Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Khải Phong sững sờ, dường như tỉ mỉ suy tư lời nói yêu thích thô lỗ của Giang Nhất Bạch là có ý gì.

Giang Nhất Bạch sau khi nói xong mới hậu tri hậu giác cảm thấy xấu hổ, loại cảm giác xấu hổ trong tư thế hiện tại này khiến cậu càng trở nên nhạy cảm. Chỉ cần thân thể Lâm Khải Phong thoáng cử động thì cảm giác sẽ càng khuếch đại, như dòng điện từ xương đuôi vẫn luôn tăng lên kích thích xương sọ, sảng khoái đến tê cả da đầu.

Lâm Khải Phong nắm lấy eo Giang Nhất Bạch, đem cậu thay đổi thành tư thế quỳ bò, sau đó một cái tát rơi xuống đánh vào mông Giang Nhất Bạch, y không lấy lực, lại làm cho Giang Nhất Bạch cả người run rẩy.

“Là thế này phải không?” Lâm Khải Phong hỏi.

Giang Nhất Bạch nghẹn ngào một tiếng, đầu tựa vào khuỷu tay, không muốn trực tiếp trả lời, cũng không nguyện ngẩng đầu lên.

Giang Nhất Bạch nằm úp sấp rất dễ nhìn, eo sụp ra một đường cong rất đẹp, cái mông ngỏng lên rất cao, phần lưng nơi trung ương cột sống hõm sâu xuống, xương sống cùng mông hai bên liên tiếp được vòng eo nhỏ gầy bao phủ. Cậu run rẩy, hô hấp dồn dập tựa ấu thú nghẹn ngào.

Lâm Khải Phong biết y làm đúng. Vì vậy đáy lòng cũng bốc lên một loại tâm tình thoả mãn.

Loại tâm tình này không phải là bởi vì hành động của y trên mông Giang Nhất Bạch, mà là bởi vì Giang Nhất Bạch là vì y mới biến thành như vậy.

‘Ba’ liền đánh thêm một chưởng, Lâm Khải Phong dùng ba phần lực, mông thịt trắng mịn tại dưới tay y rung động, sau đó chậm rãi hiện lên dấu tay hồng nhạt, Lâm Khải Phong một bên nắm lấy eo Giang Nhất Bạch liền mạnh mẽ hướng bên trong va chạm, một cái tay khác thì lại không ngừng tét mông Giang Nhất Bạch, đem mông thịt trắng như tuyết kia toàn bộ đều nhuộm thành hồng nhạt.

Ban đầu Giang Nhất Bạch là nhỏ giọng nghẹn ngào, sau đó chuyển thành lớn tiếng rên rỉ, tiếng rên rỉ xen chút khóc nức nở, không giống như là không chịu nổi hành động thô bạo của y hay không chịu nổi sự đau đớn, mà càng giống như là giục Lâm Khải Phong làm nhanh chút, đâm sâu vào điểm mẫn cảm của cậu, giã mạnh vào lỗ nhỏ hồng hào đến không thể khép lại, ngược lại phải gọi là tao cực kỳ.

Đầu bị người bẻ lại đây, ánh mắt Giang Nhất Bạch tan rã, cậu thấy được Lâm Khải Phong. Trên mặt Lâm Khải Phong cũng mang một mảnh hưng phấn, trên trán y có chút mồ hôi, con ngươi trong suốt đen kịt phản chiếu mặt mũi chính mình.

Giang Nhất Bạch yêu Lâm Khải Phong, là bởi vì một lần tình cờ gặp nhau trên lớp.

Lần đó cậu dậy trễ, vội vàng đi học kết quả đi nhầm phòng học, đến khi nghe được nửa tiết vật lý, Giang Nhất Bạch chọt chọt cánh tay người bên cạnh, hỏi y: “Đồng học, các ngươi là khoa nào?”

Lâm Khải phong quay đầu nhìn cậu, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh nhạt, nhưng con mắt của y lại hảo trong suốt, đồng tử đen kịt, Giang Nhất Bạch nhìn thấy bóng người của chính mình phản chiếu tại con ngươi kia, có loại ảo giác là y rất chăm chú nghiêm túc ngắm nhìn mình

Trong nháy mắt đó Giang Nhất Bạch liền xác định mình đã rơi vào bể tình, dù cho cậu còn không biết vị bạn học bên cạnh này tên gọi là gì.

Mà Lâm Khải Phong nhìn cậu bây giờ vẫn là ánh mắt nghiêm túc và chăm chú như vậy, trong mắt y chỉ có cậu, toàn bộ thế giới của y chỉ có thể nhìn thấy cậu. Loại nhận thức này mang đến tâm lý khoái cảm khiến Giang Nhất Bạch lập tức đạt tới cao trào.

Phía trước cứ một luồng rồi một luồng mà bắn tinh, hậu huyệt không tự chủ căng lại, ép đến mức người phía sau truyền đến tiếng kêu rên.

Lâm Khải Phong giữ chặt eo cậu mà tàn nhẫn đâm vào mấy chục lần, cuối cùng cũng thả lỏng chính mình liền bắn.

Sau khi kết thúc hai người nằm ở trên giường, tạm thời không ai muốn ngồi dậy dọn dẹp “Chiến trường”.

Giang Nhất Bạch nằm tại chỗ bình phục hô hấp, lồng ngực của cậu phập phồng, còn chưa dứt khỏi cơn khoái cảm ngập trời lúc nãy mà tỉnh táo lại. Lâm Khải Phong đem cậu ôm vào trong ngực, mũi cùng đối phương cọ nhau, ôn nhu hôn môi.

Lông mi Giang Nhất Bạch vì khóc mà ẩm ướt, từng sợi từng sợi dính thành một đám, trong mắt vẫn là mịt mờ ngập nước, đuôi mắt có chút hồng, trông đặc biệt khiến người thương tiếc.

Lâm Khải Phong hôn nhẹ lông mi cậu: “Có thoải mái không?”

Giang Nhất Bạch ôm cổ Lâm Khải Phong, hai người trán đối trán, hô hấp quấn quýt: “Thật thoái mái.”

Lâm Khải Phong lại hỏi cậu: “Yêu thích như vậy?”

Giang Nhất Bạch đem bờ môi đưa tới hôn Lâm Khải Phong, nói hàm hồ không rõ: “Yêu thích cậu.”

Thẳng thắn có thể giảm rất nhiều phiền phức, ít nhất ở trên giường có thể làm tăng nhanh sự vui mừng.

Ngày đó bọn họ ở trên giường hàn huyên rất lâu, chủ yếu là cậu nói, Lâm Khải Phong nghiêm túc nghe.

Giang Nhất Bạch đếm kỹ “tội” của Lâm Khải Phong, đầu tiên nói cho y biết trước vì sao cậu lại cảm thấy không vui cùng với Lâm Khải Phong, y phải làm thế nào mới có thể khiến cậu cảm thấy vui vẻ. Nói đến thời điểm lăn giường, Giang Nhất Bạch có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là rất thành thực hướng Lâm Khải Phong nói ra ý nghĩ của mình khi lăn giường.

Cậu đối với việc làm tình tràn ngập nhiệt tình cùng cảm xúc mãnh liệt, cậu yêu thích thử nghiệm các loại tư thế, không thích một loại mãi mãi không thay đổi, cậu đối bản thân không cảm thấy xấu hổ.

Những lời nói này đều không tính là cái gì, người người cũng có thể nghĩ, mà lại rất khó nói ra miệng. Nhưng Lâm Khải Phong nghe rất nghiêm túc.

Giang Nhất Bạch gập ghềnh trắc trở mà nói, mặt và vành tai đều đỏ đến mức như muốn thiêu cháy, trong mắt mịt mờ thuỷ ý càng tăng thêm, sau khi nói xong cậu cảm giác lòng mình bên trong trở nên thư thái rất nhiều.

Lâm Khải Phong nghiêm túc nghe xong, y nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi đều nhớ rồi, lần sau chúng ta sẽ dựa theo yêu thích của cậu.”

Giang Nhất Bạch còn thẹn thùng, âm thanh rất nhẹ: “Theo yêu thích của tôi a? Vậy cậu thích gì?”

Lâm Khải Phong nói: “Chỉ cần cùng em, tôi đều yêu thích.”

Chỉ một lời tâm tình lại làm cho Giang Nhất Bạch tim đập không thôi, trải qua mấy ngày tâm cũng nảy mầm.

Hậu quả đối Lâm Khải Phong nảy mầm chính là Giang Nhất Bạch đối xử lạnh nhạt với Niên Dịch Kiêu.

Giang Nhất Bạch có lúc cũng đã nghĩ, chính mình thật giống như cũng không yêu thích Niên Dịch Kiêu đến vậy, mới bắt đầu là vì muốn tìm một món đồ để mua vui, sau cũng chỉ là muốn làm với một cái thân thể mới mẻ khác.

Xếp theo thứ tự, cậu nhất định là càng yêu thích Lâm Khải Phong.

Giang Nhất Bạch mấy ngày nay đều có ý nghĩ như vậy khi cùng Niên Dịch Kiêu thân mật. Mà nghĩ lại, cậu mới đem hắn lăn giường không bao lâu, hiện tại trực tiếp kết thúc cũng không tiện, thật ra đạo đức cậu cũng không quá tệ, chỉ là thèm muốn thân thể của nam học sinh cấp ba.

Lần thứ hai, tuy rằng không sánh được Lâm Khải Phong, nhưng cậu xác thực vẫn thật yêu thích Niên Dịch Kiêu, tâm lý cậu còn có mấy phần không nỡ chia tay.

Giang Nhất Bạch lại lâm vào xoắn xuýt.

Rõ ràng cậu đã quyết tâm hạ định chính mình phải làm tra nam!!!

Tuy nói bể khổ vô biên quay đầu lại là bờ, đã là bắt cá nhiều tay, muốn quay đầu liền phải chịu nguy hiểm khi lật thuyền. Nếu cùng Niên Dịch Kiêu chia tay, mà Niên Dịch Kiêu lại chạy tới trường học tìm cậu, cái này liền thật sự lật xe, còn nếu vẫn luôn giữ vững bắt cá nhiều tay, vạn nhất ai nhận ra được không thích hợp, kết quả cũng là lật xe.

Bên trái cũng lật xe bên phải cũng lật xe, kia vẫn là tiếp tục bắt cá nhiều tay đi.

Giang Nhất Bạch lại một lần nữa vì chính mình mà xây dựng xong tâm lý vững chắc.

Cậu và Niên Dịch Kiêu lần thứ hai tán gẫu qua điện thoại, chỉ là Niên Dịch Kiêu vì thái độ cậu thay đổi thất thường mà phát ra tính khí.

“Anh có phải là không thích em?” Thời điểm liên lạc bằng điện thoại, Niên Dịch Kiêu trực tiếp chất vấn.

“Hả?” Giang Nhất Bạch giả ngu rất tự nhiên, “Không có a, em sao lại nghĩ như vậy?”

“Rõ ràng anh hai ngày trước đó đối với em rất lạnh nhạt.” Niên Dịch Kiêu chỉ trích nói.

“Vẫn tốt mà, bởi vì anh bận a, phải lên khoa, còn có một vài việc muốn làm, khả năng đối với em sẽ không như vậy…”

“Cho nên anh không có không thích em.”

“Nhưng anh rõ ràng…” Niên Dịch Kiêu không ngốc, tự nhiên có thể cảm nhận được Giang Nhất Bạch đối với hắn lạnh nhạt, lên lớp cùng bận đều là mượn cớ, hắn là lớp 12, lớp 12 lên lớp từ sáng sớm đến chiều muộn, đại học có lớp 12 để bận sao?

Giang Nhất Bạch kiên trì dỗ một phút chốc, phát hiện Niên Dịch Kiêu vẫn là như vậy, thái độ không có bộ dáng dịu lại, vì vậy cũng chán ghét, trực tiếp nói câu tiếp theo.

“Vậy em muốn làm thế nào? Là muốn chia tay sao?”

Niên Dịch Kiêu không trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro