Chương 8. Gấu trắng 'gõ chiêng'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cream Cheese

Minh Hữu vừa làm cơm xong thì Arthur đã tung tăng vui vẻ chạy về.

Nói Arthur tung tăng thực ra cũng không chính xác, trên thực tế anh chỉ có ba chân chạy nhảy được, cái còn lại đã bị liệt do chấn thương.

Đáng lẽ ra một chú mèo lớn đi bằng ba chân sẽ trông rất thê thảm, nhưng khuôn mặt bự xù lông của Arthur lại nở một nụ cười hổ, đuôi vểnh cao, chỉ có ba chân nhưng vẫn nhảy nhót tung tăng như đang khiêu vũ, không có tí khổ sở bi thương nào.  

Thật khó để tưởng tượng được rằng ngày hôm qua anh ấy còn đang cận kề cái chết.

Minh Hữu đã không khỏi cong khóe miệng khi nhìn thấy Arthur như vậy. Cậu nghĩ, nếu có ai nhìn thấy mèo lớn hoạt bát đáng yêu như thế, thì dù người đó đang bi thương tuyệt vọng cũng sẽ bị sự lạc quan của nó cảm hóa mà nở một nụ cười rạng rỡ giống nó nhỉ?

"Thơm quá thơm quá đi, để ta xem có món gì ngon nào!" Arthur vừa vào phòng bếp là đứng thẳng người lên, đầu bự xù xù lông ngó vào trong nồi sắt lớn, làm Minh Hữu sợ đến nỗi vội vàng ôm lấy anh từ phía sau kéo ra xa khỏi bệ bếp.

"Cẩn thận! Coi chừng bị bỏng!" Minh Hữu sợ kinh hồn bạt vía, chỉ sợ mèo mun lớn không cẩn thận làm đổ nồi sắt. 

Arthur ngồi xổm dưới đất, bất mãn vỗ vỗ sàn: "Ta ngu thế à!"

"Không không không, Đại Hắc thông minh nhất, chẳng qua anh sợ em bị bỏng thôi." Minh Hữu múc thịt chưng ra bát tô cho mình, rồi múc cho Đại Hắc một bát to như cái chậu, "Em có muốn ăn cơm không?"

Arthur luẩn quẩn bên bát ăn siêu to khổng lồ của mình, không ngừng liếm miệng, sốt ruột đợi thịt nguội: "Không muốn. Ta là một con hổ, ăn cơm làm gì."

Minh Hữu đang gắp thịt chợt dừng lại, nói: ''Anh nghĩ là thực đơn cho linh thú sẽ khác với cho động vật thông thường. Các em ăn rau, lương thực sẽ hấp thu được nhiều năng lượng hơn ăn thịt, ăn thịt chỉ để thưởng thức hương vị và thỏa mãn cơn đói mà thôi, hiệu suất chuyển hóa năng lượng rất là thấp."

Arthur kinh ngạc đến nỗi vểnh hai lỗ tai lên, như radar xoay trái xoay phải: "Còn có cách nói này à?"

Minh Hữu gật đầu. Hệ thống nói linh thú với tinh linh có cùng nguồn gốc, vậy thì thực đơn của linh thú hẳn là giống của tinh linh.

Minh Hữu suy nghĩ một lúc rồi giải thích cách chuyển hóa năng lượng ở thế giới tinh linh.

Tinh linh là sinh vật sở hữu năng lực đặc biệt đến từ Mặt Trời, Mặt Trăng và Trái Đất, hay nói cách khác thì sức mạnh của tinh linh là năng lượng đặc biệt của các hành tinh và hằng tinh. 

Trong chuỗi thức ăn, thông thường thực vật là sinh vật sản xuất, còn côn trùng và động vật sẽ là sinh vật tiêu thụ. 

Năng lượng sinh học được gọi là "dinh dưỡng" thông qua nhiều cấp sinh vật tiêu thụ được truyền dần lên trên, càng lên cao chất dinh dưỡng được tích lũy càng nhiều. Vì vậy, người bình thường trực tiếp ăn "sinh vật tiêu thụ" ở phần đỉnh chuỗi thức ăn sẽ hấp thu được nhiều dinh dưỡng hơn.

Dùng ngôn ngữ thông dụng ở thế giới cũ của Minh Hữu để nói thì sẽ là "Có mỡ là có thể ăn ít lương thực."

Nhưng "năng lượng" mà tinh linh cần thì lại khác với chất dinh dưỡng thông thường. Thực vật là sinh vật sản suất, có thể đem năng lượng của hành tinh tích lũy bên trong cơ thể. Nhưng nếu nó bị những động vật hoặc côn trùng khác ăn, năng lượng trong nó sẽ bị sinh vật tiêu thụ hấp thu và hao hụt đi, phần năng lượng lưu lại cơ thể sinh vật tiêu thụ sẽ giảm bớt.

Đây là phần thế giới quan chủ chốt trong "Thế giới tinh linh". Bởi vì quy luật này mà bình thường các tinh linh không ăn thịt lẫn nhau, con người cũng ít khi ăn tinh linh.

"Điều này cũng giống như đá năng lượng vậy, chúng ta có thể tinh luyện năng lượng từ đá năng lượng, nhưng những viên đá sau sử dụng rất khó tinh luyện lần nữa." Minh Hữu nói, "Thức ăn của linh thú phải là thứ giàu năng lượng. Ngoài thực vật, thì quặng năng lượng, nguồn nước, sóng điện từ, phân tử ánh sáng và các năng lượng khác đều có thể là thức ăn của các em."

Arthur há hốc miệng, lớn đến mức có thể nhét vừa đầu Minh Hữu vào trong.

Toàn thân hổ đều bị hóa đá.

Nếu như những gì Minh Hữu vừa nói là thật thì toàn bộ những nghiên cứu về  dinh dưỡng cho linh thú từ trước tới nay của Tinh Minh đều đã đi sai hướng rồi!

Không phải xuất phát từ dinh dưỡng học mà là năng lượng học ư?!

"Ở chỗ bọn anh là như thế, mà linh thú với tinh linh có chung nguồn gốc, chắc là không có nhiều khác biệt?" Minh Hữu nói, "Những viên dinh dưỡng có thể bổ sung rất nhiều dinh dưỡng cho tinh linh. đối với em cũng hữu dụng, mà không có khác biệt quá nhiều. Nghiên cứu cụ thể thì đợi đến khi anh biết thêm càng nhiều tri thức về linh thú mới có thể khẳng định được."

Chờ học thêm càng nhiều kiến thức, tích lũy càng nhiều điểm tri thức, cậu có thể mở khóa môn "dinh dưỡng cho linh thú".

Hiện tại cậu đang học vẫn chỉ là môn "dinh dưỡng cho tinh linh" trong chế độ luyện tập.

"Cậu cần những cái gì mới có thể hoàn thành nghiên cứu này?" Arthur ngừng hóa đá, vọt vào lòng Minh Hữu như một quả đạn pháo, đầu liên tục cọ cọ cằm cậu, "Aaaaaaa Cậu có biết nếu như cậu chứng minh được chuyện này thì tất cả sách đào tạo linh thú của Tinh Minh sẽ phải viết lại không?"

Trước khi Arthur như quả đạn pháo vọt lại, Minh Hữu đã cảm ứng được, bỏ bát đũa lên bệ bếp, giang hai tay chuẩn bị đón. Đầu mèo mun lớn vừa lao vào là bị Minh Hữu ôm chặt xoa lấy xoa để. 

"Anh không cần quá nhiều thứ, anh chỉ cần so sánh một chút kiến thức đã học với những nghiên cứu về linh thú hiện nay là có thể kết luận được rồi." Minh Hữu liếc nhìn số điểm tri thức cần có để mở khóa môn "Dinh dưỡng cho linh thú", trong lòng ước tính một con số, " Nhưng tuổi anh còn trẻ, địa vị thấp, kể cả có thể sửa lại kiến thức môn dinh dưỡng cho linh thú thì cũng chẳng có ai chịu tin nhỉ?"

Tranh chấp học thuật cũng giống như tranh chấp giữa hai phái chính tà, không  chết không thôi. Minh Hữu có hơi sợ. 

"Sợ cái gì, ta chống lưng cho cậu." Arthur tiếp tục cọ cọ đầu vào cằm Minh Hữu, lông mềm mại cọ cọ khiến cho Minh Hữu cười khúc khích mãi, "Ta bảo này, ta đã đăng ký tài khoản phát sóng trực tiếp cho cậu rồi, chúng ta có thể nghiệm chứng lý luận của cậu trong buổi phát sóng trực tiếp. Đợi khi cậu cứu sống cả viện điều dưỡng linh thú, bằng chứng chắc chắn như núi, còn ai dám nghi ngờ cậu? Chúng ta tiền trảm hậu tấu!" 

"Phát sóng trực tiếp?" Minh Hữu vừa cười vừa nói, "Ha ha ha đừng cọ đừng cọ, nhột quá." 

Arthur không chỉ không dừng, mà còn cọ điên cuồng hơn. Mãi tới tận khi Minh Hữu cười đến không thở nổi, anh mới ngừng cọ cọ, ngồi xổm trước mặt Minh Hữu, ung dung liếm móng vuốt lau mặt.

"Ừ, phát sóng trực tiếp." Arthur nói việc phát sóng trực tiếp cho Minh Hữu, "Tối nay bọn họ sẽ đến đây sửa lại các phòng, ngày mai chúng ta bắt đầu livestream."

"Ngoại trừ livestream, cậu còn có thể học trước những kiến thức về linh thú. Ta đã gửi sách giáo khoa vào trong quang não nhân viên của cậu. Có gì không hiểu thì cứ hỏi ta." Arthur đắc ý ngửa đầu, ria mèo vểnh lên, "Ta chính là thiên tài đạt điểm tối đa tất cả các môn học về linh thú!"

"Đại Hắc siêu quá! Đại Hắc nhất định là sư hổ lợi hại nhất nhất nhất thế giới!" Minh Hữu lập tức vỗ tay như hải cẩu.

" Cậu khen ta ta cũng không đắc ý đâu, hiện tại cả Tinh Minh cũng chỉ có mình ta là Shadow liger." Arthur gãi gãi lỗ tai, "Nghiên cứu của Tinh Minh chỉ ra rằng cơ thể linh thú giống như một thể năng lượng được trực tiếp cấu thành từ dị năng, nên trong cùng một tộc các linh thú sẽ có loài hơi khác nhau do dị năng khác nhau."

"Nói nhỏ với cậu nè, anh của ta là một con sư tử màu vàng lớn! Ta lần đầu hóa thú.... Ờ, ý ta là khi còn bé ta tưởng mình được nhặt về nuôi!" Arthur dùng vuốt mèo che nửa miệng, nhướn mày gian trá nói, "Vì tìm kiếm cha mẹ ruột, ta còn bỏ nhà đi trốn cơ. Chuyện này anh cả còn nhớ kỹ. Cho nên nếu cậu gặp được anh ấy, thì đừng hỏi tại sao ảnh lại có loài khác ta, anh ấy sẽ tức giận đấy."

Minh Hữu dùng sức gật đầu, nhớ kỹ chuyện này trong lòng.

"Lạch cạch."

Hai người đang trò chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ chậu.

Cả hai cùng quay đầu lại, tức xù lông. 

Con gấu trắng này xuất hiện ở trong phòng bếp từ khi nào! Minh Hữu sợ đến mức dựng tóc gáy!

" Grao grao grao grào grào thịt của ta!" Hiển nhiên lý do Arthur tức giận hoàn toàn khác với Minh Hữu, " Con gấu ngu ngốc khốn nạn!! Ta còn chưa ăn được một miếng nào!"

Gấu trắng bự nghe thấy mèo đen lớn gầm lên, không chỉ không sợ mà còn lè lưỡi liếm sạch đáy bát, cả nước thịt cũng không để lại cho mèo đen lớn.

"Ta muốn đánh chết ngươi!" Arthur giận đến giương móng vuốt muốn nhào tới, MInh Hữu vội vàng ôm anh lại. 

"Trước đừng qua đó! Tâm lực của cậu ấy dao động rất kỳ quái! Giống như ý thức chưa tỉnh táo lắm vậy!" Minh Hữu thể hiện một sức mạnh không phù hợp với ngoại hình tí nào, dùng một tay ấn Arthur nằm bẹp xuống đất.

Gấu trắng bự vẫn dữ vẻ mặt tỉnh bơ, liếc nhìn mèo đen lớn rít gào, rồi lại nhìn xuống bát ăn trống rỗng.

Dường như nó chợt hiểu ra cái gì đó, một tay nắm bát ăn siêu to khổng lồ, một tay gõ đáy bát như gõ chiêng.

" Cheng cheng cheng, cheng cheng cheng!"

Arthur bị " tiếng gõ chiêng" dọa tới cụp tai:" Hắn đang làm gì vậy?"

Minh Hữu không chắc chắn lắm: "Đòi thêm đồ ăn à?"

********************************

Tác giả có lời muốn nói:

Xin lỗi cả nhà m(-_-)m, điểm thi đại học em họ tôi được công bố rồi, được 678 điểm, cả nhà chúng tôi cùng tụ họp lại để giúp cậu ấy chọn nguyện vọng. Cập nhật muộn, tôi sai rồi, chương này phát năm mươi bao lì xì để nhận lỗi. 

Ha ha ha ha 678 điểm, cao hơn tôi 149 điểm ha ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro