Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một tháng Giang Nhất Bạch cùng Niên Nịch Kiêu xác định rõ quan hệ, liền cùng nhau tìm phòng để làm tình.

Lúc thường ngày Niên Dịch Kiêu muốn lên khoa, muốn gặp mặt cũng chỉ có thể đợi đến cuối tuần, mà Giang Nhất Bạch cuối tuần có lúc phải về nhà có lúc hẹn hò với Lâm Khải Phong, cậu cũng không dám tuỳ tiện mà đáp ứng để Niên Dịch Kiêu tới tìm cậu, cho nên cơ hội gặp mặt của hai người cũng không nhiều.

Bình thường cũng không thể gọi video cho nhau. Hiện tại khắp toà ký túc xá người người đều biết là cậu cùng Lâm Khải Phong đang giao du, buổi tối nếu để cho người khác nghe được cậu cùng một nam nhân lạ mặt gọi điện thoại thì cũng chẳng khác nào là tự lấy đá đập chân mình! Cho nên Giang Nhất Bạch chỉ có thể trò chuyện cùng Niên Dịch Kiêu qua tin nhắn, lâu lâu phát vài câu ngữ âm.

Đương nhiên cũng may là Niên Dịch Kiêu đang ở lớp 12, hắn lúc thường cũng không có thời gian để mà bám dính cậu.

Mọi lúc Giang Nhất Bạch đều trốn tránh người khác để liên hệ với Niên Dịch Kiêu, điều này làm cho cậu có một loại ảo giác là mình đang yêu đương vụng trộm dưới muôn vàn ánh mắt.

Mà nếu để lâu dài không gặp mặt cũng không được, cuối tuần Giang Nhất Bạch vốn là chỉ muốn cùng Niên Dịch Kiêu ăn một bữa cơm, sau đó sẽ hôn nhẹ sờ sờ ôm một cái nhằm tăng tiến một chút tình cảm. Cũng có một phần là do sự lo lắng mỗi khi trời tối, Niên Dịch Kiêu thấp thỏm nói Giang Nhất Bạch buổi tối đừng đi ra ngoài, Giang Nhất Bạch không có từ chối.

Đến khi tìm thấy được một căn phòng phù hợp, thời điểm lên lầu mắt trần cũng có thể thấy được là Niên Dịch Kiêu đang căng thẳng, chờ tiến vào cửa phòng tay chân hắn lại càng luống cuống, đứng ngơ ngác tại một bên, không biết đang suy nghĩ gì.

“Có mua áo mưa không?” Giang Nhất Bạch thấy bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của Niên Dịch Kiêu quá đáng yêu, liền cố ý trêu ghẹo hắn.

Mặt Niên Dịch Kiêu đỏ lên, ánh mắt né tránh lắp bắp nói: “Mua.”

“Xem ra em đã sớm chuẩn bị.” Giang Nhất Bạch cười nói, “Em mua nhãn hiệu gì? Độ dày bao nhiêu?”

Niên Dịch Kiêu không biết nên trả lời những vấn đề này như nào, hắn đem áo mưa từ trong túi tiền móc ra ném cho Giang Nhất Bạch, nói: “Chính anh tự xem đi.”

Giang Nhất Bạch cầm lấy áo mưa mà Niên Dịch Kiêu ném lên giường, nhìn kỹ một chút, nói: “Trông thật mỏng dính, em đối với mình rất tự tin a? Vậy em biết nên làm như thế nào sao?”

“Em biết.” Niên Dịch Kiêu hồi đáp.

“Em từng cùng người khác làm qua?” Giang Nhất Bạch hỏi.

“Không phải.” Niên Dịch Kiêu đỏ mặt, mạnh miệng trả lời: “Em có tri thức lý luận.”

Cùng sống với nhiều nam nhân làm trò gian trên giường là một loại lạc thú, thế nhưng dạy dỗ tiểu nam sinh ngây thơ lại là một loại lạc thú khác, đương nhiên, chính cậu sẽ đem tiểu nam sinh ngây thơ này dựa theo kinh nghiệm đã làm trò gian trên giường với nhiều nam nhân như cậu, dạy hắn hiểu thế nào là làm tình, hắn phải sống sót đến khi kết thúc, đó mới chính là lạc thú to lớn nhất.

Dùng thực tiễn lý luận để kiểm nghiệm đúng là hình thức tiêu chuẩn duy nhất, tuy nhiên tri thức lý luận của Niên Dịch Kiêu chắc cũng không tệ lắm, bất quá nếu là như vậy thì có thể khả năng giường chiếu sẽ hơi kém. Giang Nhất Bạch nguyện trở thành người sẽ dẫn dắt hắn, cậu rất kiên trì mà dẫn dắt Niên Dịch Kiêu thăm dò cơ thể của cậu, dạy hắn làm sao hôn môi âu yếm cậu, chăm sóc điểm mẫn cảm của cậu.

Niên Dịch Kiêu là một học sinh tốt, không chỉ có nghiêm túc nghe giảng mà còn có thể học một biết mười. Giang Nhất Bạch dạy hắn chưa tới phút chốc, hắn cũng đã bắt đầu, làm mấy lần liền khiến cho thân thể Giang Nhất Bạch trở nên mềm nhũn, nằm dưới thân hắn mà rên rỉ.

Giang Nhất Bạch rất có hứng thú, thời điểm làm còn có lòng thanh thản cùng Niên Dịch Kiêu tán gẫu.

Cậu ôm cổ Niên Dịch Kiêu, một bên rên rỉ một bên hỏi hắn: “Em lúc đó có phải rất lãnh khốc?”

“Cái gì?” Niên Dịch Kiêu dừng lại động tác, trên trán hắn che một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp cũng có chút ồ ồ.

“Thời điểm chơi game, em đối với anh rất lạnh nhạt.” Trán Niên Dịch Kiêu thân mật đặt lên trán Giang Nhất Bạch, “Chưa từng có.”

Giang Nhất Bạch nở nụ cười, hỏi: “Vậy em thích được anh khen em sao?”

Niên Dịch Kiêu tại khoé môi Giang Nhất Bạch hôn một cái, không nói gì.

Giang Nhất Bạch tiến đến bên tai Niên Dịch Kiêu, giống như trước ở trong game khen hắn như vậy, nhẹ giọng nói: “Anh thật lợi hại a.”

Niên Dịch Kiêu nhất thời nhịn không được, liền bắn.

Giang Nhất Bạch cảm thấy có chút buồn cười, mà xuất phát từ việc giữ gìn tôn nghiêm nam tính của Niên Dịch Kiêu nên cũng không có cười ra tiếng, trái lại an ủi hắn nói: “Không có gì, đây mới là lần đầu của em, chuyện này rất bình thường, lần đầu mà kiên trì được lâu như vậy đã là rất lợi hại.”

Lỗ tai Niên Dịch Kiêu đang rất nóng, nhưng mặt lại rất đen. Ngữ khí mang theo tức giận không cam lòng cùng bướng bỉnh, hắn lật thân thể Giang Nhất Bạch, mở rộng chân của cậu, nói.

“Không tính, làm lại!”

Thi Vi Vi nói không sai, trên thế giới tối tăm này, ngoại trừ kim cương thì chính là jj của nam học sinh cấp ba. Tiểu jj của nam học sinh cấp ba rất cứng, mà lại cứng rất nhanh, hơn nữa tinh lực của nam học sinh cấp ba là vô hạn liền dũng cảm thăm dò thực tiễn, đêm đó xuống giường, thân thể Giang Nhất Bạch đều bị làm cho tan vỡ.

Cùng người khác nhau làm, thu được khoái cảm cũng có chỗ bất đồng.

Cùng Lâm Khải Phong làm là dịu dàng triền miên, khoái cảm không ngừng tích luỹ. Còn cùng Niên Dịch Kiêu làm chính là cuồng dã thô bạo, cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía.

Nếu muốn hỏi Giang Nhất Bạch càng yêu thích loại nào… Chuyện này cũng không có gì để so sánh, cái nào cậu cũng đều yêu thích.

Sau khi cùng Niên Dịch Kiêu làm qua trên giường, hắn rõ ràng dính người rất nhiều. Có thể là người thiếu niên xong một hiệp lại muốn thử tiếp một hiệp, cũng có thể là Giang Nhất Bạch lại mệt mỏi. Ngày đó cũng bởi vì cậu an ủi lòng tôn nghiêm nam tính cho xử nam một câu, kết quả là bị làm từ sáng đến tối, sáng sớm hôm sau vẫn chưa tới chín giờ thì cánh tay bên cạnh lại tiếp tục bắt đầu sờ mó cậu.

Cổ họng Giang Nhất Bạch cũng vì vậy mà trở nên khàn đặc, sau khi về trường học, nguyên một tuần lễ cậu phải mặc áo cao cổ để che đậy, Lâm Khải Phong hỏi tới, Giang Nhất Bạch cũng chỉ có thể nói là mình bị cảm viêm họng, vì để chứng thực điều mình nói, nên cậu phải giả vờ bản thân sợ lạnh, chỉ có thể ăn được vài món.

Niên Dịch Kiêu hẹn Giang Nhất Bạch gặp mặt mấy lần đều bị cự tuyệt, vì để cho Giang Nhất Bạch hết giận mình, hắn liền chuyển sang con đường khác, đó chính là chụp ảnh gửi qua cho Giang Nhất Bạch.

Bất quá hắn gửi ảnh nhiều tới nỗi sự chừng mực cũng chậm rãi biến mất. Ban đầu chỉ là gửi qua một vài ảnh cơ bụng, sau đó ống kính cũng không còn chừng mực nữa mà bắt đầu di dời xuống dưới.

Giang Nhất Bạch không để ý, Niên Dịch Kiêu gửi cái gì cho cậu, cậu liền nhìn cái đó, thỉnh thoảng thì bình vài câu trêu chọc Niên Dịch Kiêu, ngược lại cứng đến nỗi khó chịu cũng không phải cậu.

Niên Dịch Kiêu gửi tới một chuỗi biểu tình oan ức.

Giang Nhất Bạch: “Làm sao?”

Niên Dịch Kiêu: “Nhớ anh.”

“Cuối tuần này gặp mặt được không? Em muốn đi tìm anh.”

Tuần trước Giang Nhất Bạch mới cùng Niên Dịch Kiêu làm qua, cuối tuần này cậu hẹn Lâm Khải Phong ra ngoài, tự nhiên là không có thời gian để cùng Niên Dịch Kiêu gặp mặt. Chỉ là thấy bộ dáng tội nghiệp của Niên Dịch Kiêu, cậu lại có chút không đành lòng.

Giang Nhất Bạch: “Tuần này không được.”

Niên Dịch Kiêu: “Nhưng mà em nhớ anh, nhớ anh đến mức khó chịu.”  “Oan ức” “Oan ức” “Oan ức”

Giang Nhất Bạch lạnh lùng vô tình: “Khó chịu thì nhẫn nhịn.”

Cuối tuần Giang Nhất Bạch cùng Lâm Khải Phong đi dạo phố, đến trưa Giang Nhất Bạch đột nhiên muốn ăn lẩu, hai người liền xếp hàng tại nhà hàng lẩu.

Hai người bọn họ câu được câu không trò chuyện, bầu không khí vừa hài hoà vừa ngọt ngào.

Điện thoại di động được Giang Nhất Bạch để trên bàn đột nhiên rung lên, cậu liền cầm lên nhìn, là Niên Dịch Kiêu gọi điện thoại tới.

Giang Nhất Bạch ấn từ chối, sau đó đưa điện thoại di động nhét về lại trong túi.

Không quá hai giây, điện thoại di động lại bất đầu rung lên.

“Làm sao vậy?” Lâm Khải Phong nhìn cậu, “Có việc?”

“Không biết a, có thể là cái chào hàng điện thoại gì đó đi, đừng để ý.” Giang Nhất Bạch liền ấn xuống từ chối.

Thời điểm tiếng chuông vang lên lần thứ ba, Lâm Khải Phong mở miệng nói: “Hay là cậu tiếp đi, không chừng là có người vì việc gấp nên đến tìm cậu.”

Giang Nhất Bạch đối Lâm Khải Phong áy náy nở nụ cười, sau đó đứng dậy đi tới chỗ khác, nhận nghe điện thoại.

“Cái gì?”

“Anh đang làm gì vậy, tại sao lâu như thế cũng không nhận điện thoại?” Ngữ khí Niên Dịch Kiêu xen lẫn một chút oan ức.

Giang Nhất Bạch che ống nghe nhỏ giọng nói: “Phía anh bên này có chút việc.”

“Nhưng em nhớ anh.”

“Tiểu Bạch?” Bên kia Lâm Khải Phong đang gọi cậu.

“Anh thật sự có việc, tối nay sẽ lại tới tìm em được không?”

“Em…” Niên Dịch Kiêu còn đang muốn nói, bên kia Giang Nhất Bạch đã nhanh chóng nói bye bye rồi cúp máy.

Giang Nhất Bạch đưa điện thoại di động vào chế độ im lặng, sau đó liền đi tới trước mặt Lâm Khải Phong: “Không có việc gì, chính là chào hàng điện thoại.”

Lâm Khải Phong gật gật đầu: “Phục vụ vừa gọi chúng ta vào.”

“Ân.” Giang Nhất Bạch câu lên khoé môi đối Lâm Khải Phong nở nụ cười, “Vậy vào thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro