Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

800 năm sau khi chết

Chu Vô Tướng khoác áo xuống lầu, vừa mới bước ra khỏi cầu thang, một âm thanh "Tách'' cực nhỏ nhẹ từ bước chân phải truyền tới.

Chính là âm thanh khi dẫm phải chất lỏng.

Y nhanh chóng cúi xuống, mép giày bị dính phải một chất lỏng nhớp nháp sẫm màu, chỉ vừa nhấc chân lên một chút, mùi rỉ sắt tanh nồng đã ập vào mặt, làm người khác buồn nôn.

Đúng thật là máu.

Còn mới, hơi máu loãng từng giọt từng giọt theo mũi giày mà chảy xuống.

Thích Hoàn Sơn theo sau Chu Vô Tướng đi tới, nhưng lại không xuống tầng, đứng ở cuối cầu thang tầng hai nhìn xuống, ánh mắt sắt lạnh.

-

Có rất nhiều máu, ở trước mặt Chu Vô Tướng đang không ngừng trào ra mà chảy tới.

Chu Vô Tướng nghiêm túc suy nghĩ, chỉ thấy nơi sàn nhà có máu tuôn ra nhiều nhất, có một người đang nằm thẳng tắp.

Trên người thi thể thình lình xuất hiện mấy vết dao trí mạng, tây trang màu nâu đã bị máu làm ướt sũng, thấm vào áo sơ mi xanh lá làm màu sắc nó cũng tương tự như chiếc cà vạt màu gan heo, nhất thời cũng không phân biệt rõ đâu là áo sơ mi, đâu là cà vạt.

Người chết chính là gia chủ của Nguyên gia ở Thượng Hải, Nguyên Chấp.

Mới hơn mười phút trước, ông ta vẫn còn trò chuyện cùng Chu Vô Tướng, nhắc nhở y trong hiệu sách có nhiều người mắt tạp*, tốt nhất không nên xảy ra chuyện gì.

*人多眼杂(rén duō yǎn zá): Có nghĩa là rất dễ bị phát hiện hoặc lộ diện ở những nơi đông người.(Baidu)

Lại không nghĩ tới một câu thành sấm*.

*一语成谶(yī yǔ chén chèn): có nghĩa là một số lời tiên tri xui xẻo , và những lời nói đùa hóa ra lại là sự thật.(Baidu)

Sự cố xảy ra trong vòng vài giây, Thời Phùng Xuân nhanh tay lấy hai cái đèn pin từ dưới quầy ra, ánh sáng chiếu tới nóc nhà, hiện trường đã sớm trở thành một mớ rối tung.

Chu Vô Tướng nhanh chóng ghi nhớ những vị trí từng người ——

Hai góc đối diện của hiệu sách có một đang ngồi xổm một đang đứng, lần lượt là Tạ Chiếu Thuỷ và Mãn Nguyệt Dung, cách xa người chết nhất.

Mục Côn Ngọc và Tuân Thanh Thu giống nhau, hai người vẫn đứng ở vị trí ban đầu, tay cầm sách, ngỡ ngàng nhìn về phía thi thể trên mặt đất.

Còn Thời Phùng Xuân, từ lúc Chu Vô Tướng rời khỏi cho tới khi trở lại, vẫn luôn đứng ở quầy không đi đâu.

Vậy chỉ còn lại một người cuối cùng......

Chu Vô Tướng nhìn về phía vị trí chỉ có cách thi thể vài bước, hai tay khoanh lại dựa vào kệ sách, lạnh lùng nhìn cả người Đàm Tụng Chu.

Không chỉ Chu Vô Tướng, những ánh mắt dò xét của những người khác cũng không hẹn mà dán lên người thiếu niên.

" Mấy người cứ nhìn kỹ năng của tôi, thì thà rằng gọi hồn của Nguyên gia chủ lên hỏi trực tiếp đi, hung thủ vẫn còn ở hiện trường chưa đi đâu." Thiếu niên làm như không thấy, cười lạnh nhắc nhở.

Mục Côn Ngọc bỗng nhiên phản ứng lại: " Mau chặn tất cả cửa* lại!"

*门窗(ménchuāng): cửa ra vào và cửa sổ.(Baidu)

Cô vừa dứt lời, vài lá bùa "bạch bạch" dán trên tất cả cửa, nháy mắt tạo thành một kết giới, bao vây toàn bộ hiệu sách, một con ruồi cũng không bay ra được.

Mục Côn Ngọc chuyển ánh mắt nhìn về phía Tạ Chiếu Thuỷ hai ngón kẹp bùa ở trong góc: "Cảm tạ, Tạ gia chủ."

" Chuyện nhỏ." Tạ Chiếu Thuỷ cong môi cười, chống đầu gối đứng dậy.

" Đã nghe qua từ lâu, Đàm gia có một thiếu niên thiên tài, nhưng vẫn chưa có cơ hội nhìn tận mắt, quả thật là tuổi trẻ tài cao." Tạ Chiếu Thuỷ đem bím tóc quấn vòng quanh ngón tay, liếc nhìn Đàm Tụng Chu, " Nghe lời nói của cậu vừa rồi, cậu đã biết ai là hung thủ rồi?"

Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên trong hiệu sách.

Đàm Tụng Chu kéo kéo khóe miệng: " Người ở đây đều là trong tám nhà, không cần phải giả ngủ đâu ha? Hung thủ rốt cuộc là ai, các vị cứ tìm là ra, hỏi tôi làm gì."

" Cái cậu này......" Tạ Chiếu Thuỷ phụt một tiếng, cười haha, hắn đem bím tóc cắn giữa hai răng, bạch quang xẹt qua trên khung kính bạt, một lá bùa vàng xuất hiện giữa không trung, bị hắn niết giữa hai ngón tay ở trước mắt.

—— Bùa Chiêu Hồn, có thể gọi hồn đối mặt hỏi oan tình.

Bên kia, Tuân Thanh Thu từ cổ tay trái tháo xuống một sợi dây đỏ, đôi mắt đào hoa hơi nâng lên, vẻ mặt lộ ra tia nguy hiểm.

Dậy đỏ ở giữa ngón tay anh ta kết thành trận hồn phức tạp, được anh ta nâng trên lòng bàn tay, phát ra ánh sáng chói mắt.

—— Dây Trói Quỷ, kết trận có thể trói tất cả mọi thứ trên thế gian.

Chu Vô Tướng chấp tay lại tránh đi hành động của mọi người, im lặng không tiếng động lùi về quầy, ngón trỏ nhúng vào chén trà, vẽ vòng tròn ở trên mặt quầy.

" Sư phụ......" Thời Phùng Xuân thò đầu tới, nhỏ giọng hỏi, " Ngài không ra chiêu một chút sao?"

" Ra chiêu làm gì?" Chu Vô Tướng nâng khuỷu tay dựa lên mặt bàn, đuôi mắt nhếch lên, ánh sáng ở đáy mắt lay động lòng người, từng câu từng chữ nói, " Phí hết cả sức."

" Là sao ạ?"

" Tàn hồn của Nguyên Chấp không có ở đây, không ai gọi lê được đâu." Chu Vô Tướng đè giọng tới thấp nhất, chỉ có Thời Phùng Xuân mới nghe được, " Bình thường thì không như thế, chỉ sợ có người đã động tay động chân."

Thời Phùng Xuân chợt ngơ ra.

Nguyên Chấp mới chết, đáng lẽ hồn mới rời xác không lâu, gọi hồn vào lúc này là dễ nhất.

Người của Huyền môn có da dạng cách thức gọi hồn khác nhau, pháp khí được sử dụng cũng không giống, nhưng nguyên lý đều giống nhau, đó là nhờ vào một sợi tàn hồn, gọi các hồn phách đang phân tán khắp nơi trở về, nên hỏi oan tình thì hỏi oan tình, nên đưa đi luân hồi thì đưa vào luân hồi.

Nói cách khác, nếu tìm không ra tàn hồn thì cũng có nghĩa là các biện pháp gọi hồn đều không có tác dụng gì. Không thể siêu độ được cho người chết, cũng chẳng biết được oan tình của người ta.

Mồ hôi lạnh của cậu ta nháy mắt ứa ra, lầm bầm: " Nhưng lời của Đàm Tụng Chu không giống như cậu ta lừa chúng ta......"

" Ai mà biết được thứ cậu ta hỏi là hồn của Nguyên Chấp, hay là thứ gì khác." Chu Vô Tướng cười nhẹ, " Đoán thử nhé, ở hiện trường giết người không hề có bất cứ một bóng dáng sợi tàn hồn nào, nếu người của tám nhà vẫn có thể gọi hồn tới để tra hung thủ, thứ kia sẽ là cái gì?"

Thời Phùng Xuân không biết trả lời ra sao.

Chu Vô Tướng cười rạng rỡ, dừng táy vẽ vòng tròn lại: " Là âm mưu."

Đế ly đặt lên quầy phát ra âm thanh nho nhỏ, cùng lúc đó, hai giọng nói đồng thời vang lên ——

" Hỏi ra rồi."

" Đã hỏi được."

Tạ Chiếu Thuỷ thu bùa về, nhìn Tuân Thanh Thu một cái: " Hay Tuân gia chủ nói trước nhé?"

Tuân Thanh Thu khẽ cười thu sợi dây đỏ về cổ tay: " Vẫn cùng nhau nói đi, vị Đàm gia kia có muốn cùng nói luôn không? Câu trả lời này, thật sự làm tôi có chút không tin tưởng bản thân mình lắm."

Đàm Tụng Chu nâng mí mắt, tỏ vẻ không có ý kiến gì.

" Vậy tôi đếm tới ba......" Tuân Thanh Thu dừng lại, " Hung thủ chính là ——"

Ba người đồng thanh nói ra một cái tên đã nghe mòn cả tai: " Thái tử Vô Tướng."

Thái tử Vô Tướng!

Mọi người chấn động* tại chỗ.

*炸了锅(tạc nồi): là một từ mới trên Internet dùng để mô tả những bài viết, nhận xét hoặc hình ảnh giật gân gây phản ứng mạnh mẽ từ cư dân mạng trên Internet.(Baidu)

" Y làm sao đã trở lại rồi."

" Không lẽ là tới trả thù?"

" Trong tám nhà ngoại trừ Thích gia ra, năm đó tất cả đều tham gia trấn áp y......"

Chu Vô Tướng không ngoài ý muốn cong môi.

Từ trong tay Thời Phùng Xuân y lấy đi đèn pin, đi tới bên cạnh thi thể của của Nguyên Chấp, tiện thể nắm lấy vai phải Đàm Tụng Chu, ngón tay đè đè bên má có vết máu không chú ý bị bắn lên của cậu chàng, trở ta đưa một chiếc khăn tay: " Lau một chút."

Đàm Tụng Chu sửng sốt, ngước mắt nhìn Chu Vô Tướng, tim thình thích đập.

Chu Vô Tướng cũng không quay đầu lại, ngồi xổm xuống, rũ mắt kiểm tra vết thương của Nguyên Chấp: Đều là vết cắt do lưỡi dao sắc bén, lớn lớn bé bé, sâu nông không giống nhau, hẳn là chết ngay tại chỗ, có xoay chuyển trời đất cũng hết cách.

Y cẩn thận nhận định vết thương, vẻ mặt hơi thay đổi.

Không khí im lặng bao trùm cả phòng, mọi người chăm chú nhìn động tác của Chu Vô Tướng.

Nói tới trong tám nhà ai bí ẩn nhất, trừ Thích gia có thực lực không đoán được, còn có cả Thời gia.

Người Thời gia không qua lại với các nhà đã rất nhiều năm, mặc dù mọi người đều biết bọn họ trấn thủ ở đường Trung Sơn Hàng Châu, nhưng mỗi lần cho người tới cửa thăm hỏi, ngôi nhà cũ này cứ đóng hoài chẳng mở.

Thậm chí đến cả thịnh hội Đạo pháp của tám nhà bọn họ cũng không tham gia, ngược lại nếu là một nhà bất kỳ nào khác, cứ vắng mặt hết lần này đến lần khác như vậy, chắc chắn đã bị đá ra khỏi hàng ngũ tám nhà, bị tiểu gia ngoại môn thay thế.

Nhưng mỗi khi người Thích gia phụ trách xếp hạng tám nhà, đều liệt Thời gia vào bên trong.

Vậy nên, mặc dù Thời gia cứ mãi dậm chân* ở vị trí cuối cùng trong tám nhà, nhưng không ai dám khinh thường bọn họ.

*雷打不动(léidǎbùdòng): Không thể lay chuyển, một thành ngữ Trung Quốc có bính âm là léi dǎ bù dòng, mô tả một thái độ kiên định không thể lay chuyển. Nó cũng mô tả việc tuân thủ nghiêm ngặt các quy định và không bao giờ thay đổi chúng.(baidu).

Chu Vô Tướng đã quen với cái nhìn dò xét này, y không thèm để ý tới, quay đầu nhìn Đàm Tụng Chu hãy còn cầm khăn tay của y đang sững người, nhíu nhíu mày, giơ tay lấy lại, lau trên mặt cậu chàng, lại lật mặt sau lại, cùi đầu lau đi vết máu trên từng đầu ngón tay của mình.

Một ánh mắt nóng bỏng rừng rực gắt gao dán vào người y.

Động tác của Chu Vô Tướng dừng lại, noi theo ánh mắt nhìn lên tới tầng hai, bốn mắt nhìn nhau với Thích Hoàn Sơn ——

Không, không phải.

Trong lòng Chu Vô Tướng tự mình lắc đầu, Thích Hoàn Sơn nhìn không hoàn toàn là mình, mà......

Y quay đầu nhìn về phía sau, tầm mắt dừng trên người cô gái váy xanh ở trong góc hiệu sách.

Vị con gái của Mãn gia ở Đại Lý vẫn không nhúc nhích, nhẹ ngẩng đầu, nhìn lại Thích Hoàn Sơn.

Chu Vô Tướng chau mày.

Thời Phùng Xuân bước nhanh tới bên cạnh Chu Vô Tướng, thấp giọng hỏi: " Sư phụ, giờ phải làm sao ạ? Hồn của gia chủ Nguyên gia còn cả hung thủ nữa, thật sự tìm không thấy sao?"

Chu Vô Tướng hoàn hồn: " Tìm thì có thể, nhưng rất tốn sức."

" Cách nào mà lại tốn sức thế ạ?"

Ánh mắt Chu Vô Tướng quét một vòng bên trong hiệu sách: " Trên lý thuyết rất đơn giản, chỉ cần mở ra bí mật nội tâm của mọi người ra là được, truy xét chấp niệm sâu nhất trong lòng bọn họ, bất kể là bí mật gì, đều sẽ phơi bày ra hết."

" Cái này thì không được!" Thời Phùng Xuân lập tức lắc đầu, " Muốn người tám nhà cam tâm tình nguyện mở lòng cho phép người ngoài chúng ta xâm nhập vào, đâu có dễ dàng như vậy,"

Huống hồ, trong bí mật nội tâm của con người có vô vàng chấp niệm lớn nhỏ, người ngoại một khi đi vào, rất dễ bị cơ chế phòng vệ của người trong cuộc cản bên ngoài, đôi khi còn bị chấp niệm đó gây tổn thương, lơ đãng một tí thôi, thậm chí có thể bị vây bên trong vĩnh viễn.

Thời Phùng Xuân càng nghĩ càng không đồng ý: " Nói chung cách này không được, quá nguy hiểm."

"Lạch cạch ——"

Một âm thanh phát ra từ kệ sách cách đó không xa.

Mọi người liên im lặng, mặt lóe lên một sự cảnh giác.

" Đi xem có chuyện gì đi." Chu Vô Tướng ra hiệu cho Thời Phùng Xuân.

Mới vừa nói xong, đã nghe một tràng tiếng bước chân nhỏ từ đầu cầu thang truyền tới, khoé mắt liếc thấy hình ảnh Thích Hoàn Sơn đang xuống lầu.

Thời Phùng Xuân đáp y một tiếng rồi rời đi, rất nhanh vòng trở lại, trên tay cầm rất nhiều cuốn sách, cậu ta phủi phủi bụi trên bìa sách: " Không có chuyện gì, rớt sách《 Liêu Trai Chí Dị 》thôi ạ."

" Này là sách gì?" Chu Vô Tướng chưa nghe qua bao giờ, dời tầm mắt trên người Thích Hoàn Sơn đi.

" Tiểu thuyết kể về quỷ hồ tinh*, ở nơi của ngài không có cuốn này đâu." Thời Phùng Xuân tiện tay mở một trang ra, là chương tên là《 xà nhân 》.

Hai mắt cậu ta nhìn kỹ: " Chính là tình bạn giữa người nuôi rắn làm trò và hai con rắn. Ha! Trên đời này làm gì có chuyện rắn làm bạn với người, thật là một tráng sĩ......A!"

Mọi người bị tiếng hét chói tai của Thời Phùng Xuân làm hoảng sợ: " Làm sao vậy!?"

Thời Phùng Xuân chỉ ra ngoài cửa: " Tôi mới thấy bạch xà! Nó ở trên cửa, tôi vừa thấy nó —— Đờ mờ, tôi biết rồi, tiếng rớt sách vừa rồi là nó làm ra!"

Chu Vô Tướng đột nhiên lùi về sau, đâm thẳng lưng vào một tấm ngực to lớn.

Không đợi y phản ứng, eo bỗng căng lên, một cánh tay từ phía sau ôm lấy, thuận tay lấy cái khăn đã lau qua mặt của Đàm Tụng Chú từ trong tay y lại ném đi.

" Dơ." Thích Hoàn Sơn nhàn nhạt nói.

Chu Vô Tướng chau mày, lờ mờ nhận ra người phía sau đang khó chịu.

Nhưng hắn khó chịu chuyện gì?

Chu Vô Tướng không hiểu, nắm lấy cái tay bên eo, thấp giọng: " Buông ta ra."

" Buông ra?" Thích Hoàn Sơn cúi đầu phủ bên tai y, khẽ cười một tiếng, " Không phải là ông chủ nhỏ từ mình đâm vào lòng ngực của tôi sao?"

Hô hấp nóng rực của hắn phả vào vành tai của Chu Vô Tướng, làn da trắng nõn của Chu Vô Tướng dần nhuộm một màu hồng nhạt, lông mi khẽ lay động, tựa như gió xuân lướt qua đỉnh núi tuyết động chưa tan.

" Anh sợ," Thích Hoàn Sơn rũ mắt chăm chú nhìn vành tai y, sắc mặt âm u mờ mịt, " là sợ rắn, hay là......sợ tôi?"

" Ngươi mau buông ra, ở đây còn có người......"

Thích Hoàn Sơn lại càng ôm y chặt hơn, nhếch môi cười nói: " Anh nhìn cho kỹ vào, xung quanh làm gì có ai?"

Chu Vô Tướng nghe hắn nói, sắc mặt chợt biến sắc.

"Chịu được nữa, tôi thực sự nhịn không nổi nữa," Thời Phùng Xuân đột nhiên cầm chổi đuổi ra bên ngoài cửa, " Cái nhà này có mày không có tao, bố mày nay liều mạng với mày!"

Cậu ta vừa bước một bước ra khỏi ngạch cửa, chợt đứng lại tại chỗ.

Sân nhỏ bên ngoài và cây tử đằng đều biến mất, thay vào đó chính là một dãy núi xanh kéo dài nơi xa.

Thời Phùng Xuân ngây ngốc nhìn bên ngoài, lẩm bẩm: " Này, chỗ này là chỗ nào đây?"

Chu Vô Tướng đẩy Thích Hoàn Sơn ra, vừa quay đầu đã thấy thi thể của Nguyên Chấp không còn, người của tám nhà cũng không thấy đâu, một gian nhà to như vậy, lại chỉ có ba người bọn họ.

Y bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương chấp niệm mạnh mẽ, liên quan tới chấp niệm này —— ánh mắt y nhanh chóng dính lên cuốn sách《 Liêu Trai Chí Dị 》trong tay Thời Phùng Xuân.

" Có thể chúng ta, đang ở trong sách." Chu Vô Tướng nhẹ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro