Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Nhất Bạch biết mình là đang tức giận vô cớ với Niên Dịch Kiêu, sau khi lời nói thốt ra khỏi miệng cậu cũng có chút hối hận.

Giang Nhất Bạch mềm nhũn ngữ khí: "Ý anh không phải vậy, hai ngày nay thật sự nhiều việc phải làm, nên anh có chút phiền."

Niên Dịch Kiêu buồn buồn "Ừ" một tiếng.

Giang Nhất Bạch lại nói vài câu lời hay để dỗ hắn, mà Niên Dịch Kiêu bên kia vẫn là thái độ nhàn nhạt, vì thế cậu dần dần cũng mất hứng thú nói chuyện.

Điện thoại hai đầu trầm mặc.

Đột nhiên, Niên Dịch Kiêu mở miệng hỏi: "Anh có phải là... Kỳ thực, anh không như vậy yêu thích em?"

Tâm Giang Nhất Bạch nhảy một cái, nghĩ thầm Niên Dịch Kiêu cái kia trực giác còn rất chuẩn.

Cậu chậm rãi mở miệng: "Như vậy... Cứ bình thường đi, dù sao chúng ta còn chưa hiểu rõ lẫn nhau..."

Hai người đều đã kéo nhau lên giường "Thâm nhập", còn nói lẫn nhau chưa hiểu rõ, lời quỷ này thật sự chỉ có Giang Nhất Bạch nói tới mặt không đỏ tim không đập.

"Chẳng lẽ chúng ta không phải..."

Giang Nhất Bạch biết Niên Dịch Kiêu muốn nói đến cái gì, cậu chặn đứng lời hắn, nói: "Anh và em..."

Giang Nhất Bạch vốn muốn nói hai người chỉ là bạn giường, lại cảm thấy nếu cứ như vậy mà thẳng tắp nói ra thì có chút không quá tốt, vì vậy đổi thành kiểu nói giảm nói tránh "Cái kia".

"Anh nguyện ý cùng em... Cái kia... Là bởi vì anh yêu thích em, muốn cùng em thêm thân cận, mà nói thật, anh đối với em xác thực là không hiểu rõ; bằng hữu của em, trải nghiệm của em, gia đình của em, hứng thú của em, ham muốn này đó anh đều không biết, em cũng không biết rõ anh, anh thật rất yêu thích em, thế nhưng nếu chỉ dựa vào yêu thích để duy trì tình cảm hai bên, cái này không có một chút nào là vững chắc cùng tin cậy..."

Giang Nhất Bạch bình tĩnh mà lý trí cùng Niên Dịch Kiêu phân tích: "Hơn nữa tuổi tác chúng ta đều kém nhau, anh đã là đại học còn em mới chỉ là trung học phổ thông, hoàn cảnh chúng ta đối mặt không giống nhau, cho nên về tình cảm thì cần phải tín nhiệm đối phương. Anh nói anh bận, em liền không tin, lớp 12 là rất bận, mà sự vụ đại học cũng rất nhiều a, anh phải lên lớp để tham gia hoạt động xã đoàn còn có vài sự tình khác lung ta lung tung, cho nên tâm tình anh không tốt liền sinh khí với em mà nói bậy là phải, nhưng em cũng không thể lúc nào vẫn luôn giận dỗi để anh phải dỗ em đi?!"

"Nếu không chúng ta tạm thời bình tĩnh một chút, em suy nghĩ lại thật kỹ quan hệ của chúng ta có thể tiếp tục được hay không." Cuối cùng Giang Nhất Bạch vô tình nói rằng.

Niên Dịch Kiêu nháy mắt trầm mặc, hoảng loạn mở miệng lung tung: "Em, em không phải có ý đó..."

Giang Nhất Bạch ngữ khí vừa ôn nhu vừa xa lánh: "Anh mệt mỏi, em trước tiên suy nghĩ thật kỹ đi, tối hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Không đợi Niên Dịch Kiêu mở miệng, bên này Giang Nhất Bạch đã cúp điện thoại.

Giang Nhất Bạch đóng điện thoại di động làm một đêm mộng đẹp, mà bên kia Niên Dịch Kiêu ngủ có ngon hay không thì không nằm trong phạm vi lo lắng của cậu.

Giang Nhất Bạch nghĩ, nếu Niên Dịch Kiêu thật sự nghĩ thông suốt muốn cùng cậu đoạn tuyệt, đây liền trở thành sự việc đại hoan hỉ. Như vậy cậu cũng không cần phải lo lắng đề phòng bắt cá nhiều tay, có thể thanh thản ổn định cùng Lâm Khải Phong nói chuyện yêu đương.

Bất quá Giang Nhất Bạch cảm thấy cái này không có khả năng, tướng mạo mị lực hấp dẫn của cậu đều thu hút hắn, thằng nhóc tuyệt đối không bỏ được cậu.

Đúng như dự đoán, sáng sớm ngày thứ hai, Giang Nhất Bạch mở khoá điện thoại di động, thông báo tin nhắn lập tức bắn ra vài tin nhắc nhở, đều là Niên Dịch Kiêu đêm hôm khuya khoắt gửi đến.

Giang Nhất Bạch mở khung trò chuyện, Niên Dịch Kiêu nhắn tới một chuỗi lời nói hảo dài, ngón tay phải trượt ba lần mới có thể kết thúc.

Giang Nhất Bạch tất nhiên không có hứng thú để mà đọc kỹ từng câu từng chữ, cậu đại khái nhìn lướt qua, trước đoạn giữa là Niên Dịch Kiêu tối hôm qua đối với cậu nói ra tư tưởng cảm ngộ, phần giữa viết tình hình cuộc sống của hắn, bao quát luôn cả tình hình gia đình, quan hệ xã hội đều có hứng thú ham muốn năng khiếu cái gì đó, cuối cùng là cái tổng kết, trên căn bản chính là lời xin lỗi một cách bảo đảm.

Cuối cùng hắn còn kèm thêm một tấm bảng về kết quả học tập, cũng không biết hắn định chứng minh cái gì.

Bất kể nói thế nào, Niên Dịch Kiêu viết cái tiểu luận văn này vẫn là rất thành khẩn.

Ít nhất cũng đã đánh động được trái tim Giang Nhất Bạch.

Lòng của người ta là đám mây, là mặt trăng, là óng ánh long lanh bảo thạch, mà tâm Giang Nhất Bạch chính vì thế liền hoá mềm, gió hướng chỗ nào thổi, tâm cậu liền theo hướng đó đảo.

Giang Nhất Bạch ánh mắt liếc nhìn tiểu luận văn của Niên Dịch Kiêu, tâm lý thầm than: Có thể trách cái gì đây? Trách cậu mị lực quá lớn sao?

Cậu chẳng qua chỉ là một cái người thường không có gì lạ, lại có thể khiến tiểu thiên tài không dứt ra được.

Thôi xong~

Sau khi trải qua cuộc tâm sự lần đó, Niên Dịch Kiêu cũng biến thành tri kỷ, tình cảm của hai người không những không nhạt, hơn nữa càng đậm hơn.

Cuối tuần Giang Nhất Bạch cự tuyệt lời mời gặp mặt của Niên Dịch Kiêu cùng cuộc hẹn của Lâm Khải Phong, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi hai ngày, cậu liền cấp chính mình (thân thể) mà về thăm nhà như một người con có hiếu.

Tại nhà, Giang Nhất Bạch móc ra chìa khoá mở cửa, đối mặt lại không có một bóng người trong phòng khách.

Giang Nhất Bạch đứng ở cửa gọi điện thoại cho Quách nữ sĩ.

Từ khẩu khí của Quách nữ sĩ nghe không ra một tia áy náy: "Ai nha, tôi cùng cha cậu đi du lịch, hai ngày cuối tuần này đều đã đi, cậu sẽ không về nhà đi?"

Tâm Giang Nhất Bạch vỡ vụn chìm xuống nước.

"Không có chuyện gì, con về nhà chỉ là muốn lấy đồ vật, một người ngốc ở nhà cũng có thể tự tại." Giang Nhất Bạch nhàn nhạt nói.

"Kia hai ngày nay chính cậu ở nhà nấu cơm ăn, đặc biệt là không gọi thức ăn ngoài, không khoẻ mạnh." Khả năng trong lòng Quách nữ sĩ là hổ thẹn, hiếm thấy lải nhải với cậu vài câu.

Giang Nhất Bạch ừ dạ dạ phô diễn vài tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Cậu hẳn không cần phải có cha mẹ lo, Giang Nhất Bạch nghĩ, ăn cơm không vội, cậu vẫn là nhanh chóng tắm trước đi.

Giang Nhất Bạch tiến vào buồng tắm, cởi quần áo, mở ra vòi hoa sen. Sau đó kinh hô một tiếng.

"Thao! Tại sao lại là nước lạnh?!"

Giang Nhất Bạch thân thể trần truồng tại buồng tắm suy nghĩ cả nửa ngày, chảy ra chỉ có nước lạnh.

Cậu không thể làm gì khác hơn ngoài việc gọi điện thoại cho Quách nữ sĩ.

"Trong nhà máy nước nóng hỏng?!" Giang Nhất Bạch lạnh cóng đến âm thanh đều run lẩy bẩy.

"Tôi chưa nói cho cậu sao? Hai ngày trước máy nước nóng hỏng, bảo là muốn tìm người đến tu sửa nhưng vẫn luôn không rảnh, tôi và cha cậu định đi chơi về sẽ sửa sau."

"Nhưng con muốn tắm, hiện tại con đều muốn xông tới nước." Giang Nhất Bạch ngữ khí oan ức.

"Cậu muốn tắm thì đi đến nhà hàng xóm tắm." Quách nữ sĩ quyết định thật nhanh nói.

"Vậy mẹ gọi cho dì Tưởng nói một tiếng giúp con."

"Không cần phải nói, cậu trực tiếp đi qua là được."

Giang Nhất Bạch xoa xoa thân thể, kiếm quần áo mặc vào, sau đó đi đến nhà dì Tưởng đối diện gõ cửa.

Mở cửa vẫn là Trịnh Thanh Nguyên.

Thời điểm hắn nhìn thấy Giang Nhất Bạch rõ ràng sửng sốt một chút.

Tóc tai Giang Nhất Bạch bị nước lạnh làm ướt, một giọt lại một giọt nhiễu xuống dính vào trên trán, cả người đều là co rúm lại, vô cùng đáng thương, rất giống một chú chim cút nhỏ.

"Dì Tưởng đâu?" Giang Nhất Bạch run rẩy hỏi.

"Không ở, về nhà." Dừng một chút, Trịnh Thanh Nguyên liền bồi thêm một câu, "Trong nhà chỉ có một mình anh."

"Có chuyện gì sao?" Hắn hỏi.

Giang Nhất Bạch cảm thấy được ánh mắt nhìn mình của Trịnh Thanh Nguyên có chút ý tứ sâu xa, mang theo điểm tìm tòi nghiên cứu cùng đánh giá, thật là làm cho trong lòng cậu khó chịu!

Đột nhiên, Giang Nhất Bạch nghĩ tới, Trịnh Thanh Nguyên nói hắn yêu thích nam, sẽ không phải, sẽ không phải hắn coi chính cậu là tự đưa tới cửa đi?!

Giang Nhất Bạch nổi giận, đối ánh nhìn của Trịnh Thanh Nguyên cũng hung ác lên.

Bất quá hình dạng cậu hiện tại hung ác cũng không tới chỗ nào đi. Trịnh Thanh Nguyên nở nụ cười, hắn giơ tay muốn sờ tóc Giang Nhất Bạch, lại bị Giang Nhất Bạch ngửa ra sau né tránh.

"Làm sao vậy? Sắc mặt trắng như vậy, tóc tai đều ẩm ướt." Trịnh Thanh Nguyên thấy Giang Nhất Bạch tránh hắn cũng không tức giận, ngữ khí thân thiết hỏi.

Giang Nhất Bạch vốn định xoay người rời đi, không muốn cùng Trịnh Thanh Nguyên nói nhiều, mà nói thật, cậu có chút không dám.

Tuy thâm tâm cậu nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn là ngoan ngoãn.

Nói hay là không? Nên tắm hay không tắm?

Đầu óc Giang Nhất Bạch nhanh chóng suy nghĩ.

Tắm! Tại sao không tắm! Cậu muốn biểu hiện ra một ít bộ dáng câu dẫn Trịnh Thanh Nguyên, chờ thời điểm Trịnh Thanh Nguyên nắm giữ không được cậu liền gọn gàng rời sân, tàn nhẫn mà đánh mặt Trịnh Thanh Nguyên! Đánh sưng!

Giang Nhất Bạch cảm thấy kế hoạch có thể thành công!

Vì thế cậu nhấc mắt lên nhìn về phía Trịnh Thanh Nguyên, ánh mắt vô cùng đáng thương, ngữ khí cũng cực kỳ tội nghiệp.

"Máy nước nóng nhà em bị hỏng."

"Em có thể tại nhà anh tắm được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro