Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: giveyouaflower

Án tử Chu gia, Khương huyện lệnh xét xử quả thật vô cùng qua loa.

Rõ ràng nhất là còn không thèm tìm ra gian phu cùng thông đồng với Chu Lục Mai là ai. Thế nhưng Khương huyện lệnh không dám tiếp tục thẩm vấn tiếp!

Bởi vì từ biểu hiện của Khương Bạch lộ, ông ta đã đoán được chuyện nhi nữ Chu gia thông dâm và mưu hại hôn phu hơn phân nửa có quan hệ với nhi nữ của ông ta.

Để bảo toàn thanh danh của nhà mình, Khương huyện lệnh tất nhiên sẽ không cho Chu gia có cơ hội nói thêm để lộ ra dính líu.

Vừa rồi Chu Lục Mai chấp nhận nói mình bị đạo tặc vũ nhục chứ nhất quyết không khai ra tên của gian phu, vậy thì ông ta cũng coi như ả ta vì muốn bảo vệ tên gian phu kia mà đến chết vẫn cứng miệng, thành toàn cho sự "tình thâm nghĩa trọng" của ả ta đi.

Dù sao Chu gia mưu hại Cố đồng sinh là sự thật, ông ta cũng không phán oan.

Vì thế.

Người của Chu gia cứ như vậy mà bị bịt miệng, vừa thống vừa hận mà bị dẫn vào nhà lao, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Dù vậy cũng xem như là cảm nhận được cái gì được gọi là bảo hổ lột da. (Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công <nguồn: Hoa Vô Ưu.)

Còn Khương Bạch Lộ cũng coi như không bị kéo xuống nước, nhẹ nhàng thở phào, tuy tiếc nuối vì mất đi một thanh đao có giá trị như Chu Lục Mai, nhưng nàng ta không có ý định tiếp tục phí công lên người ả.

Thế gian nhân tài ngàn vạn, thiếu một Chu Lục Mai thì còn có Tống Lục Mai, nàng ta có kinh nghiệm mấy đời, muốn tìm một tay sai khác thì có gì khó khăn?

Nhưng cuối cùng vẫn là nhân thủ của mình bị tổn thất, tâm tình Khương Bạch Lộ vẫn vô cùng xấu.

Cho nên vừa kết thúc xét xử, Khương Bạch Lộ liền bực bội rời đi.

Khương huyện lệnh thấy nhi nữ trong đám người nổi giận đùng đùng, cũng đen mặt mà bãi đường.

..................................................

Trong phủ huyện lệnh.

Khương huyện lệnh thẩm án xong liền lập tức trở về, gọi hai đứa nhi nữ cùng ca nhi vừa chạy tới công đường gây rối tới trước mặt, nổi giận mà giáo huấn.

Người đứng mũi chịu sào tất nhiên là Khương Bạch Lộ.

Khương huyện lệnh đập mạnh xuống bàn, giận dữ hỏi, "Lộ nhi, con nói thật cho ta, chuyện thông dâm của nữ tử Chu gia kia con cũng có quan hệ phải không? Còn quen biết gian phu?"

"Gian phu của nữ tử Chu gia là ai, nói rõ ràng ra cho ta! Nếu có nửa điểm giấu diếm, bôi nhọ đến thanh danh của Khương gia, đừng trách vi phụ vô tình!"

Không thể trách Khương huyện lệnh nổi trận lôi đình như vậy, thật sự loại chuyện thông dâm này, một cô nương hay ca nhi có thể dính líu vào ư?

Cô nương ca nhi thời đại này coi trọng danh tiết, Khương Bạch Lộ mà dính phải gièm pha, không chỉ phá hỏng thanh danh của mình nàng ta mà còn của cả Khương gia, kéo theo toàn bộ những ca nhi cùng nhi nữ có hôn sự của Khương gia xuống bùn.

Khương Bạch Lộ dù gì cũng là người đã sống ở cổ đại ba đời, hiện tại cũng hiểu rõ thanh danh của cô nương cùng ca nhi cổ đại quan trọng ra sao, nếu không sao nàng ta lại phải cảnh cáo Chu Lục Mai không được nói lung tung.

Giờ phút này, đối mặt với dò hỏi của phụ thân, cũng vô cùng chột dạ.

Sư việc tới nước này, nàng ta cũng không dám giấu diếm nữa.

Khương Bạch Lộ chỉ có thể ủy khuất mà phân trần, "Phụ thân, con biết hôm nay mạo muội tới công đường là sai, nhưng con cũng bất đắc dĩ, cái thai trong bụng Chu Lục Mai, là của biểu ca."

"Mà hiện giờ biểu ca còn đang nghị thân, con không thể để Chu Lục Mai phá hỏng việc hôn sự tốt đẹp của biểu ca được, lại cũng không đành lòng để một sinh mạng còn chưa ra đời đã mất, huống chi Lục Mai vẫn là khuê mật nhiều năm của nữ nhi, cho nên con..."

Nhưng nàng ta còn chưa kịp nói xong những lời đường hoàng đó, đã bị cắt ngang.

Khương Cốc Vũ xen vào, "Cho nên vì Chu Lục Mai, tỷ liền đi đánh gãy chân của một đồng sinh, cắt đứt con đường làm quan của hắn, tham dự vào những chuyện dơ bẩn này, để bảo vệ ngoại thất của biểu ca tỷ?"

"Nhị tỷ, tỷ vẫn thật sự không hiểu, vẫn là quá ngu ngốc, tỷ biết nếu những chuyện này bị truyền ra ngoài, phụ thân cùng Khương gia chúng ta sẽ gặp kết cục gì không?"

Kết cục ấy chỉ có thể dùng hai chữ thảm thương để hình dung mà thôi.

Khương phụ sẽ bị kẻ khác bắt được nhược điểm, gắn lấy danh hãm hại đồng sinh, bị nhóm người thư sinh nơi nơi lên án mà phải từ quan bãi chức.

Mà Khương gia chắc chắn cũng sẽ rơi xuống đầu cái mác "Nữ nhi Khương gia giúp người khác nuôi ngoại thất", từ đó hôn sự của tất cả cô nương cùng ca nhi trong tộc đều khó khăn vạn phần.

Có thể nói, Khương Bạch Lộ là lấy sức của một người hủy diệt cả một tộc.

Hậu quả như vậy, mà nàng ta còn không biết xấu hổ bày ra vẻ mặt oan ức.

Khương Cốc Vũ không chút khách khí thêm dầu vào lửa, nói, "Nhị tỷ, tỷ đúng là đứa con gái tốt của Khương gia ta."

Chỉ bằng một câu.

Thành công khiến cho Khương phụ vốn đang tâm tình bực tức càng thêm lửa giận hừng hừng.

Nghĩ tới những kết cục đó, nghĩ đến mình chỉ vì nhi nữ này mà trở thành tội nhân của cả gia tộc, Khương phụ liền giận điên lên.

"Choang."

Khương huyện lệnh cầm chén trà ném về bên chân Khương Bạch Lộ, giận dữ mắng, "Đồ ngu xuẩn!"

Khương Bạch Lộ là giữa chừng xuyên qua, không có mấy tình cảm chân thật với Khương gia, sau ba lần sống lại thì càng thêm ngạo mạn với cái danh vai chính thiên mệnh của mình.

Hơn nữa đã từng làm Hoàng Hậu một thời gian, tự giác cảm thấy mình tôn quý vô cùng, sao có thể chịu nổi chửi mắng của Khương phụ, nên tức khắc cũng hỏa khí dâng trào.

Nàng ta lập tức cũng ném chén trà trên bàn về phía chân Khương phụ, bỏ luôn vai bông hoa nhỏ lương thiện ngây thơ, không chút khách khí mà cãi lại.

"Khương Chi Vinh! Ngươi nghĩ ngươi là ai, cũng dám quản ta? Ta kêu ngươi một tiếng phụ thân, là bởi cho ngươi thể diện, chứ với một tên phế vật ngồi ở cái ghế huyện lệnh này bao nhiêu năm mà vẫn không trèo lên được như ngươi cũng đòi lên mặt dạy đời ta!"

Vừa nói ra những lời này, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Mấy tiểu thị cùng nha hoàn đứng bên cạnh hầu hạ ai nấy đều toát mồ hôi, cảm giác mạng nhỏ của mình cũng sắp bị dọa hỏng rồi.

Khương huyện lệnh thiếu chút nữa tức giận mà không thở nổi.

Khương Cốc Vũ cũng khiếp sợ không thôi, một lần nữa phải rửa mắt mà nhìn vị thứ tỷ này.

Y đã sớm biết rằng thứ tỷ không chỉ tàn nhẫn độc ác mà lá gan cũng lớn, tính khí cũng nóng nảy, nhưng không ngờ có thể lớn đến trình độ này, dám gọi thẳng tên đầy đủ của phụ thân, còn nhục mạ phụ thân trước mặt biết bao nhiêu người!

Nếu Khương phụ là là một người cha yêu thương con cái dạt dào thì có thể tha thứ, nhưng Khương phụ đối với thê thiếp cùng con cái trong nhà không thể gọi là phụ thân mẫu mực, tuy rằng vẫn không đối xử quá tệ bạc...

Đặc biệt là đối với Khương Bạch Lộ, bởi mẫu thân là tiểu thiếp được sủng ái, còn có một người đệ đệ học hành không tệ nên Khương phụ có chút thiên vị nàng ta.

Kết quả đối phương lại hồi báo như vậy.

Khương phụ run rẩy mà chỉ vào nàng, "Ngươi, ngươi cái đồ nghịch nữ này..."

Nha hoàn hầu hạ Khương Bạch Lộ cũng hoảng hốt mà kéo kéo áo chủ tử, nhắc nàng ta dù trong lòng có oán cũng không thể đại nghịch bất đạo, bất hiếu với thân sinh là tội danh vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng Khương Bạch Lộ nào nghe lọt tai, nàng ta đối với Khương phụ có vô số chuyện oán giận.

Nếu hiện tại đã nói ra, thì cũng không định tiếp tục nghẹn trong lòng.

Khương Bạch Lộ tự động khinh bỉ lên án, "Chẳng lẽ những điều ta nói không đúng sao? Khương Chi Vinh, đừng tưởng rằng ngươi là cha ta, là có thể lấy huyết thống ra kiểm soát ta! Ngươi vô dụng là sự thật, còn cần người ta phải chỉ ra à?"

"Còn nữa, có phụ từ thì mới cỏ tử hiếu, người cũng đừng có nói ta bất hiếu, ta bất hiếu cũng là do bị ngươi ép. Từ nhỏ đến lớn, ta cùng di nương và cả đệ đệ mỗi khi chịu oan ức, ngươi đều đứng về phía mẹ cả, giúp mẹ cả dạy dỗ bọn ta! Không có một chút công bằng nào."

"Trước kia di nương ta là thiếp thất, ta là thứ nữ, chịu oan ức thì không nói."

"Nhưng bây giờ, ta sắp gả cho tam hoàng tử làm trắc phi, các ngươi chẳng những không cung phụng ta mà còn muốn giáo huấn ta? Khương gia các ngươi là không muốn sống tốt, phải không?"

Nói xong lời cuối cùng, Khương Bạch Lộ cũng tỏ rõ thái độ.

Nếu Khương gia còn khiến nàng ta chịu ấm ức, đợi tới khi nàng ta thành trắc phi của thái tử, nàng ta sẽ khiến cho Khương gia trả đủ.

"Ngươi, ngươi..."

Khương huyện lệnh tức giận đến nỗi không nói nên lời, cả người đều run rẩy.

Không thể nào tưởng tượng được trong lòng nhi nữ này lại có những suy nghĩ như vậy, oán hận với ông ta lại nhiều đến thế, lại tuyệt tình với gia tộc nhường này.

Ông ta đã khi nào khiến cho đứa con này phải chịu thiệt chứ?

Con cái trong nhà, ông ta thương nhất là hai tỷ đệ Khương Bạch Lộ, tranh chấp giữa thiếp thất cùng chính thê, vì bình an của gia trạch mà suy nghĩ, ông ta lo lắng cho chính thê thì có gì sai? Chẳng lẽ sủng thiếp diệt thê hay sao?

Huống hồ mỗi lần ngoài miệng giáo huấn xong, ông ta đều lén tặng không ít vàng bạc chậu báu để dỗ dành cho nên cuộc sống của mẹ con Khương Bạch lộ vô cùng thoải mái.
Kết quả thì sao, đối phương hiện tại thế mà vẫn cảm thấy mình luôn chịu thiệt thòi?

Khương huyện lệnh cảm thấy một thân tình cảm phụ tử của mình đã đặt sai chỗ.

Khương Cốc Vũ cùng không hiểu nổi trong đầu vị thứ tỷ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, nhưng đây cũng là lúc nàng ta để lộ sợ hở, cơ hội tốt để đánh trả nàng ta!

Thế mà y lại vớ được cơ hội trả thù.

Khương Cốc Vũ lập tức cười lạnh, "Uy phong của nhị tỷ thật là lớn quá, hiện giờ còn chưa được gả cho hoàng tử, mà đã đeo luôn danh hoàng tử trắc phi lên người rồi, thế nào, chờ tới lúc bước chân được vào hậu viện hoàng tử, thì sẽ hủy diệt Khương gia không còn nắm tro?"

"Khương gia tuy chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, nhưng cũng không chấp nhận được chuyện nhị tỷ nói muốn diệt là diệt, nhị tỷ cho rằng không có nhà cha mẹ đẻ chống lưng, ngươi ở trong hậu viện tam hoàng tử, có thể trải qua được bao nhiêu ngày tháng tốt lành?"

"Nhị tỷ cảm thấy sự việc hôm nay ở trước mặt mọi người mà chống đối phụ thân bị truyền ra ngoài, ngươi còn có tư cách lên làm trắc phi của hoàng tử?"

Hoàng tử tuyển phi có thể không xem gia thế, nhưng tuyệt đối phải để ý thanh danh.

Nếu không thì mấy năm nay Khương Bạch Lộ cũng không cần ở bên ngoài xây dựng hình tượng ôn nhu lương thiện.

"Ngươi dám phả hỏng việc hôn nhân của ta!"

Khương Bạch Lộ tức khắc bị nghẹn đến đỏ mặt, tức giận quát lớn.

"Phá hỏng thì sao? Nhị tỷ à, phụ thân cùng mẹ cả, còn có huynh đệ tỷ muội trong nhà, không chỉ có mình ngươi là con, thân là nữ tử Khương gia, khuyên ngươi hành sự thì biết thu liễm một chút."

"Ngươi hãy nhớ cho kỹ lấy, ngươi gả lên chỗ cao có thể nâng đỡ Khương gia, nhưng Khương gia cũng có thể xóa tên ngươi ra khỏi gia phả, trực tiếp phá hủy giấc mộng làm trắc phu nhân phú quý vinh hoa của ngươi."

"Đừng quá tự cao tự đại, nhị tỷ à, làm người phải khiêm tốn một chút."

Khương Cốc Vũ nhàn nhạt nói xong, nâng chung trà lên uống một ngụm, động tác phong đạm vân kinh.

Khiến cho Khương Bạch Lộ khi nãy còn đang cuồng dã tự cao, giờ lại giống như tên hề đang nhảy nhót.

Người đối diện nghiến răng nghiến lợi.

"Khương Cốc Vũ!"

Khương Cốc Vũ nghe vậy thì nhíu mày, tiếp tục cái miệng hư, "Nhị tỷ, bộ dạng hiện tại của ngươi, trông xấu quá."

Khương Bạch Lộ:...

A a a a, nàng ta muốn chém chết cái tên này!

Khương huyện lệnh cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy đứa con gái đang bởi vì thất thế mà dậm chân này, lập tức phất tay.

"Thất thần cái gì, tiểu thư phát bệnh, còn không mau đứa tiểu thư đi?"

Nha hoàn hầu hạ lập tức sợ hãi tiến lên, nhanh chóng lôi kéo chủ tử nhà mình trở về.

Sau khi đám người đó rời đi, Khương huyện lệnh mới nhìn về phía ca nhi nhà mình thở dài.

"Thật không hiểu sao tam hoàng tử lại chọn nhị tỷ con, cái tính tình đó của nó, vào hậu viện hoàng tử, không biết còn gây ra bao nhiêu sự tình nữa, nếu khuôn mặt của Vũ nhi không bị hủy.... hầy."

Câu tiếp theo Khương huyện lệnh không tài nào nói ra được.

Tứ ca nhi nhà ông ta căn bản muốn dung mạo có dung mạo, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, nếu khuôn mặt còn lành lặn, lúc tam hoàng tử đi ngang qua, việc hôn nhân này tất nhiên sẽ là của tứ ca nhi.

Nếu thế thì ông ta cũng không cần lo lắng như thế này.

Thế nhưng Khương Cốc Vũ nghe xong, lại chẳng thấy gì tiếc nuối.

"Trong cái rủi có cái may, việc đã tới nước này, phụ thân tưởng tượng cũng chỉ phí công, so với thở dài tiếc nuối thì phụ thân vẫn nên suy tính xem, chờ chị tỷ thành hoàng tử trắc phi, nhà chúng ta nên làm sao mới tốt."

"Con thấy bộ dáng của nhỉ tỷ, oán hận chất chứa với nhà chúng ta đã quá sâu rồi, tam hoàng tử lại đối với nhị tỷ tình thâm nghĩa trọng, nếu nhị tỷ không quan tâm, Khương gia chúng ta sợ là chịu không nổi..."

Trước khi rời đi Khương Cốc Vũ lại hất cho Khương Bạch Lộ một chậu nước bẩn.

Khương huyện lệnh nhíu mày, ngồi trong sảnh lâm vào trầm tư.
......................

Sau khi trở lại viện tử của mình.

Nhịn mãi nhịn mãi, lúc này Mặc Thư mới khói hiểu dò hỏi.

"Công tử, hôm nay là cơ hội tốt, sao người không trực tiếp phá luôn cái hôn sự của nhị tiểu thư? Chỉ cần không làm được trắc phi của hoàng tử, để xem nhị tiểu thư tiếp tục hống hách bằng cách nào."

"Ngươi cho là ta không nghĩ tới chuyện đó sao?"

Khương Cốc Vũ bất đắc dĩ giải thích, "Người cảm thấy lấy gia thế, tính cách cùng dung mạo của nhị tỷ, sao lại có thể khiến thân là hoàng tử hậu duệ của hoàng gia, nhất kiến chung tình?"

Mặc Thư:...

Không phải cậu khinh người đâu, nhưng thật sự nhị tiểu thư chẳng có điểm nào nổi bật cả.

Mặc Thu lo lắng hỏi, "Nếu là như vậy, chắc hẳn nhị tiểu thư nắm giữ được nhược điểm gì đó của tam hoàng tử, với chỉ số thông mình của nàng ta, bước chân vào hậu viện tam hoàng tử, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không thất sủng, đúng là có lợi cho nàng ta."

"Thế sự vô thường, có phải là lợi hay không thì còn khó nói..."

Khương Cốc Vũ cười cười.

Sau đó y liền nói sang chuyện khác, "Được rồi, đừng nhắc về thứ tỷ nữa, tranh thủ hiện giờ sắc trời còn sớm, bảo huynh trưởng của ngươi âm thầm tới thôn Bắc Sơn một chuyến, giúp ta đưa chút đồ tời Cố gia."

"Dạ, công tử ngài phân phó."

Mặc Thu nghiêm túc nghe sai bảo.

______Hết chương 11_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro