Chương 4: Ba triết lý lớn của cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Củ Cải

Beta: Diệp Thiên Phương

====================

Củ cải nhỏ đi không lâu đã trở lại, sắc mặt cũng có chút khó coi, cả người có chút ỉu xìu, mấy cọng tóc ngốc trên đỉnh đầu đều rũ xuống không ít.

Chu Thanh Hoài sờ sờ cằm, lại có ai dám trêu chọc củ cải nhà hắn?

Bạch Nhiên sau khi trở về tiện tay đặt ly nước lên bàn, cả người ủ rũ nằm sấp trên bàn.

Không lâu sau, cậu cảm giác có người gọi mình một tiếng, giương mắt nhìn lại là bạn cùng bàn mới.

"Cái gì?" Bạch Nhiên tính tình không tốt hỏi một câu.

Chu Thanh Hoài cười cười, củ cải nhỏ này như thế nào lại giống như đang mọc răng vậy, "Làm sao vậy? Ai trêu chọc cậu? Nói ra cho Hoài ca nghe nào."

Bạch Nhiên không để ý đến hắn, lại ỉu xìu nằm úp sấp trên bàn.

Chu Thanh Hoài thấy thế trong lòng càng thêm tò mò, hắn đã bị xem nhẹ qua bao giờ đâu?

Hắn đưa tay nắm lấy cổ áo Bạch Nhiên, túm người lại.

Ghế của trường bọn họ là ghế có chỗ dựa phía sau, Bạch Nhiên có chút không kiên nhẫn dựa lên lưng ghế, liếc mắt nhìn Chu Thanh Hoài, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Nói ra đi bạn cùng bàn, ai bắt nạt cậu? Trường Nhất Trung này không có chuyện Hoài ca cậu không làm chủ được."

"Không ai bắt nạt tôi, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là hết kẹo rồi.'' Bạch Nhiên ấp a ấp úng nói ra.

Chu Thanh Hoài sửng sốt một chút, hắn thật sự không nghĩ tới là cái việc này, nhìn củ cải nhỏ một bộ dáng như trời sập xuống, còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm chứ.

Sau khi kịp phản ứng lại, Chu Thanh Hoài cười rất vui vẻ, củ cải nhỏ thật thú vị, không có kẹo liền có thể biến thành như vậy.

Bạch Nhiên trừng mắt nhìn người nào đó tựa hồ như đang vui sướng khi người gặp họa, "Cậu cười cái gì?''

Chu Thanh Hoài đè ép khóe miệng, "Tôi không có cười nha!''

"......'' Bạch Nhiên, "Cậu thấy tôi nhìn qua rất dễ lừa gạt sao?''

Chu Thanh Hoài không trả lời, rũ mắt xuống cố gắng đè nén nụ cười của mình.

Nhìn qua quả thật...... Rất dễ lừa.

Bạch Nhiên nhìn Chu Thanh Hoài một bộ dáng không biết xấu hổ, nói cũng không nói lại, đánh cũng không thể đánh, khó chơi rồi đây.

Thuận thế cậu lại muốn tiếp tục ghé vào trên bàn, ai biết người bên cạnh lần nữa đem cậu nhấc lên, Bạch Nhiên hùng hùng hổ hổ ngẩng đầu, liền đụng phải khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, hoảng sợ.

"Làm gì...... làm gì?''

Chu Thanh Hoài nhìn đôi mắt trợn tròn vì sợ hãi, khẽ cười một tiếng, sờ sờ lỗ tai củ cải nhỏ có chút đỏ lên:

"Gọi ca ca, ca ca mua kẹo cho cậu ăn.''

Những lời này vừa dứt, hàng trước phát ra tiếng động kịch liệt, hai người nhìn về phía trước, vừa rồi Tiêu Cảnh Thiên bị sặc một ngụm nước, đang kịch liệt ho khan.

"Khụ khụ khụ...... Hai người tiếp tục đi, tôi đây là ngoài ý muốn...... Khụ khụ khụ.'' Tiêu Cảnh Thiên vừa ho khan vừa nhanh chóng quay đầu, cũng lôi kéo Hạ Tử Bình nhanh chóng quay đầu.

Bạch Nhiên có chút không rõ nguyên do, tò mò hỏi, "Cậu ta làm sao vậy?''

"Không cần quan tâm, cậu ta phát bệnh rồi?''

"Phát...... Phát bệnh? Bệnh gì?''

"Động kinh.'' Chu Thanh Hoài mặt không đổi sắc nói bậy.

"......." Hạ Tử Bình.

"......." Tiêu Cảnh Thiên bị ép bị bệnh.

Chỉ có Bạch Nhiên còn mang vẻ mặt hoài nghi nhìn bóng lưng Tiêu Cảnh Thiên, tựa hồ trong nháy mắt này, cậu nhìn thấy lưng Tiêu Cảnh Thiên cong một chút.

Nháy mắt Bạch Nhiên ở trong đầu mình bổ não một tiết mục học sinh tốt thân mang bệnh nặng vẫn kiên trì đi học, thật đáng thương a, đã như vậy còn kiên trì đi học, đây chính là học sinh ba tốt trong truyền thuyết sao?

Nếu như Tiêu Cảnh Thiên biết suy nghĩ này có thể sẽ trực tiếp quỳ lạy trước Bạch Nhiên, trình độ bổ não này của tổ tông cũng không có ai có thể so bằng.

Sau khi mạnh mẽ loại trừ quấy nhiễu, Chu Thanh Hoài vô cùng mất hứng đem suy nghĩ của Bạch Nhiên kéo trở lại, dị thường cố chấp lặp lại một lần nữa,

"Gọi ca ca, mua kẹo ăn."

Tiêu Cảnh Thiên phía trước cuối cùng cũng thuận khí nghĩ, ai cmn giải thích cho hắn một chút, người sau lưng đặc biệt ngây thơ này là Chu Thanh Hoài sao? Là Hoài ca của bọn họ sao?

Cho dù hôm nay Hoài ca bọn họ có nổi điên, bạn học Bạch khẳng định cũng sẽ không đáp ứng, dù sao nhìn qua cậu cũng chính là một Omega vô cùng có giới hạn...... nhỉ.

Không đợi Tiêu Cảnh Thiên nghĩ trong lòng xong, hắn liền nghe thấy thanh âm mềm mại rõ ràng của thiếu niên sau lưng hô một tiếng.

"Ca ca.''

Giọng nói của Bạch Nhiên rất mềm mại, kết thúc luôn mang theo chút giọng sữa, nghe vô cùng đáng yêu, nhưng điều này vô cùng không phù hợp với khuôn mặt trắng nõn trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu.

"......." Tiêu Cảnh Thiên.

Tôi là ai?

Tôi ở đâu?

Tôi đang làm gì?

Ba triết lý sống rất nhanh lướt qua trong đầu hắn một lần, một hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại.

Hôm nay có chuyện gì vậy? Cả đám đều không bình thường!

Chu Thanh Hoài nào quản nhiều như vậy, không hề có cảm giác tội lỗi lừa gạt omega, thật cao hứng lên tiếng, "Ừm, ca ca dẫn cậu đi mua kẹo ăn.''

Nói xong liền như lấy được trân bảo gì đó muốn đi ra ngoài khoe khoang dẫn củ cải nhỏ nhà hắn đi ra ngoài.

Tiêu Cảnh Thiên chậm chạp nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tử Bình, phát hiện đối phương cũng đang nhìn hắn, trong mắt hai người đều tràn đầy mê mang.

Sau một lúc lâu, hai người mới có chút hòa hoãn lại.

"Hôm nay Hoài ca uống nhầm thuốc?'' Hạ Tử Bình.

"Có thể.'' Tiêu Cảnh Thiên cũng rất mơ hồ.

Bên kia Chu Thanh Hoài cao hứng bừng bừng mang theo củ cải nhỏ ra cửa mặc kệ hai người bọn họ nghĩ như thế nào, cố ý đi rất chậm, để cho người khác đều có thể thấy rõ ràng, bên cạnh hắn hôm nay có một Omega mềm mại đi theo.

Đi ngang qua bạn học lớp 2 cát vách đang sửa sang lại sách mới phát học kỳ này, quay đầu liền thấy giáo bá bọn họ vừa ngâm nga hát ca vừa đi ngang qua, có bạn học quan hệ tốt nhao nhao chào hỏi.

"Chào Hoài ca."

"Hoài ca hôm nay gặp phải chuyện gì, vui vẻ như vậy?"

"Ồ? Hoài ca, người đi theo sau anh là ai? Sao trước kia chưa từng thấy qua?''

......

Chu Thanh Hoài vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe phản ứng của mọi người xung quanh, nghe thấy vấn đề thứ ba, giảo hoạt cười, chậm rãi lộ ra cái đuôi hồ ly của hắn.

"A, cậu ấy à, bạn ngồi cùng bàn mới, bé O này ngoan không?'' Chu Thanh Hoài "Không chút để ý" trả lời một câu.

Vẻ mặt kia, muốn bao nhiêu không thèm để ý liền có bao nhiêu không thèm để ý.

Nhưng đám bạn xung quanh không chịu nổi khiếp sợ!

Toàn bộ Nhất Trung mọi người đều biết, giáo bá không có bạn cùng bàn!

Bởi vì trước đó mấy người ngồi cùng bàn kết cục rất thảm, trong đó có một người trực tiếp bị hắn đánh tới chuyển trường, trong lúc nhất thời oanh động toàn trường, cho nên tất cả mọi người đều truyền nhau, giáo bá không có bạn cùng bàn, hơn nữa chỗ bên cạnh giáo bá cũng chưa bao giờ có người ngồi cùng.

Cho dù là Tiêu Cảnh Thiên và Hạ Tử Bình chơi với hắn cũng không dám ngồi cạnh hắn.

Nhưng hiện tại giáo bá không chỉ có người ngồi bên cạnh, còn cố ý lấy ra khoe khoang vào ngày đầu tiên khai giảng!

Khoảnh khắc kỳ tích này có thể ghi vào lịch sử trường Nhất Trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro