Chương 5: Tiểu nhân ngư ở tận thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được những tầng nhà đã từng một thời phồn vinh giờ chỉ còn lại những hài cốt, những thành thị đã trở nên tàn tạ, không còn chút dấu vết của sự phồn hoa nào.

Chỉ có gian siêu thị này là có vẻ khác biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Tầng hai được trang hoàng tinh xảo, chất đầy đồ ăn và các vật dụng sinh hoạt hàng ngày, hoàn toàn không cần phải lo lắng về việc thiếu thốn vật tư trong một thế giới tận thế.

Trên một sofa bọc da màu nâu, Tang Tiêu ngồi bắt chéo chân thảnh thơi uống rượu với khuôn mặt cương nghị, đi cùng với gương mặt đó là vết sẹo từ trán xuống cằm làm người nhìn thôi cũng thấy sợ.

Hắn tùy ý đem hai chân đặt trên bàn trà, một tư thế thả lỏng lại vô cớ mang lại cho người khác cảm giác sắc bén.

"Lão đại, đã mang người đến."

Hoàng Mao thấp giọng nói vào tai hắn, sau đó từ phía sau bước đến hai cô gái trẻ đẹp so với bộ dáng chật vật trước đó đã khác, vừa tắm xong trên người tản ra một cổ tươi mát thoang thoảng mùi thơm sữa tắm.

"Đứng ngẩn ra đó làm gì? Qua đó đi!"

Hoàng Mao xụ mặt ra lệnh cho hai cô gái.

Các cô gái khác e dè kéo váy ngồi xuống bên cạnh Tang Tiêu, rót thêm rượu cho hắn.

Hắn khóe miệng cười tà, tay vuốt ve ly rượu.

Hai cô gái kia quá mức ngây thơ, ngốc nghếch nhưng hắn không nóng lòng, đồ ngon phải thưởng thức từ tốn.

"Tiểu Mỹ, dạy mấy cô này cách phục vụ đàn ông đi."

Nữ nhân chậm rãi tiến đến, chiếc váy trắng dài tôn lên những đường cong tuyệt mỹ của cơ thể. Đôi môi đỏ thắm càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ, toát lên vẻ nữ tính chín chắn đầy mê hoặc.

Trong thoáng chốc, trên gương mặt xinh đẹp của cô gái bộc lộ rõ vẻ ghê tởm đến cực điểm rồi nhanh chóng kìm nén lại, cô không dám chống đối, chỉ nở nụ cười nịnh nọt.

Hoàng Mao dựa vào tường bên cửa hút thuốc, mái tóc rối bù che khuất đôi mắt đen tối. Hắn cắn chặt tàn thuốc, liên tục nghiến răng, bàn tay phải cắm trong túi quần, lòng bàn tay vuốt ve như đang ôm giữ điều gì đó.

Ngẩng đầu lên, đồng hồ trên tường chỉ 1 giờ sáng.

Tiểu Mỹ chậm rãi tiến đến gần Tang Tiêu, đối phương dường như không thể kìm nén được nữa, sốt ruột như một đứa trẻ muốn ôm chặt cô. Cô đã ở bên người đàn ông này hơn nửa tháng, sớm đã nắm rõ tâm tư của anh ta, liền đẩy tay đối phương.

Nữ nhân giọng điệu làm nũng, một bộ dáng yếu đuối: "Tiêu ca, người ta thân thể không khỏe lắm ~"

Sợ hắn không tin, Tiểu Mỹ cắn chặt môi dưới, ôm bụng: "Thật sự đấy, em không lừa anh đâu."

Tang Tiêu hừ lạnh một tiếng, đôi mày rậm cau lại, ánh mắt sắc bén như con hổ bị chọc tức. Hắn nhìn chằm chằm cô ta vài giây, đến khi cô bắt đầu run rẩy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

Tang Tiêu mặt mày tối sầm, phất phất tay: "Xui xẻo, cút qua một bên, đừng làm phiền tao."

Tiểu mỹ nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy đối diện với Hoàng Mao đang đứng ngoài cửa cô chớp chớp mắt, đối phương chỉ gật đầu một cách thờ ơ, như thể không hề có bất kỳ sự tương tác nào.

Tang Tiêu cũng không hề nhận ra điều đó, hắn lo lắng người khác quấy rầy mình nên đã đuổi hết tất cả đàn em đi, chỉ để lại Hoàng Mao trông coi.

Tầng một của siêu thị.

Một cụ bà khoảng 70 tuổi, ăn mặc giản dị, gương mặt in hằn dấu vết năm tháng, đôi bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của bà gắt gao ôm lấy cháu gái mình.

Cô bé mặc một chiếc váy trắng điểm những hạt ngọc trai nhỏ, trông như một nàng công chúa nhỏ nhưng sự hoạt bát và sức sống thường ngày của cô bé giờ đây đã tắt lịm, gương mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào và khỏe mạnh của cô bé giờ đây trở nên tái nhợt, mái tóc buông xõa che khuất một phần khuôn mặt.

Đôi mắt của cô bé nhắm chặt, như đang chìm sâu vào một giấc mơ, không hề phản ứng với bất kỳ điều gì xung quanh.

"Bé ngoan, đừng ngủ nữa, bà cho cháu ăn nhé."

Mọi người xung quanh lặng lẽ dời tầm mắt, từ khi tận thế buồng xuống đối với họ sinh ly tử biệt đã là chuyện có thể đả kích họ được nữa, nhưng vẫn còn những cô gái trẻ mềm lòng vẫn không kìm được nước mắt mà khóc nức nở.

Họ không nỡ nói cho bà lão biết rằng cháu gái bà đã... chết rồi...

Trong cơn mơ màng sắp ngủ, Tiểu Lưu nhìn xung quanh: "Ai còn ăn cái gì vậy?"

Không ai trả lời.

Đột nhiên, anh nhận thấy bà lão ngồi bên kia đã bất động từ lâu giống như một bức tượng.

"Bà ơi, bà ngủ rồi sao?"

Đối với tiếng kêu của hắn vẫn như cũ không có phản ứng nào.

Tiểu Lưu hết dụi dụi mắt rồi đến tai. Hắn nhận ra đôi vai gầy guộc của bà lão đã rũ xuống một đoạn, quần áo rộng thùng thình đến nỗi không còn che được những đường nét gầy guộc của khung xương.

Thật giống như... nội tạng đã bị đào rỗng.

Hắn nuốt nước miếng, có dự cảm điềm báo xấu khiến hắn cầm cây lau nhà đứng lên: "Bà có sao không? Nói một câu đi ạ!"

Tiếng động của hắn làm người vợ bên cạnh thức giấc: "Chồng à, anh làm sao vậy?"

Tiểu Lưu cũng không tự tin an ủi vợ thế nào: "Em ngồi yên ở đây đừng nhúc nhích, anh đi xem bà ấy thế nào."

Nam nhân bước đi chậm rãi, nắm chặt cây lau nhà như một vũ khí, càng đến gần, âm thanh nhai nuốt càng thêm rõ ràng, phát ra từ trong lòng ngực của bà lão.

Quần áo che khuất vị trí đó, có thứ gì đó đang cựa quậy, máu đã thấm nhuộm toàn thân bà lão, bao gồm cả sàn nhà dưới chân.

Tiểu Lưu mở to hai mắt nhìn, sợ hãi đến mức muốn nói gì đó nhưng lại không nói được lời nào, một nỗi sợ hãi không thể diễn tả hoàn toàn chiếm lấy tâm trí hắn, hắn theo bản năng lùi lại, cơ thể run lên vì sợ hãi, hai tay lạnh cóng.

Tiểu Lưu cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, giọng run run nói: "Bà... bà sao vậy? Có cần tôi giúp không?"

Từ trong quần áo của bà lão, một khuôn mặt trẻ con trồi ra, không có lòng trắng mắt, miệng vẫn còn đang nhai nuốt nội tạng.

"A!"

Không ai ngờ rằng tại siêu thị lại bùng phát dịch bệnh tang thi, tất cả mọi người hoảng loạn chạy trốn, không ai nghe thấy tiếng súng nổ trên lầu.

Mắt Tang Tiêu vẫn còn mở trừng trừng, ngực thủng một lỗ lớn, máu tuôn ra, đã tắt thở.

Hoàng Mao một chân đá xác hắn vào thùng rác, hung hăng khạc nhổ:

"Phi!" Hắn đã sớm chán ghét Tang Tiêu rồi.

Tiểu Mỹ rúc vào lòng Hoàng Mao, sắc mặt tái mét: "Dưới lầu hình như không ổn..."

Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa, tiếng gào thét, tiếng xé thịt, tiếng kêu la khóc lóc... tất cả tạo nên một khung cảnh hỗn loạn, một đám tang thi có tổ chức đang tấn công.

Trên nóc siêu thị.

Người đàn ông với đôi mắt sắc bén, đôi mắt đen không chút gợn sóng, hắn giống như một bức tượng được điêu khắc không có cảm xúc đứng sừng sững tại chỗ, yên lặng quan sát cảnh tượng tàn sát đẫm máu dưới chân mình.

Bùi Dược thân mặc chiếc áo sơ mi đen tung bay trong gió lạnh, làn da trắng bệch của hắn nổi rõ những đường gân đen nhánh, cho thấy hắn không phải là người bình thường, trừ cái này ra thì hắn hoàn toàn khác với những tang thi thối rữa khác.

Tiểu Chu cố gắng bảo vệ vợ mình chạy trốn ra ngoài, nhưng vết cào trên cổ chân đã bắt đầu biến màu, dấu hiệu của việc bắt đầu dị hóa.

Anh ta ôm chặt vợ mình trong lòng ngực, mặc dù đường cong tròng mắt đã chuyển sang màu xanh tím, vẫn cố gắng che chắn cho cô, hô hấp không ổn định mà dặn dò: "Quyên Nhi, đừng quay đầu lại, tiếp tục chạy."

Khi họ tưởng chừng như đã thoát khỏi đám tang thi, chạy vào một trung tâm thương mại lớn, một cây thép từ trên trời rơi xuống, đâm xuyên đầu Tiểu Chu, một phát mất mạng.

"Ông xã... A!"

Người vợ như điên hét lên thất thanh âm thanh truyền đi không xa nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của đám tang thi gần đó.

Cô bị xé nát và gặm cắn không thương tiếc, chỉ còn lại túi da thấm đỏ trên mặt đất.

Cảnh tượng tàn bạo ghê tởm đó không hề lay động Bùi Dược.

"Chán thật..." Hắn thong thả bước đi, chiếc quần tây đen bao lấy đôi chân dài rắn chắc của hắn.

Đột nhiên, một cảm giác ấm áp thu hút sự chú ý của Bùi Dược, cúi đầu nhìn. Một cô bé khoảng năm tuổi đang khóc đến không thở nổi, khuôn mặt bẩn thỉu và đầy máu.

Cô bé hiển nhiên đã kề bên bờ vực tan vỡ, mở tròn xoe đôi mắt tẩm đầy nước, sưng đỏ nhìn Bùi Dược: "Anh ơi, cứu em với."

Bùi Dược là tang thi vương, vẻ bề ngoài cùng với người bình thường cũng không có khác nhau quá lớn, hắn không phải lần đầu tiên bị nhận lầm, sớm đã thành thói quen rồi.

Nam nhân cằm khẽ nhếch, khóe miệng ngập tràn ý cười ẩn ý.

"Đừng sợ."

Hắn thân hình đĩnh bạt cúi người xuống ngang tầm với cô bé, nở nụ cười giả tạo, đầy vẻ thân thiện trên môi, năm ngón tay xòe ra, những mảnh vụn nhỏ li ti rơi xuống sau ót cô bé.

"Ta sẽ giúp em, em sẽ không thống khổ nữa."

Cô bé hoàn toàn không hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong những lời nói đó, không hề phòng bị. Cô bé chỉ nghĩ rằng Bùi Dược nguyện ý muốn bảo vệ mình.

Chỉ cần hắn siết chặt bàn tay một chút, toàn bộ hộp sọ của cô bé sẽ bị nghiền nát.

"Con người cũng thật thú vị..."

Một con sơn dương rơi vào bẫy, vậy mà lại đi cầu xin sự giúp đỡ của thợ săn.

Ngay khi hắn sắp ra tay, một viên đạn mang theo luồng gió lạnh lẽo bay thẳng tới thái dương của Bùi Dược với tốc độ cực nhanh, nếu đổi lại là người bình thường sẽ khó lòng phát hiện ra.

Nhưng với tốc độ nhanh như chớp chỉ còn lại tàn ảnh, hắn đã tránh được viên đạn, hất tung hỗn hợp xi măng về phía Sở Vị Lâm đang đứng trên mái nhà.

Hai người nhìn nhau từ xa, một cuộc chiến khốc liệt lại bắt đầu.

-

Phòng thí nghiệm.

Tiểu Chu đầu óc choáng váng, cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Kiều Hàn, lại muốn hôn mê thêm một lần nữa.

Người cá nhỏ Tô Lạc trạng thái càng kém, cái đuôi màu lam nhạt đã mất đi sức sống, uể oải quấn quanh rễ rong biển, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu bé nép vào vỏ sò, không hề nhúc nhích.

Trợ lý ngốc đến gãi gãi đầu: "Mình lại bỏ lỡ cái gì rồi?"

Phía sau còn có một người phụ nữ, Tiểu Chu cung kính chào hỏi.

"Tiến sĩ An, chào ngài."

Êm Đềm người lãnh đạo căn cứ, tóc cô cắt tỉa gọn gàng, gương mặt thanh tú với những đường nét sắc sảo như được điêu khắc tỉ mỉ, ngũ quan tinh xảo, vừa thông minh độc lập, lại vừa không mất vẻ dịu dàng nữ tính.

Nữ nhân có dáng người cao gầy, như một người mẫu chuyên nghiệp hoàn mỹ, cô mặc một bộ tây trang được cắt may vừa vặn, đường nét mềm mại nhưng vẫn giữ được sự trang trọng.

Cô bước đi vững vàng, trên gương mặt luôn mang vẻ bình tĩnh, đó là một loại cảm giác đã trải qua nhiều sóng gió giờ chỉ còn thong dong và bình tĩnh.

"Tiến sĩ Kiều, tôi cho rằng anh đã có đủ thời gian."

Không chờ Kiều Hàn nói lý do, cô đã ra lệnh cho người tiêm chất xúc tác vào Tô Lạc. Cô muốn thúc đẩy quá trình dậy thì của người cá đực không có tính công kích này để hoàn thành nhiệm vụ sinh sản.

Ngay lập tức.

Trên gương mặt của cậu thiếu niên xuất hiện một màu đỏ ửng ái muội, hàng mi dài run rẩy, đôi mắt mờ mịt sương mù.

"Ư... Tôi khó chịu quá... Nóng."

Giọng nói mềm mại của Tô Lạc mang theo tiếng khóc nức nở rõ ràng.

Cậu đáng thương nép vào tấm kính lạnh lẽo xin Kiều Hàn giúp đỡ, để lộ ra một đoạn xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp, thiếu niên choáng váng lắc lắc đầu, sau đó một người cá cái màu xanh lục dịu dàng được thả xuống.

Cậu ý thức được mục đích của cô, nức nở trốn vào vỏ sò của mình.

Ánh mắt của Kiều Hàn đột ngột trở nên lạnh lùng, gương mặt căng cứng: "Tiến sĩ Êm Đềm, cậu ấy còn quá nhỏ, huống hồ lại nhút nhát, sẽ bị dọa sợ, cách làm của cô không đúng!"

Êm Đềm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ra lệnh cho các nhân viên vũ trang khống chế Kiều Hàn.

"Xin lỗi vì sự mạo phạm này, mang tiến sĩ đi xuống nghỉ ngơi."

Kiều Hàn bị cưỡng chế kéo đi, trợ lý Tiểu Chu cũng đi theo, lo lắng liếc mắt nhìn về phía người cá nhỏ ý thức không còn thanh tỉnh.

Người cá cái tên là Ưu Ni, lớn hơn Tô Lạc vài tuổi, đôi mắt cô ấy màu xanh biếc trong suốt, làn da phủ đầy vảy cá màu xanh lục óng ánh, tựa như phỉ thúy mỹ lệ.

Cô muốn đến gần, nhưng cậu thiếu niên đáng thương chỉ muốn trốn tránh.

Ưu Ni kiên nhẫn an ủi cậu như một người chị gái: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cậu đâu."

Nữ nhân có giọng nói dịu dàng như tiếng sóng biển rì rào, khiến người ta không thể tự chủ mà buông bỏ mọi phòng bị trong lòng.

Tô Lạc chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ trắng trẻo có chút mê mang ngây thơ lên, dường như không hề hay biết giờ phút này mình có bao nhiêu mê người.

Ưu Ni kinh ngạc trước vẻ đẹp của thiếu niên, dịu dàng nắm lấy tay hắn.

Tô Lạc đỏ bừng hai má, lẩm bẩm: "Chị ơi, em..." Không được, cậu thực sự nói không nên lời.

May mắn thay, người cá cái này không hề tỏ ra chán ghét, trước sau vẫn luôn quẩn quanh bên cạnh thiếu niên.

"Hửm?"

Tô Lạc liếc mắt nhìn thoáng qua Êm Đềm, cô đang đứng ở góc ban công tầng hai ngắm nhìn họ. Người phụ nữ cầm trong tay viên đạn lên đạn, như một lời cảnh báo và đe dọa âm thầm.

Lông mi của thiếu niên run lên, đầu ngón tay chỉ dám cuộn chặt lại trong lòng bàn tay.

"Chị ơi, em sợ..."

Ưu Ni nheo mắt lại, lay động thân thể đưa lưng về phia Êm Đềm, che chắn cho thiếu niên bằng cơ thể mình: "Đừng lo, có tôi ở đây rồi, để mọi chuyện giao cho tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro