Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Tôi luôn cảm thấy cậu gần đây có tâm sự.” Trong lúc đang ăn Lâm Khải Phong đột nhiên mở miệng nói.

Tâm Giang Nhất Bạch giật nảy một cái, hỏi: “Cái gì?”

Lâm Khải Phong nhìn chăm chú Giang Nhất Bạch, chậm rãi nói: “Tiểu Bạch, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện.”

Giang Nhất Bạch để đũa xuống, cũng nhìn về phía Lâm Khải Phong, tuy rằng trong lòng cậu có chút bối rối, nhưng trên mặt vẫn là một mảnh hồ đồ mờ mịt: “Nói chuyện gì?”

“Cậu…” Lâm Khải Phong có chút muốn nói lại thôi, “Cậu có cảm thấy hay không giữa chúng ta…”

Giang Nhất Bạch liền lập tức liên tưởng đến những ngày gần đây cậu thường nhiều lần liên hệ cùng Niên Dịch Kiêu, khẳng định có chút lơ là với Lâm Khải Phong, đối với y mà nói tình cảm bây giờ giữa hai người không còn thân mật như trước. Lâm Khải Phong thông minh như vậy, y nhất định có thể nhận ra được.

Mà Giang Nhất Bạch vẫn sẽ không thừa nhận: “Giữa chúng ta rất tốt a, làm sao vậy? Cậu muốn nói cái gì?”

Lâm Khải Phong có chút không nói ra được, cũng không biết nên mở miệng như nào để nói.

Tình yêu khiến lòng người bên trong cảm thấy vui sướng, đồng thời cũng làm cho người trở nên mẫn cảm, lo được lo mất.

Lâm Khải Phong có thể rõ ràng cảm giác được Giang Nhất Bạch đối với y không còn giống dĩ vãng, tuy rằng tâm lý của y luôn luôn nhắc nhở chính mình khả năng chỉ là muốn cậu yêu y nhiều hơn, thế nhưng y tổng cảm thấy bản thân vẫn còn tồn tại một mối nghi ngờ.

Trong việc yêu đương cùng với Giang Nhất Bạch, y phần nhiều là bị động, là Giang Nhất Bạch trước tiên cùng y chào hỏi, cùng y nói chuyện, dần dần làm quen với nhau bằng cách hẹn y đi xem phim, đi ăn cơm, mỗi địa điểm hẹn hò cậu đều sẽ hướng y thông báo.

Y được rất nhiều người theo đuổi, mà Lâm Khải Phong lại chỉ nguyện ý cùng Giang Nhất Bạch quen nhau. Lâm Khải Phong còn nhớ Giang Nhất Bạch từng nói với y là bộ dáng và mặt của y rất đẹp, trong đôi mắt mơ hồ nhìn y, đôi môi mím lại, dáng dấp trông rất sốt sắng.

Cậu nói: “Lâm Khải Phong, tôi thật thích cậu, cậu có nguyện ý hay không… Có nguyện ý hay không cùng với tôi?”

Lâm Khải Phong vẫn còn nhớ đến cảm giác của mình lúc đó, nhịp tim thật giống như đột nhiên dừng lại, sau đó nhịp đập mới lại nảy lên giống như là lần đầu tiên được sống lại, cả hai bên tai tất cả đều là âm thanh “Ầm ầm”, y căng thẳng đến mức nói không ra lời, mà Giang Nhất Bạch lại cảm thấy sự trầm mặc của y chính là lời từ chối, vì vậy trong đôi mắt đối phương lúc ấy nhất thời liền buồn bả, hối hận hiển hiện tại đáy mắt, lông mi loé lên, nước mắt liền tràn mi mà ra.

Thanh âm cậu trở nên khàn khàn, vội vã nói một câu “Xin lỗi” quay người muốn đi.

Lâm Khải Phong lúc đó bất chợt nắm chặt tay cậu, y nghe thấy được thanh âm của mình, cũng rất khàn, mang theo căng thẳng rõ ràng, nói: “Tôi chấp nhận.”

Tuy rằng biểu hiện của y khi yêu đương cùng với Giang Nhất Bạch không rõ ràng, nhưng trong lòng lại thập phần vui vẻ. Dù mối tình đầu của y so với những người khác tới chậm, nhưng so với họ thì lại càng ngọt ngào hơn.

Cũng là sau khi cùng Giang Nhất Bạch xác định quan hệ, Lâm Khải Phong mới nhận ra được chính mình có bao nhiêu yêu thích Giang Nhất Bạch. Tính cách y trầm ổn vô vị, mà Giang Nhất Bạch lại là hoạt bát trẻ con, Lâm Khải Phong cảm thấy được tính cách giữa y và Giang Nhất Bạch là bổ sung cho nhau, là một đôi trời sinh.

Y cảm giác được Giang Nhất Bạch rất yêu thích y, thế nhưng y quá ngu, nhất là khi khiến cho Giang Nhất Bạch trở nên không vui, y muốn bổ cứu, lại không biết phải làm sao.

Y cũng rất yêu thích Giang Nhất Bạch, cũng chính bởi vì yêu thích, cho nên y đối với sự tình của Giang Nhất Bạch đặc biệt có chút mẫn cảm.

Lâm Khải Phong có thể cảm nhận được tình cảm của Giang Nhất Bạch đối với mình có chút phai nhạt.

“Cậu có cảm giác được hay không… Giữa chúng ta xuất hiện một chút vấn đề.” Lâm Khải Phong châm chước tìm từ, chậm rãi mở miệng nói.

Giang Nhất Bạch trầm mặc, lời mở đầu này của Lâm Khải Phong thật giống như là muốn nói chia tay.

“Cậu nói lời này là có ý gì.” Nụ cười trên mặt của Giang Nhất Bạch không còn sót lại chút gì, ngữ khí cũng có chút không vui.

Lâm Khải Phong gần đây mới nghĩ thông suốt, cảm thấy được tình cảm cần phải bắt nguồn từ hai phía. Trước y đều là người bị động, vẫn luôn giao quyền chủ động cho Giang Nhất Bạch, tâm trạng Giang Nhất Bạch không vui y cũng nhận ra được thế nhưng cũng chưa từng hỏi, cho nên Giang Nhất Bạch đối với y có chút thất vọng, sự thất vọng ngày càng tích luỹ, mới có thể tạo nên ngày hôm nay, trở thành cục diện cậu đối với y chậm rãi lạnh nhạt.

Lâm Khải Phong muốn cùng Giang Nhất Bạch mở rộng cửa lòng mà hảo hảo nói chuyện một chút, Giang Nhất Bạch đối với y có cái gì bất mãn thì y cũng có thể thay đổi, chỉ cần có tâm, chỉ cần thẳng thắn, bọn họ liền có thể trở về giống như trước đây, thậm chí so với trước còn tốt hơn.

Nhưng Giang Nhất Bạch lại không nghĩ như vậy.

Giang Nhất Bạch chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Cậu là không thích tôi nên muốn cùng tôi chia tay sao?”

“Không phải.” Lâm Khải Phong cuống quýt giải thích, “Tôi không phải có ý tứ này.”

“Vậy cậu có ý gì?” Giang Nhất Bạch truy hỏi: “Cậu thường ngày đều là ở trong phòng thực nghiệm, căn bản là không có thời gian cùng với tôi, bình thường, bình thường có chuyện gì đều là tôi chủ động, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu có phải là không có yêu thích tôi? Cậu đối với tôi, không phải là muốn tìm đến thú vui để giải buồn?”

Lời này đúng là quá mức.

Lâm Khải Phong trong lòng lo lắng, trên mặt cũng lo lắng, Giang Nhất Bạch tại sao có thể nghĩ như vậy, y làm sao có khả năng không thích cậu!

“Tôi…”

Lâm Khải Phong còn đang muốn nói, Giang Nhất liền đem cái đĩa trước mặt đẩy một cái, nói: “Không ăn, tôi không thấy ngon miệng, tôi bây giờ muốn quay về ký túc xá.”

Hảo hảo hẹn hò thảm đạm kết thúc.

Trên đường trở về Lâm Khải Phong luôn muốn mở miệng, nhưng thái độ Giang Nhất Bạch lại khác thường, biểu tình rất là lạnh nhạt, cũng không nói lời nào. Lâm Khải Phong không có cách nào cũng chỉ có thể trầm mặc đi theo bên cạnh Giang Nhất Bạch, đưa cậu trở về ký túc xá.

Đến cửa ký túc xá, Giang Nhất Bạch bỏ lại Lâm Khải Phong trực tiếp đi vào bên trong.

Lâm Khải Phong đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dần đi xa của cậu. Đột nhiên, Lâm Khải Phong mở miệng gọi cậu lại: “Tiểu Bạch…”

“Tôi chỉ là… Tôi không có ý tứ gì khác…”

“Tôi biết.” Giang Nhất Bạch ngữ khí rất bình thản, bình thản đến mức có chút xa cách, “Chúng ta trước hết…Trước tiên hãy để yên đi…”

Giang Nhất Bạch tiếp tục đi vào trong, cậu biết là Lâm Khải Phong vẫn đang nhìn cậu, nhưng cậu sẽ không quay đầu lại.

Giang Nhất Bạch trên mặt sinh khí, mà trong lòng cậu lại rất bình thản, không có chút gì gợn sóng, cậu chính là đang giả vờ.

Cậu vốn không muốn cùng Lâm Khải Phong cãi nhau, thế nhưng do tính tình đặc biệt lớn một chút nên cảm thấy chột dạ, rõ ràng chính mình không chiếm lý, lại nhất định muốn tìm lý do đem nút buộc mũ để đối phương đội trên đầu.

Cãi nhau cũng tốt, trong lòng cậu bây giờ cũng phiền, tất cả mọi người yên lặng một chút, ngẫm lại sau đó nên làm gì.

Đương nhiên, việc cãi nhau với Lâm Khải Phong này cần phải nói hết cho mỹ nữ biết.

Thi Vi Vi rất nhanh liền nhận nghe điện thoại, Giang Nhất Bạch đơn giản hướng cô miêu tả chuyện phát sinh mới đây, cậu thở dài, nói: “Tôi cảm giác tôi giống như không còn như trước thích y đến vậy, mà y hiện tại lại rất yêu thích tôi, cho nên tôi liền trở nên không có gì phải sợ hãi.”

“Chuyện tình cảm ít nhiều gì cũng phải trải qua sóng to gió lớn một chút, ai có thể biết rõ a.” Thi Vi Vi tại đầu bên kia an ủi.

“Cùng y cãi nhau tuy rằng biểu hiện của tôi khi ấy rất tức giận, nhưng thực chất trong lòng tôi lại không có cảm giác gì, tôi chính là đang cố ý tìm cớ.”

“Tôi cảm giác chính mình đang thay đổi, Vi Vi.” Giang Nhất Bạch nhẹ giọng nói, “Tôi dần trở nên xấu xa hơn.”

“Cậu…” Thi Vi Vi cũng không biết phải làm sao để an ủi cậu. Nếu là người khác bắt cá nhiều tay, Thi Vi Vi nhất định sẽ mắng, nhưng nếu là Giang Nhất Bạch… Chị em đối với chị em tổng là sẽ đặc biệt khoan dung dù cho cậu có làm sự việc rất không có đạo đức.

“Kia cậu định làm sao bây giờ?” Cô hỏi.

“Tôi cũng không biết, tôi hiện tại đang rất loạn.” Giang Nhất Bạch buồn bực mất tập trung, “Vốn muốn nói chuyện yêu đương chính là vì vui vẻ, hiện tại vui vẻ đúng thật vui vẻ, mà sốt ruột thật sự cũng rất nhiều, quả là phiền chết tôi rồi.”

“Thôi, đi một bước tính một bước, trước hết cứ như vậy đi.”

Thi Vi Vi không có lời nào để nói, cũng chỉ có thể than thở một tiếng.

___________________________

Trích lời nói từ Tiểu Lâm: why ta thật thảm???

Mẹ ruột: Bởi vì ngươi là trước khổ sau ngọt a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro