Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: giveyouaflower

Bởi vì có quá nhiều bá tánh chú ý, hiệu suất làm việc của nha môn ngày hôm nay không ngừng tăng cao.

Rất nhanh sau đó.

Chu Lục Mai cùng với phụ mẫu của ả ta đã bị dẫn tới công đường.

Đối mặt với cáo trạng của Cố gia, người Chu gia dĩ nhiên là chối bay chối biến, còn kêu gào oan uổng.

Nực cười, nhi nữ thông dâm khi chưa thành hôn, còn muu hại hôn phu, chuyện này nếu được chứng thực, Chu gia bọn chúng sau này sao có thể diện mà ra ngoài đường.

Thế nhưng sự việc này, không phải việc mà bọn chúng kêu oan là được.

Cái thai trong bụng Chu Lục Mai hiện giờ chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho tội thông dâm của ả ta, sao có thể giấu diếm!

Cố Diệp cũng không muốn nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp nói thẳng.

"Huyện lệnh đại nhân, những gì Cố gia bọn thảo dân cáo trạng đều là sự thật, nhi nữ Chu gia đang có thai, chỉ cần cho mời đại phu hoặc bà mụ có kinh nghiệm tới đây xem thử là biết."

Cố tiểu đệ suy yếu nằm trên tấm ván gỗ bên cạnh, nỗ lực lớn tiếng tự chứng minh.

"Đại nhân, sau khi ta đính hôn cùng Chu Lục Mai, phần lớn đều là liên lạc qua thư từ, mặc dù từng gặp mặt cũng đều ở nơi trà lâu hoặc cửa hàng trang sức, chưa từng lén gặp mặt vượt rào bao giờ."

"Đặc biệt nhất là trong hai tháng gần đây, học sinh công khóa nặng nề, vẫn luôn ở trong tư thục không đi đâu, mọi người ở đó có thể chứng thực cho ta, hài tử trong bụng ả ta, không thể nào thuộc về ta được."

Trước tiên làm rõ điểm này, phòng ngừa Chu Lục Mai đổ cho Cố Nhân là tác phẩm của cái thai.

Bởi vì thời đại này không có xét nghiệm ADN, cha của đứa bé kia là ai rất khó xác định.

Cố Diệp sớm đã nghĩ tới vấn đề này.

Quả nhiên.

Sau khi nghe Cố tiểu đệ nói vậy, Chu Lục Mai biến sắc, không giấu được ảo não cùng phẫn hận trong mắt, hiển nhiên là định nói như vậy.

Bên cạnh đó, ả ta còn đầy vẻ khiếp sợ.

Bởi vì chuyện Chu Lục Mai có thai, chỉ có vài người biết, tại sao Cố gia lại điều tra được?

Nếu đã biết việc này từ sớm, sao còn có thể bị bọn chúng tính kế?

"Nói bậy, nhi nữ nhà ta không hề có thai!"

Chu mẫu gấp đến đỏ mặt, theo bản năng phản bác.

Nhưng phản bác như vậy nào có chút tác dụng gì.

Người của Cố gia lúc này đã quen với hoàn cảnh nơi công đường, cũng không yếu thế mà tức giận cãi lại, "Có thai hay không, để đại phu bà mụ khám là biết, các ngươi dám không?"

Tất nhiên là bọn chúng không dám cho khám, bởi lẽ đây là sự thật.

Chu phụ Chu mẫu bị nghẹn đến không nói nên lời.

Chu Lục Mai cũng ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, hối hận không kịp.

Nhưng ả ta không hối hận chuyện thất tín bội nghĩa, mà hối hận thời điểm thông dâm không phòng ngừa tốt, dẫn đến chuyện mang thai, khiến hiện giờ không thể hoa ngôn xảo ngữ!

Biểu tình của đám người Chu gia như vậy, ai sáng suốt đều hiểu ra.

Bá tánh hóng chuyện bên ngoài công đường tức khắc bàn tán khinh thường.

"Ôi trời, đúng là thông dâm đến có mang."

"Không muốn có cuộc hôn sự này, giải trừ hôn ước là được, đằng này vẫn giữ hôn ước rồi đi thông dâm, ghê tởm chết ta, thật là bại hoại phong tục."

"Vẫn luôn nghe rêu rao rằng nữ nhi Chu trưởng quầy tú ngoại tuệ trung, quả nhiên mấy lời đồn không đáng tin chút nào..."

Bá tánh thao thao bất tuyệt mà nghị luận.

Thấy bọn họ càng nói càng khó nghe, Khương huyện lệnh cũng muốn chuẩn bị định tội, người Chu gia gấp gáp không chịu nổi.

Vẫn là Chu Lục Mai đầu óc xoay chuyển mau lẹ.

Ả ta lập tức khóc lớn biện giải, "Huyện lệnh đại nhân, thật là oan uổng, dân nữ không có thông dâm, cũng không phải cố ý lừa gạt gia đình hôn phu, sự thật là dân nữ có chuyện khổ không thể nói."

"Hiện tại dân nữ xin được nói rõ, hai tháng trước, dân nữ tới chùa miếu ở vùng ngoại ô dâng hương, trên đường trở về thì gặp phải bọn cướp, bọn chúng, bọn chúng, khinh nhục dân nữ..."

"Người trong nhà vì muốn giữ thể diện, không dám lan truyền tin tức này, nhưng không ngờ dân nữ lại có thai, đang lo lắng không biết giải thích ra sao với vị hôn phu thì gặp ngay chuyện Cố Nhân thiếu nợ sòng bạc, bị đánh gãy hai chân."

"Dân nữ vì bảo vệ thanh danh của gia đình, mới nghĩ đến chuyện bỏ đá xuống giếng mà từ hôn."

"Còn chuyện Cố gia nói dân nữ thông đồng với sòng bạc, mưu hại Cố đồng sinh, dân nữ không nhận, dân nữ bị oan, Cố gia nói như thế vậy thì thỉnh Cố gia đưa ra chứng cứ."

Chu Lục Mai có thể được Khương Bạch Lộ nhìn trúng cho việc làm thanh đao trong tay nàng ta, dĩ nhiên phải có vài phần đầu óc.

Chuyện ả ta không còn trong trắng, dù tẩy thế nào cũng không sạch, tuy rằng cái văn bị đạo tặc khinh nhục rất khó nghe, nhưng còn tốt hơn tội thông dâm.

Dù sao không bao lâu nữa ả ta cũng có thể đi theo biểu ca của Khương Mạch Lộ tới kinh thành, đến khi đó thanh danh ở quê cũng chẳng còn quan trọng.

Chuyện sai khiến sòng bạc đánh gãy chân Cố Nhân cũng chỉ bằng miệng, không có chứng cứ xác thực, chỉ cần sòng bạc im lặng, Cố gia không có biện pháp thắng được ả.

Thế nhưng...

Như ả ta vừa nói, điều kiện là sòng bạc kia im miệng.

Nếu sòng bạc bên kia không im thì sao?

Cố Diệp dám bày ra trận địa lớn như vậy trước nha môn, đương nhiên là đã chuẩn bị chu toàn.

Dị năng tinh thần hệ của hắn ngoài việc khai phá não bộ, cũng có thể ám thị thôi miên mang hiệu quả nhất định, không thể khống chế người đó, nhưng gây ra chút ảnh hưởng thì được.

Vừa rồi lúc thẩm vấn, người của Chu gia nhanh chóng thay đổi sắc mặt như vậy cũng nhờ hắn động tay động chân.

Nếu không, loại người vong ân phụ nghĩa, da mặt dày cộp như Chu gia kia, sao có thể bị dọa sợ chỉ bằng một câu nói.

Cho nên.

Ngay khi người của sòng bạc bị áp giải tới, đối mặt với những chất vấn liên tiếp của Cố Diệp, cùng với ảnh hưởng của dị năng mà phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng nhanh chóng sụp đổ, thành thật khai nhận tội danh.

Ông chủ sòng bạc lau mồ hôi nói.

"Huyện lệnh đại nhân, chuyện này không trách chúng ta, đều do Chu gia chó cậy thế chủ, bức ép."

"Người Chu gia nói với bọn ta, nữ nhi nhà bọn chúng là khuê mật của thiên kim tiểu thư huyện lệnh đại nhân ngài, nếu chúng ta không nghe lời, chúng sẽ khiến sòng bạc đóng cửa..."

Kỳ thật là do Khương Bạch Lộ tự mình uy hiếp, nhưng ông chủ sòng bạc nào dám khai ra.

Nói ra chuyện thiên kim huyện lệnh sai sử, huyện lệnh khẳng định sẽ trực tiếp lột da bọn họ, cho dù dị năng tinh thần của Cố Diệp có ảnh hưởng, nhưng ông chủ sòng bạc cũng không mụ mị đi chịu chết.

Vậy nên, tội danh này cũng chỉ mình Chu Lục Mai gánh.

Dù sao ả ta cũng chẳng oan uổng gì.

Chu Lục Mai nghe được những lời ấy, thiếu chút nữa đã bị bức đến hộc máu.

Tên chủ sòng bạc này có phải đầu bị nước vào không! Chỉ cần chết không thừa nhận là qua chuyện, gã ta điên rồi thì mới thừa nhận ngay sau mấy câu chất vấn.

Còn Khương huyện lệnh nghe thấy sự việc này còn có quan hệ tới nhi nữ nhà mình liền giật nảy người.

Ông ta ngay lập tức hét lớn, nhanh chóng kết tội.

"Hay cho nữ tử Chu gia nhà ngươi, chưa thành hôn đã thông dâm thì thôi, còn dám cáo mượn oai hùm, lợi dụng danh tiếng của ái nữ nhà lão phu mà cậy thế ra oai, ngươi đâu, đem người của Chu gia xuống, phạt hai mươi trượng."

Trước tiên cứ đem người đi đánh đến không thể mở miệng rồi tiếp tục phán án, tránh bọn chúng hồ ngôn mà liên lụy đến nhà ông ta.

Hai mươi trượng đại bản.

Ba người Chu gia nghe được thì mặt cắt không còn giọt máu, bọn chúng đều là người sống trong nhung lụa, sao chịu nổi bản tử của nha môn.

Đặc biệt là Chu Lục Mai thân thể yếu mềm, ả ta cảm thấy chưa bị đánh xong đã mất mạng.

Đã sắp chết tới nơi rồi.

Chu Lục Mai nào còn quan tâm tới uy hiếp của Khương Bạch Lộ, lập tức định mở miệng nói hết sự thật, "Khoan đã, ta..."

Nhưng ả ta còn chưa kịp nói xong.

Khương Bạch Lộ đang ở trong đám người vây xem, thấy trạng thái cả ả ta không đúng, liền chạy vội ra.

Khương Bạch Lộ đội mạng che, giả làm người qua đường mà ngăn cản.

"Đại nhân hạ thủ lưu tình! Vị cô nương này tuy có sai nhưng đứa trẻ vô tội, đối phương mang thai chịu không nổi trọng hình, phá án chú trọng nhân chứng vật chứng, chỉ dựa vào vài lời nói của một bên liền định tội, chỉ e là không thỏa đáng."

"Khương đại nhân là một huyện lệnh chính trực, nếu xuất hiện án oan, để truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho danh tiếng của ngài, còn thỉnh đại nhân cẩn thận xem xét..."

Nàng ta mang mạng che, chỉ nghe âm thanh bá tánh có thể không biết, nhưng thân làm cha như Khương huyện lệnh, sao có thể không nhận ra nhi nữ nhà mình.

Khương Bạch Lộ ngoài mặt cải trang thành người xa lạ gặp chuyện bất bình thì lên tiếng, nhưng lời này kỳ thật là để ám chỉ cho Khương huyện lệnh, giữ lại người của Chu gia.

Nếu không thì đừng trách nhi nữ này tức giận, một bước lên cao cũng không thèm nâng đỡ nhà mẹ đẻ nữa.

Sự tình đã tới nước này, Khương huyện coi như cũng nhìn ra.

Chuyện Chu gia từ hôn cũng như mưu hại Cố gia, hơn phân nửa có bàn tay của đứa con này nhúng vào, hiện giờ lo lắng không cứu được Chu gia, bọn chúng cá chết lưới rách mà liên lụy.

Nhưng mà là do nhìn ra được chân tướng, sắc mặt Khương huyện lệnh mới càng khó coi.

Bởi lẽ Khương Bạch Lộ thường ngày luôn bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn thiện lương trước mặt ông ta, thế mà không thể ngờ được sau lưng ông ta lại có thể làm ra chuyện mưu hại thư sinh.

Điều quan trọng nhất là còn dám uy hiếp người phụ thân này!

Dẫu vậy ông ta không thể không làm theo, vì nữ nhi này của ông ta sắp trở thành trắc phi của hoàng tử, người phụ thân chỉ mang danh huyện lệnh nhỏ bé như ông ta không thể chọc vào.

"Nếu thế, vụ án này..."

Khương huyện lệnh đang chuẩn bị thỏa hiệp, thẩm án lại lần nữa.

Thì lúc này, Khương Cốc Vũ đi theo Khương Bạch Lộ tới đây, cũng đang ở trong đám người, dĩ nhiên sẽ không để Khương Bạch Lộ được như ý.

Cho nên.

Khương Cốc Vũ cũng đội mũ vây, tiến ra, "Lời này của cô nương đây có phần không ổn. Án này sao có thể nói là lời của một phía được? Cái thai trong bụng nhi nữ Chu gia là bằng chứng mà."

"Chu tiểu thư nói rằng hai tháng trước tới chùa vùng ngoại ô dâng hương, nhưng hai tháng trước, đúng lúc ta vẫn luôn ở ngôi chùa ở ngoại ô, ăn chay niệm phật cầu phúc cho người trong nhà, vậy mà chưa từng gặp Chu tiểu thư."

"Hơn nữa dưới quản lý của huyện lệnh đại nhân, huyện Vân Sơn vẫn luôn an toàn bình yên, đã rất lâu rồi không gặp chuyện cướp bóc... Vậy nên, những lời biện giải của Chu tiểu thư có rất nhiều điểm chưa hợp lý."

Khương Cốc Vũ chỉ ra từng lỗ hổng một.

Khi nói tới hai chữ cướp bóc thì cố tình tăng thêm âm lượng, nhắc nhở Khương huyện lệnh.

Mà Khương huyện lệnh lập tức thanh tỉnh.

Đúng vậy, cũng không thể thừa nhận chuyện Chu Lục Mai bị bọn cướp làm hại!

Nếu nơi ông ta phụ trách mà xuất hiện đạo tặc, chuyện này sẽ trở thành ông ta thất trách.

Bởi vì tấu chương mỗi năm ông ta dâng lên đều khen ngợi huyện Vân Sơn dân phong thuần phác, nhắc đến công lao quản lý của bản thân.

Nếu đi ngược lại những gì tấu chương viết, ông ta sẽ phạm tội khi quân.

Thiếu chút nữa là bị đứa con gái bất hiểu hại mất mạng.

Vẫn là lão tứ nhà mình thông minh nhất.

Khương huyện lệnh lập tức ho khan gật đầu, "Đúng vậy, vị công tử này nói có lý!"

Khương Bạch Lộ:...

Có lý cái con khỉ.

Nhìn về phía Khương Cốc Vũ vừa xuất hiện phá rối, Khương Bạch Lộ thầm oán, đã bị hủy dung đến xấu xí như vậy rồi thì phải nhốt mình trong nhà đi chứ, chạy ra ngoài này lắc lư cái gì, mặt dày.

Dù trong lòng mắng tới mắng lui, nhưng người cũng đã đứng đây làm trò, nàng ta không có biện pháp đối phó.

Cho nên.

Khương Bạch Lộ chỉ có thể cố nén tức giận, tiếp tục uy hiếp Khương huyện lệnh.

"Dân nữ đối với vụ án này vẫn còn điểm nghi vấn, mong đại nhân cẩn trọng thẩm tra, đừng để tiểu nhân lừa dối, nếu không chuyện bất bình này, dân nữ chỉ có thể tới kinh thành cáo trạng, hỗ trợ giải oan, dù gì thế gian này cũng lanh lảnh càn khôn." (Lanh lảnh càn khôn: ý chỉ công bằng là bình đẳng)

Nàng ta nói đến nghiêm túc, tiếp tục ám chỉ đến cái cây cao hoàng tử ở kinh thành kia.

Nhưng Khương Cốc Vũ vẫn không để nàng ta thỏa ý.

Y quay về phía Khương huyện lệnh, mở lời.

"Vị cô nương này cũng buồn cười quá rồi, huyện lệnh đại nhân hành sự cương trực, lời nói công minh, án sai này nhân chứng vật chứng đều có, đại nhân sắp xếp xử án có gì không đúng? Vậy mà cô nương có thể nói đến chuyện mang tới kinh thành để giúp đỡ giải oan, đúng là làm người khác khó hiểu."

"Cô nương hôm nay có phải trong người có chút bệnh không, nếu không sao lại có thể nói ra những câu hoang đường như thế? Bước chân ra cửa, phải nghĩ tới thể diện gia đình trước tiên."

"Cô nương không màng bằng chứng như núi, vẫn đứng ra bênh vực bọn họ, là quen biết nhi nữ của Chu gia ư?"

"Xin khuyên cô nương một câu, hạng người vong ân phụ nghĩ tâm địa độc ác như Chu gia, vẫn nên tránh xa ra thì tốt hơn, chớ có làm xấu mặt gia tộc của mình, còn làm hỏng cả chuyện hôn sự tương lai, vậy thì không tốt đâu."

"Phải biết rằng, giúp đỡ là phải từ hai phía."

Nói tới câu cuối cùng, Khương Cốc Vũ lại lần nữa nâng giọng, nói cho Khương huyện lệnh nghe.

Cô nương và ca nhi thời đại này rất khó tự lập, Khương Bạch Lộ có thể gả vào chỗ tốt, nâng đỡ Khương gia, nhưng nếu không có Khương gia chống lưng, nàng ta ở nơi hậu viện hoàng tử, có thể sống tốt sao?

Kỳ thật rất nhiều nữ tử ca nhi xuất giá rồi vẫn giúp đỡ nhà mẹ đẻ, dĩ nhiên có thân tình máu mũ, nhưng phần lớn vẫn là vì tốt cho cuộc sống của chính mình.

Vậy nên.

Khương huyện lệnh căn bản không cần lo lắng chuyện Khương Bach Lộ sau khi gả đi liền chèn ép nhà mẹ đẻ.

Sau khi thông suốt được điểm này, Khương huyện lệnh tức khắc lại tự tin mười phần, tức giận trừng mắt nhìn đứa con bất hiếu dám uy hiếp mình một cái, rồi trực tiếp gõ xuống bàn.

"Bản quan từ trước đến giờ phá án đều công chính nghiêm minh, chứng cứ đầy đủ, vị cô nương này chớ có vì tự suy đoán mà hồ ngôn loạn ngữ, nếu không bản quan sẽ pháp ngươi tội nhiễu loạn công đường."

"Người đâu, đưa những người không liên quan ra ngoài. Nữ tử Chu gia thông dâm trước khi thành thân, Chu gia mưu hại người mang công danh, khiến Cố đồng sinh hai chân tàn phế... Lợi dụng thanh danh người khác ức hiếp người..."

"Tất cả những tội danh trên, dựa theo pháp lệnh Đại Tấn, phán xử Chu gia bồi thường Cố đồng sinh năm trăm lượng bạc trắng làm phí chữa trị, thủ phạm chính nữ tử Chu gia đày tới biên cương, tòng phạm Chu Kim Quý, Chu Lưu thị, ông chủ sòng bạc Trương Đại Trụ bị giam ba năm... Thi hành!"

Dứt lời.

Khương huyện lệnh liền nhanh chóng ra hiệu cho bổ khoái mau mau áp giải người đi.

Nếu không để người khác bắt được nhược điểm Chu gia dính líu tới nhi nữ nhà mình, cái mũ cánh chuồn trên đầu ông ta cũng khó mà giữ.

Đừng tưởng vị trí ông ta đang ngồi chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, chức quan tép riu này cũng có biết bao người mơ ước đấy!

____________Hết chương 10__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro