CHƯƠNG 1.2: "LAN KHÂM À"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


22:30_ 14/06/2023
_________________________

Bây giờ Lan Khâm vẫn chưa biết mình đang mặc trên người một cái quần lót màu đỏ, thậm chí ở trong ba lô còn chuẩn bị thêm hai bộ quần áo cũng phối hợp cùng quần lót đỏ.

Đối với những cuộc phỏng vấn không báo trước như thế này Dương Kiện rất có khinh nghiệm, không mất nhiều thời gian anh ta đã thuyết phục được trưởng thôn đồng ý cho bọn họ ở lại trong thôn hai ngày và cùng hợp tác phỏng vấn với bọn họ.

"Chỉ là thôn Thạch Lĩnh chúng tôi có rất nhiều quy củ, nếu các người muốn thu được nhiều tài liệu, tốt nhất là không nên làm những việc không được cho phép càng không được đụng vào những vật không nên đụng."

Dương Kiện từ trong miệng trưởng thôn biết được thôn Thạch Lĩnh chỉ có một dòng họ, người dân nơi này đều họ Trần, ở đây có khoảng 300 hộ gia đình, cơ bản họ đều đặt tên dựa theo vàng, bạc, châu báu hoặc là bình an, hạnh phúc, v.v...., thế hệ của thôn trưởng lấy tên theo từ Thủ, vậy nên trưởng thôn có tên là Trần Thủ Phú.

Trưởng thôn Trần Thủ Phú là một ông lão hơi đen và gầy yếu nhưng trong khi trò chuyện cùng Dương Kiện, ông ta rất tự mãn đắc ý công khai rằng mình có thể tay không đánh chết một con lợn rừng.

Dương Kiện ngay lập tức khen ngợi sự dũng mãnh của trưởng thôn đại ca, với kỹ thuật vuốt mông ngựa cao siêu Dương Kiện đã thành công lấy được một chổ ở từ trưởng thôn rồi còn được cung cấp đủ một ngày ba bữa.

Lực chú ý của Lan Khâm đặt trên những ngôi nhà trong thôn, những ngôi nhà ở đây được xây lên bằng bùn đất và một ít gạch đá nhìn rất cổ kính và đơn sơ, nhưng lại có tính độc đáo riêng.

Ban đầu, trưởng thôn nhìn Lan Khâm với ánh mắt rất âm trầm kỳ quái, khi nhìn vào cameras trên tay ánh mắt của ông ta càng không không bình thường, nhưng dưới sự lôi kéo làm quen của Dương Kiện không ngờ cũng có thể được cho phép tùy ý đi lại trong thôn.

Chỉ là trong thôn quy củ có rất nhiều, không được xuống sông, không được đi vào từ đường, không được đột xuất rời thôn, không được lừa gạt người dân trong thôn...... Sự cho phép của trưởng thôn giống như có lệ.

Nhưng Lan Khâm và Dương Kiện lần đầu tiên đến đây cũng không có gì bất mãn, dù sao là một phóng viên họ giỏi nhất là nắm bắt thời điểm, phát huy khi cần thiết đến lúc đó có gì thì làm việc tùy theo hoàn cảnh là được.

Phụ trách đưa bọn họ tới chổ ở chính là con trai của trưởng thôn, gọi là Trần Hộ Kim, cậu ta còn có một người em gái tên Trần Hộ Ngân.

Người dân trẻ tuổi này rất nhiệt tình rộng rãi, nếu những cảm xúc này có thể truyền đi, sợ là toàn bộ sự nhiệt tình rộng rãi của người dân thôn Thạch Lĩnh đều tụ tập đến trên người cậu thanh niên Trần Hộ Kim này hết rồi.

Dọc theo đường đi khi trò chuyện cùng Trần Hộ Kim, Dương Kiện đã ngạc nhiên phát hiện, tầm mắt của Trần Hộ Kim thật ra vẫn luôn dừng lại trên người Lan Khâm đang đi bên cạnh, trong ánh mắt đó toát ra một vẻ say mê và yêu thích đối với cái đẹp.

Lan Khâm và Dương Kiện đều trở nên cảnh giác đối với người này, Dương Kiện là bởi vì ánh mắt say mê của Trần Hộ Kim, Lan Khâm thì bởi vì sự nhiệt tình quá mức của Trần Hộ Kim.

Trái ngược với những gương mặt lạnh lùng thờ ơ của người dân trong thôn, tên Trần Hộ Kim này hiển nhiên là cực kì không bình thường.

Trần Hộ Kim đưa bọn họ đến một ngôi nhà trong thôn, còn muốn giúp đỡ dọn dẹp trong nhà, nhưng vì căn nhà vẫn còn xem như sạch sẽ ngăn nắp, hơn nữa Dương Kiện kiên quyết cự tuyệt, hắn chỉ đành phải lưu luyến miễn cưỡng rời đi.

Thấy người đã rời đi, Dương Kiện mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đem ba lô đặt lên cửa sổ bằng gỗ trò chuyện với Lan Khâm một chút rồi cầm cameras và máy ghi âm tới kiểm tra.

Dương Kiện phát lại lời trưởng thôn nói vừa rồi đảm bảo xem mình có bỏ sót gì không.

Còn Lan Khâm thì cầm bút và sổ ghi chú ghi lại một số tư liệu sống, ví dụ như miêu tả lại hoàn cảnh của thôn Thạch Lĩnh và cái nhìn về con người của người dân thôn Thạch Lĩnh.

Sau khi xác nhận là mọi thứ đã ổn thỏa, Dương Kiện bắt đầu phàn nàn cùng Lan Khâm là thôn này rất tà môn.

Tất nhiên, tất cả người dân trong thôn càng tà môn hơn.

"Người lớn vội vàng làm việc nông nặng nề, mệt cho nên không có sức sống thì cũng thôi đi như thế nào đến cả con nít chỉ biết ăn ngủ chơi bời cũng có bộ dạng sống chết như dị?? Không giống tôi lúc nhỏ leo lên nóc nhà lật ngói, lặn xuống sông bắt cá, không việc gì là tôi không làm, mẹ tôi đánh tôi hầu như là ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng."

"Cho nên thôn Thạch Lĩnh này chắc chắn có vấn đề, Lan Khâm à, chúng ta nhất định phải có được tư liệu để viết về việc này!"

Nhưng xét đến việc bọn họ cần những thứ tà môn như vậy cho nên giọng điệu của Dương Kiện vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

Dương Kiện lải nhải rất nhiều với Lan Khâm cuối cùng kết luận lại là thôn Thạch Lĩnh này rất tà môn.

Lan Khâm cũng đang tự hỏi bối cảnh của thế giới nhiệm vụ này, trong thế giới nhiệm vụ này thường xuyên xảy ra các loại sự việc kì quái, bởi vì có sự kiểm soát của bộ môn chuyên nghiệp mới được khống chế và giải quyết nên không làm cho thế giới này thất thủ.

Cũng giống như một câu nói của ai đó 'bạn cảm thấy năm tháng yên bình, chẳng qua là bởi vì có ai đó đang gòng gánh thay bạn mà thôi', đối với người bình thường mà nói, quỷ là một thứ không tồn tại về mặt vật chất hoặc là nói nó chỉ tồn tại trong ý thức, có người tin quỷ có thật, có người thì không.

Dương Kiện là tin tưởng, nếu không anh ta cũng sẽ không bỏ nhiều đồ vật trừ tà vào ba lô như vậy.

Lúc trước người qua đường Giáp không tin điều đó, nhưng bởi vì sự kiên trì của Dương Kiện, cậu cũng bất đắc dĩ bỏ vài thứ trừ tà vào trong ba lô.

Cùng với đủ loại đồ vật trừ tà, thứ đặc biệt nhất là cái quần lót màu đỏ mà Lan Khâm đang mặc trên người.

Lúc này Lan Khâm cũng không biết mình đang mặc trên người cái quần lót như vậy, khi hắn đang sửa sang lại ba lô, thì phát hiện những vật trừ tà đã chiếm hết một phần không gian của ba lô.

Tuy rằng thấy có hơi bất đắc dĩ, nhưng cậu cũng nhanh tay chọn một vài lá bùa bình an đặt vào túi áo trong của áo khoác.

Hành động này là để tránh Dương Kiện, nếu không bị anh ta phát hiện không mang theo mấy cái bảo bối này trên người thì có thể sẽ bị anh ta lải nhãi đến thủng cả màng nhỉ.

Lan Khâm rất nghi ngờ thế giới nhiệm vụ này có tồn tại ma quỷ, đặc biệt là trong trí nhớ đã từng gặp được rất nhiều sự kiện quỷ quái xảy ra, và khi nhìn thấy tin tức trên điện thoại và máy tính.

Đàn ông cặn bã có mới nới cũ, bội tình bạc nghĩa bị giết, người tốt dành cả đời làm việc thiện cũng bị giết. Ma quỷ trong tin tức của thế giới nhiệm vụ này đều thích giết người bừa bãi.

Giống như Dương Kiện đã từng phàn nàn, có thể gặp được hay không, có thể bị ma quỷ giết chết hay không, đơn thuần chính là đặc biệt xui xẻo, mà người xui xẻo thường xuyên bị uống nước mắc cổ thì càng dễ bị ma quỷ đeo bám.

"Người bình thường đều muốn đi làm kiếm tiền nuôi bản thân và gia đình lại bị những thứ như ma quỷ đe dọa đến tính mạng, đúng là muốn sống cũng rất khó! Lan Khâm à cậu nên giữ cho tốt những món bảo bối này nha, đây chính là thứ bảo vệ cậu trong những thời khắc quyết định đó! Bùa chú, gạo nếp, bùa bình an, máu chó mực, dây chuyền tỏi, gương đồng bát quái......"

" Anh đây đã góp nhặt thật lâu những món bảo bối trừ tà này, nếu không phải Lan Khâm cậu là học đệ kiêm bạn bè của anh, anh đây cũng sẽ không nguyện ý chia cho chú một phần đâu, dù sao ba người nhà của tôi cũng cần có những món bảo bối này đó....."

Lan Khâm một bên nhớ lại lời Dương Kiện nói, một bên sắp xếp lại ba lô, thì phát hiện bộc trong hai bộ quần áo là quần lót đỏ.

Phản ứng đầu tiên của Lan Khâm là dùng bàn tay vừa mới rửa sạch sẽ cầm lên quần lót đỏ kiểm tra một chút, trong một thế giới nhiệm vụ nguyên chủ có sở thích mặc đồ khác giới, thích nhất là mặc màu đỏ như vậy. Tóm lại là thật sự dày vò cho Lan Khâm.

May mắn là khi ấy hệ thống 1122 không biết vì sao mà thường xuyên qua lại Trung tâm hệ thống vũ trụ nên cũng không để ý rằng cậu có mặc màu đỏ hay không. Hơn nữa nhiệm vụ lần đó chỉ mất năm ngày, vì thế Lan Khâm liền âm thầm lặng lẽ không mặc mấy cái quần lót màu đỏ đó.

Dù sao thì hệ thống 1122 cũng sẽ không tới xốc váy cậu lên để xem xem cậu có mặc cái quần đỏ hay không.

Lúc này Dương Kiện cũng đang sắp xếp lại ba lô của anh ta, dù sao thì vợ không ở nơi này, anh ta chỉ có thể tay làm hàm nhai.

Hai người đều mặc quần lót đỏ, thậm chí hai bộ quần áo đem theo để thay cũng đều là quần lót đỏ, thật ra nếu không phải bởi vì mặc nguyên một bộ đồ màu đỏ quá gây chú ý thì Dương Kiện đã có thể mặc một bộ tại đây.

Lan Khâm không biết rằng Dương Kiện còn có ý tưởng táo bạo như vậy, dù sao một chút màu đỏ còn có thể trừ tà, chứ một mảng lớn màu đỏ thì chỉ dễ dàng thu hút nhiều yêu ma quỷ quái đến mà thôi.

Dương Kiện cũng không biết Lan Khâm đang nghĩ gì.

Sau khi thu dọn xong hành lý, Dương Kiện liền mang theo Lan Khâm cùng đi dạo trong thôn một lần nữa, mặc dù bây giờ trời đã hơi tối, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy đường.

Bởi vì bọn họ chỉ đi công tác có ba ngày, nên chỉ có thể ở thôn Thạch Lĩnh trong hai ngày, cho nên bọn họ cần phải nhanh chóng làm việc.

Dù sao nếu bọn họ về trễ, sếp cũng sẽ không tăng lương, mà ngược lại còn trừ lương của bọn họ.

Dương Kiện là một nhân viên kỳ cựu nên anh ta rất am hiểu phải làm như thế nào để có thể cân bằng hợp lí giữa công việc và tiền lương.

"Lan Khâm à, thời gian không còn sớm, chúng ta trước tiên phỏng vấn những người thôn dân đó một chút, thuận tiện ăn ké bữa tối."

"Dù sao tôi không muốn lại ăn những cái bánh quy khó nuốt đó đâu."

Dương Kiện tặc lưỡi, vẻ chán ghét bánh quy đã hiện rõ trên mặt.

Lan Khâm cũng không phản đối, chỉ là cậu cảm thấy dựa vào thái độ thờ ơ của người dân thôn này đối với bọn họ thì có khả năng lớn là sẽ bị từ chối.
________________________











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro