Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Nhất Bạch nặng nề ngủ một giấc, mộng cảnh lộn xộn, liên tục nhiều lần không có hồi kết, Giang Nhất Bạch biết rõ mình đang nằm mơ, cũng muốn từ trong giấc mộng hỗn loạn này thức giấc, có thể đầu óc cậu vì quá mệt mỏi, ảo cảnh trong đầu đều loạn tung lên.

Cậu đang bị vây trong mê cung của một hòn đảo tên Lý Đặc, làm cách nào cũng đều trốn không ra.

Âm thanh chấn động từ chỗ nào đó truyền đến, tiếng 'Ong Ong' vang lên, Giang Nhất Bạch rốt cuộc cũng có thể nỗ lực mở mắt, cậu từ bên cạnh mò đến điện thoại di động, là Quách nữ sĩ gọi tới.

Giang Nhất Bạch "Alo" một tiếng, cổ họng cậu liền đau, giống như bị giấy ráp mài qua, thanh âm cũng khàn, vừa khàn vừa trầm, rất là khó nghe.

Quách nữ sĩ trực tiếp nghe ra không đúng, vội hỏi: "Giọng cậu làm sao thế? Sao lại khàn đến như vậy?"

"Có phải là do ngày hôm qua xông tới nước lạnh, ngày hôm nay liền bị cảm?"

Giang Nhất Bạch nhắm hai mắt rồi nằm trở lại, uể oải nói: "Con đau đầu quá a."

"Kệ phía trên TV ngăn kéo thứ hai bên trong có thuốc cảm cúm, cậu nhanh ăn chút gì đó lót bụng đi, ai nha, tôi và cha cậu ngày mai mới có thể trở về..."

Quách nữ sĩ sau đó nói thêm gì nữa Giang Nhất Bạch cũng không còn nghe thấy được, cậu nhắm mắt lại, cảm giác thân thể chính mình toàn bộ đều nóng như lửa đốt, đầu óc ảm đạm, đến thính lực để nghe cũng bị thoái hoá.

Thời điểm điện thoại cúp máy lúc nào Giang Nhất Bạch cũng chả biết, cậu lại một lần nữa mở mắt là do bị tiếng gõ cửa liên tục không ngừng đánh thức.

Giang Nhất Bạch trở mình, dùng gối che hai tai, thế nhưng âm thanh kia vẫn giống như u linh không ngừng hướng lỗ tai bên trong mà xuyên vào, căn bản cũng không có ý dừng lại.

Giang Nhất Bạch thật sự là chịu không nổi, cậu khó khăn từ trên giường ngồi dậy, nhận mệnh mang dép lê đi mở cửa cho người ta.

Lần này đổi thành Trịnh Thanh Nguyên đứng ở trước cửa, hắn nhìn thấy sắc mặt tái nhợt khó coi của Giang Nhất Bạch liền dừng một chút, sau đó mới chậm rãi nói rằng: "Dì Quách nói em ngã bệnh, nhờ anh tới xem một chút."

Giang Nhất Bạch thân thể khó chịu, cũng không thèm để ý đến hắn, trực tiếp xoay người trở lại gian phòng. Bất quá bước đi của cậu loạng chà loạng choạng, dưới chân rung rinh, thật giống bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.

Trịnh Thanh Nguyên đứng ở cửa, quan sát cậu đi vào gian phòng.

Không phải giả vờ, là thật sự ngã bệnh.

Trịnh Thanh Nguyên đóng cửa, đi vào gian phòng của Giang Nhất Bạch, Giang Nhất Bạch nằm ở trên giường, Trịnh Thanh Nguyên đi lên trước, cúi người dùng mu bàn tay chạm vào trán cậu, thăm dò nhiệt độ.

Có nóng lên một chút, cũng không cần phải đi bệnh viện, uống chút thuốc hạ sốt rồi nằm ngủ đến khi chảy hết mồ hôi là tốt rồi.

Trịnh Thanh Nguyên trước đó nhận được cú điện thoại của Quách nữ sĩ, liền ấn theo chỉ thị tìm thuốc cảm cúm cùng thuốc hạ sốt tại kệ để đồ phía trên TV trong ngăn kéo thứ hai. Bất quá hắn không vội vã gọi Giang Nhất Bạch ra uống thuốc, ngược lại trước tiên đi vô nhà bếp nấu cháo cho Giang Nhất Bạch.

Trịnh Thanh Nguyên nhìn không nổi Giang Nhất Bạch, cũng không muốn cùng cậu liên luỵ thêm chút cảm xúc nào. Thế nhưng ấn theo quan hệ hai nhà bọn họ đều là tình cảm sống chung từ nhỏ đến lớn, Giang Nhất Bạch ngã bệnh, hắn không thể nào không chăm sóc cậu.

Cháo nấu xong, Giang Nhất Bạch rốt cuộc cũng thanh tỉnh.

Thời điểm Trịnh Thanh Nguyên bưng cháo tới thì vừa vặn cũng nghe thấy tiếng nói chuyện đứt quãng từ trong phòng phát ra, là Giang Nhất Bạch đang gọi điện thoại.

"Ừ, ngã bệnh..."

"Rất là khó chịu a, đầu choáng váng cực kỳ... Muốn ói..."

"Cậu nói tôi có phải là mang thai?"

"Không có, đừng đùa, không nói giỡn..."

"Cậu đương nhiên không thấy tôi rồi, tôi đang ở nhà đây, ngày mai tôi nghĩ sẽ không đi học, cậu giúp tôi xin nghỉ..."

"Nhớ cậu..."

Thanh âm rất nhẹ, đứt quãng nghe không quá rõ ràng, tuy rằng cổ họng Giang Nhất Bạch khàn khàn, mà Trịnh Thanh Nguyên vẫn có thể nghe được ngữ khí của cậu, ngọt ngào mềm mại, mang theo điểm oán giận cùng làm nũng.

Trịnh Thanh Nguyên bưng cháo đi vào.

Giang Nhất Bạch nhìn hắn tiến vào lập tức bưng micro nghiêng đầu rất nhỏ giọng nói: "Không nói nữa, một phút chốc gọi lại cho cậu."

"Bạn trai?" Trịnh Thanh Nguyên đi lên trước, cầm chén đặt ở trên tủ đầu giường, chính mình thì ngồi ở bên giường.

Giang Nhất Bạch ủ rũ, không tiếp lời.

Trịnh Thanh Nguyên trước tiên đem thuốc đưa tới: "Uống thuốc trước đã."

Giang Nhất Bạch tiếp nhận, một bộ dáng bé ngoan uống thuốc.

Bộ dáng ngày hôm nay của cậu so với hôm qua thuận mắt hơn nhiều. Trịnh Thanh Nguyên nghĩ, tâm lý đột nhiên nhiều thêm mấy phần cảm giác thú vị.

Trịnh Thanh Nguyên bưng bát lên, múc một muỗng cháo, đem cái muôi đưa tới bên mép Giang Nhất Bạch, muốn tự tay bón cho cậu ăn.

"Há mồm." Hắn nói.

Trông thấy ánh mắt Giang Nhất Bạch như không thể tin, Trịnh Thanh Nguyên cảm thấy hơi buồn cười.

"Em có thể tự mình..."

"Há mồm." Thanh âm Trịnh Thanh Nguyên nói chuyện vẫn là rất bằng phẳng, mà Giang Nhất Bạch nghe được trong đó bao hàm ý tứ không kiên nhẫn.

Giang Nhất Bạch bị giật mình, bộ dáng bé ngoan há mồm đem cháo nhanh chóng nuốt vào.

Vừa ăn vừa nghĩ, Trịnh Thanh Nguyên đây là có bệnh tâm thần đi? Hắn có phải là bị tâm thần phân liệt có thêm mấy cái nhân cách khác?! Sau này cậu phải cách xa hắn một chút.

Trịnh Thanh Nguyên từng muỗng từng muỗng đút cậu, Giang Nhất Bạch từng miếng từng miếng một mà ăn, đến khi ăn non nửa bát, Giang Nhất Bạch thật sự là không nuốt vào được nữa, còn chưa đợi cậu từ chối Trịnh Thanh Nguyên uy tiếp, điện thoại di động trên giường đột nhiên reo lên.

Giang Nhất Bạch cầm lên nhìn, lần này là Niên Dịch Kiêu gọi điện thoại tới.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình, chậm chạp không nhấn tiếp nhận.

"Sao không nhận?" Trịnh Thanh Nguyên cầm chén đặt bên cạnh, hỏi.

Giang Nhất Bạch mặt không thay đổi nhìn hắn, trong đôi mắt sáng loáng ấy như hiện lên ý nghĩ: Anh ở đây thì em làm sao nhận?

Trịnh Thanh Nguyên nhíu mày, nghi hoặc mà vọng trở lại: Anh ở chỗ này thì tại sao lại không thể nhận?

Tiếng chuông reo một phút chốc, rồi điện thoại tự động cắt đứt, cũng không quá một phút, tiếng chuông lại vang lên.

Trước có Trịnh Thanh Nguyên như hổ rình mồi, sau có Niên Dịch Kiêu kiên nhẫn gọi, Giang Nhất Bạch thật sự sầu a!

Giang Nhất Bạch vẫn là tiếp nhận điện thoại, hai người hàn huyên vài câu, Giang Nhất Bạch nói cho Niên Dịch Kiêu biết chính mình là đang sinh bệnh.

Đang nói, Trịnh Thanh Nguyên bên cạnh đột nhiên gọi cậu: "Tiểu Bạch..."

Trịnh Thanh Nguyên cách rất gần, hắn vừa mới mở miệng, bên kia Niên Dịch Kiêu liền nghe thấy, lập tức đặt câu hỏi: "Ai đang gọi anh, làm sao lại có giọng của đàn ông a?"

Trong lòng Giang Nhất Bạch nháy mắt hoảng loạn, theo bản năng trừng mắt nhìn Trịnh Thanh Nguyên một cái, mà Trịnh Thanh Nguyên thì lại là một bộ mặt vô tội: "Còn dư một chút, ráng ăn cho xong đi."

Thao! Trịnh Thanh Nguyên làm sao so với cậu còn có thể diễn giỏi như vậy!!! Giang Nhất Bạch ở trong lòng tức giận mắng. Biểu tình càng không đúng.

"Làm sao vậy?" Trịnh Thanh Nguyên "Rốt cuộc" nhận ra được không đúng, hạ thấp giọng lại gần nhỏ giọng hỏi.

Mà điện thoại di động của Giang Nhất Bạch để ở bên tai, Trịnh Thanh Nguyên lại gần, Niên Dịch Kiêu bên kia thật sự sẽ không nghe được chắc?

Giang Nhất Bạch cái gì cũng không để ý tới, trực tiếp dùng tay che miệng Trịnh Thanh Nguyên, sau đó nhanh chóng đối Niên Dịch Kiêu nói: "Không có gì, người nhà gọi anh ra ăn cơm, anh trước tiên không thể nói tiếp với em."

"Không sao." Niên Dịch Kiêu ngây ngốc tin lời giải thích của Giang Nhất Bạch, "Vậy anh đi đi, nhớ phải uống thuốc."

"Ừ, tạm biệt." Giang Nhất Bạch sau khi nói xong nhanh chóng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, tâm Giang Nhất Bạch ầm ầm nhảy loạn nãy giờ cuối cùng cũng có thể thả lại trong bụng.

Giải quyết một cái, bên này còn lại một cái.

Giang Nhất Bạch phát hiện tay mình bên ngoài vẫn còn che miệng Trịnh Thanh Nguyên.

Cậu ngượng ngùng để tay xuống, đem lòng bàn tay vẫn còn dính dấu vết do để lâu trên môi hắn mà xoa xoa vào ống tay áo.

Trịnh Thanh Nguyên biểu hiện ra cái gì cũng không thích, nhưng ở trong mắt Giang Nhất Bạch, hắn chính là quả bom hẹn giờ, chưa biết khi nào hội chứng bệnh tâm thần sẽ phát tác.

"Sao lại hoảng loạn như vậy?" Trịnh Thanh Nguyên vẫn cười, "Anh có chút tò mò."

"Tò mò cái gì?" Giang Nhất Bạch ngữ khí đông cứng.

"Tò mò người ban nãy cùng với người trước đó, ai mới thật sự là bạn trai em."

_______________________________

Trích lời nói: Kỳ thực Tiểu Trịnh cùng Tiểu Bạch không nhìn lọt lẫn nhau, sau đó hết thảy đều thật là thơm (Tiểu Bạch, hương không thơm ta còn muốn suy tính một chút)

Ôn tập một chút tính cách được thiết lập của Tiểu Trịnh, xem trò vui? Đổ thêm dầu vào lửa chấp mười người, cơ bản Tiểu Bạch lật xe chính là do hắn làm, tính cách nhìn như ôn nhu, trên thực tế là vì cảm thấy thú vị nên đùa giỡn, không còn hứng thú lập tức trở mặt như không quen biết, rất là ác liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro