây là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro