Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Nhất Bạch là bị tiếng chuông đánh thức, sáng sớm thứ bảy bản thân cậu đáng lẽ là đang ngủ nướng, bởi vì cậu ngày hôm qua giằng co một ngày, về nhà chậm trễ nên ngủ cũng rất trễ, vốn đã rất mệt, bây giờ lại bị điện thoại đánh thức càng là một bụng khí.

“Này?” Giang Nhất Bạch còn buồn ngủ nên ngữ khí rất không tốt, “Ai vậy?”

“Cậu hỏi tôi là ai?!” Ngữ khí của mẫu thượng Quách nữ sĩ so với Giang Nhất Bạch lại càng không thiện, “Đều là mấy giờ rồi mà cậu còn ngủ? Nhanh chóng rời giường cho tôi!”

Giang Nhất Bạch lập tức chuyển hoá ngữ khí, làm nũng nói: “Ai nha mẹ à, con hiện tại mệt cực kì, mẹ cho con thêm một phút chuẩn bị.”

Quách nữ sĩ hừ một tiếng, dặn dò cậu nói: “Trên khay trà trong phòng khách có một cái túi, chốc nữa con dậy thì nhớ đi qua đó lấy nó đem tới cho dì Tưởng, mẹ vừa mới cùng dì ấy nói xong rồi, buổi trưa con đi đến nhà dì ấy ăn cơm.”

“Con không muốn đi.” Giang Nhất Bạch rầm rì, “Con không muốn ăn cơm, con buồn ngủ quá, con chỉ muốn ngủ, con muốn nằm chết trên giường…”

Cậu bên này đang nói, bên kia truyền đến tín hiệu máy bận, Quách nữ sĩ đã cúp điện thoại.

Giang Nhất Bạch liền trực tiếp nằm xuống ngủ trở lại, chờ đến khi triệt để tỉnh táo thì đã là mười giờ rưỡi, cậu ở trên giường lười biếng một phút chốc, sau đó rời giường rửa mặt, vừa vặn cũng tới giờ cơm.

Dì Tưởng là hàng xóm đối diện nhà cậu, dì ấy cùng mẹ cậu là bạn thân ở chốn khuê phòng, hai nhà lại làm hàng xóm mười mấy năm, quan hệ so với tầm thường thân thích đều thân mật hơn.

Giang Nhất Bạch ngáp một cái, chầm chậm thong thả từ gian phòng ngủ bước đến nhà vệ sinh, sau khi ở trong nhà vệ sinh chỉnh đốn tầm nửa giờ, liền chầm chậm thong thả mà bước đến phòng khách.

Cậu vừa mới soi gương, phát hiện môi mình có chút sưng lên, dấu hôn từ cổ trở xuống vẫn luôn kéo dài tới xương quai xanh, loang lổ chi chít, nhìn rất là nghiêm trọng. Giang Nhất Bạch tại chỗ lấy tay ngước cổ lên mà xoa xoa, nghĩ thầm, tiểu nam sinh này tinh lực đúng là dồi dào, trồng hăng say liên tục một đống dâu tây.

Giang Nhất Bạch thay đổi quần áo, miễn miễn cưỡng cưỡng mới đưa dấu hôn che khuất, cậu nhấc túi lên, mở cửa đi ra ngoài, hai bước liền đi tới địa điểm đã hẹn.

Giang Nhất Bạch giơ tay gõ cửa, sau đó lùi lại nửa bước. Đến khi cửa trước mặt mở ra, cậu lập tức ngẩng đầu, khoé miệng giương lên cười, nhẹ nhàng nói: “Dì ơi, con đến cọ…”

Chữ “cơm” còn chưa nói xong, gương mặt tươi cười của Giang Nhất Bạch trong nháy mắt đông cứng khi nhìn đến người mở cửa là ai.

Thanh âm dì Tưởng từ trong nhà xa xa truyền đến: “Tiểu Bạch tới rồi à, mau vào, cơm lập tức liền xong.”

Giang Nhất Bạch ngẩng đầu nhìn người kia, người kia cũng tại chỗ rũ mắt nhìn cậu. Rất nhanh, Giang Nhất Bạch liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình, cậu trừng mắt nhìn, sau đó nở nụ cười, ngoan ngoãn gọi người kia: “Tiểu Trịnh ca ca.”

Trịnh Thanh Nguyên cũng mỉm cười đối với cậu gật đầu, hắn nắm chốt cửa, nghiêng người mời Giang Nhất Bạch vào nhà.

Giang Nhất Bạch từ trong khe hở chen vào, đem chiếc túi đựng đồ vật đặt lên bàn cho dì Tưởng, sau đó liền ngồi xuống ghế sa lông, hai đầu gối cậu khép lại, tay đặt ở trên đầu gối, cả người trông yên tĩnh đến mức ngoan ngoãn.

Trịnh Thanh Nguyên bưng lên chén trà cho cậu, sau đó đi qua bên cạnh cậu ngồi xuống, Giang Nhất Bạch nâng chén trà, nhẹ giọng đối Trịnh Thanh Nguyên nói cám ơn.

Dì Tưởng rất nhanh liền xào xong món cuối cùng, cô mở miệng kêu bọn họ vào ăn, Giang Nhất Bạch lập tức từ trên ghế sa lông chạy thục mạng vào nhà bếp, cậu đích thực là đang sợ sệt khi ngồi cùng một chỗ với Trịnh Thanh Nguyên.

Trên bàn cơm, Giang Nhất Bạch vẫn như trước ngoan ngoãn.

“Tiểu Bạch ngày hôm nay sao không nói lời nào?”

Dì Tưởng nhìn Giang Nhất Bạch, rồi nhìn Trịnh Thanh Nguyên một chút, cười nói: “Tiểu Bạch vẫn là sợ ngươi đi, mỗi khi có ngươi là em ấy đều sợ đến không dám nói chuyện.”

“Tiểu Bạch sợ anh?” Trịnh Thanh Nguyên quay đầu nhìn về phía Giang Nhất Bạch, không nhanh không chậm nói: “Anh cũng không cảm thấy được.”

Giang Nhất Bạch lập tức nói tiếp: “À không, không sợ, em thích nhất là Tiểu Trịnh ca ca.”

Sau khi nói dối xong thì Giang Nhất Bạch thập phần dày vò, cậu mới không thích Trịnh Thanh Nguyên! Không có một chút nào yêu thích!

Khi còn bé có đoạn thời gian cha mẹ cậu công tác rất bận, mỗi ngày đều làm việc đến khuya, vì vậy Giang Nhất Bạch sau khi tan học trước hết là đến nhà chị Tưởng ăn cơm làm bài tập, chờ đến khi ba mẹ trở lại đón cậu.

Dì Tưởng là người rất tốt, Giang Nhất Bạch rất thích cô, nhưng ở tại nhà dì Tưởng “Tá túc” mấy ngày lại là tuổi thơ đen tối nhất của cậu, mà cái ‘đen tối’ này, toàn bộ đều đến từ chính Trịnh Thanh Nguyên.

Khi đó cậu còn rất nhỏ, còn Trịnh Thanh Nguyên thì đã lên sơ trung, tuổi tác hai người chênh lệch rất nhiều, nên hầu như không có lời nào để tán gẫu, ti vi cũng không xem cùng chương trình. Khi đó Trịnh Thanh Nguyên hắn là đến tuổi của kì phản nghịch, xử sự không bao giờ thành thục, đối xử với trẻ nhỏ Giang Nhất Bạch càng là không có cái gì kiên trì.

Giang Nhất Bạch còn nhớ lúc đó Trịnh Thanh Nguyên không cho cậu xem phim hoạt hình, ép cậu làm bài tập, cố ý giả quỷ doạ cậu, thời điểm cậu khóc đều là do hắn đe doạ cậu. Nhưng Trịnh Thanh Nguyên ở trước mặt người khác lại trở thành một anh trai kiên trì ôn nhu.

Loại tương phản này đã để lại bóng tối sâu sắc đối với tâm hồn trẻ nhỏ Giang Nhất Bạch, mà tuổi thơ đen tối này cũng từ đó mà bám theo nhân sinh của cậu. Cho nên dù cho hiện tại Trịnh Thanh Nguyên đối với cậu là ôn ôn nhu nhu cười, nhưng tâm hồn Giang Nhất Bạch vẫn còn sợ hãi khiếp vía.

Giang Nhất Bạch tìm kiếm một cái câu chuyện, hỏi: “Tiểu Trịnh ca ca không phải xuất ngoại sao, tại sao đột nhiên trở về?”

Trịnh Thanh Nguyên ánh mắt mỉm cười: “Không đột nhiên, ở bên ngoài du học xong, tất nhiên sẽ trở lại.”

Rõ ràng là một bộ dáng ôn nhu, nhưng Giang Nhất Bạch lại vì đối diện mà nổi lên một thân da gà, trong lòng cậu hiện lên bốn chữ lớn.

Không! Bằng! Cầm! Thú!

Không, phải là: Mặt! Người! Dạ! Thú!

Sau khi cơm nước xong Giang Nhất Bạch hỗ trợ bưng chén bát, sau đó dì Tưởng liền đem bọn họ đuổi ra ngoài, còn chính mình thì tại nhà bếp rửa bát.

Giang Nhất Bạch vì để tránh Trịnh Thanh Nguyên ngồi cùng một chỗ, cho nên đi tới ban công, thưởng thức các loại cây xanh do dì Tưởng chăm sóc.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Giang Nhất Bạch quay người, phát hiện Trịnh Thanh Nguyên đã đứng trước mặt cậu.

Hai người mặt đối mặt với đối phương.

Trịnh Thanh Nguyên giơ tay, ngón tay của hắn điểm nhẹ một cái trên cổ cậu. Đầu ngón tay lướt qua da thịt, trong nháy mắt chạm vào liền rời khỏi, nhưng tia ngứa ý cũng không biến mất, thật lâu không tiêu tan.

Giang Nhất Bạch theo bản năng lùi lại, âm thanh có chút phát run, hỏi: “Anh, anh làm gì?”

“Nơi này của em?” Trịnh Thanh Nguyên nghi ngờ nói.

“Làm sao vậy?” Giang Nhất Bạch đưa tay chạm vào cổ, cậu đột nhiên nhớ tới hẳn là ngày hôm qua dấu hôn mà Niên Dịch Kiêu lưu xuống không cẩn thận lộ rồi.

Thời điểm cậu đối mặt với Trịnh Thanh Nguyên không tự chủ được liền chột dạ, nói dối đều nói không quá lưu loát.

“Là do muỗi cắn.” Giang Nhất Bạch thân thủ gãi gãi, da dẻ của cậu vừa trắng vừa mềm, tay mới vừa thả xuống, chỗ mới vừa gãi liền nổi lên vài vệt hồng hồng.

“Vào lúc này còn có muỗi?” Trịnh Thanh Nguyên hỏi.

Hiện giờ là trời thu, muỗi cũng đã rất ít.

Trịnh Thanh Nguyên không tin cậu liền nói ra lời mang theo thâm ý, Giang Nhất Bạch nghe ra nhưng không dám nhận, chỉ nói rằng: “Trường học của chúng ta cái kia, hồ nhân tạo là nơi dễ sinh ra muỗi nhất.”

Trịnh Thanh Nguyên nhẹ nhàng gật đầu một cái, Giang Nhất Bạch sợ hắn sẽ tiếp tục dây dưa cái vấn đề này, vội vã mở miệng hỏi: “Tiểu Trịnh ca ca anh gần nhất đang làm gì thế? Em mới vừa nghe dì Tưởng nói anh phải về đại học dạy học?”

Trịnh Thanh Nguyên “Ừ” một tiếng: “Đúng là có ý định này.”

“Thật là lợi hại!” Giang Nhất Bạch tự đáy lòng thở dài nói, “Trước đó dì Tưởng đều luôn sầu lo sợ anh không nói chuyện yêu đương, dạy tại trường hảo tốt a, hiện ở trong trường học các tiểu nữ sinh đều yêu thích loại hình lão sư như anh, lần này dì ấy chắc chắn khỏi cần rầu rĩ.”

Trịnh Thanh Nguyên câu môi cười cười, không có tiếp lời. Giang Nhất Bạch thấy hắn không tiếp lời liền cảm thấy vô vị, dự định không biết có nên chạy hay đứng đây.

Không chờ cậu tổ chức tốt ngôn ngữ để nói mình phải đi, Trịnh Thanh Nguyên liền mở miệng, nói: “Trường học đúng là rất hảo, bất quá, anh không thích tiểu nữ sinh.”

Giang Nhất Bạch chấn động trong lòng, lập tức nói tiếp: “Nguyên lai Tiểu Trịnh ca ca anh là yêu thích loại hình thành thục a?”

Trịnh Thanh Nguyên vẫn chưa trở về, ánh mắt của hắn rơi vào trên mặt Giang Nhất Bạch, sau đó chậm rãi hướng phía dưới, nhìn tới những điểm đỏ hồng nơi cổ cậu, thân thể Giang Nhất Bạch theo bản năng cứng ngắc, đang muốn mở miệng nói chuyện thì thấy Trịnh Thanh Nguyên nghiêng đầu đi, dời ánh mắt ra chỗ khác.

Thanh âm hắn vừa nhẹ nhàng chậm chạp vừa ôn nhu.

“Lần sau lại có thêm con muỗi cắn em, nhớ mặc áo cao cổ ngăn chặn một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro