Chương 3: Omega của bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Cố Thiên Phong về nhà, mọi người trong gia đình đã đến đông đủ, tiếng ồn của họ vang khắp căn phòng khiến anh thấy đau đầu vô cùng. Nhất là khi họ cùng nhau chúc mừng anh, có lẽ vì trong đầu cứ nghĩ tới cục chăn giận dỗi ấy nên anh chẳng vui vẻ chút nào cả.

Lúc ăn cơm, anh chợt nhớ ra hình như Lâm Tiểu Sơn chưa ăn được nhiều. Người thì nhỏ con mà còn bỏ bữa thì...

Cả nhà nhìn Cố Thiên Phong mới ăn một chút đã ủ rũ bỏ về phòng. Mẹ Cố Thiên Phong tưởng anh không thích Omega nên thở dài: "Hầy, chừng nào tôi mới được bế cháu đây?"

Cố Thiên Phong vào phòng cầm điện thoại đi sạc, sau đó vùi đầu xử lý công việc, làm xong hết cũng đến 11 giờ rưỡi đêm.

Anh xoa hàng lông mày, quay đầu liếc nhìn điện thoại. Hồi nãy Lâm Tiểu Sơn đang tức giận còn bị anh đẩy xuống giường, có lẽ lần này đăng nhập sẽ nhận thông báo chia tay từ hệ thống.

Cũng đúng lúc anh không muốn dính líu tới Omega nữa, quá phiền phức.

Tuy rằng đoán thế nhưng khi mở app lại chẳng có thông báo chia tay nào, mà cục chăn bông kia cũng đã bước xuống giường rồi.

Lâm Tiểu Sơn ngồi vào bàn với một chiếc đèn học đang bật. Chiến đèn học hình tròn phát ra ánh sáng trắng làm làn da của Lâm Tiểu Sơn trông càng trắng trẻo hơn.

Lâm Tiểu Sơn cúi đầu, tay cầm bút, mái tóc xoăn rối che đi tầm nhìn của Cố Thiên Phong khiến anh chẳng biết được người nọ đang viết gì.

[Hệ thống nhắc nhở: Omega của bạn đang cực kỳ đói bụng, mong bạn hãy đặt đồ ăn cho cậu ấy ngay.]

Cố Thiên Phong mừng vì bản thân đã online vào giờ này, chứ nếu qua hết đêm nay thì nguy cơ cao là sáng mai anh sẽ thấy xác của Lâm Tiểu Sơn.

Anh bấm vào thanh menu, chọn biểu tượng hình siêu thị rồi bỏ vào giỏ hàng vài món ăn nhẹ với trà sữa nóng. Ở bên kia, Lâm Tiểu Sơn nhanh chóng nghe được tiếng gõ cửa.

Lâm Tiểu Sơn hơi ngạc nhiên, đợi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, cậu mới đứng dậy chạy ra mở cửa.

Trước mặt cậu là dịch vụ giao hàng từ siêu thị, cậu không hề tỏ ra tức giận như trước đó mà chỉ thở dài, sau đó nhận lấy túi hàng, quay về bàn học, mở túi đồ ăn ra.

Cố Thiên Phong nhìn Lâm Tiểu Sơn cúi đầu ăn chẳng khác gì mèo con. Mặc dù cậu cắn từng miếng rất nhỏ nhưng tốc độ ăn nhanh, chắc cậu đang đói bụng lắm.

Lâm Tiểu Sơn ăn no xong thì vỗ bạch bạch lên bụng vài cái. Giây tiếp theo, cậu lấy điện thoại hủy bỏ chế độ tắt tiếng Cố Thiên Phong.

"Anh tới rồi à?" Lâm Tiểu Sơn không nhìn màn hình, cậu cúi đầu lau tay, tiếp tục cầm bút và viết.

"Ừm." Cố Thiên Phong nhìn mái tóc rối của cậu, bỗng hơi ngứa tay muốn vuốt giúp nhưng sợ đối phương khó chịu đành thôi, "Tôi tưởng cậu sẽ đổi tôi đi."

"Đổi hay không đổi cũng giống nhau cả mà." Lâm Tiểu Sơn bình thản đáp.

Cố Thiên Phong chẳng nghĩ đến mặt tình cảm cũng hiểu được lời Lâm Tiểu Sơn nói nghĩa là gì. Cậu có suy nghĩ khác hẳn với các Omega chỉ muốn yêu và ham mê tiền của Alpha. Có vẻ Lâm Tiểu Sơn không để ý đến anh lắm, hoặc nói cách khác cậu không hề cảm thấy hứng thú với anh.

Lâm Tiểu Sơn chẳng nghe đối phương tiếp chuyện nên ngẩng đầu hỏi: "Anh còn ở đó không?"

"Còn." Cố Thiên Phong đáp.

"Tôi có thể trao đổi với anh một chuyện được không?" Lâm Tiểu Sơn chống cằm hỏi anh.

"Được." Cố Thiên Phong nghe cậu muốn trao đổi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Nếu hai người đi đến hôn nhân, trong cuộc sống chung chắc chắn sẽ có vài chuyện cần nói rõ ràng.

"Hệ thống yêu cầu anh đăng nhập ít nhất ba tiếng mỗi ngày. Nếu anh không làm, nó sẽ xem như anh đã thất bại." Lâm Tiểu Sơn có chút lo lắng vì trông Cố Thiên Phong không giống kiểu người dễ nói chuyện. Vả lại trải qua ngày hôm nay, cậu cảm thấy hình như anh còn bị thiểu năng trí tuệ nữa. Cậu ngập ngừng nói thêm: "Ban đầu tôi không hề biết anh có thể nhìn thấy tôi dù tôi chẳng thấy được mặt anh. Để lần sau tôi không giật mình, anh có thể lên tiếng mỗi lần anh online không?"

"Cậu yên tâm, tôi không có sở thích nhìn lén người khác." Cố Thiên Phong thấy tên nhóc nở nụ cười như đang giễu cợt sau khi nghe anh nói, nhưng nụ cười ấy lại biến mất rất nhanh.

"Vậy hồi chiều ai là người nhìn lén tôi thay đồ?" Lâm Tiểu Sơn hỏi với giọng điệu chất vấn. Rồi chợt cậu nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của mình, thế là dịu giọng lại, "Tôi sẽ thường xuyên mở điện thoại lên kiểm tra đó."

Trước giờ chưa có ai dám nói chuyện như vậy với Cố Thiên Phong. Anh thật sự muốn phản bác nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt của đối phương, sợ đối phương sẽ khóc nên đành miễn cưỡng nhún nhường: "Xin lỗi cậu, sẽ không có lần sau đâu."

"Anh đang bực hả?" Lâm Tiểu Sơn cảm thấy giọng của anh hơi lạ nên mở điện thoại xem biểu cảm của đối phương. Ai ngờ vừa mở lên thì đối phương đã offline mất, Lâm Tiểu Sơn bĩu môi: "Người này nóng tính thật đấy."

Lâm Tiểu Sơn đứng dậy đi tắm, cậu xem lướt qua tấm lịch rồi giật mình, luống cuống chạy tới ngăn tủ kiểm tra số thuốc ức chế của mình. Cả ngăn tủ trống không!

Mấy ngày này cậu sẽ vào kỳ động dục mà hết tiền mua thuốc rồi. Mỗi tháng trường học có trợ cấp cho mọi người một ít nhưng chỉ đủ dùng trong sinh hoạt hằng ngày, nếu muốn mua thuốc ức chế thì phải tiết kiệm mới mua được. Hai hôm trước, vì không cưỡng lại việc mua sách nên cậu đã tiêu sạch tiền để dành. Ngoại trừ tiền trợ cấp của trường, cậu chỉ có thể tiêu tiền của Cố Thiên Phong, nhưng cậu mới làm quen với Cố Thiên Phong thì sao có thể mở miệng hỏi anh chứ.

Lâm Tiểu Sơn nhíu mày nhìn ngăn tủ trống rỗng, cậu do dự một lúc, cuối cùng quyết định sáng mai sẽ sang phòng bên cạnh mượn một liều.

...

Sau một đêm mưa, Cố Thiên Phong bị tiếng ồn làm cho nhức đầu và tỉnh giấc sớm. Thường thường, mỗi khi thức dậy anh có thói quen mở điện thoại lên xem giờ, chẳng ngờ hôm nay còn thuận tay mở luôn app kia lên. Tới lúc ý thức được việc mình vừa làm cũng đã muộn, thế là anh đành ngồi dậy xem Lâm Tiểu Sơn dậy chưa, nếu chưa anh sẽ thoát khỏi app, đặt báo thức đợi cậu tỉnh rồi quay lại chào buổi sáng sau.

Trên màn hình, Lâm Tiểu Sơn vẫn đang say giấc. Khác với lần trước, lần này cậu không quấn mình trong chăn mà nằm ngửa lộ eo. Nhưng kỳ lạ là toàn thân cậu đỏ bừng, không những thế còn há miệng thở đều đều, trông giống hệt người bị ốm.

Cố Thiên Phong lo lắng nhìn chăm chăm vào điện thoại. Anh đưa ngón tay chạm vào người cậu, muốn hỏi cậu bị sao vậy. Chẳng ngờ vừa chạm một cái Lâm Tiểu Sơn lại trở mình làm hành động ôm lấy ngón tay anh. Song, vì cách màn hình nên anh không cảm nhận được sự đụng chạm của cậu, chỉ có cậu cảm nhận được cái chạm của anh mà thôi.

Mặc dù không cảm nhận được nhưng Cố Thiên Phong lại rút vội tay như bị bỏng. Lâm Tiểu Sơn mất đi điểm tựa sắp ngã xuống đất khiến anh phải đưa tay vào giữ lấy. Lần này Lâm Tiểu Sơn cũng ôm ngón tay anh, nhưng anh thì không định rút tay về nữa.

[Hệ thống: Omega của bạn đã vào kỳ động dục. Bạn hãy cố gắng online cả ngày hôm nay để cậu ấy cảm nhận rõ sự tồn tại của mình nhé.]

________
Editor: Huhuhuhu chị tác giả hành văn hơi… Hoặc có thể là do truyện được viết từ năm 2020 rồi nên…

Nói chung mọi người đọc thấy zựt zựt thì ib góp ý cho tui nhaa, chứ tui sợ bị lag theo th lém:ccc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro