Chương 10: Một đường sinh cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đình


Đời trước, Dịch Túy là cái thể loại nam nữ đều không kị . Mà thân thể này, trước khi bị hắn tiếp quản, cũng đã mang biệt danh bên ngoài, công tư lưu luyến bụi hoa.

Cho dù hờ hững một đoạn thời gian, nhưng kỹ xảo đã thấm nhuần bên trong xương cốt, cũng sẽ không thuyên giảm.

Mà Minh Kiêu, nếu Dịch Túy đoán không sai, y cùng bề ngoài của y giống hệt nhau, sợ là chuyện phòng the của con người cấm dục kia một tháng cũng chẳng có mấy lần.

Loại người này, chưa bao giờ nước chảy bèo trôi*, có lẽ bọn họ cũng không biết, bọn họ chính là đang chờ đợi, chờ đợi cùng người kia gặp nhau.

*gặp sao hay vậy, thuận theo tự nhiên.

Ý tưởng có cảm giác tinh tế như thế, đối mặt với nam nhân trong ngực thấp giọng rên rỉ, ngăn không được nổi lên trong lòng.

Tuấn mỹ thanh niên từng lần từng lần rải cái hôn nhỏ lên gương mặt nam nhân dưới thân, từ vùng cau lại giữa cặp lông mày, đến mí mắt khép chặt, mang theo nhiệt độ thân thể, một lần lại một lần băn khoăn quá kia đao tạc rìu khắc hình dáng.

Hai thân thể trần truồng dính lấy nhau, không màng màn đêm nóng bức, thân thể đều ra một tầng mồ hôi mỏng ướt dính lẫn nhau, hợp hơi thở hai người.

"Đừng đè nặng...... Ta muốn nghe......"

Dịch Túy ở bên tai y nhẹ giọng nỉ non, âm lượng lại giống sợ người thứ ba nghe thấy, tựa như chỉ cần hơi lớn một chút, liền sẽ phá vỡ bầu không khí vi diệu ái muội kia.

Minh Kiêu xoay đầu đi, cắn chặt miệng như chết, một tiếng nức nở cũng chẳng có, đừng nói đến rên rỉ. Y nắm lấy tay người bên cạnh, thân thể mềm dẻo cường kiện trướng ra, tựa như nguyên liệu thịt cá trên thớt mặc người nấu.

Thấy y bày ra cái dạng này, Dịch Tuý không khỏi bất đắc dĩ mà thở dài, bộ dạng như này, còn muốn hắn hạ thủ sao?

Xem như khát vọng của hắn đã lâu lắm rồi.

Hắn ngồi dậy, nhặt y phục mới cởi ra, lại một lần nữa khoác lên.

"Tả sứ đây là ý gì?"

Người vẫn luôn khép hai mắt trầm giọng mở miệng, Dịch Túy ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương cũng động đậy thân mình, hai mắt tựa như đao lạnh ra khỏi vỏ, thẳng tắp hướng tới hắn.

Cảm nhận được huynh đệ của chính mình ngạnh lên, một chút lúng túng của Dịch Túy hiện thoáng qua ánh mắt của nam nhân.

Chỉ cần hắn nghĩ đến Minh Kiêu là muốn bùng phát, nhưng không nên là khoảng thời gian này, không nên dưới loại tình huống này, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Xuất thân Ẩn môn vốn trầm mặc, Minh Kiêu tính tình lại lãnh đạm, thật lâu không có đáp án, y không hề mở miệng, cứ như vậy lại khép lại hai mắt, không hề có bất cứ động tác gì, mặc cho toàn thân mình nằm trở về giường, để lộ tứ chi.

Trong lòng Dịch Túy bát nháo rối bời, một cái chớp mắt đã có nhiều loại cảm xúc không biết tên trộn lẫn với nhau, làm hắn tiến cũng không được, lui cũng chẳng xong.

Trước đây, Dịch Tuý có thể dễ dàng cùng người khác triền miên, hắn chẳng để ý đối phương nhiệt tình, đối phương cũng không ngại hắn giả tạo. Lời ngon tiếng ngọt chỉ là gia vị, thân thể cùng cảm quan mới là thứ cuối cùng mà bọn họ theo đuổi, bọn họ hoàn toàn am hiểu việc này, buông thả phóng túng để chính mình trầm luân.

Nhưng người trước mắt này...... Không giống nhau.

Hắn muốn lấy được từ y, không chỉ có thân, càng quan trọng, là tâm.

Dịch Túy rũ xuống mi mắt, trượt xuống giường, màu đen tóc dài rơi rụng bên hông, nhu thuận bóng loáng.

"Thực xin lỗi, như thế...... Đối với ngươi."

Giọng nam nhân mềm nhẹ trầm thấp vang lên, hắn nhìn y một lần cuối cùng, xoay người rời đi.

.

So sánh với đêm hôm tràn đầy sát khí trên đỉnh núi đó, khuôn mặt tuấn tú thần sắc âm trầm, Mộ Nhược Văn lại lần nữa nhìn thấy khí sắc Dịch Túy tốt hơn rất nhiều.

Rốt cuộc lần kia tả sứ Ma giáo còn thoáng lo lắng kết cục của mình là bị người dùng kiếm đâm thành lỗ thủng, mà lúc này đây, hắn còn có thể theo tính tình, lười biếng mà dựa ở trên giường nệm, cùng Mộ Nhược Văn chơi cờ.

Cùng mỹ nhân chơi cờ, rất là đẹp mắt, tuy rằng mỹ nhân này không phải là đồ ăn của hắn, nhưng những thứ đẹp đẽ sẽ không có ai chán ghét.

"Dịch huynh không thể đợi thêm hai ngày? Ta trong vòng mấy ngày liền bảo người đặc chế rượu ngon lại thêm một đoạn thời gian có thể mở ra, đến lúc đó nhất định sẽ làm ngươi cao hứng."

Mộ Nhược Văn cười nhạt nhẹ giọng mời ở lại, vậy mà Dịch Túy lại nhìn ra được nam nhân tươi cười trước mắt là đang nói một đằng nghĩ một nẻo.

Mà cách giết người của ca ca đại bảo chủ này, Dịch Túy không cho rằng chính mình đợi ở chỗ này sẽ không có bất kỳ điểm gì tốt.

Tuy rằng nơi này xác thực có một người, hắn hận không thể thời thời khắc khắc cùng y ở bên nhau đợi, nhưng rõ ràng, đối phương cũng không thích nhìn đến mình.

"Bổn sứ hữu tâm vô lực*, giáo chủ nhà ta ở đoạt mệnh liên hoàn đã phái người đến thúc giục ta trở về rồi. Ngươi xem, Mộ huynh hẳn là hiểu được, thật sự bận rộn đấy." Dịch Túy đánh xuống một quân cờ, lại theo quán tính mà lắc lắc cây quạt —— lần này mặt quạt một mảnh trắng thuần, cái gì cũng không có, không hề nề hà nói.

* Có tâm nhưng không có cách.

"Cái kia tại hạ không ở lại, có cơ hội, hy vọng chúng ta còn có thể gặp mặt."

"Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại."

Dịch Túy rũ mắt đáp, lại giương mắt lên, đã nhạy bén cảm giác được ngoài cửa nhiều thêm một khí tức*.

*Hơi thở.

"Chủ tử, thuộc hạ có việc bẩm báo."

"Minh Kiêu? Vào đi."

Mộ Nhược Văn có chút kinh ngạc, đối với người rõ ràng nên đi nghỉ ngơi lại xuất hiện ở chỗ này.

Dịch Túy vẫn như cũ ngồi trên giường, bất động mà đánh giá người đang tiến vào từ xa.

Người nọ rốt cuộc ngoan ngoãn băng bó miệng vết thương trên đầu, màu trắng băng vải cùng tóc đen của y, càng tôn lên sắc mặt tái nhợt. Khi đi đến nội sảnh, y dừng bước chân lại, từ góc độ Dịch Túy, hắn rõ ràng nhìn thấy Minh Kiêu quay đầu đánh giá Minh Diễm canh cửa ở kia một chút, mới tiếp tục hướng triều đi tới.

Đôi mắt Dịch Túy tối đi, trong nháy mắt kia, hắn tưởng, hắn vẫn có cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro