Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn sinh nhật với ba mẹ và ăn với bạn học cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Ăn sinh nhật với ba mẹ ở nhà rất hình thức, mẹ đặc biệt gói sủi cảo, ăn bánh kem cũng vô cùng trang trọng, cứ như thể ngày này N năm trước đã xảy ra một việc gì đó rất phi thường.

Cùng với nhóm bạn ăn sinh nhật thì không giống vậy, nói thẳng ra là một đám mượn cớ sinh nhật để tụ tập mà thôi.

Xong tiết mục tặng quà và ăn bánh kem, thời gian còn lại căn bản là cùng với nhân vật chính không có liên quan gì, nữ sinh thì còn để tâm chút, có thể thổi nến cầu nguyện, rồi cả nhóm cùng hát một bài mừng sinh nhật. Còn nhóm bọn họ, lúc bánh kem mang đến thiếu nến nĩa dĩa cũng chẳng ai phát hiện.

Sau khi ăn xong bữa chính, lúc ăn tới bánh kem thiếu mấy thứ kia cũng không có ai bị mất hứng, Hoắc Nhiên trực tiếp dùng đũa tách bánh kem ra, còn chưa xong, bánh đã bị lấy đi hết.

"Hôm nay," Giang Lỗi nửa nằm trên ghế, cầm một miếng bánh kem cắn một nhát, "Nếu là thứ sáu thì tốt rồi."

"Có thể chơi đến nửa đêm đúng không?" Từ Tri Phàm nói.

"Cũng không hẳn," Nguỵ Siêu Nhân nói, "Vì hôm sau còn có thể chơi tiếp."

"Không phải tao làm tuột mood tụi bay," Hứa Xuyên nói, "Nếu là thứ sáu, chắc tao không có tâm trạng chơi đâu, tuần sau thi giữa kỳ rồi."

"Hả?" Giang Lỗi ngơ ngác, "Tao đệt, đúng rồi? Lại sắp thi rồi! Sao mà tao cứ cảm thấy những ngày đang sống mãi là hai loại cảm giác, sắp phải thi với thi không đạt vậy?"

"Sợ rắm," Khấu Thầm cũng nửa nằm trên ghế, một chân gác lên chân Hoắc Nhiên, trong tay còn cầm ly nước, "Chỉ là thi giữa kỳ thôi, không phải là thi cuối kỳ, càng không phải thi đại học..."

"Đừng nhắc thi đại học nữa," Hứa Xuyên thở dài, "Vào ngày đại hỷ như hôm nay, tụi mình vẫn nên nói gì đó vui vẻ."

Mọi người đều cười.

Trừ Từ Tri Phàm, thi đại học đối với nhóm bọn họ mà nói, hình như không phải chuyện gì tốt đẹp.

Chỉ là, luôn nghĩ vẫn còn một năm, chỉ cần không nghĩ đến, sẽ không cảm thấy áp lực gì.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm một cái.

Đang cầm cái ly, nguyên một bộ dạng uống rượu lời qua tiếng lại rất vui vẻ, giống như trong tay cậu ta là ly rượu trắng vậy.

Thật ra là Sprite.

Tối nay bọn họ uống một chút bia, sau đó thì chuyển sang nước ngọt, lão Viên biết bọn họ ra ngoài ăn, lỡ như uống rượu, về bị lão Viên chặn lại, chắc chắn bị nói.

Đổi một giáo viên khác, nói thì nói đi, bọn họ cũng chẳng quan tâm, nhưng lão Viên thì, không cần phải nói, đến Khấu Thầm loại người này trước mặt lão Viên đều cố gắng xuống cầu thang từ 4 bậc một thành 3 bậc một.

Nhưng tuy không uống rượu nhiều, cả đám chỉ nói chuyện cũng có thể khiến mặt mày ai nấy đều hồng hào.

Khấu Thầm từ hôm nói với cậu vấn đề vô dụng hay không, giờ vừa nhắc đến chuyện thi đại học liền có chút biến đổi nhỏ, không còn cảm giác khí thế khi nói về thành tích như trước kia.

Cậu vỗ vỗ trên chân Khấu Thầm, thể hiện an ủi.

Khấu Thầm nhìn cậu, nhếch miệng lên: "Làm gì vậy?"

"Vẫn còn một năm mà." Hoắc Nhiên nói.

"Tôi không có nghĩ cái này." Khấu Thầm chậc một tiếng.

Quán ăn sau 9 giờ cũng không còn mấy người, bọn họ đổi chỗ, tìm một quán đồ nướng ăn một chập nữa.

Nhưng vì trước đó đã ăn không ít thứ, uống nước ngọt lại còn cả bánh kem nên sức chiến đấu giảm xuống không ít, gọi một đống đồ nướng xong ăn không hết.

Lúc xách mấy bịch đồ nướng lớn về trường, Khấu Thầm cảm thấy vẫn có chút gì đó không thoả mãn.

Sắp về đến cổng ký túc, mấy người họ đem bịch đồ nướng nhét vào túi mua sắm nguỵ trang, Lộ Hoan và Ngũ Hiểu Thần nhận được tin nhắn, lén chạy ra lấy.

Nhìn Giang Lỗi cầm đồ nướng đưa Lộ Hoan, hai người sang một bên nhỏ tiếng cười nói, Khấu Thầm mới đột nhiên cảm được, bản thân là không thỏa mãn chỗ nào.

Sinh nhật Hoắc Nhiên, cả hai đều không có cơ hội ở riêng.

Ở riêng cũng chỉ là nói chuyện, cười ngốc, không có gì khác làm, cũng không biết làm gì, nhưng chỉ muốn ở một mình với Hoắc Nhiên vào những lúc đặc biệt như thế này.

Cậu thở dài.

Hoặc là không chỉ vậy.

Nguỵ Siêu Nhân và Giang Lỗi gần đây đều nỗ lực theo đuổi con gái, thỉnh thoảng đến tìm cậu xin ý kiến, nên làm sao, nên nói gì.

Mỗi lần cậu đều kiên nhận chỉ từng chút, tuy rằng không biết đúng sai, nhưng cũng tốt hơn hai đứa kia.

Nếu không phải Từ Tri Phàm còn chưa bắt đầu nỗ lực đã bị người ta thẳng thừng từ chối, xung quanh cậu sẽ có ba tên chìm đắm vào trạng thái ám muội yêu đương, trạng thái mà chỉ cần nhắc đến tên đối phương là mặt mày rạng rỡ.

Công lý ở đâu chứ!

Thật suy sụp!

Nếu Hoắc Nhiên là con gái, cậu căn bản không cần giằng co lâu như vậy, thậm chí không cần nhiều thời gian để xác định chuyện gì xảy ra với mình, chỉ cần có chút cảm tình, cậu liền nhanh chóng theo đuổi.

Cậu không có gì muốn hay không muốn nói, cậu cơ bản chỉ không dám nói.

Sợ bị từ chối, càng sợ bị thương hại.

Tôi không thể chấp nhận cậu thích tôi, nhưng tôi vẫn sẽ xem cậu là bạn.

Cái này còn nhục nhã và xấu hổ hơn bị từ chối thẳng thừng.

Không chịu được.

Sau sinh nhật Hoắc Nhiên, bọn họ tạm thời không có cơ hội ăn chơi nữa, chỉ mong chờ kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, nhưng trước đó còn một bài thi giữa kỳ, và kết quả bài thi này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến chất lượng kỳ nghỉ Quốc tế Lao động của bọn họ.

Vì lợi ích của một kỳ nghỉ chất lượng cao, mấy người họ hầu như từ thứ năm, trước kỳ thi 4 ngày, đã bắt đầu liều mạng ôn tập.

Ngược lại, Từ Tri Phàm lại thoải mái hơn rất nhiều, cậu ta bình thường không cà lơ phất phơ như bọn họ, vì vậy cũng không cần ôn tập du kích kiểu này.

Khấu Thầm cũng rất thong thả, lên lớp ngủ, hết giờ đi vệ sinh, xong lại đến căn tin, cuộc sống thư thái hài lòng thậm chí còn hơn lúc bình thường, mãi đến khi thi giữa kỳ.

Bình thường lúc tâm trạng tốt cậu có thể ôn tập du kích một chút, coi đạt trung bình là mục tiêu, tranh thủ đạt trung bình nhiều mấy môn, nhưng lần này cậu thật sự không có tâm trạng gì.

Mỗi ngày đều cảm thấy não căng cứng, không thể nhét thêm chữ nào vào được nữa.

Chỉ có Hoắc Nhiên nhìn ra sự bất an dưới bộ mặt thong thả của cậu.

"Cậu không phải nói ba cậu không để ý thành tích giữa kỳ, chỉ nhắm vào cuối kỳ sao?" Hoắc Nhiên hỏi, "Có phải lần này chú ấy nói gì không?"

"Cũng không nói gì," Khấu Thầm chau mày, "Chỉ hỏi là bao giờ thi, trước giờ ba tôi chưa bao giờ hỏi, có thời gian tôi còn nghĩ rằng ổng không biết còn có thi giữa kỳ nữa đó."

"Vậy thì cậu nhìn sách chút đi, không hiểu có thể hỏi Từ Tri Phàm, nó giảng bài được lắm." Hoắc Nhiên nói.

"Không." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta: "Cứng đầu vậy sao?"

"Nhìn mà ngưỡng mộ!" Khấu Thầm nhìn cậu chằm chằm.

Hoắc Nhiên thở dài không nói.

Khấu Thầm không nói được bản thân là vì sao, nếu chịu nhìn sách mấy cái, cậu cũng có thể vớt vát thêm vài điểm, hay lúc thi tuỳ tiện liếc người khác vài cái, cũng không đến nỗi không đạt trung bình. Thi xong, bài của cậu chỉ nguệch ngoạc được 2 trong 6 câu hỏi.

Lúc đứng ở cổng trường đợi Khấu Tiêu đến đón, Hoắc Nhiên đứng bên cạnh cậu.

"Tay tôi lạnh hết rồi." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên không nói lời nào, kéo tay cậu ta lại nắm, lại xoa xoa lòng bàn tay: "Hay là... hay là tôi đến nhà cậu."

"Làm gì?" Khấu Thầm nhìn cậu, "Ba tôi thật muốn động thủ, hai chúng ta có hợp sức cũng không đánh lại ổng, ít nhất phải thêm anh Xuyên."

"... Ai dám đánh nhau với ba cậu!" Hoắc Nhiên có chút cạn lời, "Tôi là đang nghĩ, nếu như tôi đi theo, chú ấy có muốn đánh mắng cậu, cũng ngại không đám động khi có mặt tôi, tôi thấy chú đối với tôi thái độ rất tốt."

"Với thành tích này," Khấu Thầm vỗ vỗ cặp, "Chị tôi cũng đánh chết tôi rồi, đừng nói ba tôi."

"Khấu Thầm," Hoắc Nhiên siết chặt tay cậu, "Cậu có phải... có tâm sự gì không?"

Khấu Thầm nhìn cậu một cái.

Hoắc Nhiên rất nhanh quay chỗ khác: "Tôi tự nhiên hỏi thôi, không phải nói là cậu có."

"Sau này có cơ hội sẽ nói với cậu." Khấu Thầm bật ra một câu.

"Hả?" Hoắc Nhiên quay đầu, như có chút ngạc nhiên, một lát sau mới gật gật đầu, "Được."

"Tôi nếu cứ không nói thì sao?" Khấu Thầm nhướng mày.

"Đem cậu bán vào trong núi." Hoắc Nhiên cũng nhướng mày.

Khấu Thầm cười cười, không cần làm gì nhiều, chỉ tuỳ tiện nói vài câu với Hoắc Nhiên như thế này cũng có thể khiến cậu tạm thời quên đi rất nhiều thứ phiền não.

Nhưng mấy thứ phiền não này, rất nhanh trở lại với sự xuất hiện của Khấu Tiêu.

"Nhiên Nhiên lên xe không?" Khấu Tiêu hỏi, "Chị tiễn em."

"Em tự về được rồi, hôm nay em phải vòng qua chỗ làm mẹ em để lấy đồ." Hoắc Nhiên cười cười.

"Vậy thôi," Khấu Tiêu nói, "Thi sao rồi?"

"... Cũng đạt trung bình ạ." Hoắc Nhiên nói.

"Khấu Thầm thì sao?" Khấu Tiêu lại hỏi.

"Chị có thể hỏi thẳng em." Khấu Thầm nói.

"Chị không dám." Khấu Tiêu vẫn nhìn Hoắc Nhiên.

"Cũng... giống trước đây, cũng có... đạt trung bình." Hoắc Nhiên nói.

"Được, chị hiểu rồi," Khấu Tiêu gật đầu, "Vậy tụi chị đi trước đây, Nhiên Nhiên em lái xe cẩn thận."

"Dạ." Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm một cái.

Khấu Thầm ngồi ở ghế phó lái dựa vào cửa sổ xe, nháy mắt với cậu, nhếch miệng cười.

Hôm nay Khấu Tiêu đặc biệt hỏi thành tích, dập tắt tia hi vọng cuối cùng của Khấu Thầm.

"Ba có phải ở nhà không?" Cậu hỏi.

"Ừ," Khấu Tiêu chau mày, "Chị lúc trước đã nói rồi, ba là chưa làm tới cùng thôi, chứ không phải tuỳ tiện em học sao sống sao cũng được."

Khấu Thầm thở dài, tay chống cằm, cắn cắn ngón tay.

"Lát nữa đừng có mà cãi ba," Khấu Tiêu nói, "Chị và mẹ sẽ đỡ cho em, em chỉ cần nhận sai thôi, ba nói cái gì thì cái đó, nghe chưa?"

"Ừ." Khấu Thầm gật đầu.

"Nói gì em cũng đừng cãi, ít nhất là hôm nay." Khấu Tiêu quay đầu qua nhìn cậu, "Nghe chưa?"

"Ừ," Khầu Thầm chỉ chỉ trước mặt, "Nhìn đường."

Về đến nhà, vừa vào cửa, Khấu Thầm đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.

Ngay cả Soái Soái cũng không nhào lại đón cậu, chỉ đứng cạnh tường ra sức vẫy đuôi.

"Đói chưa," ba ngồi trên sofa, "Mẹ con hôm nay mua một đống dim sum, con nếm thử đi?"

"Được." Khấu Thầm thay giày, đến cạnh bàn nhìn nhìn, lấy một miếng bánh kem ăn, lại lấy thêm một miếng hướng về Soái Soái quơ quơ, "Soái, lại đây."

Soái Soái chạy lại, há miệng ra.

Lúc Khấu Thầm ném bánh kem vào miệng nó, ba hỏi một câu: "Kết quả bài thi giữa kỳ thế nào? Có tiến bộ chút nào không?"

Bánh kem chạm vào mũi của Soái Soái, rớt xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro