Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nhung, Ân

Beta-er: Duy

Trong cuộc gặp mặt lần này, tranh thủ những lúc rảnh rỗi, Dịch Túy dẫn mọi người đi dạo chơi hết toàn bộ phong cảnh ở Bắc Quốc.

Hắn lớn lên ở Bắc địa, là nơi của các mỹ thực, phong tục nhân tình tùy tiện nhắc đến đều có thể chậm rãi mà nói cả ngày, và cuối cùng có thể từ các con hẻm nhỏ ở nơi hoang vu hẻo lánh tìm ra những món ăn ngon làm cho người ta ăn uống thỏa thích.

Giản Phương và Dư Yến vốn là người ở phía Nam, trừ bỏ ăn không quen thức ăn, nhưng chơi đùa thật sự rất là tận hứng.

Mộ Nhược Văn cũng không giả bộ ra vẻ điềm đạm, đi theo Dịch Túy, đem toàn bộ những việc mà người gánh vác danh hào Mộ gia sẽ không bao giờ làm đều làm một lần.

Ven đường có sòng bạc cũ, bên trong có đủ hạng người tụ tập lại, mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi bụi bặm trộn lẫn vào nhau, bóng người chồng chéo đè lên nhau, đặc biệt ồn ào.

Dịch Túy kéo tay áo, đi theo một đám đại hán vẻ mặt kích động mà đặt cược, không biết làm sao mỗi lần đều thiếu một chút may mắn, lúc nào cũng thua.

Thần may mắn dường như không đứng về phía hắn, mọi người xung quanh cũng dần dần phát hiện, sau mấy trận đánh cuộc, cũng có người thông minh chuyên môn đánh cược ngược lại với hắn.

Mộ Nhược Văn rất hứng thú ở bên cạnh nhìn, phía sau là Minh Kiêu đứng giống như thần giữ cửa, Giản Phương ở một bên cùng với người khác xưng huynh gọi đệ uống một ly sảng khoái, để lại một người Dư Yến ở bàn khác thắng liên tục.

"Ta cược tiểu."

Dịch Túy nhìn qua một chút cũng không giống như người đã đem hết tiền bạc trong túi đều thua sạch, động tác tháo ngọc bội bên người của hắn vẫn tao nhã tự nhiên như cũ, hắn đem ngọc bội đặt lên bàn, những người còn lại nghị luận sôi nổi, không chút do dự mang tất cả đều cược ngược lại.

Cũng có những người không tin tà đều cược tiểu giống với Dịch Túy, nhà cái bắt đầu lắc xúc xắc, đám người xôn xao lên, thi nhau hoan hô hò hét, phảng phất như âm thanh của mình lớn hay nhỏ là có thể quyết định được kết quả.

"Minh Kiêu." Dịch Túy hướng bên cạnh ngoắc ngoắc ngón tay, mặt của nam nhân không chút thay đổi, dường như không có nghe thấy.

"Minh Kiêu." Mộ Nhược Văn mở miệng, nở nụ cười đầy thâm ý, "Nếu hắn mượn tiền, ngươi cũng đừng cho hắn mượn. Ta cảm thấy rằng người này có thể để mình thua chỉ còn một cái tiết khố."

"Mộ huynh đối với ta có hơi không có lòng lòng tin tưởng." Dịch Túy làm ra vẻ cợt nhả, ở trong không gian vô cùng chật hẹp không khí không lưu thông còn không quên phe phẩy quạt giấy, "Hôm nay tại hạ khiến cho mọi người mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là có trình độ."

"Nhưng mà, ta cần mượn Minh Kiêu một lát."

"Ha." Mộ Nhược Văn cười hì hì hướng phía sau khoát tay, "Ngươi đi đi."

Hắc y nam nhân đi đến bên cạnh Dịch Túy, nhìn hắn không chớp mắt, sát khí toàn thân vẫn cứ tỏa ra ở nơi chen chúc đông người làm cho hai người có một ít không gian trống: "Ngươi muốn ta phải làm cái gì?"

"Cái gì cũng không làm." Dịch Túy đột nhiên đến gần Minh Kiêu, đặt tay lên bờ vai của y, đôi mắt lóe lên một tia sáng khác thường, "Chỉ cần đứng ở bên cạnh ta, ta sẽ làm cho ngươi chính mắt nhìn thấy ta thắng."

Nam nhân từ chối cho ý kiến, không nói gì.

.

"Người làm như thế nào?" Mộ Nhược Văn không ngại học hỏi kẻ dưới, rất là chăm chú.

"Vận may." Dịch Túy thu lại ngọc bội của mình, đồng thời đem đống tiền bạc thắng lớn bỏ vào hà bao.

"Chỉ có cái này?"

Mộ Nhược Văn có chút kinh ngạc. Mà Giản Phương nghe đáp án cũng chỉ có thể trợn trắng mắt ở trong lòng để khỏi phá hư hình tượng của mình. Chỉ dựa vào vận cứt chó của hắn?

"Còn phải có lòng tin." Thanh niên tuấn tú nhoẻn miệng cười, chỉ chỉ bản thân, vẻ mặt vô cùng đắc ý, "Bản tả sứ muốn thắng, làm sao mà không thắng được."

Vừa nói xong, tầm mắt của hắn dừng lại ở bóng dáng phía sau Mộ Nhược Văn.

Hai mắt của hắn thẳng tắp nhìn chăm chú nam nhân kia, mức độ nồng nhiệt làm cho Dư Yến tấm tắc lên tiếng, thấp giọng lầm bầm giữa ban ngày ban mặt mà như thế thật là đồi phong bại tục vân vân.

"Vậy Minh Kiêu......?"

Mộ Nhược Văn vẫn còn nghi hoặc.

"Y?" Dịch Túy nghe vậy cười càng sâu, ánh mắt trắng trợn mà ở trên môi của nam nhân đảo quanh. Ha, không chút huyết sắc, làn da hơi khô, còn có cái miệng nhỏ....

"Y là người làm cho ta muốn thắng."

Vừa dứt lời, một đạo ngân quang bay qua sát sườn mặt của Dịch Túy, vài sợi tóc bị cắt ngang, từ từ rơi xuống đất, lập tức "Phanh" một tiếng, như đinh đóng cột, là âm thanh của vũ khí sắc bén ghim vào tường thật sâu.

"Thỉnh tả sứ nói năng cẩn thận."

Hắc y nam nhân lạnh nhạt liếc mắt, thanh âm khàn khàn hiện ra vài phần không hờn giận.

Dịch Túy huýt sáo một tiếng, oh, he is so hot.

Nhưng mà, hắn thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro