Chương 11: Lần đầu tiên đánh tạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đình



Trở lại Ma giáo sau một tháng sinh hoạt, Dịch Túy không muốn nhắc lại.

Quả thực có thể đem nhân sinh tra tấn đến chết.

Thẳng đến khi ánh trăng lại một lần nữa tròn, hắn rốt cuộc có thể giải thoát, lại có thể mặc trường sam màu nguyệt bạch* mà hắn yêu nhất, tay cầm chiết phiến lông mới phối, ở khắp giáo đi dạo.

*Trắng xanh, xanh nhạt.

Hắn dạo còn không được mấy ngày, trong không trung đã có hoa tuyết rơi xuống, bắt đầu tiến vào đông.

Phòng trong châm chậu than, hắn khoác áo lông chồn, tay để trước lò sưởi ấm áp dễ chịu, đem chính mình trốn trong gian phòng, cửa lớn không ra, cửa trong không bước, làm trạch nam cổ đại*, khi nhàn hạ liền cầm tạp thư* lật lật, nghiên cứu nghiên cứu võ học bản thiếu, ngoan vô cùng.

*Sách không liên quan đến chuyên ngành.

*Ý chỉ những người chỉ thích ở nhà, không thích ra ngoài. Ở đây cụ thể là nam.

Ngày 15 tháng 11 hôm ấy, thân ảnh hắn mong đã lâu ngày không gặp.

Hơn một tháng không thấy, đối phương vẫn là gương mặt kia, thân thể vẫn cân xứng, ở giữa mặt mày, lại nhiều thêm chút mệt mỏi.

"Ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì?"

Y cự tuyệt thị nữ cởi áo khoác cho mình, đứng ở cửa đại sảnh, bông tuyết rơi đầy đầu và vai y, tóc đen có vài tia ướt át, vọng lại hai mắt, dễ dàng khiến Dịch Túy nhớ tới cái đêm mưa kia.

Lúc ấy y cũng là hỏi như vậy.

Có ý tứ gì?

"Tiểu Kiêu Kiêu ~ đã lâu không thấy, có nhớ ta hay không?"

Dịch Túy ngả ngớn cười, bước chân nhẹ nhàng, tới gần sát nam nhân vận hắc y, tự nhiên mà vươn tay, phất đi bông tuyết chưa tan trên tóc Minh Kiêu, quen thuộc tựa như bạn thân qua lại đã lâu năm, "Gặp lại ngươi, ta rất vui vẻ, rất kích động đấy."

"Ngươi nói gì với chủ tử đó?"

Giọng nam trầm thấp cuốn hút, nam nhân chăm chú nhìn người trước mắt, cố chấp mà truy vấn.

"Giao dịch."

Tay Dịch Túy vuốt ve trên khuôn mắt Minh Kiêu, độ lạnh dường như phát ra với hắn từ gương mặt thâm thúy đao khắc rìu đục , hắn tươi cười nhợt nhạt, càng mang vài phần vân đạm phong khinh*, "Ngươi ta tình nguyện giao dịch, đối với gia chủ ngươi mà nói, tuyệt đối là một vụ giao dịch có lợi cực lớn."

*Mây gió điềm nhiên, ở đây là chỉ người ung dung tự tại, điềm tĩnh với hầu hết mọi chuyện.

"...... Người nơi này nếu công và tư chẳng phân biệt lạm dụng chức quyền như tả sứ, như vậy ngày cơ nghiệp Ma giáo tồn tại trăm năm sụp đổ, cũng không xa."

Minh Kiêu lạnh như băng mà tuyên bố, lớp băng bao trùm phía dưới đôi mắt, tuy không dễ dàng cháy lên, lửa giận cũng tuyệt đối không tồn tại.

Dịch Túy lý giải cảm xúc y, chắc hẳn bất kỳ người nào nghĩ mình đã tránh xa được sự vật mà mình chán ghét, lại lần nữa bị vận mệnh xiềng xích kéo dính chặt lại với nhau, đều sẽ phản ứng như vậy. Mà hắn làm vậy, chính là bởi vì để trói chặt hai người lại.

"Anh minh sáng suốt tài năng như ta đây, cũng không phải nơi nào cũng có." Dịch Túy phất tay gọi hạ nhân, lần này, Minh Kiêu không tiếp tục cự tuyệt người khác tới gần. Mà y rốt cuộc cũng bỏ đi cái áo khoác chẳng biết lây dính ít nhiều phong trần kia.

"Ngươi đường xa đến, đói bụng rồi?" Dịch Túy cười tủm tỉm, hiển nhiên tâm tình rất tốt, "Chúng ta đi ăn cơm trước."

.

Minh Kiêu lần này ở chơi Ma giáo ba ngày.

Ba ngày, mọi người ở Ma giáo có thể cùng bụng bảo dạ mở mang kiến thức từ tả sứ mặt dày vô sỉ nhà mình.

Tính toán cơ bản Dịch Túy một ngày mười hai cái canh giờ đều dính bên người Minh Kiêu, trừ bỏ ngủ cùng đi nhà xí, căn bản hắn cũng không bằng lòng cho người rời đi ngoài tầm mắt của mình. Gấp gáp nhìn chằm chằm người như thế, mà nguyên nhân nam nhân hắc y không bùng nổ cũng rất đơn giản.

"Tới Ma giáo rồi, Dịch huynh để cho ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó, không được cãi lời hắn. "

Minh Kiêu không biết phạm vi cãi lời này lớn đến bao nhiêu, cũng may người nọ cũng không có làm quá phận, động tay động chân là có, lại rất thông minh mà đem lý trí đặt trên ranh giới cuối cùng của sự tha thứ của y làm trọng.

Y biết người nọ đối với chính mình có cảm tình, nhưng hắn cùng y đâu có quan hệ gì, y không có nghĩa vụ đi đáp lại, cũng không có trách nhiệm đi chỉ dẫn, dù sao hứng thú của Tả sứ Ma Giáo tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Trước mắt hết thảy, bất quá là chấp niệm không có đến tay.

Y thiếu hắn, đương nhiên, y nhớ rất rõ ràng, y sẽ không phủ nhận, càng sẽ không quỵt nợ, hắn tùy thời chuẩn bị như chủ nợ tiến đến đòi nợ, chỉ là người nọ trí nhớ lại có vẻ không tốt, toàn số quên mất giống nhau.

Quên nói, đó cũng là chuyện của y.

Minh Kiêu yên lặng mặc tốt quần áo, dùng dây cột ghim tóc đen, đẩy cửa đi ra.

Một mảng âm u dưới bầu trời, thanh niên tuấn mỹ vận trường sam màu nguyệt bạch tay cầm quạt lông, cười dựa ở trên cột, ánh nến mờ nhạt từ đỉnh đầu rót xuống, đem hắn trộn lẫn với bên trong vòng sáng màu vàng ấm áp, vạt áo nhẹ nhành nhanh nhẹn bay, giống như trích tiên rơi vào cõi tục.

Hai người một đường không nói, Minh Kiêu đi theo phía sau hắn, ra Ma giáo, đêm tuyết sát ướt ủng tiêm hai người, gió lạnh ở bên tai thét gào, rét lạnh, lại cũng làm người đặc biệt thanh tỉnh.

Đợi cho đến khi bước lên đỉnh núi, một sợi ánh rạng đông vừa lúc phá tan bóng tối, ánh sáng lóng lánh lộng lẫy, từng bước chiếu đến trên người thanh niên.

Y thấy không rõ khuôn mặt hắn, chỉ có thấy hắn mỉm cười, kinh tâm động phách*, sáng lạn lóa mắt.

*rung động lòng người

"Chúng ta tới thật đúng lúc."

Dịch Túy trải ra khăn vải trên mặt đất, đồ vẫn luôn cầm trong tay buông xuống, nam nhân mới phát hiện, vậy mà là hộp đồ ăn, lúc sau mở ra, bên trong là một đám bánh bao nhỏ đặc sắc tinh xảo, còn hướng ra ngoài tỏa nhiệt khí.

"Nếm thử, da bộ gân mềm, phạm vi trăm dặm, mỹ danh truyền xa đấy."

Dịch Tuý đã ngồi xếp bằng xuống, cầm chiếc đũa gắp một cái, để vào cái đĩa đối diện hắn, vừa nhấc đầu, lại thấy hắc y nam nhân lẳng lặng đứng, nghênh diện nhìn phía chân trời.

Một đường hẹp dài màu vàng kim, một chút ánh đen như mực từ trong bóng tối đi ra, tựa hồ vượt qua dòng thời gian dài, lại tựa chỉ là cái chớp mắt, phía chân trời đã bị nhuộm thành một mảnh lửa đỏ.

Đó là vẻ đẹp rộng lớn tráng mĩ, không trộn lẫn một điểm làm ra vẻ mềm mại, chỉ thuộc về kiệt tác thiên nhiên. Rét lạnh bị đuổi tản ra, vạn vật bắt đầu sống lại, ánh sáng chiếu xuống dưới, bóng tối không thể nào che dấu, lặng lẽ trôi đi.

Trời đất một mảnh tĩnh lặng, gió mai phất qua cành khô lá tàn, hết thảy đều nhỏ bé không đáng nhắc tới, trần thế rối ren, cũng lặng lẽ đi xa.

"Thật đẹp...."

Giọng nam trầm thấp ôn nhu như khúc nhạc, ở bên tai cảm thán, ngay sau đó, có cái đồ vật ấm áp gì đó, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, ấm áp như thế, trước mắt dường như hồng nhật*, bắn ra ánh mặt trời sáng lạn.

*mặt trời đỏ, có thể nói là hoàng hôn hoặc bình minh.

Giây lát, nam nhân vận hắc y rốt cuộc hoàn hồn, chuyện thứ nhất, chính là lưu loát dứt khoát ném đi bộ phận không thuộc về thân thể mình.

"Tả sứ, thỉnh tự trọng."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

=.= trung khuyển nhà khác khó đuổi theo, lúc này mới có khiêu chiến. Trung khuyển nhà này tốt đấy, cũng không phải là tả sứ thích hợp với nhân vật có độ khó cao như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro