Chương 028

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạn Già La

Ba ngày sau, lúc Rocky và Đường Tiếu đang làm thí nghiệm thì bị Tiêu Bách gọi đến phòng.

Trong mắt Rocky vẫn còn sót chút mờ mịt, mà Đường Tiếu đã sớm đoán trước, bình tĩnh cầm tư liệu sắp xếp lại mấy ngày nay đi đến phòng làm việc của Tiêu Bách.

Hai người gõ cửa, sau khi nhận được đáp lại thì đi vào phòng, Tiêu Bách đã ngồi ở sau bàn làm việc chờ bọn họ, gật đầu sau khi nhìn thấy hai người: “Ngồi đi.”

Rocky không rõ nguyên do mà ngồi xuống với Đường Tiếu, vừa cúi đầu thì nhìn thấy tư liệu được đặt trên bàn.

Lúc này cậu ta còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ có Đường Tiếu nhìn một cái đã nhận ra, chẳng qua bề ngoài vẫn bình tĩnh như không.

Tiêu Bách nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày nay các cậu có phát hiện gì không?”

Quả nhiên là hỏi họ về tiến độ…

Rocky gãi gãi tóc: “Thời gian có phải hơi quá ngắn không ạ, chúng tôi mới sắp xếp lại xong tư liệu trong phòng thí nghiệm trước đó, nhưng đã có một chút manh mối, có thể cho chúng tôi thêm một chút thời gian được không?”

Tiêu Bách nghe vậy không nói gì, chỉ đẩy tư liệu trên bàn cho họ, nhàn nhạt nói: “Vậy không bằng tôi cho các cậu chút ý tưởng.”

“Đây là?”

Rocky cầm lấy tư liệu Tiêu Bách đưa qua, lật xem mấy lần, ngạc nhiên hỏi: “Ngài nghi ngờ chúng tôi?”

Một phần tư liệu này là số liệu thời điểm 428 ở phòng thí nghiệm của Bud, cùng với sự kiện chạy trốn vào đêm những người mới vào viện nghiên cứu, thậm chí có cả ghi chép điều trị của Đường Tiếu ở phòng y tế, cùng video giám sát kia.

Đây có nghĩa gì cũng vô cùng rõ ràng rồi.

Tiêu Bách nghi ngờ bọn họ, hay đúng hơn là Đường Tiếu, rất có thể có liên quan đến biến hóa của 428.

Còn Đường Tiếu chỉ bình tĩnh xem nội dung bên trên, cũng không ngạc nhiên khi Tiêu Bách sẽ điều tra đến nước này.

Bởi vì nếu đổi thành cậu đứng ở lập trường của Tiêu Bách thì cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ về điều này.

Thật sự quá trùng hợp, vừa lúc vào ngày các người mới gia nhập tổ chức, 428 trốn thoát, thay vì trốn thẳng ra bên ngoài thì lại chọn hướng chỗ của những người mới. Không lâu sau đó, số liệu của 428 đã bắt đầu tăng vọt, vừa vặn một nghiên cứu viên người mới đã phát hiện ra điều này, vì thế không ngần ngại quyết liệt với học giả cấp năm cũng phải giữ vững quan điểm của mình.

Hơn nữa khi ở buổi báo cáo 428 lại chạy trốn, mặc dù Đường Tiếu thành công ụp nồi lên giáo phái Trở Về, nhưng sau khi 428 trốn thoát lại chọn quay lại, còn đồng thời ‘cứu chữa’ những người lây nhiễm ở đây, loại tình huống bất ngờ kỳ lạ này chắc chắn gây ra nghi ngờ.

Bởi vậy, Đường Tiếu - người đều có mặt trong hai lần hành động bất thường này của 428, chắc chắn sẽ lọt vào tầm mắt của một số người.

Tiêu Bách nói: “Tôi chỉ đang điều tra tất cả các yếu tố có thể gây ra dị biến của thể thực nghiệm 428.”

“Chẳng lẽ ngài cảm thấy đó có quan hệ với chúng tôi ư?” Rocky kỳ quái hỏi,

“Đương nhiên các cậu cũng có thể phản bác, tuy nhiên có thể giải thích ghi chép hai lần chữa bệnh của cậu chút không?” Tiêu Bách gõ gõ vào trang tư liệu trên cùng, nhìn Đường Tiếu nói, “Cả hai lần đều là mất máu quá nhiều và cơ bắp bị teo bất thường, đây vừa lúc giống với đặc điểm của thức ăn xuất hiện khi cho thể thực nghiệm 428 ăn. Hơn nữa, hai lần cậu vào phòng thí nghiệm này đều không nộp đơn xin chính thức, cũng không có ghi chép thí nghiệm tương ứng, đặc biệt là lần đầu tiên, ngay cả video giám sát cũng không để lại, phần này thực sự làm tôi khó hiểu.”

Rocky nghe vậy hơi sửng sốt: “Các anh không điều tra được à?”

Tiêu Bách nhíu mày, đã nhận ra dường như có mùi nào đó không quá bình thường từ trong biểu cảm vi mô kinh ngạc của Rocky: “Điều tra được gì?”

Lạc Kỳ thật cẩn thận quan sát sắc mặt Đường Tiếu, Đường Tiếu nói với giọng nhàn nhạt: “Không sao, nói cho anh ấy đi.”

“... Khi chúng tôi mới vừa vào phòng thí nghiệm, Đường Tiếu bị tiến sĩ Babbitt thuộc phòng thí nghiệm của Bud nhắm vào, được giao những công việc lặt vặt, trong đó cũng bao gồm thu thập mẫu sinh vật của 428, cho 428 ăn, vân vân.” Rocky mím môi, “Lần đầu tiên Đường Tiếu vào phòng điều trị là ở lúc thu thập mẫu sinh vật, Babbitt nói với tôi giám sát vừa lúc bị hư, không để lại bất cứ bằng chứng gì.”

Tiêu Bách:…

Y không ngờ chỉ là một cuộc điều tra bình thường, vậy mà còn kéo theo ra việc bắt nạt trong phòng thí nghiệm.

“Hơn nữa nếu ngài đã điều tra sự kiện 428 bỏ trốn lần đó, hẳn là biết nếu không phải Đường Tiếu làm 428 bị thương nặng trong phòng bếp thì phỏng chừng bây giờ nó đã trốn thoát rồi.” Giọng điệu Rocky nghiêm hơn, “Trí tuệ của 428 không thấp, vào lúc đó nó nhất định cũng đã ghi thù Đường rồi, Babbitt rõ ràng là muốn Đường chết ở đó, sau đó lại không phải chịu bất cứ trừng phạt nào! Đây là mưu sát chưa thành!”

Tội danh mưu sát chưa thành cũng đã rất nghiêm trọng, cũng đủ để sở điều tra mở lại cuộc điều tra, Tiêu Bách cũng không ngờ rằng đằng sau hai lần ghi chép phòng y tế kia lại có nguyên nhân như vậy, không khỏi liếc nhìn Đường Tiếu.

Chàng trai vẫn ngồi trên ghế, sống lưng thẳng như tùng, ngay cả khi Rocky kể ra chuyện gièm pha này, cũng chẳng qua là lông mi run rẩy, khóe môi mím chặt, khiến đôi môi vốn hồng nhạt bị mím trở nên nhợt nhạt.

Nhịn lại, không thể cười.

Từ góc nhìn của người khác, đây chắc chắn là một câu chuyện khá truyền cảm, một người mới vừa bộc lộ tài năng đã bị tiền bối trong phòng thí nghiệm chèn ép, suýt chết trong phòng thí nghiệm, rồi phát hiện ra sự khác thường của thể thực nghiệm trong hoàn cảnh có thể nói là tuyệt vọng, cuối cùng chuyển mình bằng vào luận văn.

Tiêu Bách trầm giọng nói: “Đường Tiếu, Rocky nói có thật không?”

“…Vâng.” Chàng trai thấp giọng đáp lại, dường như là nhớ lại khoảng thời gian tối tăm này trong quá khứ, giọng nói hơi khàn khàn.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nộp đơn lên sở kiểm tra.” Dù cho lạnh lùng như Tiêu Bách, giờ phút này cũng sinh ra chút xấu hổ vì khơi dậy lịch sử đen của người khác, ho khẽ một tiếng.

Y yên lặng đặt ghi chép phòng y tế sang một bên, bỏ qua điểm này, cố gắng kéo cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng: “Vậy là cậu phát hiện chỗ bất thường của 428 trong quá trình cho nó ăn à?”

Chàng trai hít sâu, dường như đang điều chỉnh lại cảm xúc, một lúc sau mới nói: “Đúng vậy, để giữ mạng, khi tiến vào tôi sẽ giấu loại vũ khí nhiệt độ cao trên người, trong quá trình giằng co với nó thì phát hiện trình độ trí tuệ của 428 hoàn toàn khác với ghi chép, nó sẽ sinh ra dao động cảm xúc, sẽ ghi thù giống như con người, nó nhớ rõ là tôi ngăn cản nó chạy trốn, bởi vậy vẫn luôn nhắm vào tôi, nó không trực tiếp giết chết tôi mà áp dụng cách tra tấn tương tự như cách mèo vờn chuột.”

“Đây cũng là tại sao trong luận văn tôi suy đoán rằng trí thông minh của 428 có lẽ đã vượt quá tưởng tượng của chúng ta từ lâu, chỉ là nó vẫn luôn đang che giấu, đáng tiếc tôi không cách nào viết đoạn đã trải qua đó trong luận văn để chứng minh.”

Cảm ơn Rocky, ban đầu Đường Tiếu còn đang suy nghĩ nên biên soạn chuyện 428 đến buổi báo cáo tìm cậu như thế nào, dù sao nếu đơn thuần chỉ cần thông tin DNA của con người, vậy chẳng phải chung quanh có rất nhiều người à, nhưng hiện tại có một cái cớ sẵn rồi còn gì.

“Cậu muốn nói, lần 428 chạy trốn lúc đầu kia, cùng với lần chạy trốn thứ hai ở buổi báo cáo đều không chạy về phía cửa ra vào, chỉ vì để trả thù các cậu thôi sao?” Tiêu Bách hỏi.

“Tôi cho rằng có một phần nguyên nhân, nhưng không chỉ giới hạn ở đó,” Đường Tiếu thận trọng trả lời, “Bởi vậy luận văn trên buổi báo cáo tôi đều viết là ‘suy đoán’ chứ không phải kết luận, nhưng bây giờ sau khi ngài giao dự án này cho chúng tôi, chúng tôi có một số ý tưởng mới. Còn chưa được chính thức viết thành luận văn... nếu ngài muốn xem, chúng tôi có thể trình bày.”

Tiêu Bách: “… Vậy để tôi xem thử xem.”

Đường Tiếu đứng dậy, kéo tấm bảng trắng từ bên cạnh qua, liệt kê ra một đống tư liệu lên trên.

“Đây là gì?”

“Tình huống ăn cơm của 428 đã được nghiên cứu trong dự án của Bud trước đây,” Đường Tiếu nói, “Không khác mấy với 428 hoá kén hiện tại, cũng được cho ăn bằng máu thịt của các loài động vật lớn hoặc dị thú, dựa theo số liệu của nhóm Bud, mức độ sở thích của 428 đối với thức ăn là vật vô cơ < thực vật < động vật < dị thú, hơn nữa cho ăn thức ăn khác nhau sẽ khiến 428 trưởng thành với tốc độ khác nhau, mọi người đều cảm thấy đây là do chất dinh dưỡng trong thức ăn khác nhau.”

“Đây có vấn đề gì à?” Tiêu Bách nói.

“Vấn đề ở chỗ, là tại sao tới một giai đoạn nhất định thì 428 không còn cần loại đồ ăn này nữa?”

Rocky phối hợp làm vai diễn phụ: “Chắc không thể là vì nó ăn ngán đó chứ.”

“Con người chúng ta là động vật có vú, cần phải đưa vào một lượng nguyên tố dinh dưỡng nhất định qua một khoảng thời gian, chẳng hạn như vitamin chứa trong trái cây, protein trong thịt, đường carbohydrate. Không hề nói ăn đủ một lượng nhất định thì sau này sẽ không còn cần hấp thụ nữa, như vậy đổi một góc độ khác, thức ăn của 428 thực sự là những nguyên tố dinh dưỡng này như chúng ta nghĩ ư?”

Tiêu Bách chìm vào suy nghĩ: “Thực vật, động vật… dị thú”

“Trình tự giống hệt với lúc giới nấm xâm chiếm trăm năm trước.” Đường Tiếu nói, “À, có lẽ hơi khác một chút, lúc đó không có nhiều dị thú như vậy.”

Tiêu Bách: “Đừng úp úp mở mở, nói thẳng suy đoán của cậu đi.”

“Thứ 428 thực sự cần có thể là thứ ẩn chứa trong thức ăn, chẳng hạn như thông tin DNA, mà sau khi nó hoàn toàn có được những thông tin này, những ‘thức ăn’ này sẽ mất hết giá trị đối với nó.”

Tiêu Bách trầm ngâm: “Rất thú vị, nếu quan điểm của cậu là đúng thì có lẽ có thể trả lời được một trong ba nghi vấn lớn của chúng ta về giới nấm.”

Ba nghi vấn lớn của con người về giới nấm, What, Why, How.

Giới nấm (Vua Nấm) rốt cuộc là thứ gì?

Tại sao giới nấm muốn xâm lấn giống loài khác?

Làm thế nào để ngăn cản giới nấm?

Có thể nói, toàn bộ giới học thuật của nhân loại hiện tại đều đang tiến hành nghiên cứu xoay quanh ba vấn đề này.

Nghiên cứu 428 cũng là để giải quyết ba nghi vấn lớn này, Tiêu Bách vốn cho rằng ít nhất phải qua mấy tháng mới có được manh mối, ai ngờ hôm nay Đường Tiếu lại cho y một bất ngờ lớn như vậy.

“DNA…” Tiêu Bách đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không nhịn được đi tới đi lui, Đường Tiếu chỉ nói vài ba câu, những thông tin đã chui vào trong đầu y, quanh quẩn không tiêu tan, rõ ràng chưa trải qua bất kỳ kiểm nghiệm nào, song trực giác của y đã mách bảo y rằng phỏng đoán này rất có giá trị.

“Nếu là sự thật, mục đích những giới nấm đó xâm lấn giống loài khác quả thực là để lấy được thông tin DNA của giống loài khác, trước đây giới học thuật cũng có đưa ra suy đoán tương tự, nhưng đáng tiếc đều không thể chứng minh thực giả, nhưng hiện tại chúng ta có bào tử vua nấm.”

Đường Tiếu lúc này lại cầm lên báo cáo chữa bệnh của mình: “Tôi nghĩ rất có thể là sự thật, mà cách chứng minh cũng rất đơn giản, chỉ cần thử rót vào cho 428 thức ăn có chứa thông tin DNA nhưng không chứa chất dinh dưỡng là được.”

“Hai lần ghi chép đều là cậu mất máu quá nhiều, cộng thêm phân giải tế bào máu thịt…” Trong đầu Tiêu Bách còn đang quanh quẩn suy đoán mà Đường Tiếu đưa ra, “Nếu suy đoán của cậu là thật thì mục đích của nó có thể là thông tin DNA của ‘con người’, đây là thức ăn có giá trị dinh dưỡng hơn nhiều đối với nó.”

Điều này cũng có thể giải thích tại sao trước đó rõ ràng 428 có thể chạy trốn lại không chạy, so với chạy trốn, có lẽ việc thu thập DNA càng thêm ưu tiên hơn đối với nó.

Phỏng đoán mà Đường Tiếu đưa ra quá chấn động, thậm chí không cần cậu giải thích thì Tiêu Bách đã tự động hoàn thiện suy luận trong đầu.

“Trong kén mơ hồ hiện ra một vật thể hình người, có lẽ chính là kết quả do nó đã hấp thụ một số gen của con người.”

“Tôi, còn có mấy người mới đã chết trong lần 428 chạy trốn đầu tiên,” Đường Tiếu nói, lại hỏi: “Nếu giá trị của dị thú đối với 428 trội hơn động vật, vậy thì giá trị gen của siêu năng lực giả phải chăng cũng trội hơn người bình thường?”

Tiêu Bách không nhịn được gật đầu một cái: “Có thể thử một lần.”

Đường Tiếu nhếch môi, thành công.

Chỉ cần tính đặc biệt của ‘cá nhân’ cậu được chuyển giao đến trên tập thể thì sẽ không quá bắt mắt vậy nữa.

Huống chi, cậu cũng không nói dối, đây quả thật là một phương hướng rất khả thi.

Tại buổi báo cáo, 428 đã từng hình dung siêu năng lực giả bằng ba từ hùng mạnh, nguy hiểm, thơm, từ cuối cùng rất có thể là vì siêu năng lực giả cũng có giá trị đối với nó.

Đường Tiếu thuyết phục thành công Tiêu Bách, năng lực hành động của đối phương vượt xa tưởng tượng, ngay lập tức quyết định thử bắt đầu thí nghiệm luôn.

Vốn dĩ thí nghiệm này cũng rất đơn giản, chỉ cần đổi máu thịt được truyền hàng ngày cho 428 thành một chất lỏng tinh khiết không chứa dinh dưỡng có chứa DNA bên trong là được.

Thực nghiệm viên chịu trách nhiệm ghi lại số liệu nói: “Dao động năng lượng bên trong đã giảm hơn một nửa... nhưng có hiệu quả, dung dịch đang được hấp thụ liên tục.”

“Có muốn thử lại nhưng đổi thành DNA của con người không?” Đường Tiếu đề nghị, “Nếu sức hấp dẫn của gen người trội hơn dị thú, hẳn sẽ sớm có phản ứng.”

Nghe vậy Tiêu Bách do dự một lát hiếm thấy.

Đường Tiếu lại bổ sung: “Đừng quên nó đã có gen của con người rồi.”

Đúng vậy, nếu như 428 có thể trích xuất được các gen mình cần từ thức ăn, vậy không cần phải lo lắng việc rò rỉ gen của con người, bởi vì đã bị rò rỉ từ lâu rồi.

Thậm chí vùng hoang dã mỗi năm có nhiều xác sống bị giới nấm lây nhiễm như vậy.

Tiêu Bách không còn do dự nữa, nộp đơn xin lên cấp trên, một giờ sau, nhân viên công tác mang đến một xe đẩy đựng dung dịch được điều chế đặc biệt.

“Toàn bộ của người thường,” Người đeo mặt nạ chịu trách nhiệm hộ tống túi máu đến đây giải thích, “Thí nghiệm về gen của siêu năng lực giả, anh phải gửi báo cáo để xin.”

“Tôi biết, vất vả rồi.” Tiêu Bách gật đầu với người đeo mặt nạ, kêu thực nghiệm viên bắt đầu rót dung dịch đặc biệt vào.

Thành hoặc không thành, chỉ tại một lần này.

Đường Tiếu nhìn chằm chằm màn hình hiển thị số liệu trong kén của 428, ít nhiều có chút căng thẳng.

Mặc dù có tự tin vào suy đoán của mình, nhưng trái tim vẫn không kiềm chế được đập nhanh hơn vào khoảnh khắc nghiệm chứng ấy.

Máu từ từ chảy vào trong kén theo ống dẫn, chưa đầy năm giây, số liệu trên màn hình đột nhiên bắt đầu tăng vọt.

“Năng lượng trong kén dao động kịch liệt, dung dịch được rót vào đang nhanh chóng bị hấp thu!”

“Tín hiệu hoạt động sống rõ ràng.”

Thành công, khóe miệng Đường Tiếu hiện ra chút ý cười.

Điều này chứng minh con người có ‘giá trị’ hơn nhiều đối với 428, cũng đã có thể giải thích tại sao 428 từ bỏ việc chạy trốn mà ưu tiên tấn công con người.

Quan trọng nhất là, tính đặc biệt của cậu đối với quái vật nhỏ sẽ không dễ bị lộ như vậy.

Ánh mắt của thực nghiệm viên đang nhìn chằm chằm vào màn hình dần dần thay đổi, vẻ mặt kinh ngạc: “Chờ chút, bên trong kiểm tra được tiếng tim đập.”

“Kén bắt đầu nở rồi!”

Đường Tiếu:???

Chờ đã, hiệu quả này cũng tốt quá rồi đó?

Vẻ mặt Tiêu Bách cũng thay đổi, hiển nhiên không đoán được sẽ nhanh như vậy, vốn dĩ thời gian nở dự tính của kén hẳn phải còn hai ba ngày nữa mới phải, là vì rót dung dịch gen người vào ư?

Y nhìn thoáng qua trợ lý thực nghiệm bên cạnh, trợ lý biết ý kéo vang cảnh báo của phòng thí nghiệm.

Nhóm học giả vốn định ra ngoài kiếm đồ ăn ngon trong giờ nghỉ trưa cũng dừng bước lại, Tiêu Bách dùng đài phát thanh trong thí nghiệm bình tĩnh đưa ra chỉ thị: “Mọi người quay về vị trí công tác, lặp lại lần nữa, mọi người quay về vị trí công tác, camera bắt đầu quay chụp, ghi lại số liệu.”

Nhóm nghiên cứu viên chưa ăn một miếng cơm nào chịu thương chịu khó quay trở lại vị trí công tác, ghi lại các mục số liệu, mà Tiêu Bách thì bước xuống bậc thang, nhìn chăm chú vào cái kén đang dao động chậm rãi.

Đường Tiếu vốn cũng muốn quay lại bên bàn thí nghiệm của mình, Tiêu Bách nói mà không quay đầu lại: “Cùng ra phía trước xem với tôi.”

“… Vâng.”

Đường Tiếu không có lý do gì để từ chối, không có học giả nào lại không muốn tận mắt chứng kiến ​​khoảnh khắc này, cậu đành phải cắn răng đi theo sau Tiêu Bách.

Làm ơn, đừng làm ra phản ứng thừa thãi gì nhé…428

Khó khăn lắm cậu mới thoát khỏi diện hiềm nghi là ‘biến số’ tiến hóa của 428.

Một khi thái độ của quái vật nhỏ có khác thường, thì mọi cố gắng làm trước đó đều công cốc.

Đường Tiếu nhìn chăm chú hình người trong kén, nói thầm.

Bất kể người ở đây nghĩ như thế nào, quá trình nở vẫn đang tiếp tục.

Tất cả mọi người có thể nhìn thấy cái kén màu đỏ sậm ban đầu đang dần chuyển sang màu hồng nhạt, như thể ‘chất dinh dưỡng’ bên trong đều bị hấp thu hết sạch, bóng dáng của hình người bên trong ngày càng rõ ràng hơn.

Trông cao khoảng 1m9, nước da thiên ngăm, phân bố cơ bắp trên người có thể nói là hoàn hảo, nhìn từ bên ngoài không có bất cứ mối liên hệ nào với quái vật, mặt mày sâu, ngũ quan vượt trội, tất cả lông tóc toàn thân đều trắng bạc tựa như tuyết, là màu sắc thuần khiết mà con người không thể sinh ra một cách tự nhiên, quanh người được liên kết với các sợi nấm giống như mạch máu, và chính những sợi nấm này tự cung cấp chất dinh dưỡng cho hắn.

Nhưng khi cặp mắt ấy mở ra, không có ai sẽ lại coi hắn trở thành đồng loại.

Hắn không có tròng trắng mắt, bên ngoài đồng tử đều là màu đen, đôi con ngươi thẳng đứng lạnh lùng màu cam vàng kia quét qua toàn bộ phòng thí nghiệm qua tấm kính như thể đang tuần tra lãnh thổ, rồi sau đó dừng mắt ở hướng Tiêu Bách.

Con người ở trong phạm vi ánh mắt của hắn không khỏi căng thẳng trong lòng, đồng thời cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, như thể đang bị thiên địch trên chuỗi thức ăn trong tự nhiên theo dõi vậy, cổ họng thắt chặt, mấy người ý chí yếu thậm chí còn có ý muốn nhấc chân bỏ chạy.

Đường Tiếu đứng ngay sau Tiêu Bách cũng có chút căng thẳng, lại giấu mình ra sau Tiêu Bách.

Cũng may lúc này hầu như ánh mắt của mọi người trong phòng thí nghiệm đều tập trung vào 428, không ai nhìn thấy động tác nhỏ của cậu.

Tiêu Bách chống lại tính áp bức của ánh mắt đó, kiên trì nhìn chăm chú vào cảnh tượng đi ngược lại thường thức sinh vật học này.

Một chút tơ máu cuối cùng trong kén trở nên trong suốt, lớp màng mỏng bên ngoài vỡ ra, biến thành một lớp niêm mạc trong suốt bám lên làn da người đàn ông, chẳng mấy chốc, cái kén khổng lồ trong đĩa petri biến mất, thay vào đó là một con quái vật phủ thêm da người.

Con quái vật kia… nhìn chằm chằm chàng trai đang bị thân hình Tiêu Bách che khuất bằng một ánh mắt gần như tham lam.

Góc áo, cổ tay, cẳng chân chỉ lộ ra một chút, đều bị hắn liếm láp một lần bằng ánh mắt.

Tiếu Tiếu…

Cái tên này đã nằm trên đầu lưỡi, quái vật nhỏ vươn tay đặt lên mặt kính của đĩa petri, trán tựa vào mặt tường lạnh lẽo, nhìn chăm chú về hướng đó, rất muốn dùng sợi nấm quấn chặt lấy con mồi mình nhớ thương ngày đêm này ngay bây giờ.

Mũi hắn đang giật giật rất nhỏ, cẩn thận bắt giữ một chút mùi hương kia trong không khí.

Nhóm nghiên cứu viên đang quan sát hành động của hắn bên ngoài đĩa petri không khỏi rùng mình.

“Hắn đang ngửi gì…”

“Không phải là đang ngửi chúng ta đó chứ.”

Nhóm nghiên cứu viên tuy chưa từng nghe thảo luận của Đường Tiếu và Tiêu Bách trong phòng họp, nhưng cũng suy đoán được đôi chút từ trong thí nghiệm vừa rồi của Tiêu Bách.

Giờ phút này lại nhìn 428, trong ánh mắt tức thì nhiều một phần sợ hãi khôn tả.

Đây là phản ứng bản năng khi con người bị coi như con mồi.

Họ lại không biết rằng, 428 căn bản chẳng có bao nhiêu hứng thú đối với người thường, đôi mắt hắn, mũi hắn, mỗi một dây thần kinh xúc giác của hắn đều đang cố gắng nắm bắt dấu vết của Đường Tiếu.

Trong thời điểm tiến hóa, ý thức của hắn vẫn luôn tỉnh táo, nhưng bị nhốt trong kén không thể di chuyển, thỉnh thoảng cũng có thể cảm nhận được tình hình bên ngoài.

Mỗi một lần khi Đường Tiếu bước vào, hắn đều hận không thể lập tức phá kén ra ngoài, ôm người vào lòng xác nhận rằng cậu còn sống, mà không phải dần dần mất đi ý thức trước mặt hắn giống như trước đó.

Quái vật nhỏ không hiểu được ý nghĩa của ‘mất mà tìm lại’, chỉ cảm thấy mỗi một lần nhìn Đường Tiếu chăm chú, trong lòng đều dâng lên những cảm xúc khác lạ, vui mừng vừa bất an, có một nỗi thôi thúc muốn xây ngay một cái tổ rồi nhốt người vào.

Nhưng mà tại sao, Tiếu Tiếu lại cách một nhân loại khác gần như vậy?

Tiêu Bách cau mày, cảm thấy vô cùng khó chịu trước ánh mắt và động tác gần như hóa thành thực chất này của 428, lại vì tự mình trải nghiệm nên không thể nói được nguồn gốc của sự khó chịu này, thậm chí không nhận thấy Đường Tiếu xáp gần mình.

Lúc này, quá trình nở cũng đã kết thúc, y lạnh giọng nhắc nhở những nghiên cứu viên đang thẫn thờ xung quanh: “Mọi người, làm việc, tải số liệu lên!”

Một tiếng này dường như phá vỡ cục diện bế tắc nào đó, nhóm nghiên cứu viên thẫn thờ xung quanh dần dần lấy lại tinh thần từ trong nỗi sợ hãi khó hiểu, nhưng thỉnh thoảng vẫn không khỏi nhìn sang phía 428, thì thầm nói chuyện nhân lúc Tiêu Bách không chú ý:

“Trông khoảng 1m9 đó.”

“Giới tính nam?”

“Tại sao thứ này lại có giới tính?”

“Đệt, cơ bụng tám múi??? Tôi cũng không có cơ bụng tám múi đâu!”

“Sh, tại sao trưởng thành phù hợp thẩm mỹ con người đến vậy? Các anh không cảm thấy càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng sao?”

“Đúng vậy, quá phù hợp thẩm mỹ của tôi, phía dưới vậy mà còn rất lớn… để tôi xem kích cỡ cụ thể… “

“Khụ khụ!”

“Làm gì! Đây là vì khoa học!”

“Phải không? Khoa học gì?” Tiêu Bách đi ngang qua nghe xong đầy lỗ tai lạnh giọng hỏi.

Mấy nghiên cứu viên lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không dám nhìn về hướng thể thực nghiệm nữa.

Đường Tiếu đi sát theo bên cạnh Tiêu Bách, cố ý vô tình trốn tránh tầm mắt nóng bỏng của 428.

Còn may, 428 không làm chuyện ngu ngốc như nhìn chằm chằm vào cậu, sau vài phút đã thu ánh mắt lại, ngồi yên trong đĩa petri, dần dần nhắm mắt lại dưới ảnh hưởng của thuốc tính trơ do đĩa petri phóng ra.

Sau đó thì có nhân viên của bộ đội vũ trang tiến tới, chuyển vị trí của 428 đến một nơi khác, tương tự như phòng giam ở phòng thí nghiệm của Bud trước đây, giữ lại tường kính dùng để quan sát, khác với phòng thí nghiệm của Bud, Con Mắt Thứ Ba rõ ràng càng đối xử với 428 thận trọng hơn, không chỉ trang bị giám sát điện tử mà còn có nhiều giám sát số liệu theo thời gian thực và đủ loại tia hồng ngoại, cùng với tất cả các lối ra vào đều được trang bị cảnh báo kích hoạt có độ nhạy cao.

Đường Tiếu biết, lúc này đây 428 phỏng chừng không ra ngoài được dễ dàng như vậy.

Nhưng mà, hắn sẽ từ bỏ như thế ư?

Lời tác giả:

428: Chuyện thứ nhất khi ra ngoài, ôm ôm vợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro