Chương 3: Cậu ghét loại pheromone nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nora

Beta: Diệp Thiên Phương

====================

Các bạn học sinh vỗ tay hoan nghênh một cách nhiệt liệt, trong đó còn xen lẫn vài tiếng huýt sáo vụng về.

"Bạn học Bạch Nhiên, em có muốn giới thiệu bản thân không?'' Lâm Niệm rèn sắt khi còn nóng, cổ động khích lệ cậu nói.

Bạch Nhiên không quen với tình huống như vậy, sửng sốt hai giây, rũ mắt xuống nghiêm túc suy nghĩ.

Nhìn thấy cậu nghiêm túc suy nghĩ, các bạn cùng lớp cho rằng cậu sắp nói điều gì đó quan trọng, chậm rãi an tĩnh lại, Chu Thanh Hoài cũng rất có hứng thú nhìn củ cải nhỏ trên bục giảng, dường như cũng muốn xem cậu muốn nói cái gì.

Dưới cái nhìn chăm chú của cả lớp, chỉ thấy Bạch Nhiên như đã nghĩ ra điều gì đó, hai mắt sáng lên.

"Chào mọi người, tôi là Bạch Nhiên.''

Sau đó thì sao?

"Nhiên trong Nhiên hậu.''

*/rán/ trong /rán hòu/: sau đó(nhiên hậu).

Sau đó thì sao nữa?

Bạch Nhiên cùng 42 cặp mắt trong lớp nhìn nhau trong ba giây, cậu cảm thấy hơi ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, nhìn giáo viên chủ nhiệm cầu cứu.

"......." Lâm Niệm.

"......." Chu Thanh Hoài.

"......." Mọi người trong lớp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cả lớp tưởng cậu sẽ nói điều gì kinh thiên động địa lắm chứ.

Chu Thanh Hoài không nhịn được cười khẽ một tiếng, đúng là một củ cải nhỏ thú vị.

Lâm Niệm giả vờ ho khan vài tiếng ở một bên hòa giải, "Mọi người hãy nhiệt liệt hoan nghênh bạn học Bạch Nhiên trở thành một thành viên của lớp chúng ta nào". Nói xong cô quét mắt nhìn cả lớp, phát hiện hàng thứ ba trong lớp và bên cạnh Chu Thanh Hoài có một vị trí.

Cô không chút do dự sắp xếp vị trí hàng thứ ba cho Bạch Nhiên.

Đùa đấy à......chỗ ngồi bên cạnh giáo bá nhất trung là chỗ con người có thể ngồi sao?

Dựa vào thành tích huy hoàng khi đã làm cho năm người tức giận chạy mất và ba người chuyển trường của Chu Thanh Hoài mà nói, không nên đâu.

Vả lại không thể để một bé O ngoan ngoãn như vậy hoảng sợ được, phải chăm sóc thật tốt.

"Bạn học Bạch Nhiên, em cứ ngồi......"

"Cô Tiểu Lâm!'' Chu Thanh Hoài giơ tay, "Em muốn có bạn ngồi cùng bàn!''.

"???" Lâm Niệm nghi hoặc, Chu Thanh Hoài tới góp vui làm gì chứ?

Cô do dự nói: "Nếu không thì để Tiêu Cảnh Thiên ngồi bên cạnh em?"

Chu Thanh Hoài tinh nghịch nở nụ cười , "Nhưng cô ơi, em muốn một tiểu O. Em thấy bạn cùng lớp mới tới này rất tốt, cô thấy thế nào?"

Ồ!

Cả lớp đều hào hứng ăn dưa, giáo bá có quan hệ gì với anh bạn cùng lớp mới này? Chơi lớn như vậy?

".......'' Lâm Niệm, cậu đi một vòng lớn như vậy làm gì, cậu coi trọng người mới tới thì cậu cứ nói thẳng đi, còn hỏi tôi thấy thế nào! Tôi chẳng thấy thế nào cả!

Lâm Niệm do dự, nhưng Bạch Nhiên ở bên cạnh đang xem kịch với vẻ mặt vô cảm lại nói: "Được.''

Chu Thanh Hoài nhướng mày, nhìn thấy củ cải nhỏ đi về phía hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lâm Niệm vỗ tay, kéo đám người ăn dưa lại, bắt đầu giảng tiếp.

Sách của Bạch Nhiên còn chưa được phát nên cậu và Chu Thanh Hoài cùng nhau xem một quyển. Sách của hắn rất sạch sẽ, còn trắng hơn cả mặt hắn.

Hai người không trò chuyện gì nhiều, tựa như rất hòa hợp, không có chuyện gì xảy ra, khiến cho các bạn học đang lén lút ăn dưa có chút thất vọng thu hồi ánh mắt.

Chu Thanh Hoài kiên nhẫn chờ đợi ánh mắt của đám người ăn dưa xung quanh biến mất sau đó hắn mới bắt đầu không thành thật, lén lút giật lấy quần áo của củ cải nhỏ.

Sau khi bị Bạch Nhiên phát hiện, hắn không trốn tránh mà thoải mái cười một cách hào phóng, tự cho rằng mình rất thân thiện.

Tuy nhiên trong mắt Bạch Nhiên, người này giống như bệnh nhân tâm thần? Còn cười với mình? Tuy rằng đẹp trai nhưng cũng không che giấu được dáng vẻ chó husky trên người anh ta.

Cứ như vậy, một người không ngừng khiến cho đối phương chú ý, người kia bề ngoài không nói gì, nhưng thực tế lại muốn châm chọc người này lên tận trên trời rồi.

Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, Bạch Nhiên nghĩ rằng mình cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi, ai biết Hạ Tử Bình và Tiêu Cảnh Thiên ngồi trước mặt ngay khi tan học đã quay đầu lại, nhìn anh như đang nhìn vào một loài động vật hiếm lạ.

Bạch Nhiên bị nhìn có chút sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn vững như Thái Sơn, "Có việc gì sao?''

Hạ Tử Bình mặc dù là một tiểu O, nhưng con người lại đặc biệt nhiệt tình cởi mở, cũng không yếu ớt, nếu không cũng sẽ không chơi với đám người Chu Thanh Hoài.

Hắn vòng quanh Bạch Nhiên hai vòng, thậm chí lớn mật bắt đầu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều thịt không có biểu tình của Bạch Nhiên.

Hạ Tử Bình không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Nhiên, "Bạn học Bạch, cậu thật đáng yêu, quả thực chính là tiểu O trong tiểu O, da cậu tốt thật đấy, chăm sóc như thế nào vậy?''

"Không có.'' Bạch Nhiên dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu, "Cảm ơn.''

Tiêu Cảnh Thiên ở bên cạnh cợt nhả, "Hoài ca, bạn học Bạch, làm một buổi phỏng vấn đi!"

Chu Thanh Hoài nhìn Bạch Nhiên gật đầu, Bạch Nhiên không rõ nguyên nhân cũng gật gật đầu.

Nhìn Hoài ca nể tình như vậy, Tiêu Cảnh Thiên có chút cảm kích nhìn thoáng qua Bạch Nhiên, cầm lấy một quyển sách cuộn thành hình trụ làm microphone, nhiệt tình hỏi, "Hai người chán ghét tin tức tố nào?''

"Tôi không thích vị củ cải.'' Chu Thanh Hoài.

"Tôi không thích vị ớt xanh.'' Bạch Nhiên.

Bạch Nhiên cùng Chu Thanh Hoài vô cùng ăn ý trăm miệng một lời trả lời, nói xong lại liếc mắt nhìn nhau, lại vô cùng ghét bỏ xoay đầu đi.

Nếu như nói Chu Thanh Hoài là trêu ghẹo mà cười như không cười, vậy Bạch Nhiên chính là rất nghiêm túc mà ghét bỏ, ghét tới nỗi thật sự không thể lại ghét thêm được nữa.

Trong mắt Chu Thanh Hoài hiện lên một tia khó hiểu.

"........'' Tiêu Cảnh Thiên, hai người này thật ăn ý, nhưng cứ có cảm giá như có gì đó không đúng lắm?

Hạ Tử Bình không biết thù hận giữa hai người này, cho rằng hai người này đơn giản là không hợp nhau, vì thế ở giữa cười ha ha hòa giải, "Thật sao? Hai người thật ăn ý! Ha ha ha! Vừa vặn, tin tức tố của Hoài ca là cậu......ưm ưm ưm!''

Cậu còn chưa nói xong đã bị Tiêu Cảnh Thiên che miệng, cái này con mẹ nó là hòa giải chỗ nào? Rõ ràng là tìm chết! Không thấy hai vị lão đại đang nhìn nhau không vừa mắt sao?

"Đừng để ý ha, tính tình của cậu ấy chính là như vậy, các cậu nói chuyện đi.''

Nói xong vội vàng kéo Hạ Tử Bình ra xa một chút, rời xa tranh chấp.

Bạch Nhiên nghe vậy khẽ "Hừ" một tiếng, biểu đạt sự bất mãn của mình.

Chu Thanh Hoài thấy vẻ mặt ngạo kiều của củ cải nhỏ chợt cười, giơ tay nắm cổ áo Bạch Nhiên, "Củ cải nhỏ, tôi như nào lại trêu chọc đến em rồi? Khiến em không thích tôi như vậy?''

"Anh mới nhỏ! Anh là ớt xanh nhỏ! Cả nhà anh đều nhỏ!'' Bạch Nhiên mở tay hắn ra, lẩm bẩm nhìn Chu Thanh Hoài liếc mắt một cái, "Không thích chính là không thích, sao phải có lý do!''

Bộ dáng trợn tròn mắt của Bạch Nhiên rất đáng yêu, hai gò má tròn trịa, đôi mắt xanh ngọc lục bảo không chứa một chút tạp chất, sạch sẽ muốn chết.

Vừa nhìn đã làm cho người ta muốn nhuộm cậu thành màu đen, kéo vào vực sâu cảm giác.

Hạ Tử Bình và Tiêu Cảnh Thiên Tâm ở cách đó không xa nghe thấy hai người nói chuyện, có chút không đành lòng nhìn thẳng kết cục của Bạch Nhiên.

Người nhà vẫn luôn là chủ đề không thể nhắc đến của Hoài ca bọn họ, giống như pháo vậy, động một chút liền nổ, vì thế cũng không biết đã bị đánh bao nhiêu lần, trải qua bao nhiêu hình phạt.

Việc không để lại vết bẩn trong hồ sơ cũng là do nhà mẹ hắn chạy gãy chân, nhờ không biết bao nhiêu quan hệ mới làm được.

Nhưng cơn giận dữ trong dự liệu của hai người cũng không tới, hai người nhìn thấy Hoài ca lăn lộn trên trời dưới đất cong cong lông mày xinh đẹp, "Ừm, tôi là ớt xanh nhỏ, cho nên củ cải nhỏ, em có thể xóa bỏ nợ nần trước đây không?'' Nói xong tới gần lỗ tai Bạch Nhiên, "Củ cải nhỏ, anh không nhỏ chút nào đâu, em cũng chưa thử qua có phải hay không?''

"!!!!" Tiêu Cảnh Thiên.

"!!!!'' Hạ Tử Bình.

Hai người không có nghe được nửa câu sau, nhưng nửa câu đầu đã đủ làm bọn họ giật mình.

Này! Yêu nghiệt phương nào? Lại mị hoặc được Hoài ca bọn họ?

Bạch - yêu nghiệt họa quốc - Nhiên chóp tai đỏ bừng, củ cải nhỏ đơn thuần cũng không có ý thức được ý nghĩa nửa câu sau của đối phương, mà là trực tiếp xem nhẹ, cậu suy tư một lát.

Trong giao tiếp, nếu đối phương thành tâm xin lỗi, có thể tha thứ —[Kỹ năng giao tiếp của Bạch Nhiên]

Hắn đây cũng coi như là thành khẩn xin lỗi đi, hơn nữa chỉ là một ký hiệu tạm thời thôi mà, hẳn là không có gì...

Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Nhiên đặc biệt sảng khoái tha thứ cho anh, "Có thể thì có thể, nhưng sau này không thể gọi tôi là củ cải nhỏ nữa.''

Chu Thanh Hoài vẫn luôn chú ý ánh mắt Bạch Nhiên cảm thấy rất thú vị, quả nhiên, củ cải nhỏ không tức giận nữa nửa cúi xuống dưới, trông lười đi rất nhiều.

Không đáng yêu nữa.

Chu Thanh Hoài dựa theo lời Bạch Nhiên nói phải biết nghe lời, "Ừm, củ cải trắng.''

Nghênh đón hắn lại là một cái trừng mắt của Bạch Nhiên.

Tiêu Cảnh Thiên tỏ vẻ rất mệt mỏi, sợ hai vị không hợp nhau này không chú ý sẽ lao vào đánh nhau.

Nhưng...... Hai vị này có vẻ đang chơi rất vui vẻ nhỉ?

Một lát sau, Bạch Nhiên lấy bình giữ nhiệt của mình ra, đứng dậy đi ra ngoài lấy nước nóng uống.

Thấy Bạch Nhiên đi ra ngoài, Tiêu Cảnh Thiên mang theo Hạ Tử Bình lén lút đi tới.

"Hoài ca, anh không thích hợp!! Tuyệt đối vô cùng không thích hợp!!'' Hạ Tử Bình.

"Em cảm giác được một hương vị chua chua của tình yêu!'' Tiêu Cảnh Thiên.

Chu Thanh Hoài thu hồi ánh mắt từ cửa nhìn Bạch Nhiên rời đi, nhìn tổ hợp hai người đáng khinh trước mắt, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút về hai vấn đề này.

"Hai người không cảm thấy bé O này rất đáng yêu sao? Còn nữa, củ cải cộng thêm ớt xanh đáng nhẽ không nên sinh ra vị chua chứ? Rõ ràng chính là vị ngọt!''

Đây là trọng điểm sao???

"Anh xong rồi, Hoài ca anh tuyệt đối chính là thích củ... Bạch Nhiên rồi, nhưng mà rốt cuộc là tại sao?'' Tiêu Cảnh Thiên vô lực tổng kết, nghĩ trăm lần mà vẫn không có cách giải.

Hạ Tử Bình cũng ở bên cạnh nghiêm túc gật đầu, "Nhân tiện ban nãy anh nói nợ nần trước kia là cái gì?''

Chu Thanh Hoài bị hai người nói đến sửng sốt, lập tức cụp mắt.

Thích sao? Trong lòng Chu Thanh Hoài cười lạnh một tiếng, cuộc sống trôi qua quá nhàm chán, luôn muốn đi tìm vài người thú vị.

"Không cẩn thận hôn một cái. Đừng nói, củ cải trắng còn khá mềm, hôn một cái liền đỏ, biến thành củ cải đỏ.'' Chu Thanh Hoài liếm liếm hàm răng, còn có chút chưa đủ đã.

Hạ Tử Bình và Tiêu Cảnh Thiên tỏ vẻ mắt không nhìn thấy, thở dài hai tiếng liền tản ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro